(Chương truyện có chứa nội dung 18+, nếu chưa đủ tuổi, xin hãy lướt qua chương tiếp theo.)
“Ư… ưm hưm!… Ha a….”
Đây là đâu vậy? Tại sao cơ thể cô lại nóng như thế này? Phía dưới… đau quá.
Hiểu Phù mơ màng lấy lại ý thức, mắt của cô không thể nào mà mở to ra được do khóc quá nhiều, lông mi bị nước mắt thấm đến nặng nề.
Cả trên khuôn mặt và thân người trắng nõn giờ đây đều đã nhuốm một màu đỏ sắc tình.
Cô không thể nhìn rõ được thứ gì cả, bao quanh tầm mắt cô đều là một lớp sương mù dày đặc.
Thoang thoảng trong không gian mơ hồ, cô nghe thấy bên tai là một hơi thở vừa quen vừa lạ.
Có một người nào đó đang tiến sát lại gần cô, giữ lấy gáy cô mà hạ xuống một nụ hôn rất đậm.
Nhưng nụ hôn đó không hề ngọt ngào một chút nào, nó rất cường bạo như người này đang trút giận lên người cô vậy.
Cô có biết đến người này không? Anh ta đã đưa cô đi đâu thế?
Ưm!… Không muốn… môi cô đau quá.
Đừng cắn lên đó mà.
Hiểu Phù trong vô thức lẩn tránh khỏi cái hôn không mấy dịu dàng đó, nhưng người kia đã giữ cô lại, càng thêm tức giận mà cắn mạnh lên môi cô, day ra cả máu.
Một cỗ mùi tanh nồng bất chợt xông vào trong khoang họng khiến cho cô tỉnh táo lại đôi chút.
Bờ môi bị dày vò không thương tiếc, Hiểu Phù đau đớn đặt tay lên trước ngực của người đó, muốn đẩy ra.
Nhưng cả cơ thể của cô hiện giờ như là một món đồ chơi vậy, cô không thể cử động được, sức lực cũng đã bị thuốc ngấm làm cho tiêu tan hết từ tận bao giờ.
Hiểu Phù bị hôn đến thiếu dưỡng khí, khi cô theo bản năng vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của người đó, từ phần bụng bên dưới bất ngờ truyền đến một cơn đau làm cho Hiểu Phù bị động mà kêu lên một tiếng, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau.
“Muốn chạy sao? Nếu vậy thì tôi sẽ cho em biết, cả đời mà em đừng hòng mà thoát khỏi tôi.”
Một giọng nói lạnh lùng bất chợt vang lên đã kéo về tất cả những lí trí của cô.
Bấy giờ Hiểu Phù như mới từ trong cơn mê tỉnh dậy, đôi mắt cô mờ mịt nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông, khoé môi run lên, mấp máy.
“Đề… Hiền? Anh… Á!… Ha… a…?!”
Đột ngột Vương Đề Hiền đẩy mạnh thắt eo vào sâu bên trong khiến cho Hiểu Phù thốt kinh mà rên lên một tiếng kiều mị.
Cô hoảng hốt, đương theo ánh sáng mơ hồ của cây đèn ngủ đầu giường mà nhìn xuống phần giao hợp ở giữa hai cơ thể.
Một nửa của thứ đó vẫn còn chưa vào hết, vậy mà bên dưới u hoa đã căng trướng đến không thể chịu nổi.
Một dòng suy nghĩ bất chợt hiện lên trong tâm trí thoáng chốc đã làm cho khuôn mặt của cô tái xanh cả lại.
Anh và cô… đang làm chuyện đó?
Vương Đề Hiền vốn đã định một lần vào hết, nhưng thứ ấy của anh đã bị một tấm màng nào đó ngăn lại.
Trong đôi mắt của anh xoẹt qua một tia âm u, mặc cho Hiểu Phù ở bên dưới thân anh phát hoảng lên mà cầu xin anh dừng lại, Vương Đề Hiền đã rút căn vật đó ra đến chỉ còn đầu đỉnh ở bên trong.
Nhưng chỉ vỏn vẹn một giây sau đó, anh đã dồn toàn bộ sức lực mà đẩy mạnh vào sâu bên trong tầng tầng lớp lớp những lớp mị thịt ẩm ướt.
Hiểu Phù hét lên một tiếng khiếp đản, sống lưng cô căng cứng, cong lên thành hình vòng cung, run rẩy kịch liệt.
Từng cơn đau đớn đến tê tái dồn dập truyền lên não bộ rồi tản ra từng đầu dây thần kinh trên cơ thể làm cho cô gái nhỏ chìm sâu vào sự vô vọng.
Bên trong cô như có một thứ nào đó đã bị cướp đi! Cường bạo xé rách.
Nụ hoa mẫn cảm bị cưỡng ép tiếp nhận một thứ to lớn đang không ngừng co bóp, siết chặt lấy ** *** khiến cho một bên đầu lông mày của người đàn ông nhíu lại, một cảm giác khoan khoái bất chợt ùa đến khiến cho tấm thân to lớn hơi run lên.
Nhìn xuống một mảnh drap giường bị nhuốm một màu máu đỏ, trong thâm tâm anh thoáng qua một sự thoải mái và chiến tích khó hiểu.
Hai mươi tư tuổi, lần đầu chạm vào nữ sắc quả khiến cho anh sướng đến phát điên.
Vương Đề Hiền chưa bao giờ có suy nghĩ rằng mình sẽ chạm vào một ai đó, kể cả là Lãnh Ái Hy.
Nhưng giờ đây khi tiếp xúc với Hiểu Phù, anh mới biết rằng động chạm da thịt đúng là rất thích thú.
Nhất là cô, Hiểu Phù chỉ được phép một mình anh thưởng thức.
Hiểu Phù sợ hãi nức nở, tay cô yếu ớt đập loạn trên ngực anh, cô không muốn!
Vương Đề Hiền càng thêm kích thích hơn khi nhìn thấy cô phản kháng, chiếc cà vạt đeo lủng lẳng ở cổ được anh tháo ra, trói chặt lấy hai tay cô ép để lên đỉnh đầu.
Cô hoảng loạn giãy giụa, van nài anh, nhưng dường như anh không hề nghe cô nói đến nửa lời, trực tiếp xé phanh chiếc áo ngực vướng vía đang che đi đôi gò bồng trắng trẻo.
Hai đồi nhũ hoa lộ thiên hiện lên trước mắt, theo cơ thể của cô run rẩy đung đưa.
Vương Đề Hiền thử chạm vào một bên đầu hoa anh đào.
Mềm quá, giống như anh đang nắm lấy một chiếc kẹo thạch, ấn vào rồi đàn hồi nảy ra.
Còn mang theo một hương mùi sữa ngọt ngậy.
Hiểu Phù nghẹn ngào, toàn thân cô đều đang nằm dưới sự kiểm soát của Vương Đề Hiền, bị anh làm loạn mà chẳng thể phản kháng lại được.
Tệ hơn, bên dưới cô hiện tại đang rất ngứa ngáy.
“Đề Hiền, em xin anh… Xin anh đừng làm vậy… Anh…” Chẳng phải người yêu anh là Lãnh Ái Hy hay sao? Anh làm vậy là phản bội cô ấy, cưỡng gian cô.
Là phạm pháp.
“Yên lặng.”
Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn ẩn nhẫn sự điên cuồn trong tâm trí.
Cô muốn cưới thằng khác sao? Vậy để xem bây giờ cô có thể cưới ai ngoài anh đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...