Thấy Vương Đề Hiền mặt không cảm xúc nhìn vào màn hình điện thoại, Ngô Hạ Tây tò mò hỏi.
“Vương tổng, có chuyện gì sao ạ?”
“À, không có gì.”
Vương Đề Hiền tắt điện thoại rồi cất vào trong túi áo, anh cầm lấy quai cặp tap xách lên rồi đứng trước mọi người đang có mặt trong đây, thông báo.
“Vậy là đã hết những thông tin cần báo cáo rồi gì? Nếu thế, tôi xin kết thúc cuộc họp tại đây.
Mọi người cứ theo những gì đã bàn trước rồi thực hiện nhé.”
Nói rồi, anh đi ra ngoài cửa.
Ngay khi cánh cửa được mở ra rồi đóng lại, bầu không khí bên trong phòng họp đột ngột trùng xuống.
Những người ngồi lại bên trong phòng họp thì rơi vào trầm tư, bầu hông khí u ám đến gai người.
Có một cô nhân viên nuốt một ngụm nước bọt, huých huých khuỷu tay vào người của Ngô Hạ Tây.
“Ê, có ai nhận ra cái từ “nhé” ở cuối câu nó hơi có vấn đề không?”
Một người khác lập cập nói.
“Đúng vậy, câu kết thúc cuộc họp lần nào cũng y như nhau, không sai không sót lấy một từ.
Thế quái nào xuất hiện một từ “nhé” vậy?”
“Nguy hiểm quá, lẽ nào… tổng giám đốc đang gặp chuyện gì sao?”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn nhau, cả chục con người không cần nói gì cả, chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau tức khắc hiểu ra đối phương đang muốn nói cái gì.
Vương tổng đang xúc động?
Ở bên này, Vương Đề Hiền vừa mới bước ra từ đại sảnh sang trọng của tập đoàn Vương thị.
Nhưng anh vừa chỉ mới đứng lại ở trước cổng ra vào cơ quan, đột ngột bước chân dừng ắng lại, chiếc cặp xách trên tay cũng không cần vững, tuột xuống rơi cộp xuống dưới đất.
Hai vai của Vương Đề Hiền run rẩy, tiếp theo đó, anh ngửa cổ lên trời.
Không khí buổi ban trưa ở quanh tập đoàn đều im ắng, đột ngột phát ra một tiếng hét to đến kinh hồn.
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Tôi được làm bố rồi!!!”
Tại căn dinh thự, bầu không khí yên tĩnh đột ngột bị xé toạc ra bởi một tràng các tiếng kéo rê và phanh kít của xe ô tô, tiếp theo đó là tiếng cánh cửa mở rầm như sắp hỏng cả bản lề.
“Hiểu Phù!!!”
Vương Đề Hiền gọi to vào trong nhà, rồi hùng hục chạy lên trên tầng, mở tung cánh cửa phòng ngủ.
“Hiểu Phù!”
Anh đã thấy cô rồi.
Lúc này cô đang nằm xem phim ở trên máy tính.
“Hiểu Phù!”
Vương Đề Hiền cười đến tít mắt, đi đến bế cô lên rồi ôm cô vào lòng, không ngừng gọi tên cô.
“Hiểu Phù…!”
Hiểu Phù:??? Tên này bị sao vậy?
Có thể nói là quá mức xúc động, Vương Đề Hiền cứ vừa ôm vừa bế cô đi khắp cả phòng, cứ cười rúc rích rồi lại chúi mặt vào ngực cô, cọ cọ.
“Hiểu Ph…”
“Thôi được rồi, dừng lại.
Đừng gọi tên em nữa.”
“Nhưng anh cứ thích gọi tên em đấy.”
Vương Đề Hiền he he cười, hôn lên môi cô, trong đôi mắt anh hiện lên những vòm sao lấp loáng.
“Anh… anh có con rồi sao? Anh có con rồi đúng không? Làm bố của con em?”
Hiểu Phù hơi há miệng, đảo qua một vòng trên khuôn mặt tươi tỉnh của anh, khoé mi cô khẽ ửng hồng.
“Có con rồi.”
Vương Đề Hiền lần này cười lên rất nhiều, khuôn mặt của anh được ánh nắng len qua lớp kính cửa sổ phủ lên một lớp bột nhung, rất sáng, rất đẹp.
Gò má của Hiểu Phù ửng đỏ, cô không kìm được nữa, tiến sát tới, mút lấy môi anh.
“Có em bé rồi.
Chắc chắn.
Chuẩn bị làm giấy khai sinh cho con anh đi.”
…
Những tháng ngày sau đó, cái thai trong bụng Hiểu Phù được bao bọc bởi những niềm chở che và háo hức của mọi người.
Ba tháng đầu cô có mệt mỏi và thai nghén rất nhiều, những những tháng sau đó đã không còn nữa.
Bụng từ tháng thứ năm trở đi càng lúc càng to, rồi đến tháng thứ chín.
Trong khoảng thời gian ấy, cô thường ngủ mơ đến mộng du, nửa đêm đang ngủ bỗng nhiên cơ thể tự động đậy.
Vương Đề Hiền nằm bên cạnh cô chợt nghe thấy có những tiếng động loạt soạt thì chập chờn mở mắt tỉnh dậy, thấy ngay một đầu lưỡi dao bén ngọt đang chĩa vào người mình.
Tỉnh cả ngủ.
Mồi hôi nhễ nhại, anh liếc mắt nhìn lên người vợ của mình đang hai mắt nhắm nghiền, tay cầm một con dao làm bếp đứng bên cạnh giường anh.
Đúng lúc ấy Hiểu Phù cũng bất chợt tự tỉnh lại, cô mở mắt, biểu cảm ngơ ngác nhìn anh rồi nhìn xuống tay mình.
Thấy có dao, khuôn mặt cô liền trở nên trắng bệch, hoảng hốt hét lên.
Hoá ra, cô đang bị mộng du.
Nhưng cứ mộng du kiểu này, chồng cô thăng thiên lúc nào chẳng hay đâu.
TvT
Rồi đến tháng thứ chín mang thai, chính xác là vào ngày Hiểu Phù sinh con.
Buổi sáng, lúc đang ngồi cắm hoa đặt ở trên bàn phòng bếp, đột ngột Hiểu Phù thấy bụng đau dữ dội, sống lưng buốt đau đến rợn người.
Từ bên dưới đột ngột rỉ rất nhiều nước, nhưng không phải nước tiểu.
Là nước ối.
Hiểu Phù đau đớn rên rỉ, cô ngã nằm ra bàn, ôm bụng quằn quại.
Người quản gia đang dọn dẹp ở trong thư phòng thì thấy có những tiếng động lạ, liền vội vã chạy xuống, phát hiện Hiểu Phù có dấu hiệu chuyển dạ, ông ta nhanh chóng hớt hải đi gọi cấp cứu.
Gọi điện thông báo cho cả Vương Đề Hiền.
Chỉ ngay vài phút sau đó, Vương Đề Hiền đã xuất hiện ở trong bệnh viện phụ sản thành phố.
Rất nhanh đã có người dẫn đường cho anh đến phòng sinh của Hiểu Phù..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...