01
Có hôm mua trái cây ở gần nhà, bên cạnh có một chàng trai cũng mua trái cây. Tôi chăm chú chọn đào vàng F kun thích ăn, chợt thấy người bên cạnh hỏi: “Đây là quả gì?”
Tôi nhìn quanh, xác định anh ta hỏi tôi chứ không phải ông chủ, thế là đáp: “Đào vàng”.
“À”. Anh ta gật đầu, lại hỏi: “Không?”
“Ơ... Tùy khẩu vị mỗi người”.
“Em thích không?”
“Tạm được”.
Tôi mua xong đi, anh ta xách một túi đào vàng đuổi theo: “Có thể cho anh số điện thoại không? QQ cũng được, anh muốn kết bạn với em”.
Đây chẳng lẽ là làm quen như người ta vẫn nói? Không ngờ tôi cũng có ngày được làm quen! Cố nén đắc ý, tôi ngượng ngùng đáp: “Nhưng... sợ là ông xã em sẽ không vui”.
Đối phương kinh hãi: “Em kết hôn rồi à?”
“Vâng!” Tôi giơ nhẫn cưới cho anh ta xem.
“Không sao, anh chỉ muốn kết bạn thôi mà”. Anh ta đưa đào vàng và danh thiếp cho tôi rồi đi.
Tôi cầm hai túi vàng đào đi về nhà mà không hiểu ra sao. Kể lại chuyện thần kì vừa trải qua cho F kun nghe, hắn khinh thường: “Tặng đào vàng? Ki bo thế!”
Vừa nói còn vừa nhìn danh thiếp của người ta đầy chán ghét: “Giám đốc X công ty Y”.
Tôi cầm lên xem: “A, còn là giám đốc cơ đấy! Anh không cần ghen đâu”.
Hắn cười lạnh hai tiếng ha ha: “Anh lại non nớt như vậy sao?”
Tôi tiện tay ném tấm danh thiếp lên bàn, đi vào bếp rửa đào cho hắn. Mấy ngày sau tôi đột nhiên nhớ tới việc này, phát hiện tấm danh thiếp trên bàn đã biến mất. Hỏi hắn, hắn nói giống như vô tình: “Vứt rồi. Anh dọn bàn không cẩn thận làm đổ nước vào đấy”.
Gã này bình thường có bao giờ chịu chủ động dọn dẹp nhà cửa đâu cơ chứ, còn “không cẩn thận” làm đổ nước nữa, cố ý thì cứ nói thẳng lại còn lí do lí trấu.
02
Ăn tết về nhà. Nhà F kun là một gia tộc lớn, bác trai bác gái, chú thím cậu mợ, anh chị em họ, cháu gái cháu trai, cơ bản ngày nào cũng có người đến chúc tết, cộng thêm bạn bè đồng nghiệp của cha F kun thì còn nhiều nữa. Cha F kun hết sức nghiêm khắc, cho nên ở nhà hai đứa đều phải giả vờ ngoan ngoãn, mỗi ngày sáu rưỡi rời giường, ngồi trong phòng khách ngáp liên hồi trợn mắt to nhìn mắt nhỏ.
Có người đến, mẹ F đuổi hai đứa đi rửa trái cây. F nhìn người bên ngoài, nói: “Có giống plants vấn đề zombie không?”
Tôi: “Gì cơ?”
Hắn: “Lại một đợt zombie đến tấn công”.
Tôi phì cười: “Cẩn thận cha nghe thấy cho anh ăn đòn đấy”.
“Chúc tết thế này thật phiền phức, nên đơn giản hoá trình tự”.
“Đơn giản hoá thế nào?”
“Dùng điện thoại di động gửi voucher mua quà, tự mình đến siêu thị chọn quà”.
“Phù...”
“Tiền mừng tuổi trẻ con gửi thẳng vào tài khoản”.
Lúc này cha F gọi hai đứa vào giới thiệu: “Đây là bác Trần...”
Tôi vội chào. Bác Trần lại cho tôi một phong bao lì xì, tôi lớn thế này còn không biết xấu hổ nhận tiền mừng tuổi hay sao, vội đẩy lại nói không nhận.
“Cháu và F kết hôn bác không đến được, lần này coi như bù”. Bác Trần nói.
Tôi đành phải nhận lấy.
Sau bữa tối cùng F ra ngoài đi bộ, tôi lấy tiền lì xì ra nheo mắt đếm. Bác Trần thật hào phóng, tôi tặc tặc cảm khái: “Thôi khỏi cần tài khoản, cầm tiền mặt trong tay đếm vẫn sướng hơn”.
Hắn cười tôi: “Tham tiền”.
“F đại gia có mừng tuổi tiểu nhân không?”
“Được”. Hắn rút tờ một trăm ra đưa cho tôi: “Trả lại anh một tệ”.
“Làm gì có chuyện mừng tuổi còn đòi trả lại?”
“Chín mươi chín là tốt”. Hắn nói.
03
Mua hàng tết ở siêu thị, ngẫu nhiên gặp nữ bạn học S thời cấp 3, đối phương lập tức nhận ra tôi: “Kiều Nhất, sao bạn không thay đổi gì thế?”
“Đâu có, rõ ràng tớ già rồi”.
“Không, bạn vẫn có vẻ tinh nghịch thế, không thay đổi gì cả...”
Hàn huyên một hồi, nó nói: “Đúng rồi, ngày kia lớp mình họp lớp, XX chủ trì, nhân tiện cũng là sinh nhật bạn ấy luôn. Bạn cũng đến chứ?”
Lên xe, tôi hỏi F kun: “Ngày kia sinh nhật XX, anh có muốn đi không?”
Hắn lắc đầu: “Không hứng thú”.
Đi được một đoạn, hắn đột nhiên hỏi: “XX có phải gã đeo kính ngồi phía trước em không?”
Tôi đáp: “Đúng rồi. Sao vậy?”
Hắn lập tức đổi giọng: “Anh đi”.
Tôi không hề biết hắn lại có quan hệ tốt với XX như vậy. Hôm đó mang quà đến, XX nhìn thấy tôi quả nhiên rất vui mừng: “Kiều Nhất! Trời ạ! Sao bạn cũng đến vậy!”
Hắn tính cách tùy tiện, dang tay định cho tôi một cái ôm. Người nào đó kéo tôi ra phía sau như gà mái bảo về gà con, đưa quà cho XX, mặt không biểu cảm: “Sinh nhật vui vẻ”.
Tôi thầm than thở, gã này bình thường ở nhà rất lắm trò, đùa giỡn trêu chọc tôi suốt ngày, vừa ra khỏi cửa đã tự động chuyển trạng thái cao ngạo lạnh lùng, một câu dư thừa cũng không có. Bạn nữ S kéo tôi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Này, bạn và F kết hôn rồi à?”
“Đúng vậy, bạn không biết à?”
“Biết sao được! Mấy năm trước tớ ở Úc tin tức mù tịt. Biết trước đã không gọi bạn đến rồi!”
“Vì sao, khinh bỉ phụ nữ đã có chồng à?”
“Ôi... XX trước kia thầm mến bạn, F còn đánh nhau với bạn ấy một trận!”
Tôi choáng váng, lượng thông tin quá lớn nhất thời không thể tiếp nhận kịp. Thế là cả bữa cơm tôi ngồi ăn trong thấp thỏm. Là một phụ nữ lắm điều, tôi rất lo lắng hai tình địch sẽ đánh nhau. Nếu hai người này đánh nhau thì tôi nên giúp ai? Tôi có cần ngất xỉu đi như nữ nhân vật chính trong phim Hàn không? Thật hối hận vì tôi chưa bao giờ tập ngất xỉu thế nào cho thanh nhã.
Kết quả là hai người này đều hết sức bình tĩnh, lần gặp mặt này chấm dứt trong bầu không khí hữu nghị. Trên đường về cuối cùng tôi không nhịn được nữa: “Nghe nói... Ơ... A... Dường như anh và XX có xích mích?”
“Em muốn hỏi cái gì?”
“Nghe nói... XX trước kia từng thích em?”
Hắn gật đầu.
“Nghe nói anh và XX còn đã từng quyết đấu vì chuyện này?”
Hắn liếc tôi một cái: “Em nghe ai nói?”
“Không phải à?”
“Không”.
“Thế tại sao anh biết XX thích em?”
“Hắn viết thư tình nhờ Quan Triều chuyển cho em, bị anh nhìn thấy. Anh hẹn hắn ra, nói với hắn không được ảnh hưởng đến việc học tập của em”.
“Sau đó thế nào?”
“Hết rồi”.
“Bạn ấy dễ dàng bỏ cuộc như vậy à?”
“Em còn muốn như thế nào nữa?”
“Ơ hay, bạn ấy nên đứng trước cửa nhà em trắng đêm như trong truyện cô Quỳnh Dao viết chứ, đứng trong mưa to gọi tên em, anh trai anh khóa cửa không cho em ra ngoài, mẹ em vung tay cho em một cái bạt tai, em đấm cửa thật mạnh, cuối cùng khóc ngất bên cạnh cửa...”
“Không có việc gì cũng xem phim truyền hình ít thôi, ảnh hưởng đến IQ”.
04
Bình thường tôi không chú ý lắm đến chi tiêu hàng ngày của gia đình. Có hôm đến ngân hàng tâm huyết dâng trào in sao kê nửa năm trước đó mới phát hiện tiền điện tiền nước tiền ga tiền điều hòa hóa đơn phạt của nhà tôi mỗi tháng đều tốn rất nhiều tiền! Bản tính thần giữ của lập tức bùng nổ, quyết tâm từ hôm nay trở đi tiết kiệm chi tiêu, tôi phải làm một bà chủ nhà cần kiệm chăm lo gia đình.
Đi vào siêu thị, trên mặt tôi viết bốn chữ to “tính toán chi li”. Rau sạch? Không mua, quá đắt, ăn chút thuốc trừ sâu không biết chừng có thể giết giun. Sô cô la Ferrero tôi thích nhất? Không mua, vừa tiết kiệm tiền vừa giảm béo, nhất cử lưỡng tiện. F kun không có thịt không vui, nhưng thịt bò đắt quá, tối nay làm món dăm bông xào rau cho hắn vậy.
Bình thường về nhà tôi thích bật tất cả đèn lên, sáng sủa và có cảm giác an toàn. Hôm nay đặt túi xách xuống tiện tay bật đèn, suy nghĩ một lát, không được, phải tiết kiệm, tách tách tách tắt sạch, một mình ôm máy tính ngồi trong phòng khách đen như mực viết bản thảo. F kun về nhà mở cửa giật bắn: “Em làm gì mà không bật đèn?”
“Tiết kiệm điện”.
Hắn không nói gì, lấy một lon nước ngọt từ tủ lạnh ra.
“Uống xong không được vứt vỏ lon”. Tôi chỉ huy hắn để ra cửa, nói nghiêm túc: “Có thể bán lấy tiền”.
“Em vừa phải thôi”. Hắn lườm tôi một cái: “Ngày mai đi ăn sushi”.
Tôi chống lại cám dỗ hết sức có nguyên tắc: “Xin lỗi, dự toán tháng này đã dùng hết”.
Hắn sầm mặt không vui, tôi làm bộ không nhìn thấy, lon ton đi tắm. Nào ngờ vừa mở vòi sen hắn đã kéo rèm ra cái roạt.
“Anh làm gì thế?”
Hắn cởi quần áo, không biểu cảm: “Tiết kiệm nước, tắm chung”.
Đồ lưu manh!
05
Con gái nhà hàng xóm học lớp 12, thi thử kết quả thê thảm, mẹ nó hỏi mới biết khuê nữ nhà mình yêu sớm, sốt ruột nhờ tôi sang khuyên bảo. Tôi thầm than thở trong lòng, cô thật sự không biết hai vợ chồng cháu chính là yêu sớm sao? Nhưng vì thói tọc mạch cố hữu nên tôi vẫn qua. Cô bé rất tín nhiệm tôi, nói thẳng với tôi: “Em thích một bạn cùng lớp”.
“Rất bình thường, thất tình cũng không có gì đáng ngại”.
“Em không thất tình, bạn ấy cũng thích em”.
“Thế thì em có gì phải buồn?”
“Nhưng mà em có bạn trai rồi”.
“...”
Hai người này còn ở cùng một phòng kí túc”.
“...”
Bởi vì hai bạn ấy mà dạo này em rất khó xử. Trong phòng đó còn có một bạn nữa, rất dịu dàng, em thường xuyên đến tán gẫu với bạn ấy. Tuần trước bạn ấy tỏ tình với em rồi...”
“...”
“Ôi, thực ra em cũng không muốn mọi chuyện trở thành như vậy”.
Tâm lý tôi sắp sụp đổ: “Tóm lại... em mía ngọt đánh cả cụm luôn à?”
“Thế nên em mới âu sầu”.
Tôi tự ti lắm, về nói với F kun: “Trẻ con bây giờ thật lợi hại, em bằng tuổi nó bây giờ còn chưa làm được gì, học cũng kém nốt, ngay cả phương trình bậc ba cũng không làm được”.
Người nào đó bên cạnh nói xa xăm: “Nhưng mà em cưa được anh”.
06
F kun tửu lượng không tồi, dùng lời của hắn mà nói: “Cũng tàm tạm, hạ gục Kiều Nhất là không thành vấn đề”.
Hắn rất ít uống say, dù có say cũng không quậy không phá, còn có thể gượng đưa từng bạn bè lên xe rồi mới về nhà cuối cùng. Tôi thì khác, tôi là loại bốc đồng, vui vẻ là phải tìm rượu uống, hò hét rất to, lại gục sớm nhất. Có điều tôi là người có nguyên tắc, xung quanh toàn người tôi tín nhiệm tôi mới dám làm càn, đến bữa tiệc không quen là tôi chỉ cầm chén, người khác nói thế nào cũng không uống. F kun tỏ ý hết sức hài lòng.
Có ngày cùng bạn tụ tập về, tôi tâm huyết dâng trào, đòi cùng hắn diễn “cưỡng bức dân nữ”. Hắn lập tức đáp ứng, đang chuẩn bị cưỡng bức lại bị tôi đẩy ra: “Không không, hôm nay anh đóng dân nữ”.
Hắn suy nghĩ một lát: “Được!”
Sau đó gã này nhanh nhẹn cởi quần áo, nằm trên giường vẫy tay với tôi: “Lưu manh mau tới đây”.
Mẹ kiếp! Dân nữ gì mà dâm thế, lưu manh làm sao chịu nổi? Thế là tôi ngẩn ra, nghĩ một hồi lâu không biết nên hạ thủ thế nào.
“Lưu manh còn chờ cái gì nữa?”
Tôi nằm sấp trên người hắn, ngơ ngác hỏi: “Lưu manh bình thường cưỡng bức thế nào?”
Hắn hớn hở mặt mày, nói để anh dạy em, sau đó nhanh chóng lật người lên trên.
07
Tôi mất ngủ rất nghiêm trọng, người nào đó ép tôi hàng ngày chạy bộ cùng hắn. Được rồi, đúng là nên rèn luyện thân thể, tôi vất vả lên taobao một buổi chiều, mua nguyên bộ đồ chạy, làm gì cũng phải chuẩn bị cho chu đáo.
Ngày đầu tiên, không tồi, cảm giác rất mới lạ.
Ngày thứ hai, rất mệt, nhưng hắn bừng bừng hào hứng, tôi đành phải nhẫn nhịn kiên trì.
Ngày thứ ba tôi vừa chạy vừa nghĩ lúc này nằm trên sofa ăn trái cây xem weibo thì thật là hạnh phúc.
Ngày thứ tư tôi nghiêm túc nghĩ cứ chạy thế này đến bao giờ đây?
Ngày thứ năm tôi xin phép hắn, nói họ hàng của tôi đến rồi.
Ngày thứ N, tiếp tục xin phép, anh thân yêu, họ hàng của em mới đi.
Ngày thứ N+1, vẫn xin phép, thân ái, họ hàng của em sắp đến.
Hắn: “Anh hiểu rồi, họ hàng là vạn năng!”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, trục thời gian của phụ nữ bọn em phân chia theo ngày họ hàng tới thăm mà”.
08
Đợt trước World Cup, bạn học F cá cược rất đen, hễ là đội hắn thích cơ bản đều bị loại. Bạn học F được tặng ngoại hiệu Pele số 2, hữu danh hữu thực. Trận chung kết tôi khuyên hắn bắt Argentina.
“Vì sao? Em không đánh giá cao đội Đức của anh à? Phong độ của Klose đang rất tốt blah blah...”
Tôi lắc đầu: “Bởi vì đồng phục của đội Argentina đẹp hơn”.
Hắn vẫn kiên định bắt Đức, cuối cùng thắng năm trăm tệ, mừng rỡ khoe khoang với tôi: “Đi lên thượng đỉnh cuộc đời!”
Tôi nói: “Đại gia, xin bao nuôi tiểu nữ”.
Hắn lắc đầu: “Không được hoang phí”.
Tôi: “Nuôi tiểu nữ không coi như hoang phí”.
Hắn suy nghĩ một lát: “Vậy cũng không nên gọi là bao nuôi”.
Tôi cho rằng hắn sẽ nói nuôi bà xã là đạo lí hiển nhiên, kết quả hắn nói: “Nên gọi là chăn nuôi”.
Bạn học F, bạn học ngữ văn tốt như vậy chính là để sỉ nhục bà xã hay sao?
09
Hắn mê bóng đá, còn tất cả nhận thức về bóng đá của tôi còn dừng lại ở năm 2002 khi Trung Quốc được vào World Cup. World Cup năm nay Đức thắng Brazil tưng bừng 7-1, hắn quả thực vui phát điên. Buổi sáng hôm sau vừa mở mắt ra hắn đã hoa chân múa tay kể với tôi về trận đấu đêm qua: “Klose ghi bàn đó thật tuyệt vời, Đức của anh làm điều kì diệu, trận tàn sát này nên đưa vào sử sách đúng không blah blah...”
Tôi nghe một hồi lâu, hết sức thận trọng hỏi: “Brazil chẳng phải có Ronaldo sao?”
Sau đó, không có sau đó...
Cũng là fan bóng đá, sau khi nghe kể chuyện này, chị trưởng phòng nói với tôi rất chân thành: “Tình yêu thật vĩ đại, không ngờ F lại có thể chịu đựng không li hôn”.
10
F kun ở nhà không bao giờ làm việc nhà. Có hôm tôi nói với hắn: “Anh xem ông xã XX nhà bạn YY, làm hết việc nhà, từ quét nhà lau nhà đến nấu cơm giặt giũ, hầu hạ YY không khác gì nữ vương. Chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ tự trách, ăn ngủ không yên sao?”
Hắn không thèm quay đầu lại, đi khắp phòng tìm iPad. Tôi đi theo phía sau hắn tiếp tục nói: “Còn bạn trai XXX của bạn YYY, có tiếng dịu dàng quan tâm chu đáo, bất kể YYY cố tình gây sự thế nào cũng ngoan ngoãn phục tùng ngoan ngoãn phục tùng, tất cả mọi ngày kỉ niệm, Valentine, Giáng Sinh, sinh nhật hàng năm, ngay cả tết phụ nữ, tết nhi đồng đều chuẩn bị quà. Anh chẳng lẽ không xấu hổ tự trách ăn ngủ khó yên sao?”
Hắn tiếp tục chăm chú tìm đồ. Tôi đau lòng lắm: “Còn ông xã nhà em thì chỉ biết bắt nạt em, chế giễu em, ngày ngày đi công tác không có nhà, bếp ga trong nhà hỏng cũng không để ý, bồn cầu tắc cũng không có người thông, tháng trước em bị ốm anh cũng không có nhà, chỉ nói với em qua điện thoại uống nhiều nước uống nhiều nước, còn không biết lãng mạn chút nào, kết hôn lâu như vậy mà còn chưa bao giờ tặng hoa em, người ta nói đàn ông gợi cảm nhất là lúc bạn quyền đấm cước đá hắn mà hắn vẫn lẳng lặng nhìn bạn rồi kéo bạn vào trong lòng, nhưng anh chưa bao giờ như vậy. Chẳng lẽ anh không xấu hổ tự trách ăn ngủ khó yên sao?”
Lúc này cuối cùng vị nhân huynh này cũng tìm được iPad trong khe sofa, quay lại lạnh lùng lừ mắt nhìn tôi: “Ta cho phép ngươi quyền đấm cước đá đấy, ngươi dám không?”
Chữ “không” cuối cùng còn kéo lên cao vút, hai mắt nheo lại. Tôi lập tức kinh hãi: “Đại vương tha mạng, tiểu nhân tuyệt đối không dám”.
11
Hắn: “Có phải em rất bất mãn với địa vị của mình trong nhà không?”
Tôi: “Đương nhiên rồi”.
Hắn: “Vậy anh cho em một quyền lợi, ngày hôm nay em có thể sai khiến anh bất cứ lúc nào, làm gì cũng được, anh tuyệt đối phục tùng”.
Tôi: “Thật không?”
Hắn: “Đương nhiên”.
Tôi: “Vậy anh đi quét nhà đi”.
Thế là hắn thật sự ngoan ngoãn cầm chổi đi quét nhà.
Tôi xem hắn quét một hồi, thật sự không nhịn được nữa: “Anh quét không sạch gì cả, dưới gầm giường cũng phải quét, còn sau cửa có nhiều bụi thế này anh không nhìn thấy sao? Tóc lọt xuống khe gạch không quét được anh mặc kệ luôn à?”
Hắn: “Sạch lắm rồi mà”.
Tôi: “Đâu có! Kia, kia, cả kia nữa, anh đều chưa quét”.
Hắn: “Anh không tin. Em quét lại lần nữa anh xem nào”.
Tôi quét lại một lần, quả nhiên một đống rác: “Anh xem đi, chứng cứ rõ ràng nhé!”
“Ờ, em thật lợi hại”.
Tôi giao nhiệm vụ mới cho hắn: “Cơm trưa hôm nay anh nấu”.
“Tốt, em gọi món đi”.
“Em muốn ăn súp lơ xanh xào tỏi”.
“Không biết làm”.
“Thịt muối hầm khoai tây”.
“Không biết làm”.
“Thịt sốt cà chua”.
“Không biết làm”.
“Thế anh biết làm món gì?”
“Trứng tráng cà chua”.
“... Ngoài món này?”
“Canh trứng cà chua”.
“...”
Tôi chuẩn bị nguyên liệu cho hắn xong xuôi, dặn dò kĩ càng: “Cẩn thận đừng để đứt tay. Cà chua thái dày một chút, đợi dầu nóng rồi mới cho vào, tráng trứng trước rồi mới cho cà chua”.
Hắn rất thiếu kiên nhẫn: “Biết rồi, em ra ngoài đi”.
Ra ngoài chưa được hai mươi phút đã nghe thấy hắn kêu: “Em mau vào đây đi”.
Vừa mở cửa bếp ra đã bị khói hun không mở mắt được. Hắn không bật máy hút mùi (rất có thể là không biết bật), thứ trong chảo đen sì sì không nhìn ra nguyên trạng, gã này làm trứng tráng cà chua không chỉ cho xì dầu mà còn có cả mùi dấm.
“Tại sao lại cháy?” Hắn hỏi tôi rất vô tội.
Tôi lập tức sụp đổ: “Anh không cho dầu vào chảo à? Anh làm cháy hỏng chảo của em rồi!”
Tôi thề sau này không bao giờ cho hắn nấu ăn nữa!
12
Buổi sáng ra ngoải không bắt được xe, đòi F kun đưa đi làm. Hắn động lòng từ bi đồng ý. Trên đường đi gã này tâm tình không tồi, vừa lái xe vừa khẽ hát. Tôi chú ý nghe, không ngờ gã này đang hát “Anh đưa em đi, đi xa ngàn dặm...”
Tóm lại hắn rất muốn tôi cút đi đây mà.
13
Đi ăn thịt nướng, cậu nhân viên phục vụ bàn chúng tôi lông mi rất dài, mắt trong như nước. Tôi nhìn chằm chằm một hồi lâu, cậu bé đỏ cả mặt, chắc là trong lòng đang nguyền rủa bà cô quái gở này. Dưới ánh mắt sáng rực của tôi, cậu bé chỉnh bếp run tay, con tôm đã nướng xong rơi xuống đất. Cậu thoáng nhìn tôi đầy ăn năn, tôi lập tức hào hứng, cố ý sầm mặt trêu: “Cậu đền tôm cho tôi”.
F kun bên cạnh không nhìn được nữa: “Em đùa đủ rồi đấy”.
Cậu bé thở phào một hơi, đang chuẩn bị chuồn lại nghe thấy F bình tĩnh gọi lại: “Cậu đền tôm cho tôi”.
14
Ngồi McDonald với hắn, một đôi học sinh bàn đối diện cứ kiss nhau. Hai ông bà già chúng tôi nhìn đôi trẻ hôn nhau hai mươi phút, tôi thắc mắc cứ hôn như vậy sẽ không thiếu ô xi sao? Người nào đó lườm tôi: “Nếu là con gái anh, anh lôi về nhà đánh một trận”.
Tôi nói: “Anh biết cái gì, cái này gọi là anh hùng xuất thiếu niên, ngón nghề tán gái thật là thành thạo, nếu là con trai em về bữa tối thưởng một quả trứng”.
Người nào đó tức giận đến mức lôi tôi về nhà đánh một trận.
15
Thời yêu nhau chúng tôi hẹn hò về hơi muộn, hắn đòi đưa tôi về nhà, tôi thương hắn đi lại vất vả, phất tay hết sức phóng khoáng, nói: “Đừng lo, mười dặm xung quanh lưu manh lớn nhất chính là em”.
Tôi chỉ nói vu vơ như vậy, gã này lại nhớ kĩ, vẫn trêu chọc tôi vì việc này.
Tuần trước hắn đến Thượng Hải, tôi và bạn gái đi dạo phố, hắn gọi điện thoại về dặn dò tôi: “Đừng đi nữa, về nhà sớm một chút”.
“Biết rồi biết rồi, anh đừng lo cho em”.
“Không phải anh lo cho em, anh lo cho bọn lưu manh mười dặm xung quanh”. Hắn nói chậm rãi.
16
Về lưu manh còn có một chuyện. Gặp người không quen hỏi chúng tôi đến với nhau như thế nào, hắn thiếu kiên nhẫn trả lời rất đơn giản: “Gặp phải lưu manh”.
Đối phương hỏi có phải Kiều Nhất gặp phải lưu manh, sau đó anh làm anh hùng cứu mỹ nhân không? Hắn không nói đúng, cũng chẳng bảo sai, mặc đối phương đoán mò lung tung. Tôi ngồi bên cạnh trợn mắt nhìn. Về nhà hắn cười tít mắt cố ý hỏi tôi: “Có phải anh nên nói với hắn kì thực người gặp phải lưu manh là anh không?”
Người đàn ông này có lúc thật sự không khác gì trẻ con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...