01
Năm ngoái F kun đi công tác Nhật Bản, tôi lên mạng thấy một chủ đề “Bình thường các chị em thường gửi tin nhắn trêu chọc bạn trai thế nào”, phì cười khi đọc đủ kiểu trả lời.
Đúng hôm đó tôi vừa đổi số điện thoại di động, tiện tay gửi cho hắn một tin nhắn nặc danh: “Ông chủ, có cần dịch vụ đặc thù không?”
Hắn không quan tâm.
Tôi lại gửi một tin nhắn nữa: “Mèo hoang cô đơn, nhiệt tình như lửa, giao hàng tận nhà, đảm bảo hài lòng”.
Một hồi lâu sau hắn gọi điện thoại lại, câu đầu tiên đã đốp thẳng: “Em ở nhà rảnh việc quá hả?”
Tôi khiếp sợ: “Tại sao anh biết là em?”
“Chỉ có em mới rỗi hơi như vậy”. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Ngày kia anh về”.
“Sớm thế? Tưởng anh bảo tuần sau cơ mà?”
“Có thay đổi đột xuất”.
Không lâu sau đó một đồng nghiệp của hắn đến nhà ăn cơm. Trò chuyện về chuyến công tác Nhật Bản lần này, đồng nghiệp nói: “Ngay cả tiệc mừng công mà F cũng không tham gia, làm xong việc ra sân bay luôn, không dừng lại một giây đồng hồ nào, nói ở nhà không có ai, phải về chăm sóc mèo”.
Anh ta đưa mắt nhìn khắp nơi, tò mò hỏi: “Mèo nhà em đâu?”
Mặt tôi lập tức đỏ lên. F gắp cho tôi một miếng cá kho, mặt không đổi sắc: “Nó nhát gan, sợ người lạ”.
Tôi chỉ mong có thể vùi mặt vào trong bát.
02
Trước mặt người ngoài, F kun luôn hết sức nghiêm túc, lạnh lùng và kiêu ngạo, mọi người tặng cho ngoại hiệu Ice Man. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại, bệnh thần kinh thâm niên, rất thích diễn trò. Hắn thường xuyên mắng tôi không làm diễn viên thật là đáng tiếc.
Lúc ra ngoài ăn cơm, tôi đột nhiên dừng lại nói với hắn: “Anh rể, chúng ta làm như vậy có phải là có lỗi với chị gái em không?”
Mới đầu hắn còn lộ ra vẻ mặt bị sét đánh giống như nhân viên phục vụ, lâu rồi cũng quen dần, hôm qua còn rất bình tĩnh trả lời một câu: “Chị gái em dưới suối vàng sẽ chúc phúc cho chúng ta”.
Có một lần tôi tâm huyết dâng trào, nói với hắn: “Em sẽ đóng vai nam phụ si tình”.
Sau đó nhanh chóng vào vai, gào lên với hắn: “Tôi mới là người yêu thương Kiều Nhất nhiều nhất! Tôi sẽ không nhường cô ấy cho anh!”
Hắn ngồi bên cạnh giá sách, vừa thờ ơ lật sách vừa thoải mái trả lời: “Thì anh cứ mang cô ấy đi”.
Tôi ngẩn ra, kịch bản không nên phát triển như vậy chứ.
Tôi nói: “Tối nay tôi sẽ mang cô ấy đi, vĩnh viễn rời xa anh!”
Hắn gập sách lại cái rụp, lạnh lùng nói: “Anh thử xem. Nếu cô ấy dám bỏ nhà theo trai, tôi sẽ đánh gãy chân cô ấy”.
Này! Ai cho anh đổi kịch bản lung tung thế?
03
Nhà tầng trên sửa nhà, suốt ngày ầm ĩ không ngừng. Tôi dứt khoát đi thuê phòng khách sạn, yên tâm viết sách.
Buổi tối F kun đến đưa cơm cho tôi. Hai mắt sáng lên, tôi hỏi hắn: “Hai chúng ta thế này có giống vụng trộm không?”
Hắn hùng hổ trợn mắt nhìn tôi.
Ai ngờ gã này vừa vào phòng đã vội vã cởi quần áo. Tôi hỏi hắn làm gì?
Hắn đáp, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhanh một chút, bà xã anh năm giờ đi làm về”.
04
Đi công tác về, đến sân bay nhận được điện thoại của bạn thân, thất tình khóc bù lu bù loa. Tôi kéo va li đi uống rượu với nó.
Động viên nó gãy lưỡi, tình yêu là thứ đặc biệt của nhân gian, là bánh thịt từ trên trời rơi xuống, chúng ta không thể ảo tưởng tình yêu cũng giống như cơm hộp, đến giờ ăn mỗi người một hộp được.
Về đến nhà tôi rất thương cảm, ôm F kun nói: “Vận may của em luôn luôn không tốt, chuyện may mắn nhất của em trong đời có lẽ chính là gặp anh, cho nên em đặc biệt, đặc biệt trân trọng. Từ nhỏ đến giờ, chuyện duy nhất em có thể kiên định chính là yêu anh”.
Hắn nói: “Ờ. Em nghĩ như vậy anh rất cảm động”.
Dừng lại một lát lại nói tiếp: “Nhưng em đừng tưởng vì thế anh sẽ tha thứ cho việc ba giờ sáng em mới về đến nhà”.
Sau đó hùng hổ trợn mắt nhìn tôi, đứng dậy đi vào bếp pha nước mật ong cho tôi giải rượu.
05
Tôi rất lắm lời, thường xuyên nói líu ríu không ngừng bên tai hắn. Có hôm tôi đột nhiên hỏi hắn: “Anh có cảm thấy em rất lắm chuyện không?”
Khi đó hắn đang lái xe, mắt nhìn đường phía trước, mặt không biểu cảm: “Đúng, rất lắm chuyện”.
Tôi có chút không vui. Thì ra hắn vẫn cảm thấy tôi phiền hà.
Hắn đột nhiên cười, nói: “Dù sao cũng phải nghe em lải nhải cả đời, quen rồi sẽ tốt”.
06
Tôi và hắn là bạn học cùng cấp ba. Thời đi học hắn cũng như bây giờ, ngoài miệng không nể nang ai nhưng lòng dạ rất tốt, vẫn rất quan tâm đến tôi. Sau đó xảy ra vài chuyện, khi đó chúng tôi đều chưa chín chắn, vì một chút chuyện nhỏ đã đoạn tuyệt giao tình.
Hắn sang Anh du học, rất nhiều năm chúng tôi không liên lạc nữa. Đi họp lớp nhắc tới hắn, có người nói vô tình gọi nhầm số, gọi số điện thoại di động của hắn trước kia, không ngờ vẫn liên lạc được, thế mới biết mấy năm nay F vẫn giữ lại số cũ.
“Ra nước ngoài giữ số trong nước chẳng phải rất bất tiện sao?”
Mọi người đều rất khó hiểu, cuối cùng thống nhất kết luận, tư duy của đại thần không phải người thường như chúng ta có thể hiểu được.
Chẳng bao lâu sau đến sinh nhật hắn. Tôi lấy dũng khí nhắn cho hắn một tin nhắn, ôm điện thoại di động cả đêm, hắn không trả lời. Đến tận buổi chiều hôm sau hắn mới nhắn lại, hai chữ rất xa cách, rất khách sáo: “Cảm ơn”.
Sau đó hắn về nước, tôi đơn thương độc mã đến Bắc Kinh tìm hắn. Chúng tôi làm lành, quyết định quay lại với nhau. Có hôm tôi thấy chiếc Nokia N97 hắn dùng trước kia trong tủ sách, mở ra xem. Lịch sử cuộc gọi và tin nhắn đều xóa sạch sẽ, chỉ có mục bản nháp tin nhắn còn có tin. Tôi mở ra xem, trong đó có mấy chục bản nháp.
Hôm nay gặp một nữ sinh rất giống em ở Asda.
Paul ra album mới, lúc nghe có cảm giác như em đang ngồi bên cạnh anh. (ND: có lẽ là Paul McCartney, cựu thành viên The Beatles)
Trường Sa lạnh rồi, em nhớ mặc thêm quần áo. (ND: thành phố Trường Sa thuộc tỉnh Hồ Nam TQ)
Anh tha thứ cho em rồi. Gọi điện cho anh được không?
...
Tin nhắn nháp cuối cùng là: Anh rất nhớ em.
Thời gian là sinh nhật hắn.
07
Năm ngoái có hoạt động tại một vùng núi rất hẻo lánh. Trong đám đông, tôi bị xô ngã, chân đập vào một tảng đá, đau đến trợn mắt há mồm. Đồng nghiệp đến đỡ tôi dậy, hỏi có sao không. Tôi bò dậy phủi tay nói không sao, dán hai miếng dán tiếp tục công việc.
Lúc về mới phát hiện cả ống quần đầy máu, khập khiễng đi đến phòng y tế. Bác sĩ nói phải khâu hai mũi, nhưng phòng y tế không có thuốc tê. Bởi vì hôm sau còn có việc phải làm, không thể bỏ lỡ được, tôi nghiến răng, khâu, tôi cố chịu đựng.
Chịu đựng không kêu tiếng nào. Đồng nghiệp bên cạnh nhìn, đàn ông vùng đông bắc cao một mét tám mấy mà mắt lại đỏ lên. Anh ta nói anh thật tình bội phục em.
Tôi rất xấu hổ, nói: “Thế này đã là gì. Khi còn bé em phẫu thuật, đau gấp thế này một trăm lần mà vẫn chịu được”.
Về Bắc Kinh F kun đi đón tôi, tôi vừa lên xe đã gục đầu ngủ. Trên đường tỉnh dậy nghe thấy đồng nghiệp đang nói chuyện với hắn, nói tôi sinh ra sớm vài chục năm chắc chắn cũng là một Lưu Hồ Lan. (ND: nữ anh hùng liệt sĩ TQ, 1932-1947)
“Cô ấy ở nhà cũng mạnh mẽ như vậy à?”
F đáp: “Không, ở nhà rất thích làm nũng, thường xuyên xem phim khóc nước mắt nước mũi tèm lem. Tôi phải dỗ dành như trẻ con ấy”.
Đồng nghiệp rất nghi hoặc: “Vì sao?”
“Bởi vì chỉ có trước mặt tôi, cố ấy mới có thể không cần kiên cường”.
Tôi im lặng nghe, đột nhiên sống mũi cay cay.
Trước kia tôi đọc được một câu trong sách, ấn tượng rất sâu, nói trong cuộc đời người, tình yêu không phải là hiếm, gặp người hiểu mình mới là hiếm.
Tôi nghĩ đây chính là hiểu.
08
Công ty cần làm một cuộc thăm dò về hoài niệm thanh xuân.
Tôi nhắn tin cho nhóm bạn: “Người bạn thích thời học sinh bây giờ thế nào rồi?”
Nhận được đủ loại đáp án.
“Thành bố của con người khác rồi”.
“Kết hôn rồi, sinh con rồi, buổi tối hôm qua mơ thấy hắn, hắn vẫn khinh thường tôi như trước. Dường như bất kể tôi cố gắng bao nhiêu đều không đuổi kịp bước chân của hắn. Trong mơ rất khó chịu, bởi vì hắn không làm sai gì cả, chỉ là hắn không yêu tôi”.
“Thời học sinh chỉ yêu mỗi bộ đề luyện thi”.
Chậm rãi xem tiếp, phát hiện sơ ý gửi cả cho F kun. Tôi cũng không hi vọng gì, hắn cơ bản không trả lời loại tin nhắn gửi hàng loạt này. Đợi một hồi lâu, quả nhiên hắn không trả lời.
Dạo đó công việc của chúng tôi đều rất bận, tôi về nhà đã là hơn mười một giờ đêm, hắn về còn muộn hơn tôi. Buổi tối đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy hắn rón rén lên giường, đắp lại chăn cho tôi.
Hôm sau thức dậy hắn đã đi rồi. Tôi đến công ty mới phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, mở ra nhìn thấy câu trả lời của hắn.
“Trở thành vợ tôi, đang ngủ bên cạnh tôi”.
Thời gian: 2 giờ 45 phút sáng.
09
Lúc vừa yêu F kun, tôi không quá tin tưởng vào sự lâu dài của mối tình này. Hắn lại là người rất cố chấp, mỗi lần cãi nhau đều là tôi chủ động nhận sai làm lành.
Có một lần chúng tôi cãi nhau, hắn làm mặt lạnh với tôi một tuần, tôi dày mặt cười làm lành nhưng hắn vẫn phớt lờ tôi. Hôm đó vừa lúc trên xe mở bài “Bảo bối” của Trương Huyền, bài hát có một đoạn: “Tiểu quỷ tiểu quỷ của tôi, đùa chơi đùa chơi cho em vui, làm cho em thích thế giới này”.
Tôi nói: “Anh xem lời bài hát này chẳng phải là viết cho anh sao? Như một đứa trẻ con, dường như cả thế giới đều là của anh”.
Tôi lẩm bẩm một hồi lâu, giọng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nghẹn ngào, trong lòng tủi thân gần chết, thầm nghĩ phớt lờ thì phớt lờ đi, cùng lắm là chia tay.
Trên đường không ai nói gì. Xe dừng lại trước tòa nhà công ty tôi. Tôi đang chuẩn bị mở cửa, hắn ở phía sau đột nhiên giữ tôi lại, cúi đầu nói nhỏ: “Nhưng mà... anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em”.
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
10
Bà ngoại tôi nhiều tuổi rồi, đầu óc hơi thiếu minh mẫn, cả nhà chỉ có F kun có thể tâm sự với bà, chúng tôi đều cảm thấy đặc biệt thần kì. Có một năm về quê ăn tết, tôi giúp mẹ nấu cơm, F nói chuyện với bà ngoại ngoài sân. Tôi nghe thấy hắn đang dạy bà ngoại nói tiếng Anh.
“I love you, nghĩa là em yêu anh”.
“Cháu nói chậm một chút, ai cái gì?”
F nói rất kiên nhẫn: “Ai - la - vơ - iu”.
Bà ngoại gật đầu đầy tự tin: “Nhớ rồi!”
Buổi tối ăn cơm tôi cố ý hỏi bà ngoại: “Nghe nói bà biết nói tiếng Anh rồi à?”
Bà ngoại rất vui vẻ: “Thằng F dạy bà đấy”.
F nghiêng đầu hỏi bà: “Em yêu anh nói thế nào?”
“Ai... ai... ai...” Bà nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra: “Ai lao vào yêu!”
Mọi người ngồi quanh bàn đều cười òa.
Ban đêm tôi đi ra rót nước, nhìn thấy đèn trong phòng bà ngoại còn sáng, cho rằng bà lại quên tắt đèn. Đi tới trước cửa phòng bà, tôi nhìn thấy bà ngồi một mình trên ghế, cầm di ảnh của ông ngoại, nhỏ giọng nói: “Ông ơi! Ai lao vào yêu”.
Đêm đó ngủ, F ôm tôi nói: “Bà ngoại rất cô đơn. Chúng ta phải về thăm bà nhiều hơn”.
Đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Người không thân với F kun đều cho rằng hắn rất lạnh lùng, ít nói, kiệm lời như một tảng đá.
Chỉ có tôi biết không phải vậy.
Hắn rất dịu dàng, là người đàn ông dịu dàng nhất tôi từng gặp.
11
Đêm trước hôm đi đăng ký, tôi hỏi hắn: “Anh bắt đầu thích em từ bao giờ?”
Hắn đáp: “Không nhớ”.
“Nhưng vì sao là em?”
“Vì sao không phải em?”
“Em rất hẹp hòi, lại hay ghen”.
“Anh cũng thế”.
“Em sợ mình không đáng được anh thích”.
“Anh cũng thế”.
“Em chưa yêu bao giờ, không biết tình yêu là gì”.
“Anh cũng không biết”. Hắn dịu dàng nắm tay tôi: “Nhưng anh biết, chỉ cần nghĩ có thể cùng em sống phần đời còn lại, anh đã tràn ngập chờ mong vào tương lai”.
16 tuổi, chúng tôi ngồi cùng bàn học, cánh tay và cánh tay cách nhau không quá mười xen ti mét, trong tầm mắt tôi chỉ có hắn.
26 tuổi, sáng sớm tôi thức giấc, quay sang nhìn thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt hắn, muốn ở bên hắn như vậy đến già.
Có lẽ đây chính là tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...