Anh Không Phải O! - Không Phải Em Cũng Muốn!
Nhưng đó cũng không phải chuyện hai đương sự trong câu chuyện sẽ để ý.
Đối với Tề Giản nữ sinh kia chỉ là một người qua đường không hơn không kém, còn không có tiếp xúc gì đặc biệt.
Hắn kéo anh đi tận một đoạn, dần rời xa tai mắt của mọi người hai người mới nói chuyện với nhau.
Thanh Đường dùng dằng muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không được.
Anh hờn dỗi: "Cậu làm gì vậy?"
"Em không làm gì hết."
"..."
Vậy mà bảo không làm gì hết.
Rốt cuộc lôi kéo được anh rời khỏi đám người kia Tề Giản rất vừa lòng.
Nhưng mà nhìn thấy anh oán trách mình thì hắn liền làm bộ làm tịch nói: "Chẳng lẽ còn kêu em trơ mắt nhìn anh qua lại với họ à?"
"..."
Thanh Đường cạn lời, nhưng nhất quyết không nhận mình có ý đó.
Dù sao anh cũng chưa có nói gì nên anh quyết định đổi trắng thay đen luôn: "Tôi cũng chưa có nói gì."
Tề Giản nhìn anh bĩu môi không nhận, cảm thấy mới lạ lại đáng yêu không chịu được liền bóp bóp tay anh như trừng phạt.
"Thanh Đường, em còn không biết anh nhẹ dạ sao.
Trước lúc có em anh nhất định đã cho rất nhiều người phương thức liên lạc rồi đi.
Lúc đó em không quản được thì giờ em quản."
Hắn nói đến đúng tình hợp lý khiến Thanh Đường tức cười.
Anh cũng không thèm quan tâm chuyện đó nữa mà tính toán với hắn chuyện khác: "Tôi còn chưa hỏi cậu tại sao lại đến lớp của tôi."
"Em không đến anh sẽ bị người tha đi." Hắn nói đến là đương nhiên.
Thanh Đường bị thái độ không đàng hoàng của hắn làm cho thẹn quá hóa giận muốn hất tay hắn ra.
Anh xem như hiểu cái tên nhóc to xác này là kiểu người gì.
Vừa bá đạo lại vừa có tính chiếm hữu.
Mặc dù anh rất vui nhưng không thể dung túng được.
"Cậu như vậy là không được."
"Tại sao lại không? Chẳng ai cấm em không được đến bổ sung kiến thức khác."
"..."
"Em cũng nghiêm túc nghe giảng."
Nghiêm túc nhìn anh cũng là nghiêm túc.
Hắn ở trong lòng nói thầm.
Thanh Đường cạn lời thật sự.
Anh vẫn có cảm giác chỗ này có gì đó sai sai nhưng không thể phản bác được.
Ở thời điểm anh không biết nên nói gì thì từ xa xuất hiện ba người nam sinh.
Chỉ nhìn tướng mạo thì anh liền biết đó là ba Alpha.
Họ hướng về chỗ anh mặc dù hai người vẫn đang đi.
Sau đó anh liền biết họ đến là tìm Tề Giản.
"Mấy cậu làm gì vậy?"
Tề Giản nhíu mày hỏi ba kẻ đang chặn ngang đường của hắn.
Lục Hạo Đình liền bá cổ hắn cười ngã ngớn: "Tôi nói cậu, bình thường không đi học thì thôi, cũng chẳng ai ép được.
Mắc gì cậu lại chạy đến giảng đường của khoa khác đi học vậy hả?"
Lời hắn nói có vẻ Tề Giản không ngờ tới nên liền ngờ vực hỏi: "Có ý gì? Làm sao mấy cậu biết?"
Thanh Đường im lặng nhìn họ, cũng thầm phán đoán mối quan hệ của họ.
Lúc bình thường anh không giỏi xã giao nên cách anh hay dùng nhất là im lặng theo dõi.
Lúc này anh cũng vậy.
Mặc dù anh cũng rất để ý chuyện Alpha kia vừa nói nhưng anh chỉ im lặng dỏng tai lên nghe.
Nhưng không ngại người khác trắng trợn quan sát anh, trong lòng đặc biệt tò mò muốn biết người Tề Giản thích là người thế nào.
Không ngờ đó lại là một học trưởng an tĩnh.
Trông còn có vẻ rất ngoan ngoãn nữa.
Kiểu người này sẽ kích phát tâm trêu chọc của người khác, muốn xem anh giận dỗi lên sẽ thế nào.
Ba người không tiếng động ở trong lòng ồ à lên.
Mặc dù lúc nghe Tề Giản hỏi họ vẫn đáp lại.
Giang Hâm liền nói: "Cậu còn không biết gì à?"
Tề Giản dùng ánh mắt hỏi: Cậu còn chậm chạp gì nữa mà không nói đi.
Giang Hâm bất lực nhún vai.
Lưu Khiếu liền nói: "Bạn gái tôi là người khoa văn hóa cổ truyền.
Em ấy nói bên trong diễn đàn khoa em ấy có người chụp hình của cậu đăng lên, còn để status là nam thần khoa công nghệ thông tin đi nhầm giảng đường.
Mẹ tôi vừa nghe liền cười chết."
"Cái tin kia đã được chia sẻ lên diễn đàn chính rồi, cậu có thể vào xem.
Mẹ nó cậu nói xem mắc gì cậu lại đi nhầm lớp hả? Các em O khoa ta còn đợi cậu trình diện mà đến cái bóng của cậu cũng không thấy."
Lục Hạo Đình vỗ bộp bộp vào vai hắn gặn hỏi.
Tề Giản vừa nghe đã hiểu.
Hắn liếc ba người bọn họ, lại vô tình nhìn người bên cạnh vẫn đang yên tĩnh lắng nghe.
Lúc nghe thấy những lời này anh ấy cũng có chút biểu cảm khác nhưng lại rất điềm tĩnh giữ im lặng, hắn cười cười ẩn ý nói: "Sao các cậu biết tôi đi nhằm lớp?"
Ba người im lặng nhìn hắn, lại vô tình nhìn thấy khóe môi hơi co giật của người bên cạnh hắn thì linh quang chợt lóe.
"À..."
Lục Hạo Đình kéo dài giọng ra.
Hắn nhìn nét mặt của Thanh Đường khẽ vươn nét xấu hổ thì lần đầu cảm thấy người Tề Giản thích da mặt cũng không có dày lắm.
Ít nhất không có dày như thằng bạn không có tiết tháo của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...