Chap 2: Anh biết, biết tất cả…chỉ là…anh đã không nỡ… 7h30’ a.m- mọi hôm, vào giờ này, có lẽ tôi đã yên vị trên chiếc ghế tổng giám đốc tại công ty và bắt đầu xử lý công việc, nhưng hôm nay, hôm nay là một ngày ngoại lệ- tôi không đi làm….
Nhìn nồi cháo sôi ùng ục trên bếp, tôi thấy cõi lòng mình như cuộn trào một dòng nước ấm, thì ra được nấu đồ ăn cho người mình yêu thương hạnh phúc đến như vậy.
Không sai! Nồi cháo của một kẻ chuyên đút tay vào túi, “ăn trước ngồi trên” như tôi tất nhiên sẽ không thể nào hoàn hảo được, nhưng ai biết chứ, tôi đã nêm vào nồi cháo kia một loại gia vị đặc biệt, một loại gia vị bí mật mà chỉ riêng tôi có thôi: tình yêu. Vâng, là tình yêu, đó là gia vị duy nhất mà tôi có và tôi mong…em sẽ nhận lấy…
Tôi tự nhận, so với em, tôi kém em nhiều thứ. Tôi không có gì cả, không có chút tài năng gì ngoài việc kiếm tiền, suốt ngày chỉ tham gia tiệc tùng, họp hành, duyệt dự án, lên kế hoạch đầu tư…v.v rồi riết chỉ có thế, buồn và tẻ nhạt. Còn em, em là một người đa tài: là một giáo viên dạy văn giỏi, là tác giả của một số cuốn tiểu thuyết hay dành cho lứa tuổi mới lớn, và hơn hết em còn biết chơi cả violin, piano…
Ngoài sở thích là làm đồ handmade, tái chế đồ cũ ra, tôi nghĩ, em thích nhất là chơi piano và violin. Trước, tôi được biết, Trường Đại Học Nghệ Thuật là ngôi trường mà em ngay từ nhỏ đã xác định theo học với mong muốn được trở thành một nghệ sĩ chơi đàn nổi tiếng.
Với những lần được thưởng thức tài năng chơi violin và piano của em, tôi nghĩ để đậu vào trường đó cũng chẳng thành vấn đề gì nhưng… không hiểu vì sao, sau em lại không thực hiện ước vọng của mình mà chọn thi học tại trường Đại Học Quốc Gia TP.HCM. Tôi vẫn không thể tìm được một lời giải thích thỏa đáng nào từ em về bước ngoặt này, em luôn né tôi mỗi khi tôi có ý hỏi nguyên nhân… Nhưng giờ, tôi đã biết.
Cưới em về đã được 4 năm, nhưng tôi lại không để ý được rằng, mỗi lần em có nhã ý chơi violin, piano cho tôi nghe là đều có nguyên nhân của nó, như là, nếu hôm đó không là ngày 24/9- sinh nhật của em thì cũng là7/7-ngày ngưu lang chức nữ gặp nhau, rồi sau khi “ vô tình” ru ngủ tôi bằng một tách cà phê, lại lén lút ra ngoài. Phải nói rằng, mỗi lần được nghe em chơi đàn là những khi tôi cảm thấy vui nhất, dù là lúc mới cưới- khi mà tôi chưa yêu em, bởi vì em rất hiếm khi chơi đàn. Một năm, tính ra thì em cũng chỉ chơi đàn nhiều nhất là ba lần: hai ngày đó và ba là ngày sinh nhật của tôi- 25/2.
Tôi đã từng không hiểu…nhưng giờ, tôi đã hiểu…
Tôi đã từng không hiểu vì sao giữa một căn phòng toàn là những cây đàn violin đầy chủng loại và một chiếc piano lại lạc vào một cây Ghi-ta. Một vài lần, vô tình, tôi nhìn thấy em ôm cây đàn đó khóc, có lẽ…Tôi, thực sự chưa từng được nghe em chơi ghi-ta nhưng tôi biết, em chơi ghi-ta rất giỏi, thậm chí hơn hẳn cả violin hay piano, bởi vì tôi đã…xem cuộn băng đó…
Tôi biết- “ Anh biết!”
——————————————————————————————————
Tôi đã làm xong mọi thứ: nấu cháo cho em, rửa bát, lau nhà, phơi áo quần.
Đúng! Tôi đã làm xong công việc nhà thường ngày mà em vẫn hay làm trước khi đến trường, nhưng tôi biết, có một việc mà tôi vẫn chưa làm được: đưa em về cạnh tôi…
Tôi mất đến hơn 4 tiếng để làm những công việc thường ngày của em, nhưng có sao chứ, kết quả là tôi vẫn cứ hoàn thành đó thôi. Vậy nên, tôi tin rằng, bây giờ tôi chưa đưa được em về bên canh tôi, chưa thể làm cho trái tim em cùng chung nhịp đập với tôi, nhưng, vẫn là nhưng, sẽ có một ngày, tôi sẽ đưa được em trở về từ “hắn”, dù muộn và có lẽ sẽ rất khó khăn.
Tôi sẽ cố gắng níu chặt em…
………………..
- Linh! Dậy nào, ăn sáng thôi!- khẽ đặt bát cháo lên bàn, tôi chạm vào cái chăn, gọi em. Sáng nay, em, vì quá mệt mỏi đã ngất lịm trong vòng tay của tôi. Em rất mệt nhưng em phải ăn cái gì đó để lấy lại sức.
Ngồi cạnh giường, tôi chờ em lên tiếng, tay lại với lấy bát cháo thổi thổi cho bớt nóng. Chà! Cháo tôi nấu có khác, nhìn không khác gì cơm nhão nấu nhiều nước- đặc quánh. Biết sao giờ, tôi lỡ nấu cạn sạch nước mất rồi. Sao tôi lại lỡ đãng như thế cơ chứ.
- Linh! Nghe lời anh, ăn một chút rồi lại ngủ tiếp mà, có ai bắt em dậy bây giờ đâu.- Tôi cố gắng gọi em dậy, vì ngoài việc lót dạ cho dạ dày của em, tôi còn phải lo cho đôi chân của em.
Lấy nhau 4 năm, trước tôi không biết thì liền gắt gỏng với em vì việc em trở người liên tục ngay trong đêm, nhưng sau này khi biết rõ nguyên do thì tôi không thế nữa.
Em bị tê chân, em sẽ bị tê chân, cơ cứng toàn bộ cơ chân nếu đêm ngủ không đổi tư thế nằm. Có nhiều đêm, do soạn giáo án đến khuya, lại bị tôi “hành” nên em vô cùng mệt mỏi, cứ một mạch ngủ tới sáng, đến khi thức dậy thì liền la hét kêu đau. Tôi đã rất bất ngờ khi em ột tay vào miệng cắn khi em bị tê chân. Tôi đã từng chỉ biết nhìn những giọt máu đỏ thẫm từ cánh tay em chảy xuống, chảy xuống cùng với hàng lệ thanh khiết.
Nhưng giờ, tôi biết, tôi đã biết tôi có thể làm gì và phải làm gì…
Vỗ vỗ vào chăn- chiếc chăn do em lựa chọn rồi tự mình thêu lên hai chữ: “DUY-LINH”. Tôi đã cứ nghĩ, em là vì tôi và chính em nên mới làm, nhưng sự thật không phải vậy.
Người đàn ông đó, người đàn ông em yêu, người đàn ông mà em chấp nhận dối tôi đi ngoại tình : Trần Minh Duy!
Hắn là Minh Duy, tôi là Nhật Duy.
Chap 2.1 : Chap 2: Anh biết, biết tất cả…chỉ là…anh đã không nỡ…
Hắn là Minh Duy, tôi là Nhật Duy.
“Minh Duy”- tên hắn, tức là ‘vầng sáng duy nhất’- cũng có thể hiểu là mặt trời.
“Nhật Duy”- tên tôi, nghĩa trực tiếp hơn: ‘Mặt trời duy nhất’.
Thế đấy, tên của tôi và hắn lại trùng khớp hơn cả anh em.
Nghĩ lại mới thấy, ngày hôm đó- lần đầu tiên tôi gặp em ở bar, có lẽ vì tên tôi cũng là Duy, lại có ý nghĩa như tên của hắn nên em mới dành cho tôi ánh mắt ngập một tầng sương lạnh nhưng đầy âu yếm như vậy.
—————————
- Nhật Duy!- Lẫn trong tiếng nhạc sàn bốc lửa, một chất giọng giễu cợt vang lên với âm lượng lớn từ quay rượu bên vọng sang. Chẳng cần liếc xem người vừa hét tên mình là ai, tôi vẫn yên vị trên chỗ ngồi nhấm nháp từng chút một ly rượu đỏ của mình. Quả thực tâm tình tôi lúc này chẳng mấy tốt.
Nhưng…
Đâu có vọng tới tiếng cốc vỡ…
Chợt một bờ vai khẽ rung…
Một đôi mắt thẫn thờ ầng ậc nước chậm chạp ngoái lại nhìn…
- Hôm nay chưa có ‘ gai sắc’ hay sao mà ngồi một mình vậy?- Nhất Đăng- người anh em luôn chung hoạn nạn, phú vinh với tôi bắt đầu đá xoáy khi thấy tôi chưa có em nào tối nay. Hắn luôn thế, tôi cũng quen nên chả thèm đáp trả bằng lời mà chỉ giơ chân ngáng đường khi hắn bước tới làm hắn ‘hôn’ sàn nhà một cách say đắm rồi lại uỳnh uỳnh đấm vào lưng như một cách chào hỏi của những người bạn bình thường.- Đau! Có bỏ tay ra không, quán này do mình mở, cậu muốn chết hả?- Nhất Đăng cố vùng vẫy trong tay của tôi. Hazz, sức của thằng này như mấy thằng Gay ấy, ẻo lả kinh. Tôi dùng một tay khống chế mà hắn cũng chẳng thoát nổi, tự hỏi khi Bar này mà có tranh chấp, xô xát hắn có đứng ra ra mặt hay núp một xó nữa…
- Ế! Đừng động đậy, lớp phấn trên má rơi hết bây giờ, cẩn thận mấy chàng nhìn thấy….- Tôi nhướn mày giả bộ chọc hắn rồi nới tay kéo hắn lên. Hắn thở hổn hển bám lấy tôi để vững chân, thật tình thì tư thế lúc này vô cùng má muội, như là hai thằng…Gay. Không biết có ai hiểu lầm không nữa.
- Im! Muốn chết hay sao mà nói thể hả?- Nhất Đăng sửng cồ, sau khi đứng vững liền túm lấy cổ áo của tôi lườm, cảnh cáo. Cũng thật là, cứ chạm vào nỗi đau của hắn, nhưng thật sự nhìn vào bộ dạng của hắn tôi không thể không chọc ghẹo, hắn ẻo lả như một đứa con gái.
- Không muốn chết! Cậu biết mà, mình mà chết thì mấy ẻm đau lòng!- quay lại quầy, tôi lấy cốc rượu trên bàn rồi xoay người, tựa hai tay vào bàn, thư thái gác chân lên chân còn lại, thong thả nhấp từng chút một rồi chỉ tay hướng về người con gái đứng cách mình cỡ 5m đang nhìn mình với đôi mắt đầy khổ đau. Lòng tôi bỗng có cảm giác xuyến xao. Thật là, đàn bà, gái gú bây giờ thật biết cách dụ dỗ, có mỗi ánh mắt thôi mà cũng khiến con người ta động lòng. Nhưng suy cho cùng thì đàn bà vẫn là đàn bà, thèm tiền vẫn là thèm tiền, không đổi được. Xinh đẹp, cao giá cũng chỉ là muốn tiền thôi. Đã vào Bar này thì chắc hẳn cũng chẳng phải là loại ngây thơ, trong sáng gì, toàn diễn kịch cúp khách để được giá.
- Oh! Cô bé nhìn mày kìa! Trông cũng ngon đó, “ướp” đi cưng!- Nhất Đăng ngừng nổi nóng, theo hướng chỉ của tôi nhìn về phía cô gái tô chỉ, thoáng chút, hắn nhếch môi cười. Hắn cũng quen rồi- những chiêu thức câu khách ở đây. Không giả vờ ngây thơ trong sáng thì cũng mặt dày vén váy tiếp cận…
- Sao không là cậu mà là mình???- Tôi liếc sang hắn đá xoáy, quả thực tôi rất thích chọc ngoáy hắn dù cho biết trước kết quả là sẽ bị ăn đấm.
Và kết quả như vậy thật, dứt lời, hắn liền đo sàn cho tôi một ván. Bị ngã nằm dưới sàn, nhưng tôi vẫn cười khiêu khích với hắn.- “Hàng” của mày dởm nên không dám dùng hả?
- Cậu!
- Đừng! anh ơi, xin anh tha cho anh ấy, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.- Lúc Nhất Đăng giơ tay lên định đánh tôi thêm cú nữa thì bỗng một bóng dáng nhỏ bé chạy tới ngồi bên rồi phủ lên người tôi che chở cầu xin. Trong lúc nhất thời, tôi chẳng hiểu cái quái gì đã, đang và sẽ xảy ra.
Có một đứa (- vâng, một đứa) con gái đang che chở cho tôi- nực cười quá xá!
- Hả?- Không chỉ riêng tôi, Nhất Đăng cũng lâm vào tình trạng hóa thạch mấy ngàn năm, chẳng hiểu gì hết.
Mãi cho tới khi phục vụ Bar cùng bảo vệ chạy tới chúng tôi mới ‘rã đông’……
————————————————————————————-
- Anh!
- Hả?- ngẩn ngơ, mải mê ngồi nghĩ lung tung, em đã dậy từ lúc nào. Tôi vừa sống trong một chút hồi ức giữa tôi và em- lần đầu tiên trong cuộc đời tôi và em nhìn thấy nhau.
- Anh!- Em ngồi dậy, co chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối nhìn tôi. Hai mắt tròn xoe như nhìn như đang cố gắng dò xét điều gì đó, trông buồn cười ghê gớm. Em có một làn da trắng hồng, lại vô cùng xinh xắn, dễ thương, nhìn qua sẽ nghĩ em là một cô bé búp bê với đôi mắt long lanh, thanh thuần đến hút hồn. Em rất đẹp, rất đẹp- ít nhất là trong đôi mắt của tôi.
- Em ăn cháo nhá!- vừa nhéo má em, tôi vừa đưa bát cháo lên tươi cười đề nghị. Cháo tôi đã cất công nấu mà.
- Không! Ăn kem, em muốn ăn kem! Anh đi mua kem cho em!- Nũng, em nũng tôi, hai tay em ôm lấy cánh tay tôi lắc lắc bắt đầu làm nũng.
Hơi chạnh lòng…..
Nhưng….
Quả thực, cho tới nay, số lần em làm nũng rất ít, nhưng mỗi lần em làm nũng là một lần tôi giơ hai tay xin hàng. Làm gì thì làm, tôi vẫn chào thua em khi em làm nũng, mặc dù biết tất cả những gì em làm đều có mục đích rõ rằng chứ không đơn thuần chỉ là muốn kem, thèm bánh…
Ngày xưa cũng vậy…
Còn nhớ, hai năm về trước, em đã đòi tôi mua thêm cho em một chiếc tủ lạnh dù cho nhà có mỗi hai người ở mà đã có đến hai cái rồi.
Tôi thuận theo em, dù sao một chiếc tủ lạnh cũng chẳng nhằm nhò gì, mua cho em một chiếc tùy ý em sử dụng.
Ban đầu, tôi có hơi tò mò nên cũng kiểm tra xem em đựng gì, nhưng mở ra mới biết em là tín đồ của đồ ngọt, trong tủ lạnh toàn là kẹo bánh, kem, chè… đủ loại. Tôi cười vì em trông thế mà trẻ con, thích trữ đồ trong nhà.
Tôi cười, đã từng cười, nhưng giờ tôi đã không thể nào cười được nữa khi mà tôi đã biết rõ mục đích em muốn mua cái tủ lạnh đó là gì. Thì ra, tủ lạnh không chỉ là để thức ăn, kẹo bánh như vốn công dụng của nó…
Thật nhạt nhẽo…
Sao em lại có thể dối tôi lâu như vậy????
…………………………………..
-Được! anh sẽ đi mua cho em. Kem hộp nhá!- Rất đau lòng, nhưng tôi vẫn đồng ý với em. Tôi biết không phải tự dưng, sau vài tiếng đồng hồ khóc lóc muốn ly hôn với tôi, em lại trở về trẻ con, thân thiết với tôi như thế.
“ Linh! Em đang có kế hoạch gì vậy?”
- Vậy…anh đi nhá! Em chờ!- Ngồi xếp hai chân lại, em giơ tay với lấy ví tiền nhét vào túi quần cho tôi.
- Ừ! Anh đi!- đặt bát cháo không ra cháo, cơm không ra cơm lên bàn, tôi tiến gần hôn lên cánh môi của em. Em cũng không đẩy tôi ra như mọi lần…
Thật đau lòng…
Bên tay kia, em vẫn còn giữ một chiếc điện thoại: có thư gửi đến…
Hình như mắt tôi bị bụi bay vào thì phải. Cay mà!
- Anh đi nhá!- Khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc của em, mái tóc em mềm mại, thơm mát nhưng lại khiến cõi lòng tôi tan nát.
- Thôi! anh đi đi!- đẩy đẩy tôi, em hổi hả bảo tôi đi.
Nặng nề, tôi đứng dậy rồi hướng về phía cánh cửa phòng ngủ.
- Em sẽ đợi anh về chứ?- chưa ra ngoài, tôi quay lại nhìn em, hỏi. Tôi đang hi vọng…
- Hả?
- Ý anh là em sẽ thức để chờ anh đưa kem về!- Thoáng thấy sự mơ hồ cũng bối rối trong mắt em, tôi chữa lại.
- Tất nhiên rồi! em đâu có ham ngủ như thế!- em chu miệng lên khẳng định! Trông vô cùng đáng yêu. Nhìn em như vậy, ai nói em là người phụ nữ đã có chồng cơ chứ. Và cũng chẳng ai hình dung nổi, em là một người đàn bà nhẫn tâm lừa gạt chồng mình đi ngoại tình.
- ừ!
Cạch!
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại mà cứ như là cõi lòng tôi sụp đổ….
Gì đây? Nước mắt? tôi khóc sao?
Điên rồi!
[…………….
- Nhật Duy! Cậu nghĩ vợ cậu là ai? Chỉ đơn giản là một giáo viên thôi sao?
…………………….]
“ Linh! Em có một cơ hội! Anh cho em một cơ hội cuối cùng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...