Ngu Hạm đã đến nhà Nguyễn Viên mấy ngày, cô vẫn luôn ở trong nhà đóng cửa hoàn thành bài tập hè.
Thẩm Dục nói với Nguyễn Viên là chơi xếp hạng chung với Ngu Hạm.
Cô không có ý kiến gì vì cô thật sự xem cũng không hiểu Ngu Hạm đang chơi trò gì.
Tuy rằng cô cũng chơi VGVD nhưng LOL so với VGVD vẫn có khác biệt rất lớn.
Mà rất lâu rồi cô không còn nói chuyện với đồ đệ.
Nguyễn Viên không để chuyện đó trong lòng.
Cuối cùng thì mỗi người đều có một cuộc sống, một sự nghiệp phải lo lắng, còn trò chơi cũng chỉ là thứ dùng để giải trí.
Tâm trạng của Nguyễn Viên luôn bình tĩnh, êm dịu.
Làm những việc mình yêu thích và nghỉ ngơi khi bản thân quá mệt mỏi.
Hai ngày nay, cô và Tiết Linh Quân thường trao đổi, nhắn tin với nhau, bởi vì hai người thực tập cùng nhau, cho nên có rất nhiều câu chuyện chung chủ đề để nói.
Cô không hề chơi trò chơi (game) trước mặt Ngu Hạm.
Ngu Hạm tới nhà cô được sáu ngày thì đã hoàn thành xong bài tập hè.
Đôi lúc cô sẽ nghe được Ngu Hạm nói: “Đại thần, anh thật sự quá lợi hại! Em muốn khóc quá! Trời ơi! Đây là thao tác của thần tiên sao?”.
Lần nào Nguyễn Viên nghe thấy đều mỉm cười, trò chơi nào cũng có sức hút không thể cản được.
Tuy rằng Ngu Hạm không lên được vương giả nhưng cô đã được Thẩm Dục kéo đến cao thủ, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Có đôi khi Nguyễn Viên sẽ đi qua nhìn Ngu Hạm.
Tốc độ tay của Ngu Hạm rất nhanh nhưng có đôi lúc tướng lại không nghe theo thao tác của cô ấy.
Đôi lúc cô ấy tức giận đến mức muốn đập cả con chuột nhưng thấy Nguyễn Viên đang ở bên cạnh ngồi nhìn, cô chỉ có thể cúi đầu, thấp giọng làm nũng: “Chị ơi, hu hu, bọn họ ăn hiếp em”.
“Chị không biết chơi” Ngụ ý của Nguyễn Viên là: Có nói với chị thì cũng vô dụng thôi.
Bên kia Thẩm Dục vẫn đang nói chuyện với Ngu Hạm.
Thẩm Dục đang khống chế đối thủ ở đường trên.
Camille là tướng tủ của anh, đối thủ đã bị anh giết.
Thẩm Dục thấy đường giữa của đội mình bị tấn công mà đồng đội lại đang đánh quái tại khu vực phía dưới nên anh đi xuống đường giữa hỗ trợ phòng ngự.
Ngu Hạm xoay màn hình mà trên đó có hình ảnh Thẩm Dục đang chơi Camille, nói với Nguyễn Viên: “Cho chị xem đại thần đánh nè”.
“Là Thẩm Dục sao?” Đây là lần đầu cô gọi tên đầy đủ của Thẩm Dục, đôi mắt cô tràn đầy vẻ mong chờ màn thể hiện của Camille.
Tuy rằng cô không hiểu kỹ năng của tướng nhưng cô có thể nhìn thấy Thẩm Dục đang di chuyển xuống đường giữa để dọn lính, không hiểu tại sao đường giữa của đối phương bị mất tập trung một nhịp, di chuyển không tốt.
Thẩm Dục bắt được đối thủ bằng cách phóng dây móc, nhảy lên cao, làm chậm đường giữa của đối phương, sau đó anh rất thành thạo, nhẹ nhàng đem đường giữa đối phương lên bảng đếm số(1), dành được một shutdown(2).
Rừng của đối phương chạy tới giúp đỡ nhưng đã quá muộn.
Thẩm Dục đi từ khu vực bùa xanh của đội mình lên đường trên, giết được một mạng ở đường giữa của đối phương.
Anh đang có ưu thế rất lớn vì đường trên của đối thủ chỉ có thể lên dọn lính sau đó lui về trụ.
Thẩm Dục không giống những người khác, giết được một mạng liền đi khoe khoang khắp nơi, nói cái gì mà: “Thấy tôi có lợi hại không?” hoặc là “Tôi thật là giỏi quá mà”.
Anh vẫn luôn bình tĩnh, đạm mạc, không hề cao ngạo, nóng nảy.
Nguyễn Viên cười: “Rất lợi hại đó nha.
Tiểu Hạm, em cố lên, đừng kéo chân đại thần đấy”.
Lời nói này của cô rõ ràng là bênh Thẩm Dục.
Anh ở bên kia nghe được, xém tí thì phun một ngụm máu ra ngoài.
Tốt thôi, cô ấy không hiểu trò chơi này, anh có thể hiểu được.
Thẩm Dục cảm thấy anh đã sai khi đánh xếp hạng chung với Ngu Hạm, dù sao Ngu Hạm cũng là chị em họ với Nguyễn Viên.
Hơn nữa, cô còn là đứa trẻ mà Lục Trường Uyên yêu thương, treo ở đầu quả tim(3).
Sau lưng bố Ngu Hạm là quyền thế rất lớn, đến cả Thẩm gia cũng không có cửa so sánh, cho nên … Thẩm Dục chuyên tâm đánh ván này thật tốt. Có thể kéo Ngu Hạm đến vương giả thì càng tốt.
Nói không chừng, sau này, Ngu Hạm có thể giúp đỡ anh làm chuyện gì đó.
Nguyễn Viên đứng lên, duỗi người, nói với Ngu Hạm: “Chị đi siêu thị mua đồ, em muốn ăn cái gì không?”
Ngu Hạm ngẩng đầu, nói thẳng: “Em muốn uống sữa chua”.
“Ok” Nguyễn Viên thay quần áo rồi cầm tiền đi ra ngoài.
Bên kia, Thẩm Dục hỏi: “Chị gái em đi ra ngoài rồi sao”.
Ngu Hạm “ ừ” một tiếng.
Lúc sau, hai người không nói gì cả, trận đấu trước mặt đang vào lúc giằng co.
Ngu Hạm ở đường giữa chết quá nhiều, dẫn đến lúc combat không có đủ nguồn sát thương.
Thẩm Dục đúng là có thể một chấp năm, nhưng tốt xấu gì anh cũng chỉ chơi một tướng đấu sĩ, bị đội đối phương quấn lấy đánh một lúc thì máu cũng cạn dần, vì thế anh càng cẩn thận hơn.
Vốn dĩ Thẩm Dục ít nói chuyện với Ngu Hạm, nhưng anh lại nói đồng đội mở loa lên, bắt đầu chỉ huy trận đấu.
Để Ngu Hạm thuận lợi phát triển hơn, sát thương nhiều thì đánh kiểu sát thương nhiều, mà sát thương ít thì đánh theo kiểu sát thương ít.
Thẩm Dục đi đường trên, bắt đầu gia tăng khống chế, vì thế ván đấu này trở nên rất chậm.
Ngu Hạm nằm uể oải trên ghế, cô đột nhiên có cảm nhận thế nào gọi là đẳng cấp chênh lệch.
Nếu như không có Thẩm Dục đại thần kéo cô, có lẽ cô sẽ không bao giờ leo lên nổi cao thủ, mà vương giả thì càng không thể.
Ngu Hạm chủ động nói: “Đại thần, anh nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai em phải rời khỏi thành phố C, anh có yêu cầu gì cần em giúp không?”
Thẩm Dục uống một ngụm nước, xoa xoa tay.
“Cho dù đêm nay đi thì em vẫn có thể giúp anh”.
“…” Mặt Ngu Hạm đầy hắc tuyến: “Đại thần, hóa ra anh không thích em sao? Buồn quá đi”.
Thẩm Dục nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi anh không ngồi lâu như vậy trước màn hình máy tính, đôi mắt anh có chút mệt mỏi.
“Anh đánh xếp hạng chung với em bởi vì anh không có cách nào hẹn chị gái em ăn một bữa cơm.
Em nói thử xem, anh có thích em không?”
Thẳng thắn quá!
Ngu Hạm than một tiếng, nhưng cô cũng không để lời nói của Thẩm Dục trong lòng: “Cảm ơn đại thần đã kéo em lên, em biết em không thể nào lên được thách đấu, đêm nay không cần đánh nữa đâu.
Không phải đại thần nói anh muốn hẹn chị gái em ăn một bữa cơm sao? Hơn nữa, em có thể giúp anh bất cứ lúc nào anh cần, em hiểu chị gái của em mà”.
Thẩm Dục mở mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, lấy lọ nhỏ mắt từ trên bàn, nhỏ lên một bên mắt rồi nói: “Em có biết chị gái em thích ăn món gì không?”
“Đại thần thật sự biết cách theo đuổi bạn gái nha.
Không lẽ, anh khác với tin đồn sao? Tin đồn anh chưa từng có bạn gái.” Tính cách tò mò của Ngu Hạm lại nổi lên.
Biết Ngu Hạm đang thử mình, Thẩm Dục ngẩng đầu, dựa vào ghế, nhắm mắt lại, lông mi run nhẹ.
“Lúc đó, anh không có thời gian để yêu đương.
Tất cả thời gian đối với anh chỉ dùng để huấn luyện và huấn luyện.
Sau khi giải nghệ, có lẽ, em cũng biết, anh chỉ là một trạch nam(4), không có thời gian, cơ hội ra ngoài tiếp xúc với các cô gái.
Anh quen biết chị gái em tính ra chỉ là trùng hợp mà thôi”.
Cũng là do trời cao đã ban duyên phận này cho anh.
Tất cả đều là do duyên số mà thôi, nếu anh không thể nắm chặt lấy mối nhân duyên này thì anh chính là một kẻ ngu ngốc.
“À, hóa ra là như vậy…” Ngu Hạm suy nghĩ rồi nói: “Thật ra, em chưa từng thấy chị gái em đặc biệt thích thứ gì, ăn cái gì, mua cái gì.
Tất cả những thứ đó, chị gái em luôn dùng một thái độ lạnh nhạt, nhưng chị ấy đối xử với em rất tốt, lắm lúc giống như mẹ em”.
Nghĩ đến đây, mắt Ngu Hạm đỏ lên, cô hít một hơi thật sâu, muốn kìm nén cảm xúc, muốn cho giọng nói bình thường nhất có thể: “Hơn nữa, chị gái em biết nấu ăn, bình thường chị ấy chỉ ăn ở nhà, không đi ăn ở ngoài, nhưng chị ấy rất thích ăn canh, dì em hầm canh rất ngon”.
Lúc Ngu Hạm đang nói thì Thẩm Dục lấy một tờ khăn giấy thấm nước mắt rơi ra khi anh nhỏ thuốc, anh lau khô rồi nói: “Ừ, anh biết rồi.
Mời một cô gái ăn cơm mà mời ăn canh thì không tốt lắm”.
Cuộc nói chuyện của hai người bây giờ không khác gì “cuộc nói chuyện của hai chị em tốt”.
Ngu Hạm nhỏ giọng, ngáp một cái rồi nói: “Buổi tối em hỏi lại chị em một chút.
Đại thần, thật ra, em cảm thấy chị gái em hơi có cảm tình với anh, ít nhất, thái độ của chị ấy đối với anh tốt hơn đối với những người khác.
Đại thần cố gắng lên.
Em đợi gọi anh một tiếng anh rể”.
Thẩm Dục cảm ơn Ngu Hạm đã chúc phúc, trong lòng anh nổi lên một gợn sóng nhỏ.
Không thể quá vội vàng được, cứ từ từ, chậm rãi vẫn tốt hơn.
Nguyễn Viên đi mua đồ đã về nhà, thật ra, cũng không có quá nhiều đồ nhưng lại rất chiếm chỗ.
Ngu Hạm rất thích ăn vặt, dù sao cô cũng đến nhà chị họ làm khách, cho dù ra sao chị ấy sẽ chăm sóc, tiếp đón cô thật tốt.
Nguyễn Viên đối với Ngu hạm vô cùng tốt.
Hai người đều có điểm chung.
Lúc còn bé, một người mất cha, một người mất mẹ, hai người giống hai đóa hoa sinh trưởng trong bùn lầy, chậm rãi phát triển hình thành bản thân.
Gia đình Ngu Hạm so với cô càng giàu có, quyền lực hơn, bố của Ngu Hạm rất bận rộn, không có thời gian quản lý em ấy, nhưng phía sau Ngu Hạm còn có một người chú chống lưng cho em ấy, bảo vệ em ấy.
Nguyễn Viên thì khác, lúc cô mười lăm tuổi thì mẹ cô đã tái giá, cô biết, tất cả mọi chuyện không thể trở về lại như lúc trước.
Cô thường tự nói với bản thân, chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần mẹ vui vẻ, hạnh phúc là được.
Bố dượng đưa hai mẹ con rời khỏi thành phố C, Nguyễn Viên ở nơi đó hoàn thành ba năm cấp ba.
Với thành tích của cô, thi đại học B còn dư sức, nhưng cô lại tự sửa nguyện vọng, cô muốn đi cùng với Tiết Linh Quân đến đại học C.
Tiết Linh Quân đến nơi này vì có bà ngoại, người mà cô muốn chăm sóc, mà Nguyễn Viên lại một thân một mình ở thành phố C.
Chú Lâm đã tới nói chuyện với cô trước khi cô rời thành phố B, hỏi tại sao cô lại muốn làm như vậy.
Đôi mắt cô lạnh đi, cô chỉ hỏi một câu: “Chú Lâm, rõ ràng chú không ưa gì cháu, không muốn cháu quá thân cận với mẹ, sợ mẹ nhìn thấy cháu liền nghĩ đến bố cháu.
Nếu đã như vậy, tại sao trước lúc cháu rời đi lại muốn đến đây hỏi điều này?”
Cô quá hiểu chuyện, cô thấy rõ ràng, trước lúc bố mất, ông có để lại một tờ giấy.
Trong đó nói hết tất cả mọi chuyện, ông hận vợ mình, tất cả tài sản ông sở hữu đều được chuyển hết cho Nguyễn Viên, mẹ của cô không nhận được thứ gì hết.
Luật sư giải quyết xong mọi thứ, Nguyễn Viên ôm di ảnh đen trắng của bố đi đến nghĩa trang, lúc đó tuyết rơi xuống, nhìn vô cùng bi thương.
Chính tận mắt cô nhìn thấy mẹ cô dựa vào lòng chú Lâm khóc thút thít, nhẫn nhịn, tuyệt vọng.
Từ thời khắc đó, tình cảm giữa hai mẹ con đã có vết nứt.
Lâm Tiêu nghe xong lời cô nói, từ trong bóng dáng Nguyễn Viên, ông thấy được hình bóng của Nguyễn Thư Hoa.
Ông cười lạnh: “Cháu là con gái của cô ấy, chú không thể làm gì cháu, nhưng cháu và Nguyễn Thư Hoa thật giống nhau, đều không tin tưởng người khác, đúng là cha con giống y hệt nhau”.
Nguyễn Viên hít sâu một hơi, không nói cái gì nữa.
Cứ như vậy, cô kiên quyết rời khỏi thành phố B.
Những việc như vậy, đã rất lâu, cô không còn nhớ đến nữa.
Cô đem từng món đồ mua được xếp vào trong tủ lạnh, không phát hiện bản thân đã rơi nước mắt từ lúc nào.
Đi vào phòng bếp rửa mặt sạch sẽ, nghe thấy tiếng bước chân của Ngu Hạm, Nguyễn Viên lau khô mặt, nhưng đôi mắt vẫn hơi hồng.
Ngu Hạm hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ đáp hôm qua hoàn thành bài tập hè nên ngủ muộn.
Mở tủ lạnh ra, Ngu Hạm hỏi Nguyễn Viên: “Chị, buổi tối nay ăn món gì thế?”
“Chị đã nấu một nồi canh nấm tuyết hầm hạt sen.
Mấy ngày nay em chơi game, chị thì phải làm bài tập, thật sự là quá vất vả, vì thế nấu món này ăn bồi bổ sức khỏe”.
Nguyễn Viên cười, sau đó tắt đèn phòng bếp.
Cô biết, buổi tối Ngu Hạm ăn rất ít cho nên cô cũng không nấu cơm, nhưng lại sợ Ngu Hạm đói nên mua một ít bánh quy về.
Ngu Hạm đột nhiên đi tới khoát lấy cánh tay cô, bắt đầu giúp Thẩm Dục dò la tin tức: “Chị, em ở bên cạnh chị nhiều năm như vậy, nhưng em vẫn không biết chị thích ăn gì, thích thứ gì, chị nói với em đi, đến lúc đó em nấu cơm cho chị có được không?”
Nguyễn Viên không cảm thấy gì bất thường liền nói: “Được thôi”.
/// Chú thích:
Lên bảng đếm số: Chỉ hành động bạn vừa bị hạ gục và đang trong thời gian chờ nhân vật hồi sinh
Shutdown: kết thúc chuỗi hạ gục.
Treo ở đầu quả tim: Ý chỉ cực kỳ yêu thương ai đó.
Trạch nam: Con trai thích ở trong nhà không thích, ít tiếp xúc quan hệ xã giao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...