Thu Hằng kinh ngạc nhìn Hùng đang ôm mình, nàng rốt cục không nhịn được "Oa oa" khóc lên.
Nước mắt ủy khuất của nàng chảy dài. Tại thôn chài, nàng ngăn cản sư huynh đệ của mình không được, sau đó nàng mạo hiểm đi cứu Tiểu Huyên. Tận khi Ngọc Kiếm môn diệt nàng cũng không hận Hùng, không ngờ hồi nãy hắn muốn giết nàng. Thu Hằng khóc rất thương tâm nói:
-Ngươi muốn trả thù ta thế nào cũng được, nhưng xin ngươi cứu Tiểu Huyên?
Thu Hằng ở trong ngực Hùng tận tình nức nở, nước mắt cũng làm ướt y phục của hắn.
Sau khi mở Tử Môn xông vào Ngọc Kiếm môn Hùng có thấy nàng, hiện tại nàng hoá thành chim nhỏ chịu đựng mọi đau khổ tìm hắn, tim Hùng mềm ra nhẹ giọng nói:
-Từ giờ nàng theo ta! Thế nào?
Thu Hằng khó hiểu mở to hai mắt đỏ hoe, không hiểu sao hắn đối tốt với mình như vậy.
- Nàng tin tưởng ta không?
Ở thời điểm nàng ngây người, Hùng đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.
Oanh một tiếng, nhưng mà Thu Hằng còn chưa lấy lại tinh thần, Hùng liền thoáng cái ôm nàng nhảy vào ao cá, trong nháy mắt chìm xuống, từng giọt nước nặng vạn cân ép xuống hai người, Thu Hằng lập tức thúc dục công pháp ngăn cản.
- Ôm chặt ta!
Hùng lập tức ôm chặt Thu Hằng chìm xuống, nói.
Thu Hằng sợ hãi như bạch tuộc quấn chặt lấy Hùng, nép vào người hắn. Thân thể hai người dán sát vào nhau.
Tốc độ chìm xuống của bọn họ cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất.
-Đây là nước gì sao nặng như vậy?
Thu Hằng hỏi, mặc dù được Hùng che chở nhưng lực ép khủng bố xung quanh vẫn ảnh hưởng tới nàng.
Hùng nói:
-Rât lâu về trước Trọng Thủy Đại Thần từng nhảy xuống một cái giếng nơi đây, vô tận năm tháng sau đó hình thành ao Trọng Thủy, rơi xuống càng sâu lực ép càng tăng mạnh.
Nghe hắn nói, Hằng há to cái miệng nhỏ nhắn.
Nhìn đôi môi đỏ tươi kia, Hùng không nhịn được cúi người xuống, đôi môi nhẹ nhàng ấn lên. Cảm giác tê dại lan truyền từ môi đến khắp người.
Bị Hùng tập kích bất ngờ, Thu Hằng nhắm nghiền hai mắt dựa theo bản năng đáp lại hắn, nàng dùng đôi môi chạm nhẹ mút mút, cảm giác thân thể tê dại càng lúc càng mạnh. Khiến nàng say mê trong đó.
Hùng cảm thấy vị ngọt ngào thơm tho từ đôi môi ấm áp mềm mại kia, đầu lưỡi liền hé mở răng nàng, trêu chọc cái lưỡi thơm tho uyển chuyển đỏ hồng không gì sánh bằng. Hai cái lưỡi không ngừng quấn lấy nhau đuổi bắt.
Toàn thân Thu Hằng từ trên xuống dưới run rẩy. Da thịt toàn thân căng lên. Toàn bộ não hải rơi vào trạng thái trống rỗng. Thân thể nàng mềm oặt, nàng cảm giác áp lực từ nước cũng giảm mạnh.
Hùng rời khỏi đôi môi đỏ tươi kia, mang theo thân thể mềm mại của nàng tiếp tục chìm xuống cực nhanh.
Thời điểm khi chìm xuống chỗ sâu nhất định, Hùng tế ra Thiên Thư. Hùng vận dụng Tiên Thể cầm Thiên Thư, chìm xuống dưới nhưng ao Trọng Thủy dường như sâu không thấy đáy.
Hai người chìm xuống một khoảng cách nhất định. Áp lực tăng lên khủng bố, pháp tắc cũng bị ép vỡ, đạo pháp cũng bị bóp méo.
Hơn ngàn mét, Hùng gào lên:
-Lão bằng hữu ngươi không muốn gặp ta hay sao?
Hùng tiếp tục nói:
-Kháo không lẽ ngươi tuyệt tình như vậy?
Ong ong ong ong ong
Lúc này, môn hộ hiện ra hút Hùng với Thu Hằng vào trong.
Thu Hằng hoa mắt, vài giây sau không còn ao nước gì, hai người đã đứng ở không gian khác.
Thu Hằng lấy lại tinh thần, nàng bị rung động, mắt trợn to, không dám tin tất cả điều trông thấy trước mắt.
Nàng không thể tin vào mắt mình. Trước mắt Thu Hằng là non sông hùng vĩ, thiên địa tinh khí đậm đặc. Mảnh thiên địa này giống như đào nguyên tiên cảnh, có thảo dược đầy rẫy, mọc thành bụi, thậm chí linh khí hoá thành dòng sông chảy xiết. Thu Hằng tán thán, nàng nằm mơ cũng không ngờ trên Việt Nam đại lục có chỗ như vậy. Nơi này là thánh địa tu luyện của võ tu, ai cũng thích tu luyện trong đây.
Khác với Thu Hằng choáng ngộp, Hùng thở dài nhìn khung cảnh nơi đây. Bao nhiêu kỉ nguyên, bao nhiêu năm tháng trôi qua, hắn lại trở về. Từ khi chấp nhận số mệnh Hùng trầm ổn bình tĩnh hơn rất nhiều, vạn vạn năm thời Thần Thoại, có gì hắn chưa từng trải qua cơ chứ.
Thu Hằng nhìn cảnh tượng trước mắt thật lâu sau mới tỉnh táo lại, hỏi:
-Đây... Đây... Là nơi nào?
-Đây là một không gian khác bên ngoài Việt Nam đại lục.
Hùng bình tĩnh nói.
Thu Hằng đứng ngây người, nàng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hùng. Nàng hỏi:
- Sao huynh biết chỗ này? Chúng ta tới đây làm gì?
Hùng nói:
-Ta muốn tìm một vật cứu Tiểu Huyên.
-Nàng ở chỗ này tu luyện đi.
Thu Hằng ngoan ngoãn ngồi xếp bằng tu luyện, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi trong lòng nàng tràn ngập cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Hùng thả Tiểu Vi ra, mong nàng nhờ linh khí nơi đây đột phá Võ Quân.
Nhìn hai nàng tu luyện Hùng bước tới phía trước.
Hai ngày sau, Hùng đi tới trước ngôi nhà bằng đá, hắn nhìn hai cánh cửa đá dày nặng trước mắt, thầm thở dài.
Hùng vươn tay gõ cửa, nói:
- Ta đã trở lại.
Tiếng gõ của của Hùng có tiết tấu hòa hợp với đại đạo.
Cạch cạch cạch cạch!
Cánh cửa bằng đá dày nặng chậm rãi mở ra, bên trong là một mảnh hư vô.
Hùng bước vào, bên trong căn nhà hỗn độn quanh quẩn. Nơi này như là thiên địa chưa mở, nơi này vẫn là thiên địa ban đầu, thiên địa vạn vật vừa khởi nguồn. Đứng tại đây, lắng nghe cẩn thận, loáng thoáng nghe có tiếng rồng ngâm phượng hót, kỳ lân hú thao thiết gầm rống. Dường như nơi đây cư ngụ thần thú trong truyền thuyết. Hùng đứng tại đây, lòng cảm thán thở dài.
Hùng nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Năm tháng vô tình, không ngờ sẽ quay lại đây.
Hắn vừa dứt lời, trong hư vô vọng ra thanh âm:
-Quay về là tốt rồi.
Lúc này, trong hư vô xuất hiện một con rùa đá khổng lồ, trên lưng nó gánh cửu thiên, chống đỡ thương thiên, bên dưới mỗi chân to lớn như trụ chống trời đạp lên thập địa. Đứng trước nó Hùng chỉ nhỏ như hạt bụi.
Hùng nhìn nó. Con rùa đá này chính là tồn tại bất diệt từ vạn cổ tới nay, nó trải qua vô tận năm tháng, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào. Rất lâu về trước Hùng cũng từng tới đây hỏi mượn Nỏ Thần.
Lúc này, rùa đá mở miệng nói tiếng người:
-Ngươi nói rằng không muốn gánh trách nhiệm đó, chúng ta cũng im lặng. Không ngờ thời khai hoang ngươi mở thông đạo giới, mấy lão già chúng ta phải dùng sức mạnh che giấu ngươi.
Hùng trầm mặc.
Rất lâu trước đây, Thời Thần Thoại, hắn có một cái tên khác: Hỗn Nguyên Thiên Đế – Vương Anh Hùng ( Hùng Vương). Khi đó Việt Nam đại lục là bộ phận Nguyên Giới. Năm đó hắn quyết định thiêu đốt luân hồi chiến Hắc Nguyên Thiên Đế một trận, không ngờ hắn thất bại. Sau trận chiến đó cân bằng thiên địa hỗn loạn, ma khí sinh sôi, hình thành nên vô số dị vực.
Sau một hồi trầm mặc, Hùng hỏi:
-Là các ngươi đem Việt Nam đại lục giấu đi.
Rùa đá lắc đầu:
-Không, sau khi ngươi chết Hắc Thiên bị thương, hắn đi vào vô tận bóng tối chữa thương, chúng ta không cần làm vậy.
Hắc Thiên, nhớ lại tên đen kia, Hùng khẽ thở dài nói:
-Vậy tại sao Việt Nam đại lục bị đánh bật khỏi Nguyên Giới, vách ngăn giới hình thành.
Rùa Đá nổi giận nói:
-Vạn tỉ năm trước, không biết vì sao Sơn Tinh chiến với Thủy Tinh. Trận chiến đó long trời nở đất, không ai khuyên ngăn được. Đa số tông môn tổ địa, thánh địa lui hết vào không gian của mình, mặc kệ hai tên đó đánh nhau. Sau ngàn năm đánh nhau, Việt Nam đại lục bị hủy, bị oanh bật khỏi Nguyên Giới. Năm đó chính ngươi dùng sức mạnh của mình kéo Việt Nam đại lục tới gần Nguyên Giới. Pháp tắc trên Nguyên Giới bây giờ đa phần là của Hắc Thiên, nên nó sinh ra bài xích ngươi.
Biết được sự thật, Hùng lạnh nhạt nói:
-Thì ra là vậy?
Lúc này, ánh mắt Hùng kiên định, trên người toả ra hào quang vạn trượng:
-Từ khi tiếp nhận Thiên Thư ta biết mình không thoát khỏi vận mệnh. Vậy thì chiến một trận!
Hùng nói tiếp:
-Hôm nay ta tới đây, mong ngươi cho ta biết vị trí Nỏ Thần, ta muốn dùng nó.
Rùa đá nói:
- Ngươi nên biết rằng ngươi đang tìm chết, một con đường chết.
Hùng nhoẻn miệng cười, lắc đầu, nói:
-Ta là Bạch Thiên, không trốn tránh được. Chỉ cần thời cơ chín muồi, ta tin tưởng có thể lần nữa mở ra bầu trời đen đó, giết vào chỗ sâu nhất. Cho dù thần ma không thể ngăn cản quyết tâm của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...