Hồng Thất công cười nói:
- Thủ pháp ấy của Hoàng lão tà quả rất lợi hại!
Quách Tĩnh kêu lên:
- Con đi đây!
Rồi co chân định chạy xuống thang. Hồng Thất công nói:
- Đừng gấp, đừng gấp! Lúc đầu cha vợ ngươi rất lâu không trả đòn, ta rất lo cho đại sư phụ của ngươi, bây giờ xem ra y hoàn toàn không có ý đả thương người.
Quách Tĩnh quay đầu nhìn ra cửa sổ, hỏi:
- Làm sao thấy được?
Hồng Thất công nói:
- Nếu y có ý đả thương người thì mới rồi gã đạo sĩ loắt choắt, như con khỉ kia làm sao còn sống được? Đám đạo sĩ nhỏ không phải là đối thủ, không phải là đối thủ.
Y cắn một miếng thịt đùi dê, lại nói:
- Nhạc phụ ngươi lúc Khưu Xử Cơ chưa tới, ta thấy mấy lão đạo và đại sư phụ ngươi bày trận ở đây, nhưng trận Thiên cang Bắc đẩu này há có phải trong khoảnh khắc mà luyện được đâu? Trong mấy giờ ấy lão đạo sĩ khuyên đại sư phụ ngươi tạm thời đứng vào trợ trận, sư phụ ngươi cắn răng cắn lợi không chịu. Không biết đại sư phụ ngươi lại kết oan gia với nhạc phụ ngươi. Y và tiểu đạo sĩ kia cùng giữ vị trí Thiên toàn, rốt lại cũng không chống lại nổi sát thủ của nhạc phụ ngươi.
Quách Tĩnh căm hờn nói:
- Y không phải nhạc phụ con.
Hông Thất công ngạc nhiên nói:
- Ủa, sao lại không phải?
Quách Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Y..., y, hừ... .
Hồng Thất công nói:
- Dung nhi thế nào? Hai đứa nhỏ các ngươi cãi nhau có phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Không liên quan gì tới Dung nhi, lão tặc này, y, y hại chết năm vị sư phụ của con, giữa con với y thù sâu tựa biển.
Hồng Thất công hoảng sợ nhảy dựng lên, vộ hỏi:
- Câu ấy có đúng không?
Câu nói ấy Quách Tĩnh không nghe thấy, y đang ngưng thần chăm chú nhìn xuóng cuộc ác đấu dưới lầu. Lúc ấy tình thế đã thay đổi, Hoàng Dược Sư đã đổi dùng Phách không chưởng, chỉ nghe tiếng gió vù vù, tám người đối phương không tiến được tới gần y. Nếu bàn về võ công của bọn Mã Ngọc, Khưu Xử Cơ, Vương Xử Nhất thì Hoàng Dược Sư vốn không thể dựa và hai bàn tay không mà cản trở họ ngoài một trượng, nhưng Thiên cang Bắc đẩu trận này phải cùng tiên thoái, Tôn Bất Nhị, Kha Trấn ác, Doãn Trí Bình ba người võ công kém nhất, chỉ cần một người lui lại, số còn lại cũng phải lui lại. Chỉ thấy mọi người tiến một bước lùi hai bước, càng đánh càng xa Hoàng Dược Sư, nhưng thế trận Bắc đẩu hoàn toàn không rối loạn.
Lúc ấy trường kiếm của phái Toàn Chân đã không còn đâm được tới Hoàng Dược Sư, y lại có thể nhân lúc sơ hở tấn công. Đánh thêm vài chiêu, Hồng Thất công nói:
- Ờ, té ra là thế.
Quách Tĩnh vội hỏi:
- Cái gì?
Hồng Thất công nói:
- Hoàng lão tà cố ý dụ họ triển khai trận pháp, muốn nhìn rõ chỗ tinh diệu của trận Thiên cang Bắc đẩu nên chần chừ không hạ sát thủ. Trong vòng mười chiêu, nhất định y sẽ rút ngắn khoảng cách.
Hồng Thất công tuy mất hết võ công nhưng nhãn quan vẫn rất chính xác, quả nhiên chưởng lực của Hoàng Dược Sư chiêu sau yếu hơn chiêu trước, Toàn Chân chư tử dần dần tiến tới bao vây, không đầy thời gian uống cạn chén trà mọi người đã kết thành một vòng tròn. Nhìn thấy Lưu Xử Huyền, Khưu Xử Cơ, Vương Xử Nhất, Hách Đại Thông bốn người mũi kiếm đã đồng thời đâm tới người Hoàng Dược Sư, nhưng không biết thế nào bốn thanh trường kiếm lại lướt qua người y chỉ chệch có vài tấc, nếu không phải bốn người thu kiếm thật mau thì đã đâm xuyên qua người của sư huynh đệ đồng môn rồi.
Đánh nhau trong một vòng tròn nhỏ như thế, chiêu thức chỉ chệch đi một khe sợi tóc, Quách Tĩnh biết Hoàng Dược Sư chỉ cần hiểu rõ được trận pháp là sẽ không mất thời giờ với mọi người nữa, phá trận thì đánh vào chỗ yếu, chỗ đầu tiên bị y xông vào tự nhiên là đại sư phụ và Doãn Chí Bình hai người, chỗ ấy cách xa mọi người nhất, lúc nguy cấp sẽ không sao cứu được, nhìn thấy trong trận đã rất nguy hiểm, bèn nói với Hồng Thất công:
- Đệ tử xuống đây.
Cũng không chờ y lên tiếng, phi thân xuống lầu.
Đến khi chạy đến gần mọi người, lại thấy tình thế thay đổi, Hoàng Dược Sư khong ngừng di động về phía bên trái Mã Ngọc, càng di động càng xa, tựa hồ muốn chạy thoát ra ngoài. Quách Tĩnh tay cầm đoản kiếm, chỉ chờ y xoay người sải chân là sẽ lập nhảy xổ lên. Chợt nghe Vương Xử Nhất chúm môi hú một tiếng, y Hách Đại Thông, Tôn Bất Nhị hai ba người hợp thành cán gáo xoay lên bên trái, vẫn bao vây Hoàng Dược Sư ở giữa. Hoàng Dược Sư liên tiếp di động phương vị ba lần không phải là về phía cán gáo bên Vương Xử Nhất thì là về phía lòng gáo bên Khưu xử Cơ, nhưng thuỷ chung không để họ chuyển tới bên trái Mã Ngọc.
Đến lần thứ tư, Quách Tĩnh chợt hiểu ra:
- A, phải rồi, y muốn chiếm lấy vị trí sao Bắc cực.
Hôm trước y trị thương ở thôn Ngưu Gia, trong mật thất nhìn ra đã thấy Toàn Chân thất tử bày trận Thiên cang Bắc đẩu, trước sau đánh nhau với mai siêu Phong, Hoàng Dược Sư, sau đó cùng Hoàng Dung em xét vị trí chòm sao Bắc đẩu và sao bắc cực trên trời, đã biết nếu nối thẳng hai sao Thiên Khu và Thiên toàn trong chòm sao Bắc đẩu thành một đường thẳng chĩa về phía Bắc thì sẽ tới sao bắc cực. Sao này luon luôn ở về phía Bắc, bảy sao trong chòm bắc đẩu cứ xoay tròn chung quanh. Sau đó y bị Cái bang bắt ở Quân sơn hồ Động Đình, lại từng ngửng xem thiên văn, ngộ ra được không ít yếu quyết của trận Thiên cang Bắc đẩu, nhưng cũng chỉ là đem pháp môn xảo diệu liên hoàn cứu ứng, chỗ này đánh chỗ kia ứng của trận pháp Bắc đẩu để sứ dụng vào võ công của mình mà thôi. Hoàng Dược Sư tài trí cao hơn Quách Tĩnh hàng trăm lần, lại tinh thông cái học thiên văn thuật số, âm dương ngũ hành, trận đánh nhau ở thôn Ngưu Gia chưa phá được trận Bắc đẩu của Toàn Chân thất tử sau đó suy nghĩ nhiều ngày lập tức hiểu ra chỗ thiếu sót căn bản của trận pháp này. Quách Tĩnh suy nghĩ chỉ là "học".
Còn Hoàng Dược Sư thì không thèm học trận pháp của Vương Trùng Dương, mà là nghĩ cách "phá."
Biết chỉ cần chiếm được phương vị sao Bắc cực thì trận Bắc đẩu mới bị tán loạn, nếu không thì y cứ trấn giữa trung ương, xoay chuyển trận pháp, lúc ấy dĩ dật đãi lao, đứng vào cái thế bất bại.
Chợt nghe Hoàng Dược Sư cười nói:
- Không ngờ đệ tử môn hạ của Vương Trùng Dương lại không biết hay dở như thế?
Đột nhiên nghiêng người sấn tới trước mặt Tôn Bất Nhị soạt soạt soạt đập luôn ba chưởng. Mã Ngọc và Hách Đại Thông vung kiếm tới cứu Hoàng Dược Sư thân hình hơi nghiêng đi tránh qua mũi kiếm của hai người, soạt soạt soạt lại đánh ba chưởng nữa vào Tôn Bất Nhị.
Chưởng pháp của đảo chủ Đào Hoa tinh diệu tới mức nào, sáu chưởng ấy đánh ra, cho dù Vương Trùng Dương phục sinh, Hồng Thất công phục nguyên cũng phải tránh qua mũi nhọn, Tôn Bất Nhị làm sao đón đỡ? Nhìn thấy chưởng tới như gió, chỉ đành gắng sức múa kiếm che chở trước mặt. Hoàng Dược Sư đột nhiên hai chân liên hoàn lại đá vào bà ta sáu cước. Lạc anh thần kiếm chưởng và Tảo diệp thoái cùng thi triển, đúng là Cuồng phong tuyệt kỹ của đảo Đào Hoa, sau sáu chiêu mà địch nhân không lui, lại đánh tiếp sáu chiêu nữa, chiêu số càng đánh càng mau.
Sáu sáu ba mươi sáu chiêu, bất kể là anh hùng hảo hán cũng phải tránh qua quyền chưởng của y nhảy ra ngoài tránh né.
Bọn Mã Ngọc thấy y chỉ đánh ráo riết vào chỗ Tôn Bất Nhị, lần lượt tiến lên cứu giúp, trong lúc khẩn cấp, trận pháp rất dễ tan vỡ. Kha Trấn ác mắt không thấy đường, lúc chuôi gáo căng ngang ra nhấc chân hơi chậm, Hoàng Dược Sư cười lớn một tiếng, đã vượt ra sau lưng y. Chợt nghe một người trên không la lớn:
- Ái chà.
Bay lên góc lầu Yên Vũ, nguyên là Doãn Chí Bình đã bị y túm lấy sau lưng ném lên.
Lúc ấy chỗ sơ hở của trận thế càng lớn, Hoàng Dược Sư đời nào để cho đối phương tu bổ, lập tức cúi đầu xông mau vào Mã Ngọc, cho rằng nhất định y phải tránh qua, nào ngờ Mã Ngọc kiếm giữ vòng ngoài, kiếm quyết trong tay trái chỉ vào giữa Mi tâm địch nhân, xuất thủ trầm ổn, kình lực hùng hậu. Hoàng Dược Sư nghiêng người tránh qua bật tiếng khen ngợi:
- Giỏi, không thẹn là người đứng đầu phái Toàn Chân.
Rồi đột nhiên xoay người phóng ra một cước, đá Hách Đại Thông lộn nhào, cúi xuống cướp lấy trường kiếm của y đâm thẳng xuống ngực y.
Lưu Xử Huyền cả kinh, vung kiếm xông tới chân. Hoàng Dược Sư hô hô cười rộ, cổ tay rung lên, chát một tiếng, hai thanh kiếm cùng gãy đôi. Chỉ thấy bóng áo xanh chớp lên, đảo chủ Đào Hoa đã chuyển mau về vị trí sao Bắc cực Lúc ấy trận pháp đã rối loạn, không có người nào cản lại được. Toàn Chân chư tử không ngừng kêu khổ, nhìn thấy y muốn làm chủ nhân xua đầy tớ, phái Toàn Chân sẽ tan rã từ hôm nay.
Toàn Chân thở dài một tiếng, đang muốn ném kiếm nhận thua, để mặc cho địch nhân xử trí, chợt thấy bóng áo xanh chớp lên, Hoàng Dược Sư lại xông tới chỗ sao Bắc cực đã có thêm một người, té ra chính là Quách Tĩnh. Trong Toàn Chân chư tử chỉ có Khưu Xử Cơ là vô cùng mừng rỡ, lúc y trên lầu Túy Tiên từng thấy Quách Tĩnh liều mạng với Hoàng Dược Sư. Mã Ngọc và Vương Xử Nhất vừa thấy Quách Tĩnh, biết y tâm địa thuần hậu, cho dù giúp đỡ nhạc phụ cũng quyết không đến nỗi làm hại sư phụ Kha Trấn ác. Số còn lại đều hoảng sợ, nhìn thấy Quách Tĩnh đã chiếm vị trí sao Bắc cực, cha vợ con rể y hai người liên thủ, thì phái Toàn Chân quả thật không còn đất mà chôn, đang lúc kinh nghi, lại thấy Quách Tĩnh tay trái phát chưởng, tay phải vung kiếm, đã xông vào đánh nhau với Hoàng Dược Sư, bất giác vô cùng ngạc nhiên.
Hoàng Dược Sư đánh cho trận pháp rối loạn, đang định đánh cho phái Toàn Chân chịu thua xin tha, nào ngờ vị trí sao Bắc cực đột nhiên xuất hiện thêm một người. Y ngưng thần đối phó với Toàn Chân chư tử, chưa hề quay lại nhìn mặt mũi người tới, lật tay thi triển Phách không chưởng đập vào giữa ngực đối phương.
Người kia đưa tay gạt ra, thân hình vẫn vững vàng bất động. Hoàng Dược Sư giật nảy mình, nghĩ thầm:
- Trên đời lại có một người đủ sức gạt một chưởng của ta, quả thật là không có mấy người. Người này là ai?
Quay đầu nhìn lại, thì thấy chính là Quách Tĩnh.
Lúc ấy Hoàng Dược Sư trước sau thụ địch, nếu không thể đuổi Quách Tĩnh ra, trận Thiên cang bắc đẩu từ sau tràn tới, quả thật nguy hiểm muôn phần. Y hướng về Quách Tĩnh đánh liên tiếp ba chưởng, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước, nhưng chưởng nào cũng bị Quách Tĩnh vận kình hóa giải. Tới chưởng thứ tư y lúc hư lúc thực, đoán rằng Quách Tĩnh muốn thừa cơ trả đòn, nào ngờ Quách Tĩnh vẫn chỉ thủ không công, ngọn đoản kiếm giữ trước ngực, chưởng trái để hờ trước bụng dưới, khiến y không thể một chiêu đánh ra hai đòn, nhưng đánh ra hai đòn cũng không chính xác Hoàng Dược Sư càng thêm hoảng sợ:
- Thằng tiểu tử ngốc này lại nhìn được chỗ bí yếu của trận pháp, cứ giữ chặt vị trí sao Bắc cực, nhất định không chịu di động nửa bước. Phải rồi, nhất định y đã được Toàn Chân chư tử truyền thụ, hợp lực đối phó với mình ở đây.
Y không biết lần này đã đoán sai một nửa. Quách Tĩnh quả thật đã hiểu rõ chỗ tinh yếu của trận Thiên cang bắc đẩu nhưng là tu tập được từ trong Cửu âm chân kinh chứ không phải nhờ Toàn Chân chư tử truyền thụ.
Quách Tĩnh đối diện với kẻ thù giết sư phụ, càng trầm khí giữ chắc vị trí, hai chân như đóng đinh xuống mặt đất, cho dù Hoàng Dược Sư cố ý để lộ chỗ sơ hở lớn dụ địch, y cũng không thèm nhìn tới. Hoàng Dược Sư ngấm ngầm kêu khổ, nghĩ thầm:
- Thằng tiểu tư ngốc này không biết tiến lui! Hừ, cho dù bị Dung nhi trách móc, hôm nay cũng chỉ có cách đả thương ngươi, nếu không thì không thể thoát thân được.
Y tay trái vạch một vòng tròn, khi ra tới trước ngực mình bảy tấc thì tay phải lập tức nắm vào tay trái, mượn lực tay trái, lực đạo tăng thêm gấp đôi, đang định đập vào giữa mặt Quách Tĩnh, chợt động tâm niệm:
- Nếu y cứ ngơ ngơ ngác ngác không chịu tránh ra thì phát chưởng này nhất định đánh y trọng thương.
Chỉ là lại có chuyện rắc rối, kiếp này nhất định Dung nhi sẽ vĩnh viễn không được hạnh phúc.
Quách Tĩnh thấy y mượn lực xuất chưởng, biết đòn này không phải tầm thường, nghiến chặt răng ra chiêu Kiến long tại điền, đem công phu Hàng long thập bát chưởng đón đỡ, tự biết võ công còn thua xa y thẳng thắn đối chưởng chỉ có hại không có lợi, nhưng nếu không thẳng thắn đón tiếp chiêu này mà tránh qua một bên, nhất định y sẽ chiếm vị trí sao Bắc cực, lúc ấy mà muốn giết y thì thật là thiên nan vạn nan. Một chiêu ấy đẩy ra quả thật đem hết tính mạng đặt vào đó, nào ngờ Hoàng Dược Sư chưởng đánh ra được hơn một thước đột nhiên rút lại quát lên:
- Tiểu tử ngốc, mau tránh ra, tại sao ngươi lại chống đối ta?
Quách Tĩnh ưỡn lưng chĩa kiếm, ngưng thần nhìn y đề phòng có âm mưu gì chứ không trả lời. Lúc ấy Toàn Chân chư tử đã tu chỉnh trận thế, từ xa bao phía sau Hoàng Dược Sư, chờ cơ hội tấn công. Hoàng Dược Sư lại hỏi:
- Dung nhi đâu? Nó đâu rồi?
Quách Tĩnh vẫn không đáp, sắc mặt sa sầm, hai mắt tóe lửa. Hoàng Dược Sư thấy thần sắc của y nảy dạ nghi ngờ, chỉ cho rằng con gái đã gặp chuyện gì bất trắc, quát lớn:
- Ngươi làm gì nó rồi? Nói mau?
Quách Tĩnh cắn chặt răng, thanh kiếm bên tay phải khẽ run lên.
Hoàng Dược Sư ngưng thần chăm chú nhìn, mỗi động tác nhỏ nhặt của Quách Tĩnh cũng đều không thoát khỏi ánh mắt y, thấy thần sắc của y rất kỳ lạ, trong lòng càng kinh nghi, quát lên:
- Tại sao tay ngươi run lên như thế? Tại sao ngươi không nói gì?
Quách Tĩnh nhớ lại tình cảnh các vị sư phụ chết thảm trên đảo Đào Hoa, bi thương phẫn hận xen lẫn, toàn thân bất giác run lên kịch liệt, mắt cũng đỏ ngầu.
Hoàng Dược Sư thấy y thủy chung không nói gì, trong mắt ứa lệ, càng nghĩ càng sợ, chỉ cho rằng con gái mình cãi cọ với y về chuyện Hoa Tranh, bị y giết chết, hai chân điểm một cái, xông thẳng vào. Y đột nhiên vọt lên như thế, trường kiếm của Khưu Xừ Cơ vung lên, trận Thiên cang Bắc đẩu đồng thời phát động, Vương Xử Nhất, Hách Đại Thông hai người một kiếm một chưởng hai bên đánh tới.
Quách Tĩnh vung chưởng đón đỡ, đoản kiếm như chớp phóng ra, đánh trả một chiêu. Hoàng Dược Sư lại không né tránh, lật tay chụp thẳng vào cổ tay y đoạt kiếm. Một chưởng này tuy vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng trường kiếm của Vương Xử Nhất đã tới sát lưng không thể không nghiêng lưng tránh qua, đúng vào lúc ấy, năm ngón tay đoạt kiếm đã chệch đi hai tấc, Quách Tĩnh đã thừa cơ rút kiếm về đâm tới tiếp.
Lần ác đấu này so với lúc mới rồi còn kịch liệt gấp mấy lần. Toàn Chân chư tử lúc đầu quyết ý giết bằng được Hoàng Dược Sư để trả thù cho Chu Bá Thông và Đàm Xử Đoan mới cam tâm, Hoàng Dược Sư lại biết rõ trong đó có chuyện hiểu lầm. Chỉ vì y tính tình ngạo mạn, lại cậy là thân phận trưởng bối, không thèm giải thích nhiều lời, chỉ quyết ý trước hết đánh cho họ một trận tan tác, buông kiếm nhận thua rồi sẽ nói rõ chân tướng, dạy dỗ bọn họ một lần thật nặng nên lúc động võ chỗ nào cũng hạ thủ lưu tình. Nếu không thì cho dù Mã Ngọc, Khưu Xử Cơ không có gì đáng lo nhưng bọn Tôn Bất Nhị, Doãn Chí Bình làm sao còn sống được? Nào ngờ Quách Tĩnh đột nhiên xuất hiện, không những không ra tay giúp đỡ mà lại liều mạng động thủ, nghĩ thầm nếu y không giết chết Hoàng Dung thì cần gì phải sợ sệt mình như thế.
Lúc ấy Hoàng Dược Sư không còn dung tình nữa, quyết ý bắt sống Quách Tĩnh hỏi cho rõ ràng, nếu đúng như mình đã đoán thì tuy y có tan xương nát thịt mình cũng chưa hả giận. Nhưng lúc ấy Quách Tĩnh đã chiếm vị trí sao Bắc cực, tuy Doãn Chí Bình còn lóp ngóp trên nóc lầu Yên Vũ chưa bò xuống nhưng thế lực đôi bên đã đổi khác. Trận Thiên càng Bắc đẩu từ từ phát động, thế công liên miên bất tuyệt. Hoàng Dược Sư tấn công mấy lần thủy chung vẫn không ép được Quách Tĩnh lui ra, vô cùng sốt ruột, mỗi lần dùng sức xông lên đều bị Toàn Chân thất tử kịp thời cứu viện, muốn quay lại ra sát thủ phá trận trước thì trận Bắc đẩu càng lúc càng thu lại, vòng vây đã hình thành, tự nghĩ tuy có tài năng xưa nay hiếm có nhưng cũng khó thoát khỏi tai ách.
Đang lúc đánh nhau ác liệt, Mã Ngọc chỉ trường kiếm một cái ra quát lớn:
- Khoan đã!
Toàn Chân chư tử đều thư thế về, giữ vững vị trí. Mã Ngọc nói:
- Hoàng đảo chủ, ngươi là tôn sư võ học trên đời, bọn hậu bối há lại dám cuồng vọng đắc tội? Hôm nay bọn ta cậy có đông người chiếm được hình thế, nhưng món nợ máu của Chu sư thúc, Đàm sư đệ làm sao để kết thúc, xin ngươi nói một câu đi!
Hoàng Dược Sư cười nhạt một tiếng nói:
- Có gì mà nói? Cứ tự nhiên giết chết Hoàng lão tà đi để toàn thành danh tiếng cho phái Toàn Chân, há chẳng hay à? Xem chiêu đây?
Thân không động, tay không nhấc nhưng chưởng phải đã vỗ tới giữa mặt Mã Ngọc.
Mã Ngọc giật mình tránh qua một bên, nhưng chưởng ấy của Hoàng Dược Sư phát ra hoàn toàn không có dấu hiệu gì trước, đánh ra rồi thì biến ảo bất trắc, hư hư thực thực vốn là một tuyệt chiêu cứu mạng trong Lạc anh thần kiếm chưởng, y luyện tập mười năm vốn định tới khi luận kiếm lần thứ hai ở Hoa sơn mới dùng để giành ngôi vị Thiên hạ đệ nhất, chiêu ấy không thể dùng để đánh với nhiều người, nhưng đơn đả độc đấu thì Đan Dương tử công lực thâm hậu hơn cũng làm sao có thể là đối thủ. Mã Ngọc không tránh thì thôi, chứ vừa tránh qua bên phải cái ấy thì vừa khéo chạm vào lưng y, kêu thầm một tiếng:
- Không xong!
Ðịnh đưa tay đỡ gạt, chưởng của địch nhân đã chụp tới trước ngực, chỉ cần y phát kình thì nhất định lục phủ ngũ tạng sẽ bị trọng thương.
Toàn Chân ngũ tử đều cả kinh, kiếm chưởng cùng đánh ra, nhưng làm sao còn kịp nữa. Đã thấy Mã Ngọc sẽ phải lập tức mất mạng tại đương trường, nào ngờ Hoàng Dược Sư hô hô cười rộ, thu chưởng về nói:
- Nếu ta phá trận như thế thì các ngươi có thua cũng không chịu tâm phục. Hoàng lão tà chết thì chết, chứ há lại để cho anh hùng thiên hạ chê cười à? Đạo sĩ giỏi, tất cả xông vào đi!
Lưu Xử Huyền hừ một tiếng, vung quyền xông lên, Vương Xử Nhất trường kiếm cũng theo sát, trận Thiên càng Bắc đẩu lại đã phát động. Lúc ấy sử dụng lộ thứ mười bảy của trận pháp, sau Vương Xử Nhất phải tới Mã Ngọc tấn công. Vương Xử Nhất đâm mau một kiếm xong thì tránh qua một bên, nhưng Mã Ngọc lại không tiến lên tấn công mà lui lại hai bước, kêu lên:
- Khoan đã.
Mọi người lại cùng dừng tay.
Mã Ngọc nói:
- Hoàng đảo chủ, đa tạ ngươi thủ hạ lưu tình.
Hoàng Dược Sư nói:
- Nói thế làm gì.
Mã Ngọc nói:
- Theo lý mà nói lúc này bọn vãn bối đã không thể còn sống nữa, tiên sư để lại trận pháp này đã bị ngươi phá rồi, bọn ta nếu biết hay dở thì lẽ ra phải buông kiếm nhận thua, tùy ngươi xử trị. Chỉ là mối thù sâu của sư môn không dám không báo, kết thúc chuyện này xong, vãn bối sẽ tới tạ tội với đảo chủ.
Hoàng Dược Sư sắc mặt thê thảm, xua tay nói:
- Nói nhiều vô ích, động thủ đi. Những chuyện ân oán trên đời vốn rất khó biết rõ.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Bọn Mã đạo trưởng động thủ với y là vì muốn trả thù cho sư thúc sư đệ. Thật ra Chu đại ca vẫn còn sống sờ sờ, cái chết của Đàm đạo trưởng cũng không liên quan gì tới Hoàng đảo chủ. Nhưng nếu mình lên tiếng giải thích rõ ràng, Toàn Chân chư tử lui khỏi vòng chiến, chỉ có hai người đại sư phụ và mình thì làm sao là đối thủ của y được. Đừng nói là mối thù giết ân sư quyết không thể trả được mà ngay cả tính mạng của mình cũng không thể giữ được.
Rồi lại xoay chuyển ý nghĩ:
- Nếu mình giấu chuyện này há lại không trở thành kẻ tiểu nhân vô sỉ sao? Các vị sư phụ vẫn nói: Đầu có thể bị chặt, nhưng nghĩa không thể để mất.
Lúc ấy bèn cao giọng nói:
- Mã đạo trưởng, Khưu đạo trưởng, Vương đạo trưởng, Chu sư thúc của các vị chưa chết, Đàm đạo trưởng là Âu Dương Phong hại chết mà.
Khưu Xử Cơ ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói gì?
Lúc ấy Quách Tĩnh bèn kể lại sự tình trị thương trong mật thất ở thôn Ngưu Gia thế nào, trong mật thất tai nghe mắt thấy Cừu Thiên Nhận bịa đặt thế nào, đôi phương giao đấu, Âu Dương Phong vu hãm thế nào. Y tuy ăn nói vụng về, nhưng những chỗ then chốt quan trọng cũng nói rất rõ ràng.
Toàn Chân chư tử nghe thấy bán tín bán nghi. Khưu Xử Cơ quát:
- Ngươi nói có thật không?
Quách Tĩnh chỉ Hoàng Dược Sư nói:
- Đệ tử hận không thể ăn sống thịt lão tặc này, há lại giúp y? Chỉ là sự thật như thế, đệ tử không thể không nói.
Lục tử biết y vốn là người thành thật chất phác, huống chi còn nghiến răng nghiến lợi căm hận Hoàng Dược Sư như thế, lời y nói ắt là sự thật.
Hoàng Dược Sư nghe y lại phân biện cho mình, cũng hoàn toàn bất ngờ, nói:
- Tại sao ngươi lại căm hờn ta như thế? Dung nhi thế nào?
Kha Trấn ác nói chen vào:
- Việc ngươi làm chẳng lẽ tự mình còn không rõ sao? Tĩnh nhi, cho dù chúng ta đánh không thắng, cũng phải liều mạng với lão tặc này.
Nói xong vung thiết trượng quét vào Hoàng Dược Sư.
Quách Tĩnh nghe sư phụ nói thế, biết y đã tha thứ cho mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, lập tức ứa nước mắt kêu lên:
- Đại sư phụ, bọn Nhị sư phụ.., năm vị bọn họ chết rất thê thảm.
Hoàng Dược Sư vung tay chụp đầu ngọn thiết trượng của Kha Trấn ác, hỏi:
- Quách Tĩnh ngươi nói cái gì? Bọn Chu Thông, Hàn Bảo Câu làm khách trên đảo của ta, tại sao lại chết?
Kha Trấn ác cố sức giật lại nhưng ngọn thiết trượng vẫn không hề nhúc nhích. Hoàng Dược Sư lại hỏi:
- Quách Tĩnh ngươi trong mắt không có bậc tôn trưởng, ăn nói bậy bạ với ta, động quyền động cước, là vì bọn Chu Thông phải không?
Quách Tĩnh mắt như muốn tóe máu, gầm lên:
- Ngươi ra tay giết năm vị sư phụ của ta, còn muốn làm ra vẻ không biết à?
Rồi vung đoản kiếm lên đâm thẳng ra.
Hoàng Dược Sư vung tay đẩy ngọn thiết trượng ra, choang một tiếng trượng kiếm giao nhau, lửa bắn tung tóe, thanh đoản kiếm kia vô cùng sắc bén, ngọn thiết trượng bị chém mẻ một miếng.
Hoàng Dược Sư lại nói:
- Ai nhìn thấy?
Quách Tĩnh nói:
- Năm vị sư phụ là chính tay ta mai táng, chẳng lẽ còn là nói oan cho ngươi à?
Hoàng Dược Sư cười nhạt nói:
- Oan uổng thì sao? Hoàng lão tà nhất sinh độc lai độc vãng, giết vài người chẳng lẽ lại mất công tính toán? Không sai, cả bọn sư phụ của ngươi đều do ta giết đấy?
Chợt nghe một giọng con gái vang lên:
- Không, cha, không phải cha giết, cha ngàn vạn lần đừng nhận về mình.
Mọi người nhất tề quay lại, chỉ thấy người nói chính là Hoàng Dung. Mọi người ngưng thần giao đấu không phát giác được là nàng tới lúc nào.
Quách Tĩnh vừa thấy Hoàng Dung ngẩn ngay người ra, trong chớp mắt không biết là nên buồn hay nên mừng.
Hoàng Dược Sư thấy con gái không việc gì, sau lúc mừng rỡ lòng căm giận Quách Tĩnh tan biến hết, hô hô cười lớn nói:
- Hảo hài từ, qua đây, để ta đánh ngươi.
Trong mấy hôm ấy Hoàng Dung chịu rất nhiều đau khổ, đến lúc ấy mới nghe được một câu thân thiết, chạy ào qua ngã vào lòng cha, khóc nói:
- Cha, thằng tiểu tử ngốc kia vu oan cho cha, y.., y còn khinh rẻ hà hiếp con.
Hoàng Dược Sư ôm con gái cười nói:
- Hoàng lão tà làm việc mình cho là đúng, mấy mươi năm nay bọn người đời vô tri đã đem hết tội nghiệt trong thiên hạ đổ lên đầu cha ngươi, thêm vài chuyện nữa cũng có gì là nhiều? Giang Nam ngũ quái là đại cừu nhân của Mai sư tỷ ngươi, thì đúng là do ta đích thân giết đấy.
Hoàng Dung vội nói:
- Không, không, không phải cha, con biết không phải cha.
Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, nói:
- Thằng tiểu tử ngốc kia to gan như thế, lại dám khinh rẻ hà hiếp con gái ngoan của ta, con xem cha thu thập y đây.
Câu nói vừa dứt, đột nhiên vung tay phát chưởng, nhanh như chớp giật, quả là lai vô ảnh khứ vô tung. Quách Tĩnh đang chăm chú lắng nghe cha con họ đối đáp, đột nhiên chát một tiếng, má trái nóng ran đã bị trúng một tát, đang định vung tay đón đỡ, Hoàng Dược Sư đã rút tay về đặt lên đầu Hoàng Dung, nhè nhẹ vuốt tóc nàng. Một chưởng ấy đánh Quách Tĩnh thanh âm rất lớn nhưng kình lực lại yếu. Quách Tĩnh vuốt vuốt má, lập tức luống cuống, không biết nên xông lên động thủ hay cứ đứng yên.
Kha Trấn ác nghe tiếng Quách Tĩnh bị đánh, chỉ sợ Hoàng Dược Sư đã hạ độc thủ, vội hỏi:
- Tĩnh nhi, ngươi có bị sao không?
Quách Tĩnh nói:
- Không sao.
Kha Trấn ác nói:
- Đừng nghe bọn yêu nhân yêu nữ một tung một hứng che giấu nữa, ta tuy không có mắt, nhưng Tứ sư phụ ngươi từng nói chính mắt y nhìn thấy lão tặc hại chết Nhị sư phụ ngươi, bức tử Thất sư...
Quách Tĩnh không chờ y nói hết đã xông vào Hoàng Dược Sư. Kha Trấn ác thiết trượng cũng vung mau lên đánh ra.
Hoàng Dược Sư buông con gái ra tránh qua chưởng của Quách Tĩnh, xông vào đoạt thiết trượng, lần này Kha Trấn ác đã có phòng bị, không để y chụp. Hai thầy trò liên thủ, trong chớp mắt đã đánh nhau với Hoàng Dược Sư kịch liệt.
Quách Tĩnh tuy nhiều lần gặp kỳ nhân, học được không ít võ nghệ thần công, nhưng so với đảo chủ Đào Hoa đại tôn sư võ học thì còn kém xa, cho dù có Kha Trấn ác giúp cũng là chuyện không thể làm được, Chỉ qua hai ba mươi chiêu đã bị ép tới mức tay chân luống cuống.
Khưu Xử Cơ nghĩ thầm:
- Lúc phái Toàn Chân nguy cấp thì thầy trò y ra tay giúp đỡ, trước mắt hai người đang bị thua, chẳng lẽ bọn mình lại ngồi nhìn? Bất kể Chu sư thúc sống chết ra sao, trước hết cứ đánh Hoàng lão tà rồi sẽ tính.
Bèn chỉ trường kiếm một cái quát:
- Kha đại hiệp lui về nguyên trận?
Lúc ấy Doãn Chí Bình đã từ nóc lầu Yên Vũ bò xuống, tuy bị ném mặt mũi bầm tím nhưng không bị thương nặng, chạy tới sau lưng Kha Trấn ác vung kiếm thủ hộ. Trận Thiên cang Bắc đẩu lại bắt đầu phát động, vây hai cha con Hoàng Dược Sư vào giữa.
Hoàng Dược Sư vô cùng tức giận, nghĩ thầm:
- Trước đây hiểu lầm đánh ta thì còn được, thằng tiểu tử ngốc này đã nói rõ chân tướng, đám súc sinh các ngươi lại cậy đông làm bừa, Hoàng lão tà không biết giết người à?
Thân hình chớp lên, xông thẳng vào bên trái Kha Trấn ác.
Hoàng Dung thấy trên mặt cha lộ sát khí, biết y hạ thủ ắt không dung tình, trong lòng hoảng sợ, lại thấy Vương Xử Nhất, Mã Ngọc đã gạt chưởng thế của cha ra, thiết trượng của Kha Trấn ác đập mạnh xuống vai mình, miệng còn chửi:
- Con tiện nhân thập ác bất xá, con nữ quỷ? Quân tiện nhân trên đảo Đào Hoa!
Hoàng Dung trước nay không chịu thua thiệt một chút, nghe y ngoác mồm chửi bừa, khí giận nổi lên quát:
- Ngươi có gan thì chửi ta một câu nữa xem!
Giang Nam thất quái đều sinh trưởng ở chợ búa, mở miệng chửi người có gì là khó? Kha Trấn ác rất căm hận cha con Hoàng Dược Sư, nghe nàng nói thế lập tức có bao nhiêu lời lẽ chửi mắng độc ác đều tuôn cả ra. Hoàng Dung từ nhỏ ở một mình, đời nào nghe được những lời thô bỉ nhơ bẩn như thế, cho dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng mỗi câu chửi của Kha Trấn ác thì nàng đều sửng sốt rồi mới hiểu rõ ý nghĩa, cuối cùng thì càng nghe càng không ra lời lẽ gì nữa, càng nghe càng không hiểu gì nữa, phì một cái nói:
- Như ngươi mà cũng làm sư phụ người ta, không sợ bẩn miệng à?
Kha Trấn ác chửi:
- Lão tử nói lời sạch sẽ với người sạch sẽ, nói lời thối tha với bọn tiện nhân thối tha? Ngươi càng nhơ bẩn thối tha thì lão tử cũng càng dùng lời nhơ bẩn thối tha nói chuyện với ngươi.
Hoàng Dung cả giận, nhấc ngọn trúc bổng điểm thẳng tới. Kha Trấn ác đánh trả một trượng, nào ngờ Đả cẩu bổng pháp thần diệu tuyệt luân, qua vài chiêu ngọn thiết trượng đã bị Hoàng Dung dùng khẩu quyết chữ dẫn chặn lại, kế đó ngọn trúc bổng của nàng múa lên, bổng bên đông thì trượng qua đông, bổng bên tây thì trượng qua tây, không sao còn được tự do. Kha Trấn ác giữ vị trí sao Thiên toàn trong trận Bắc đẩu, y vừa bị chế phục, trận pháp lập tức ngưng trệ.
Khưu Xử Cơ kiếm quang lóe lên đâm vào lưng Hoàng Dung, chiêu này vốn để cứu nguy cho Kha Trấn ác, nhưng Hoàng Dung cậy trên người mặc bảo giáp không đếm xỉa gì tới, bổng pháp lại thay đổi, liên tiếp đánh ra ba chiêu. Khưu Xử Cơ trường kiếm đã chỉ tới lưng nàng, chợt động tâm niệm:
- Khưu mỗ là hạng người thế nào, há lại có thể đả thương đứa con gái nhỏ này?
Nên mũi kiếm chạm vào lưng nàng lại không đẩy thẳng tới. Đòn giải nguy ấy hơi chậm, Hoàng Dung đã nhân lúc sơ hở, ngọn trúc bổng xoay mau, mượn lực hất ra của Phục ma trượng pháp tránh qua bên trái. Kha Trấn ác lực đạo bị hất ngược lại, ngọn thiết trượng không tự chủ được rời khỏi tay bay lên không, bõm một tiếng lớn rơi xuống Nam Hồ.
Vương Xử Nhất sợ nàng thừa thế xông tới đã lạng người ra chặn trước mặt Kha Trấn ác vung kiếm cản lại: Y tuy kiến thức rộng rãi nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy Đả cẩu bổng pháp, không kìm được vô cùng kinh nghi.
Quách Tĩnh thấy sư phụ bất lợi, kêu lên:
- Đại sư phụ, người cứ nghỉ ngơi, để con tới giúp.
Rồi tung người rời khỏi vị trí sao Bắc cực, xông tới vị trí sao Thiên toàn. Lúc ấy y võ công đã hơn Toàn Chân thất tử lại hiểu rõ chỗ ảo diệu của trận pháp, vừa tham gia vào, oai lực của trận thế lập tức tăng lên rất nhiều. Trận Bắc đẩu vốn lấy sao Thiên quyền làm chủ, nhưng y vừa vào trận thì then chốt đã dời qua vị trí sao Thiên toàn, trận pháp lập tức biến hóa. Thế trận biến hóa này vốn không vững chắc bằng chính trận, nhưng Hoàng Dược Sư nhất thời không nhìn thấy rõ, tuy có con gái giúp đỡ vẫn rất khó đối địch, may là Toàn Chân thất tử ra tay đều vừa phải, chỉ có một mình Quách Tĩnh vứt bỏ hết tính mạng, nên Hoàng Dược Sư mới có thể miễn cưỡng chi trì.
Đánh nhau một lúc, Quách Tĩnh càng ép sát lên. Y có chư tử giúp đỡ, Hoàng Dược Sư không đả thương được đành liên tiếp dùng tuyệt kỹ khinh công mới tránh khỏi mấy đòn tấn công liên hoàn như cọp điên của y.
Hoàng Dung thấy trên khuôn mặt hòa thiện ôn hậu bình thời của Quách Tĩnh đã mang đầy một làn sát khí, hung dữ rất đáng sợ, tựa hồ đã đột nhiên biến thành một người khác, như một kẻ không quen, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đứng chặn trước mặt cha nói với Quách Tĩnh:
- Ngươi giết ta trước đi?
Quách Tĩnh trừng mắt quát:
- Cút ra ngoài?
Hoàng Dung sửng sốt, nghĩ thầm:
- Tại sao y cũng nói chuyện với mình như thế?
Quách Tĩnh sấn lên phía trước, đưa tay xô nàng qua một bên. Rồi tung người vồ tới Hoàng Dược Sư.
Chợt nghe sau dưng có một người hô hô cười lớn, kêu lên:
- Dược huynh không cần lo buồn, có huynh đệ tới giúp đây.
Giọng nói choang choang vô cùng chói tai Mọi người không dám quay lại, chuyện trận Bắc đẩu ra sau lưng Hoàng Dược Sư mới thấy ở bờ hồ có năm người cao thấp lô nhô đứng đó, người đứng đầu thân hình cao lớn, chính là Tây độc Âu Dương Phong.
Toàn Chân như tử đồng thanh hú lớn. Khưu Xử Cơ nói:
- Tĩnh nhi, chúng ta tính sổ với Tây độc trước:
Vung trường kiếm một cái, Toàn Chân lục tử đều xúm vào vây quanh Âu Dương Phong.
Nào ngờ Quách Tĩnh chỉ chăm chăm nhìn vào Hoàng Dược Sư, dường như không nghe câu nói của Khưu Xử Cơ. Toàn Chân lục tử vừa chuyển thân, y đã sấn tới cạnh Hoàng Dược Sư, hai người lấy nhanh đánh nhanh, trong chớp mắt đã qua lại năm sáu mươi chiêu. Đôi bên đều đánh không trúng, cùng nhảy lùi ra, trầm vai ườn lưng nhìn nhau chằm chặp, chỉ nghe Quách Tĩnh gầm lớn một tiếng sấn vào tấn công, vừa qua vài chiêu lại nhảy lùi ra.
Lúc ấy Toàn Chân lục tử đã bày thành trận thế, nhìn tới Kha Trấn ác chỉ thấy y tay không đứng cạnh Hoàng Dược Sư nghiêng tai nghe ngóng, hai tay giang ra, rõ ràng không kể tới tính mạng của mình, xông lên ôm chặt y để Quách Tĩnh đánh vào chỗ yếu hại. Khưu Xử Cơ vẫy tay gọi Doãn Chí Bình, bảo y đứng vào vị trí sao Thiên toàn. Mã Ngọc cao giọng ngâm:
- Tay cầm ngọc thánh thường vung bút, Lòng mở cung trời chẳng thổi tiêu!
Đó là câu thơ Đàm Xử Đoan ngâm lúc lâm chung, chư tử vừa nghe thấy, đòng địch khái nổi lên, kiếm quang mờ mịt, chưởng ảnh trùng trùng cùng đánh tới Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong ngọn xà trượng trong tay thoắt đánh thoắt đỡ, ép bảy người phái Toàn Chân lui ra. Y lúc ở thôn Ngưu Gia đã thấy sự lợi hại của trận Thiên cang Bắc đẩu phái Toàn Chân, trong lòng vốn đã úy kỵ, trước tiên giữ chắc môn hộ, chờ đối phương sơ hở. Trận Bắc đẩu vừa triển khai, tiền công hậu kích liên hoàn không dứt. Âu Dương Phong thấy chiêu chiết chiêu, gặp thế phá thế, trong giây lát đã nhìn ra nhược điểm lớn của trận pháp trên vị trí sao Thiên toàn chỗ Doãn Chí Bình, nghĩ trận này còn chưa kín đáo, không đủ đáng sợ, lập tức vung xà trượng giữ chỗ yếu hại, đưa mắt nhìn ra quan sát tình thế chung quanh.
Quách Tĩnh và Hoàng Dược Sư sấn sát vào nhau. Hoàng Dung vung trúc bổng cản Kha Trấn ác lại cách hai người hơn một trượng, liên tiếp kêu lên:
- Khoan hãy động thủ, nghe ta nói mấy câu đã.
Nhưng Quách Tĩnh lờ đi như không nghe, hết chưởng này tới chưởng khác đánh ra, liều mạng tấn công. Hoàng Dung thấy cha lúc đầu còn thủ hạ lưu tình, nhưng bị Quách Tĩnh đánh rát, vẻ mặt càng lúc càng giận dữ, ra tay càng nặng, nhìn thấy cục diện nguy cấp, chỉ cần hai người có ai hơi sơ suất thì nhất định sẽ bị thương vong, vừa ngẩng đầu thấy Hồng Thất công đang trên lầu Yên Vũ dựa lan can xem đánh nhau vội gọi "Sư phụ, sư phụ, người mau xuống đây phân biện cho rõ ràng.
Hồng Thất công cũng đã sớm thấy tình thế không hay, khổ nỗi võ công đã mất hết, không có sức cứu nguy giải nạn, đang sốt ruột thì nghe tiếng Hoàng Dung gọi, nghĩ thầm:
- Chỉ cần Hoàng lão tà đối với mình có mấy phần tình nghĩa cố nhân thì chuyện này cũng có thể làm được.
Hai tay ấn vào lan can một cái từ trên không rơi thắng xuống đất quát:
- Mọi người ngừng tay, lão khiếu hóa có câu muốn nói.
Cửu chỉ thần cái oai danh trên giang hồ thế nào, mọi người thấy y đột nhiên xuất hiện, ai cũng giật nảy mình, không tự chủ được dừng tay thôi đánh.
Âu Dương Phong là người đầu tiên ngấm ngầm kêu khổ, tự nhủ:
- Tại sao lão ăn mày lại khôi phục được võ công?
Y không biết Hồng Thất công sau khi nghe Quách Tĩnh đọc thần công trong Cửu âm chân kinh tiếng Phạn dịch ra, trong bấy nhiêu ngày đã theo đó tập luyện để tự đả thông kỳ kinh bát mạch. Hồng Thất công võ công vốn đã tinh thâm, lại nghe được yếu quyết nội công thượng thừa, theo cách tu tập, tự nhiên hiệu nghiệm như thần, trong một thời gian rất ngắn đã đả thông được một trong bát mạch, khinh công đã khôi phục được ba bốn phần.
Nếu luận về quyền kình chưởng lực ra chiêu động thủ thì vẫn không bằng một hán tử khỏe mạnh không biết võ công, nhưng nhảy nhót tránh né, thân pháp nhẹ nhàng thì với nhãn lực của Âu Dương Phong như thế cũng không nhận ra y chỉ là hư trương thanh thế, chứ hoàn toàn không có nội kình thật sự.
Hồng Thất công thấy mọi người vẫn kính sợ mình như thế, nghĩ thầm:
- Nếu lão khiếu hóa không giả vờ một phen thì rất khó gỡ cục diện nguy cấp hôm nay, nhưng phải nói thế nào mới có thể khiến các đạo sĩ phái Toàn Chân cúi đầu nghe lệnh, để Lão Độc vật thấy khó mà lui đây?
Nhất thời không có cách nào, bèn ngẩng đầu lên trời cười ha hả rồi sẽ nói, vừa ngẩng đầu chợt thấy trăng sáng vừa mọc lên, như một cái bánh xe bằng băng tròn hơi bị khuyết một bên, chợt động tâm niệm nói:
- Ở đây ai cũng là cao thủ võ lâm, không nên làm việc bừa bãi như bọn vô lại, nói chuyện như đánh rắm.
Mọi người sửng sốt, biết y xưa nay ăn nói bừa bãi không hề úy kỵ nên cũng không cho là vô lễ, nhưng thấy y trách móc như thế, nghĩ lại ắt có lý do. Mã Ngọc bước lên làm lễ, nói:
- Xin tiền bối chỉ dạy.
Hồng Thất công tửc giận nói:
- Lão khiếu hóa nghe người ta nói ngày Trung thu năm nay cạnh lầu Yên Vũ có người đánh nhau, lão khiếu hóa rất sợ nghe không rõ, nhưng nghĩ thời giờ còn sớm, vẫn có thể ngủ ngon một giấc ở đây, nào ngờ sáng nay đã nghe tiếng bình bình ầm ầm cãi vã không ngớt. Lại còn xúm vào đánh nhau lộn bậy, đàn ông đánh vợ, con rể đánh cha vợ cứ như giết heo giết chó, làm lão khiếu hóa không sao ngủ được. Các ngươi ngước mắt nhìn lên trời kìa, hôm nay là ngày mấy hả?
Mọi người nghe mấy câu của y đột nhiên đều nhớ ra hôm nay mới là mười bốn tháng tám, ngày mai mới đến cái hẹn tỷ võ, huống gì bọn Bành Liên Hổ, sa Thông Thiên đóng vai chính vẫn chưa tới, hiện tại động thủ quả thật có chỗ không hợp lý. Khưu Xử Cơ nói:
- Lão tiền bối dạy rất đúng. Hôm nay lẽ ra chúng tôi không nên làm ầm lên ở đây.
Y quay đầu nói với Âu Dương Phong:
- Âu Dương Phong, chúng ta tìm chỗ khác sống chết với nhau một trận.
Âu Dương Phong cười nói:
- Hay lắm, hay lắm, ta xin bồi tiếp.
Hồng Thất công sa sầm mặt nói:
- Vương Trùng Dương vừa quy tiên mà một bọn súc sinh phái Toàn Chân đã làm bậy. Ta nói tốt cho các ngươi nhé, năm nam đạo sĩ, một nữ đạo cô, thêm một tiểu đạo sĩ võ công thấp kém còn chưa phải là đối thủ của lão Lão Độc vật đâu. Vương Trùng Dương cũng chẳng có cái gì tốt để lại cho ta, bọn súc sinh đáng chết phái Toàn Chân cũng không coi lão khiếu hóa ra gì, nhưng ta muốn hỏi các ngươi một câu: Các ngươi đã hẹn tỷ võ thì ngày mai có giữ lời hứa không? Hay là bảy đạo sĩ chết sẽ đánh nhau với người ta?
Mấy câu ấy bề ngoài là châm chọc Toàn Chân chư tử, nhưng bên trong thì có ý tất đề tỉnh, động thủ với Âu Dương Phong thì quả thật chỉ có chết không sống.
Bảy đạo sĩ phái Toàn Chân đánh không được Hoàng Dược Sư thì cũng không phải là đối thủ của Âu Dương Phong. Lục tử giàu kinh nghiệm giang hồ, làm sao không hiểu rõ ý y, chỉ là kẻ đại thù trước mắt, làm sao co đầu rút cổ được?
Hồng Thất công liếc mắt một cái, thấy Quách Tĩnh trợn mắt giận dữ nhìn Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung thì đang muốn khóc, biết bên trong có rất nhiều chuyện rắc rối, nghĩ thầm:
- Đợi Lão Ngoan đồng tới, bằng vào công phu của y thì có thể dùng võ nghệ đè nén tất cả mọi người, lúc ấy lão khiếu hóa sẽ nói.
Lúc ấy bèn quát:
- Lão khiếu hóa muốn ngủ, ai động thủ động cước là có chuyện với ta đấy. Ngày mai các ngươi có đánh nhau long trời lở đất thì lão khiếu hóa cũng không giúp ai cả. Mã Ngọc, bọn súc sinh các ngươi ngồi ngay xuống đất luyện công phu cho ta, nội công mạnh một phần là được một phần, lúc có chuyện ôm chân Phật còn hơn là không ôm. Tĩnh nhi, Dung nhi, lại đây đấm chân cho ta.
Âu Dương Phong vốn vẫn úy ky y, nghĩ thầm:
- Nếu y liên thủ với Toàn Chân chư tử thì quả thật rất khó chống lại.
Lập tức nói:
- Lão khiếu hóa, Dược huynh và ta kết thù oán với phái Toàn Chân. Cửu chỉ thần cái nói ra như núi, hôm nay nể mặt ngươi, ngày mai ngươi không được giúp bên nào đấy.
Hồng Thất công cười thầm:
- Bây giờ ngươi đưa đầu ngón tay đẩy ta cũng ngã, mà còn sợ ta xuất thủ.
Lúc ấy bèn cao giọng nói:
- Lão khiếu hóa đánh rắm cũng còn đáng tin hơn ngươi nói, ta nói không giúp là không giúp, đã chắc ngươi thắng được à?
Nói xong nằm ngửa ra đất, gối cái bầu rượu xuống dưới đầu, kêu lên.
- Hai đứa nhỏ, đấm chân mau lên!
Lúc ấy cái đùi dê y ăn chỉ còn lại một khúc xương, nhưng y vẫn còn tiếc không chịu bỏ, cứ cạp cạp liếm liếm, tựa hồ mùi vị vô cùng, nhìn ra mây trắng đùn lên tầng tầng lớp lớp ở chân trời, nói:
- Đám mây kia lạ thật chỉ e chuyển mưa?
Lại thấy hơi nước dưới mặt hồ lan ra bèn hít mạnh mấy hơi, lắc lắc đầu nói:
- Bức bối quá?
Rồi quay đầu nhìn Hoàng Dược Sư nói:
- Dược huynh, mượn con gái ngươi đấm chân cho ta được không?
Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng. Hoàng Dung bước tới ngồi xuống cạnh Hồng Thất công, nhè nhẹ đấm lên đùi y. Hồng Thất công thở dài nói:
- Ờ, mấy cái xương già này trước nay chưa từng được hưởng phúc thế này!
Rồi trợn mắt nhìn Quách Tĩnh nói:
- Tiểu tử ngốc, mấy cái móng chó của ngươi chưa bị Hoàng lão tà đánh gãy chứ?
Quách Tĩnh ứng thanh đáp:
- Dạ.
Rồi ngồi xuống bên kia đấm đùi cho y.
Kha Trấn ác ngồi dựa vào gốc liễu ven hồ, hai con mắt không có ánh sáng trừng trừng nhìn Hoàng Dược Sư. Y lấy tai thay mắt, Hoàng Dược Sư đi đi lại lại ven hồ, qua đông thì y quay qua đông, qua tây thì y quay qua tây. Hoàng Dược Sư không đếm xỉa gì tới, miệng khẽ cười gằn. Toàn Chân lục tử và Doãn Chí Bình đều ngồi xếp bằng dưới đất, vẫn theo hình thế trận Thiên cang Bắc đẩu, cúi đầu nhắm mắt, yên lặng vận công. Bọn xà nô thủ hạ của Âu Dương Phong thì lấy rượu thịt bàn ghế trong thuyền lên bày ra dưới lầu Yên Vũ. Âu Dương Phong ngồi quay lưng ra phía mọi người đóng rượu ăn thịt, đang nghĩ tại sao Hồng Thất công trúng phải chưởng lực rất nặng của mình mà lại có thể khôi phục mau lẹ như thế?
Lúc ấy khí trời rất nóng, côn trùng chung quanh bay túa ra, trên mặt hồ mù trắng tỏa mênh mông. Hồng Thất công nói:
- Xương đùi ta nhức lắm, chắc sẽ có mưa lớn, ngày mai Trung thu nếu có trăng sáng thì lão tử sẽ chặt cái đùi này đưa cho các ngươi.
Rồi liếc mắt nhìn Quách Hoàng hai người, thấy ánh mắt của họ thủy chung vẫn tránh né chưa từng nhìn nhau một cái y tính nết hào sảng thẳng thắn, thấy chuyện khó chịu như thế làm sao nhịn nổi. Bèn hỏi mấy lần, nhưng hai người cứ ậm à ậm ừ không đáp.
Hồng Thất công cao giọng nói với Hoàng Dược Sư:
- Dược huynh, Nam Hồ này còn có tên gọi nào khác không?
Hoàng Dược Sư nói:
- Còn gọi là hồ Uyên ương.
Hồng Thất công nói:
- Hay quá? Tại sao hai đứa con gái con rể ngươi cãi cọ gây gổ bên hồ Uyên ương này mà trượng nhân nhà ngươi lại không khuyên giải?
Quách Tĩnh nhảy dựng lên, chỉ vào Hoàng Dược Sư nói:
- Y.., y.., hại chết năm vị sư phụ của con, con làm sao còn gọi y là nhạc phụ được?
Hoàng Dược Sư cười nhạt nói:
- Lạ lắm à? Giang Nam thất quái còn chưa chết hết, vẫn còn thừa một lão mù. Ta nói y cũng không sống được tới ngày mai đâu... .
Kha Trấn ác không chờ y nói xong đã tung người vọt tới. Quách Tĩnh ngẩng đầu lên, đòn ra sau đã tới trước. Hoàng Dược Sư đánh trả một chiêu, song chưởng chạm nhau, bùng một tiếng, hất Quách Tĩnh lùi ra hai bước.
Hồng Thất công quát lên:
- Ta đã nói là không động thủ, lão khiếu hóa nói mà như đánh rắm à?
Quách Tĩnh không dám xông vào nữa, căm hờn nhìn Hoàng Dược Sư trừng trừng. Hồng Thất công nói:
- Hoàng lão tà, Giang Nam lục quái anh hùng hiệp nghĩa, sao ngươi lại giết hại kẻ vô cớ? Lão khiếu hóa thấy ngươi ép người như thế rất không vừa mắt.
Hoàng Dược Sư nói:
- Ta muốn giết ai thì giết, ngươi quản được à?
Hoàng Dung kêu lên:
- Cha, năm vị sư phụ của y không phải là cha hại chết, con biết rồi. Cha nói không phải là cha giết đi.
Hoàng Dược Sư dưới ánh trăng thấy vẻ mặt con gái tiều tụy, không kìm được thương xót, liếc Quách Tĩnh một cái thấy mặt y đầy sát khí, trong lòng lại trở nên ương ngạnh, nói:
- Là ta giết.
Hoàng Dung nức nở nói:
- Cha, tại sao cha lại cứ phải tự nhận mình giết người?
Hoàng Dược Sư lớn tiếng nói:
- Người đời đều nói cha ngươi tà ác cổ quái, chẳng lẽ ngươi không biết à? Đã là người xấu thì làm sao còn làm chuyện tốt được? Tất cả những chuyện xấu xa trên thiên hạ đều là cha ngươi làm đấy. Giang Nam lục quái tự cho là bậc nhân nhân hiệp sĩ, nhưng ta nhìn thấy đám người tự phong là anh hùng hảo hán ấy lại nổi giận.
Âu Dương Phong hô hô cười lớn, cao giọng nói:
- Mấy câu ấy của Dược huynh nghe thật sướng tai, bội phục, bội phục.
Rồi nhấc chén rượu lên uống cạn một hơi, nói:
- Dược huynh, huynh đệ tặng ngươi một món lễ vật.
Tay phải khẽ rung một cái ném một cái gói qua. Y cách Hoàng Dược Sư vài trượng, nhưng tiện tay ném cái bao phục rít gió bay tới, mọi người bên cạnh đều kinh ngạc hoảng sợ.
Hoàng Dược Sư đón lấy, vừa chạm vào bao đã cảm thấy bên trong là một cái đầu người, mở ra xem thì giật nảy mình, thấy là một cái đầu người mới bị chặt, đầu đội phương cân, dưới cằm có râu nhưng mặt mũi thì không quen. Âu Dương Phong cười nói:
- Sáng nay huynh đệ từ phía tây tới, nghỉ chân ở một thư viện, nghe lão hủ nho này giảng sách cho học trò, nói phải làm trung thần hiếu tử gì đó, huynh đệ nghe thấy khó chịu, bèn giết y luôn. Ngươi và ta là Đông tà Tây độc, có thể nói là mùi thối tha rất hợp nhau.
Nói xong buông tiếng cười dài.
Hoàng Dược Sư biến sắc, nói:
- Ta bình sinh rất kính trọng những bậc trung thần hiếu tử.
Rồi cúi xuống móc đất thành huyệt, chôn cái đầu người xuống, cung cung kính kính lạy ba lạy. Âu Dương Phong cảm thấy cụt hứng, hô hô cười nói:
- Hoàng lão tà chỉ có hư danh, té ra cũng là kẻ bị lễ pháp câu thúc.
Hoàng Dược Sư giận dữ nói:
- Trung hiếu là khí tiết vốn có, không phải lễ pháp?
Câu nói vừa dứt, trên không đột nhiên có một tiếng sét nổ. Mọi người nhất tề ngẩng lên, chỉ thấy mây đen che hết nửa bầu trời, nhìn thấy sẽ lập tức có mưa rào. Đúng lúc ấy chợt nghe tiếng nhã nhạc vang lừng, bảy tám chiếc thuyền lớn trong hồ chèo tới, trong thuyền treo đèn hồng, đầu thuyền có mấy tấm biển Túc tĩnh, Hồi tỵ, đầy khí phái nhà quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...