Lúc ấy Lỗ Hữu Cước đã tỉnh lại, bốn trưởng lão xúm lại bàn bạc. Lỗ Hữu Cước nói:
- Hiện chân tướng chưa rõ ràng, chúng ta phải hỏi kỹ cả hai bên, quan trọng nhất là tra xét cho ra việc sống chết của Hồng lão bang chủ.
Ba trưởng lão phái áo sạch lại nói:
- Chúng ta đã lập bang chủ, há lại tùy ý thay đổi? Quy củ nhiều đời của bang ta là quyết không được trái lệnh của bang chủ .
Bốn người tranh cãi không thôi. Lỗ Hữu Cước xương ngón tay đều gãy, cắn răng chịu đau, nhưng trong lời lẽ không hề chịu nhượng bộ.
Ba trưởng lão phái áo sạch giơ tay ra hiệu, bước tới cạnh Dương Khang.
Bành trưởng lão cao giọng nói:
- Chúng ta chỉ tin lời Dương bang chủ. Con tiểu yêu nữ này giúp đỡ gian nhân hại chết Hồng bang chủ, đang muốn tránh tội thoát chết nên ăn nói bậy bạ ở đây. Y thị dùng yêu ngôn mê hoặc mọi người, quyết không thể nghe được. Các huynh đệ, bắt lấy y thị tra khảo cho rõ, buộc y thị khai ra.
Quách Tĩnh nhảy lên đài, quát:
- Ai dám động thủ?
Mọi người thấy y oai phong lẫm lẫm, không ai dám bước lên đài.
Cừu Thiên Nhận suất lãnh tùy tùng tránh xa xa, đứng cạnh nhìn lửa cháy, thấy nội bộ Cái bang xung đột trong lòng mừng thầm.
Hoàng Dung cao giọng nói:
- Hồng bang chủ hiện vẫn khỏe mạnh, ở trong cấm cung đại nội tại phủ Lâm An, chỉ vì muốn ăn thức ăn trong ngự trù, không rảnh phân thân nên sai ta giữ chức bang chủ bản bang. Đợi ông ăn xong, sẽ tới gặp các vị.
Người trong Cái bang không ai không biết Hồng bang chủ thích món ăn ngon như tính mạng, đều nghĩ câu ấy cũng có tám phần giống thật, chỉ là muốn một cô gái nhỏ xình đẹp non nớt như nàng thay y giữ chức bang chủ, thật cũng rất quá đáng.
Hoàng Dung lại nói:
- Gã tiểu tặc họ Hoàn Nhan nước Đại Kim này mời Thiết chưởng bang giúp đỡ, ngầm dùng gian kế hại ta, lấy trộm Đả cẩu bổng của bang chủ lừa người, sao các ngươi không xét rõ thị phi, lại cắm đầu tin theo? Bốn đại trưởng lão trong bang kiến thức rộng rãi, sao ngay cả một gian kế nhỏ nhặt cũng không nhận ra?
Quần cái chợt nghe nàng buông tiếng trách mắng, bất giác nhìn cả vào bốn đại trưởng lão, ai cũng có vẻ nghi ngờ.
Dương Khang tới nước này chỉ còn cách cứng đầu già mồm, nói:
- Ngươi nói Hồng bang chủ còn sống, vậy sao ông sai ngươi tiếp nhiệm chức bang chủ? Ông bảo ngươi tiếp nhiệm bang chủ, có tín vật gì không?
Hoàng Dung vung ngọn trúc bổng một cái nói:
- Đây là Đả cẩu bổng của bang chủ, chẳng lẽ không phải tín vật à?
Dương Khang gượng gạo cười lớn, nói:
- Hô hô, đây rõ ràng là pháp trượng của ta, mới rồi ngươi cướp từ tay ta, ai lại không thấy?
Hoàng Dung cười nói:
- Nếu Hồng bang chủ trao Đả cẩu bổng cho ngươi, sao không dạy ngươi Đả cẩu bổng pháp? Nếu ngươi biết Đả cẩu bổng pháp, thì ngọn Đả cẩu bổng này làm sao bị ta đoạt chứ?
Dương Khang nghe nàng liên tiếp bốn câu đều nói tới Đả cẩu bổng, chỉ cho rằng nàng buông lời lừa gạt, cao giọng nói:
- Đây là pháp trượng của bang chủ bang ta, cái gì mà Đả cẩu bổng với không phải Đả cẩu bổng, đừng có nói bậy, bôi nhọ bảo vật.
Y tự cho rằng nói câu ấy rất đắc thể, có thể lấy lòng quần cái, nào ngờ ngọn trúc bổng này quả thật có tên là Đả cẩu bổng, hai người ăn mày một gầy một béo vì kính trọng ngọn bổng nên lúc đi với Dương Khang thủy chung không dám gọi thẳng cái tên Đả cẩu bổng. Mấy câu ấy của y rõ ràng là tự nhận mình hoàn toàn không biết tên thật của ngọn bổng, quần cái lập tức tròn mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện vẻ tức giận. Dương Khang đã biết mấy câu ấy của mình không đúng, chỉ là không biết sai chỗ nào, không ngờ ngọn pháp trượng quan trọng này lại có cái tên thô tục như thế.
Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, nói:
- Bảo vật này bảo vật nọ, ngươi cần thì cứ cầm lấy.
Rồi chìa ngọn trúc bổng ra, chờ y lấy lại. Dương Khang cả mừng muốn lên đài lấy bổng, nhưng lại sợ Quách Tĩnh, Bành trưởng lão hạ giọng nói:
- Bang chủ để chúng tôi bảo giá. Lấy lại trúc bổng rồi sẽ nói chuyện.
Rồi lập tức nhảy lên đài, Dương Khang và hai trưởng lão Giản Lương cũng nhảy theo lên. Lỗ Hữu Cước thấy Hoàng Dung lẻ loi cũng nhảy lên đài, hai tay buông thõng theo người, nghĩ thầm:
- Tuy xương ngón tay mình bị gãy nhưng vẫn còn hai chân. Cái tên Lỗ Hữu Cước chẳng lẽ chỉ để gọi suông thôi sao?
Hoàng Dung thẳng thắn đưa trúc bổng qua Dương Khang. Dương Khang sợ nàng có quỷ kế, thoáng ngần ngừ, chưởng trái dựng lên giữ kín môn hộ rồi mới đưa tay đón lấy. Hoàng Dung thả trúc bổng ra, cười nói:
- Cầm chắc chưa?
Dương Khang nắm chặt ngọn bổng, tức giận nói:
- Cái gì?
Hoàng Dung đột nhiên tay trái kéo một cái, chân trái phóng lên, tay phải quờ ra phía trước, trong chớp mắt đã đoạt lại được ngọn bổng.
Giản Bành Lương ba trưởng lão cả kinh muốn xông vào cứu thì ngọn bổng đã trở lại trong tay Hoàng Dung, ba vị trưởng lão này đều là cao thủ võ công, ba người vây quanh bảo vệ mà vẫn không đề phòng được, trơ mắt nhìn nàng tay không đoạt mất ngọn trúc bổng, bất giác vừa sợ vừa thẹn. Hoàng Dung tung ngọn trúc bổng lên trời, nói:
- Chỉ cần ngươi cầm được chắc thì cứ lấy.
Dương Khang còn đang do dự, Giản trưởng lão tay áo dài đã vung ra cuốn chặt ngọn bổng. Cái cuốn này gọn gàng chính xác quả thật không phải thân mang tuyệt nghệ không thể làm được. Quần cái dưới đài nhìn thấy rất rõ, đã có người bật tiếng khen ngợi.
Giản trưởng lão nâng trúc bổng lên quá đầu đưa cho Dương Khang. Dương Khang tay phải vận kình nắm lấy thật chặt, nghĩ thầm:
- Lần này trừ phi ngươi chém đứt tay phải ta, nếu không thì nói thế nào cũng không để ngươi giật nữa đâu.
Hoàng Dung cười nói:
- Lúc Hồng bang chủ trao ngọn trúc bổng này cho ngươi, chẳng lẽ không dạy ngươi cầm cho thật chắc, đừng dễ dàng bị người ta cướp sao?
Trong tiếng cười khanh khách, hai chân điểm nhẹ một cái bay chếch qua hai người Giản Lương xông thẳng tới trước mặt Dương Khang. Giản trưởng lão lật cổ tay phải một cái ra chiêu cầm nã, nhưng cái vọt tới này của Hoàng Dung theo thân pháp Tiêu dao du mà Hồng Thất công đích thân truyền thụ, linh động như chim én, Giản trưởng lão phát trảo rơi vào khoảng không, khoảng cách rất gần mà rõ ràng thất thủ, quả thật là chuyện bình sinh y ít khi gặp phải, vừa thoáng giật mình đã nghe tiếng trúc bổng rít gió quét tới dưới chân. Hai trưởng lão Giản Lương vội nhảy lên tránh qua. Hoàng Dung cười nói:
- Tên của chiêu này, đắc tội nhé, gọi là Bổng đả song khuyển.
Bóng áo trắng chớp lên, nàng đã nghiễm nhiên trở lại đứng ở góc phía đông đài Hiên Viên, ngọn trúc bổng xanh lóng lánh dưới ánh trăng trong tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhát. Lần đoạt trúc bổng này lên xuống đã nhanh, lại càng không ai nhận ra là nàng dùng thủ pháp gì.
Quách Tĩnh cao giọng quát:
- Hồng bang chủ trao Đả cẩu bổng cho ai? Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?
Quần cái dưới đài thấy nàng liên tiếp đoạt trúc bổng ba lần, lần sau nhanh hơn lần trước, bất giác vô cùng ngờ vực, xôn xao bàn tán.
Lỗ Hữu Cước cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ, vị cô nương này mới xuất thủ đúng là công phu của lão bang chủ.
Giản trưởng lão và Bành Lương hai trưởng lão nhìn nhau một cái, ba người theo Hồng Thất công đã lâu, biết đây đúng là võ công của lão bang chủ. Giản trưởng lão nói:
- Y thị là đệ tử của lão bang chủ, tự nhiên là được dạy, như thế có gì lạ.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Trước nay Đả cẩu bổng pháp nếu không phải là bang chủ Cái bang thì không được truyền thụ, chẳng lẽ Giản trưởng lão lại không biết quy củ này à?
Giản trưởng lão cười nhạt nói:
- Vị cô nương này học được một hai lộ Không thủ đoạt bạch nhận khéo léo chứ đã chắc gì là Đả cẩu bổng pháp.
Lỗ Hữu Cước trong lòng cũng nửa tin nửa ngờ, nói:
- Được, cô nương, mời cô đem Đả cẩu bổng pháp biểu diễn qua một lượt, nếu đúng là chân truyền của lão bang chủ thì huynh đệ Cái bang trong thiên hạ tự nhiên sẽ chịu phục ngươi.
Giản trưởng lão nói:
- Bổng pháp này chúng ta đều chỉ nghe tên chứ chưa nhìn thấy, ai biết là thật hay giả.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Thế theo ngươi thì thế nào?
Giản trưởng lão vỗ tay một cái, cao giọng nói:
- Chỉ cần vị cô nương này dùng bổng pháp đánh bại một đôi nhục chưởng của ta, họ Giản ta sẽ dốc lòng coi cô ta là bang chủ.
Nếu có hai lòng, thì xin cho ta chết dưới ngàn đao muôn kiếm.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Hà, ngươi là cao thủ của bản bang, hai mươi năm trước đã nổi tiếng trên giang hồ. Vị cô nương này được bao nhiêu tuổi chứ? Bổng pháp của cô ta tuy tinh diệu nhưng làm sao chống nổi công phu mấy mươi năm của ngươi?
Hai người đang tranh cãi chưa quyết, Lương trưởng lão tính tình nóng nảy đã không nhịn nổi, nhấc đao sấn tới Hoàng Dung quát lớn:
- Đã cẩu bổng pháp là thật hay giả cứ thử là biết. Xem đao!
Vù vù vù chém luôn ba nhát, hàn quang chớp lên, ba đao này mau lẹ mãnh liệt, nhưng đều tránh những chỗ yếu hại trên người Hoàng Dung, vừa mau vừa chuẩn, không thẹn là cao thủ trong Cái bang.
Hoàng Dung giắt Đả cẩu bổng vào hông, hai chân không động, thân hình khẽ lắc một cái tránh qua ba đao, cười nói:
- Đối với ngươi mà cũng dùng Đả cẩu bổng pháp sao? Ngươi đã đáng chưa?
Tay trái ra chiêu, tay phải đã chụp vào thanh đơn đao trong tay y.
Lương trưởng lão thành danh đã lâu, thấy một con nha đầu miệng còn hôi sữa này lại coi thường mình như thế, lửa giận bốc lên, ba đao vừa chém xong, lập tức chém ngang bổ dọc, liên tiếp thi triển tuyệt chiêu.
Giản trưởng lão lúc bấy giờ đã không dám coi thường Hoàng Dung như lúc nãy nữa, biết là bên trong ắt có ẩn tình, chỉ sợ Lương trưởng lão lỗ mãng làm nàng tổn thương, quát lớn:
- Lương trưởng lão, không được hạ sát thủ.
Hoàng Dung cười nói:
- Đừng khách sáo mà.
Thân hình lãng đãng, quyền đánh cước đá khuỷu thúc ngón xỉa, trong chớp mắt đã đổi dùng mười mấy loại võ công.
Quần cái dưới đài đứng nhìn thấy hoa cả mắt. Người ăn mày gầy trong các đệ tử tám túi đột nhiên kêu lên:
- A, đây là Liên hoa chưởng?
Người ăn mày béo cũng kêu theo:
- Ớ, vị tiểu cô nương này cũng biết Đồng chùy thủ!
Tiếng kêu của y chưa dứt, Hoàng Dung trên đài đã đổi quyền pháp khác, các cao thủ Cái bang dưới đài đều nối nhau kêu lên:
- A, đây là Hỗn thiên công của bang chủ, ái chà, y thị dùng Thiết tảo thoái pháp! Chiêu này là Thùy thủ phá địch!
Nguyên là Hồng Thất công tính tình lười biếng, không thích nhận đệ tử dạy võ công, đệ tử trong Cái bang lập được công lớn y mới truyền thụ cho một chiêu vài thức, gọi là khuyến khích. Lê Sinh làm việc hăng hái không tiếc thân cũng chỉ được truyền cho một chiêu Thần long bãi vĩ trong Hàng long thập bát chưởng. Hồng Thất công lại có một tính nết quái lạ là sau khi dạy một lộ công phu cho ai thì không truyền cho người khác nữa, nên sở học của huynh đệ trong Cái bang đều khác nhau, chỉ có Hoàng Dung khéo léo khôn ngoan, thủ đoạn nấu nướng lại cao, được y ưa thích, lại lấy thức ăn ngon ràng buộc nên mới học được mấy mươi môn võ công của y ở trấn Thương Miếu trên Trường Giang, chỉ có điều nàng ham chơi chuộng nhiều, lộ võ công nào cũng chỉ học vài chiêu. Hồng Thất công lại lười chỉ dẫn cặn kẽ, thấy Hoàng Dung học một biết mười, chỉ cần làm đúng theo quyền hình thì cũng không đếm xỉa gì tới nữa, lúc ấy nàng có ý lòe quần cái, đem tất cả bản lĩnh mà Hồng Thất công đích thân truyền thụ thi triển, trong quần cái có người đã học qua, đều không kìm được gọi luôn ra miệng.
Lương trưởng lão đao pháp tinh diệu, nếu dựa vào công phu chân thực thì quả thật còn hơn Hoàng Dung, chỉ là nàng liên tiếp đổi dùng chiêu số quái dị, liên miên không hết, nhất thời hoa mắt váng đầu, không dám ra chiêu, chỉ múa đơn đao tới mức hắt nước vào cũng không lọt, che kín môn hộ.
Trong đao quang quyền ảnh Hoàng Dung chợt thu chưởng về chắp trước ngực, cười nói:
- Ngươi nhận thua chưa?
Lương trưởng lão chưa triển khai sở trường, há chịu nhận thua? Ngọn đơn đao từ bụng lật lại chênh chếch chém xuống. Hoàng Dung không né không tránh, để mặc y một đao ấy chém xuống, chỉ nghe quần cái cùng bật tiếng la hoảng. Giản trưởng lão và Lỗ Hữu Cước quát lớn:
- Dừng tay?
Lương trưởng lão cũng đã biết không hay, vội nhấc đao vung lên, nhưng đã thu lại không kịp, vừa đúng chém trúng tay trái Hoàng Dung, kêu thầm:
- Không xong?
Nhát đao ấy tuy giữa đường đã thu kình, chém xuống không nặng, nhưng nhất định cũng khiến Hoàng Dung phải bị thương, đang vô cùng hối hận, đột nhiên cổ tay trái tê rần, keng một tiếng, ngọn đơn đao đã rơi xuống đất. Y đời nào biết được Hoàng Dung mặc tấm Nhuyễn vị giáp, đao thương không thể xâm phạm, đúng vào lúc y chém xuống không thu đao được, vừa hoảng sợ vừa hối hận thì huyệt Hội tông sau cổ tay ba tấc đã bị Hoàng Dung dùng thủ pháp Lan hoa phất huyệt thủ gia truyền phất trúng.
Hoàng Dung sải chân đạp lên ngọn đơn đao, nghiêng đầu cười nói:
- Thế nào?
Lương trưởng lão vốn cho rằng một đao này nhất định đã chém đối phương bị thương, nào ngờ nàng không hề hấn gì, hoảng sợ ngẩn người không dám lên tiếng, vội nhảy ra. Dương Khang nói:
- Y thị là con gái Hoàng Dược Sư trên người mặc Nhuyễn vị giáp, đao thương không xâm phạm được, cũng chẳng có gì là lạ.
Giản trưởng lão cúi đầu ngẫm nghĩ. Hoàng Dung cười nói:
- Thế nào, ngươi tin không?
Lỗ Hữu Cước liên tiếp đưa mắt ra hiệu, có ý bảo nàng thắng rồi thì thôi.
Y thấy Hoàng Dung võ công tuy rộng nhưng công lực còn kém xa Lương trưởng lão, nếu không xuất kỳ chế thắng thì nhiều lắm cũng chỉ có thể giao đấu ngang tay, võ công của Giản trưởng lão lại cao hơn cả Lương trưởng lão, Hoàng Dung quyết không phải là địch thủ của y, nhưng thấy nàng cười hề hề không đếm xỉa gì tới ánh mắt của mình lại càng lo lắng, đang định lên tiếng nhưng hai tay bị Cừu Thiên Nhận bóp nát, nhịn suốt nửa ngày, lúc ấy càng lúc càng đau, toàn thân toát mồ hôi, làm sao còn nói lên lời?
Giản trưởng lão từ từ ngẩng đầu lên nói:
- Cô nương, ta tới lãnh giáo, lãnh giáo!
Quách Tĩnh đứng cạnh thấy y thần định khí nhàn, tay lỏng chân chậm, đã biết Hoàng Dung không chống nổi y, quyết ý nhận việc này về mình, nhặt sợi dây da trâu lên, bước tới một bước, dùng sức vung mạnh, chiếc dây da bay ra dưới đất cuốn ngọn thiết trượng của Giản trưởng lão bị Cừu Thiên Nhận ném cắm vào đá núi, quát một tiếng:
- Lên!
Ngọn thiết trượng bị sợi dây giật lại bay vọt trở ra.
Ngọn thiết trượng từ trên không bay mau tới Giản trưởng lão, thế như sấm sét không sao đỡ được, Giản trưởng lão biết nếu đưa tay ra chụp, xương tay sẽ lập tức gãy đôi, vội vàng nhảy qua tránh, chỉ sợ quần cái dưới đài bị thương, kêu lớn:
- Dưới đài mau tránh ra!
Chỉ thấy Hoàng Dung đưa ngọn trúc bổng ra, đầu bổng dính vào giữa thiết trượng nhè nhẹ đè xuống. Trong võ học có câu:
- Bốn lượng đỡ ngàn cân", một cái đè ấy tuy nhẹ nhưng chính là chiêu số tinh diệu áp thiên cẩu bối trong Đả cẩu bổng pháp, lực đạo vừa khớp đúng chỗ, đè ngọn thiết trượng lại trên đài, cười nói:
- Ngươi dùng thiết trượng, ta dùng trúc bổng, chúng ta qua chiêu cho vui.
Giản trưởng lão kinh nghi không thôi, đã quyết ý không thắng là hàng, khom lưng nhặt trượng, đầu trượng chúc xuống, đuôi trượng hướng lên, khom lưng nói:
- Xin cô nương bổng hạ lưu tình.
Đầu trượng chúc xuống là lễ số cực kỳ cung kính của người võ lâm khi qua chiêu với bậc tôn trưởng, ý tứ là nói không dám đối địch ngang hàng, qua chiêu chỉ là xin dạy bảo võ nghệ cho.
Hoàng Dung đưa trúc bổng ra, một chiêu Bát cẩu triều thiên dính luôn vào đầu trượng khều một cái hất lên, cười nói:
- Không cần đa lễ, chỉ sợ bản lĩnh của ta không bằng ngươi đâu.
Ngọn thiết trượng này là binh khí Giản trưởng lão đã sử dụng mấy mươi năm, bị nàng khều nhẹ một cái lại giữ không vững, đầu trượng hất lên đập thẳng vào trán, y vội rung cổ tay giữ chặt, càng ngấm ngầm hoảng sợ, lúc ấy theo đúng quy củ của kẻ vãn bối nhường ba chiêu rồi ra một chiêu Tần vương tiên thạch che đỡ sau lưng và vai, lúc phản kích sử dụng Phong ma trượng pháp của hảo hán Lỗ Trí Thâm ở Lương sơn Bạc truyền lại.
Hoàng Dung thấy đòn phản kích của y oai mãnh dị thường, chỉ cần bị đầu trượng của y quét trúng thì dù có Nhuyễn vị giáp hộ thân cũng khó tránh khỏi bị nội thương, không dám coi thường, liền triển khai Đả cẩu bổng pháp sư phụ dạy cho, nép người sấn thẳng vào bóng trượng. Ngọn thiết tưởng nặng hơn ba mươi cân, ngọn trúc bổng chỉ hơn mười lạng, nhưng bổng pháp mà bang chủ Cái bang nhiều đời truyền lại quả thật tinh vi ảo diệu, tuy hai thứ binh khí nặng nhẹ khác hẳn nhau, lớn nhỏ không bằng nhau, nhưng qua vài chiêu thì ngọn thiết trượng to như cánh tay trẻ con lại bị một ngọn trúc bổng nhỏ ép tới mức không thi triển được nữa.
Giản trưởng lão lúc đầu chỉ sợ lỡ tay đánh gãy ngọn trúc bổng quý báu nhiều đời của bản bang, ra đòn rất có chừng mực, thiết trượng vừa chạm chưa dính vào trúc bổng đã lập tức thu về. Nào ngờ bổng pháp của Hoàng Dung lợi hại vô cùng, hoặc điểm vào huyệt đạo, hoặc đâm chỗ yếu hại, Giản trưởng lão bị bức phải thu trượng đỡ gạt, sau hơn mười hợp, bốn phương tám hướng đều là bóng bổng, dốc sức đón đỡ vẫn không kịp, làm sao còn rảnh tay mà giữ cho không va chạm vào trúc bổng?
Quách Tĩnh vô cùng thán phục "Võ công của ân sư quả thật không thể lường được.
Lại nghĩ:
- Bây giờ không biết lão nhân gia người đang ở đâu? Vết thương không biết đã khá chưa?
Chợt thấy bổng pháp của Hoàng Dung đột nhiên thay đổi, ba ngón tay nắm vào giữa bổng múa thành một vòng tròn như đùa giỡn.
Giản trưởng lão sửng sốt, ngọn thiết trượng rung lên điểm mau vào vai trái đối phương. Hoàng Dung lật mau trúc bổng lại, đè lên chỗ cách mũi trượng hơn một thước, thuận tay trượt một cái, chiêu này có tới chín mươi chín phần mượn kình lực của đối phương. Giản trưởng lão chỉ cảm thấy thiết trượng như muốn bay ra khỏi tay, vội vận kình rút lại, nào ngờ ngọn thiết trượng đã bị trúc bổng dính cứng vào, thiết trượng thu về trúc bổng cũng đâm tới. Y trong lòng cả sợ, liên tiếp thay đổi dùng bảy tám trượng pháp nhưng thủy chung vẫn không thoát khỏi bị ngọn trúc bổng đè lên.
Đả cẩu bổng pháp có tất cả tám khẩu quyết là buộc, đập, trói, đâm, khều, dẫn, khóa, xoay, lúc ấy Hoàng Dung dùng khẩu quyết chữ trói, trúc bổng như một sợi dây mây cứng dẻo buộc vào một gốc cây lớn rồi, cho dù gốc cây có to gấp mười lần thì bất kể nghiêng lắc thế nào cũng đừng hòng thoát được.
Lại đánh thêm vài chiêu, Giản trưởng lão vận sức ra hai tay sử dụng Đại lực Kim cương trượng pháp, thiết trượng rít gió vù vù, nhưng y vung qua đông thì trúc bổng theo qua đông, y vung qua tây thì trúc bổng theo qua tây. Hoàng Dung không hề dùng lực, bổng theo trượng đi, xem ra tựa hồ toàn do Giản trưởng lão sắp xếp, nhưng thật ra như bóng theo hình, mượn lực chế địch, cũng như năm xưa Quách Tĩnh thuần phục con tiểu hồng mã, cho nó mặc sức phi mau, thủy chung vẫn ngồi vững vàng trên lưng ngựa.
Đại lực Kim cương trượng pháp sử dụng được một nửa, Giản trưởng lão đã càng không còn chút nào nghi ngờ, đang định buông trượng nhận thua, Bành trưởng lão đột nhiên kêu lên:
- Dùng Cầm nã thủ chụp đầu bổng của y thị.
Hoàng Dung nói:
- Được, ngươi tới mà chụp!
Bổng pháp lại biến đổi, dùng khẩu quyết chữ xoay. Khẩu quyết chữ trói là theo đối phương qua đông qua tây, còn khẩu quyết chữ xoay là khiến đối phương phải theo mình, chỉ thấy trúc bổng hóa thành một vòng ánh sáng xanh biếc, điểm mau tới các đại huyệt Cường gian, Phong phủ, Đại chuỳ, Linh đài, Huyền khu trên lưng Giản trưởng lão. Những huyệt đạo này đều ở giữa lưng, chỉ cần bị đầu bổng điểm trúng thì không chết ắt bị thương. Giản trưởng lão biết nguy hiểm nhưng đã không kịp rút trượng về đỡ, đành nhảy mau về phía trước để tránh. Hoàng Dung điểm đánh liên miên bất tuyệt, điểm một huyệt không trúng lại điểm huyệt khác, đầu bổng cứ chớp chớp trên các huyệt đạo sau lưng y.
Giản trưởng lão không còn cách nào đành nhảy mau về phía trước, nhưng tránh được bổng trước thì bổng sau lại tới. Y gia tăng kình lực dưới chân, muốn tìm cơ hội quay lại, nhưng y nhảy càng mau ngọn trúc bổng điểm tới cũng càng mau.
Quần cái dưới đài thấy y nhảy nhót quanh Hoàng Dung, xoay thành một vòng tròn lớn. Hoàng Dung đứng giữa, ngọn trúc bổng không rời khỏi hậu tâm của y, trúc bổng từ tay trái chuyển qua tay phải rồi từ tay phải chuyển qua tay trái chứ thân hình không cần chuyển động, trông rất ung dung nhàn nhã. Vòng tròn của Giản trưởng lão càng lúc càng rộng, ép Lỗ Hữu Cước và hai trưởng lão Bành Lương phải lui xuống né tránh.
Giản trưởng lão lại chạy bảy tám vòng, cao giọng kêu lên.
- Hoàng cô nương thủ hạ dung tình, ta phục ngươi rồi!
Miệng kêu lớn nhưng chân không hề dám dừng bước.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi gọi ta bằng gì?
Giản trưởng lão vội nói:
- Phải, phải? Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân tham kiến bang chủ:
Ðịnh quay người lại làm lễ nhưng thấy ngọn trúc bổng vẫn không ngừng điểm tới, đành liên tiếp nhảy tránh, cuối cùng mồ hôi toát ra đầy lưng, mớ râu bạc đã ướt hết. Hoàng Dung đã hả giận, cũng không quá đáng, tươi cười thu trúc bổng lại, dùng khẩu quyết chữ khều trượt lên trên ngọn thiết trượng chuyển lực đạo nhạy nhanh của Giản trưởng lão lên đó, ngọn thiết trượng lập tức bay tung lên trời.
Giản trưởng lão như được đại xá, lập tức buông tay quay người khom lưng vái dài. Quần cái dưới đài thấy thần kỹ Đả cẩu bổng pháp của nàng càng không nghi ngờ gì nữa, đồng thanh nói lớn:
- Tham kiến bang chủ?
Rồi bước lên làm lễ.
Giản trưởng lão bước tới một bước, đang định khạc một ngụm nước bọt vào mặt Hoàng Dung, chợt thấy khuôn mặt trắng muốt như bạch ngọc của nàng lóng lánh tựa san hô, đẹp như hoa xuân, tươi như ráng sớm, ngụm nước bọt làm sao nhổ ra được? Đang lúc ngần ngừ, ực một tiếng nuốt ngụm nước bọt trở xuống, chợt nghe trên đầu có tiếng gió, ngọn thiết trượng đã rơi xuống. Y sợ Hoàng Dung nghi ngờ, không dám đưa tay ra đón, tung người nhảy tránh.
Bóng người chớp lên, một người đã lên tới đài chụp ngọn thiết trượng, chính là Bành trưởng lão đứng thứ ba trong bốn trưởng lão. Hoàng Dung bị y dùng Nhiếp tâm pháp bắt sống, căm hận y nhất, thấy người này bước lên, chính hợp ý mình, cũng không nói nhiều, nhấc trúc bổng lên điểm vào huyệt Tử cung trước ngực y, muốn dùng khẩu quyết chữ xoay liên tiếp điểm vào đại huyệt trước ngực y, ép y không ngừng lùi lại, so với Giản trưởng lão mới rồi thì còn tàn độc hơn.
Bành trưởng lão gian hoạt vô cùng, biết võ công của mình không bằng Giản trưởng lão, y còn không chống nổi thì mình càng không cần phải thử nữa, thấy trúc bổng của Hoàng Dung điểm tới, không né không tránh, chắp hai tay làm lễ.
Hoàng Dung điểm ngọn trúc bổng lên huyệt Tử cung của y, còn giữ kình chưa phát, tức giận hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Bành trưởng lão nói:
- Tiểu nhân tham kiến bang chủ!
Hoàng Dung tức giận trợn mắt nhìn y một cái, ánh mắt hai người chạm nhau, không kìm được trong lòng hơi rúng động, vội quay đầu đi, nhưng nói ra cũng kỳ quái, biết rõ là nhìn vào mắt y ắt sẽ bị hại nhưng lại không thể tự chủ, cứ muốn nhìn lại một lần. Vừa quay đi, chợt thấy ánh tinh quang trong hai mắt y rực lên phóng ra làm hồn phách người ta rúng động, lần này đã không kịp quay đi, lập tức nhắm mắt lại. Bành trưởng lão cười khẽ nói:
- Bang chủ, người mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi.
Thanh âm nhu hòa êm ái dễ nghe. Hoàng Dung quả nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nghĩ thầm mình vất vả suốt đêm, cũng đúng là nên nghỉ ngơi, vừa nghĩ như thế lập tức thấy mắt mỏi miệng đắng, tinh thần bải hoải.
Giản trưởng lão lúc ấy đã tôn Hoàng Dung làm bang chủ, tự nhiên phải hết lòng hết sức bảo vệ nàng, biết Bành trưởng lão lại muốn dùng Nhiếp tâm pháp, sấn lên quát:
- Bành trưởng lão, ngươi dám đối xử với bang chủ như thế à?
Bành trưởng lão cười khẽ, hạ giọng nói:
- Bang chủ muốn nghỉ ngơi, cô ta đã mệt thật rồi, ngươi đừng làm kinh động.
Hoàng Dung trong lòng biết nguy hiểm, nhưng toàn thân nhũn ra, hai mắt díp lại muốn ngủ, cho dù trời có sập xuống cũng phải ngủ một giấc sẽ nói chuyện, đúng lúc thần trí nửa mê nửa tỉnh ấy chợt muốn nói với Quách Tĩnh một câu, lập tức như tỉnh mộng, kêu lên:
- Tĩnh ca ca, ngươi nói trong chân kinh có Di hồn đại pháp gì đó phải không?
Quách Tĩnh đã sớm thấy không hay, nghĩ nếu Bành trường lão lại dùng tà pháp sẽ lập tức sấn lên một chưởng đập chết y ngay, nghe Hoàng Dung nói thế vội nhảy lên đài, ghé vào tai nàng đọc lại một lượt đoạn ấy trong kinh văn.
Hoàng Dung nghe Quách Tĩnh đọc kinh văn, bảo nàng theo đúng pháp môn, từ Nhiếp tâm chỉ tới Thể chân chỉ, nàng nội công vốn có căn bản, lại rất thông minh, vừa nghe đã hiểu ngay, lập tức nhắm mắt mặc niệm, hơi thở và tinh thần quán thông với nhau, không bao lâu đã trở lại cảnh giới yên ổn lặng lẽ, mở to mắt ra, tinh thần như có ý, như vô ý, đã đạt tới cảnh giới vong ngã.
Bành trưởng lão thấy nàng nhắm mắt hồi lâu, chỉ cho rằng nàng đã bị lời nói của mình dẫn dụ đã ngủ say rồi, đang mừng thầm, lại định dùng quỷ kế, đột nhiên thấy nàng mở to hai mắt nhìn mình mỉm cười cũng mỉm cười lại một cái, nhưng thấy nàng cười có vẻ rất thoải mái, không biết vì sao chỉ thấy toàn thân lâng lâng thoải mái lạ thường, không tự chủ được bật tiếng hô hô cười rộ.
Hoàng Dung nghĩ công phu ghi chép trong Cửu âm chân kinh quả nhiên vô cùng lợi hại, chỉ trong một nụ cười đã thắng được đối phương, lúc ấy cũng khanh khách cười nhạt. Bành trưởng lão biết không hay, vội vàng trấn nhiếp tâm thần, nào ngờ lúc kinh hoàng luống cuống ấy tâm thần lại càng khó ổn định, thấy Hoàng Dung cười híp cả hai mắt, làm sao còn có thể tự kìm chế được, đứng thẳng người lên ôm bụng cười rũ ra. Chỉ nghe y ha ha hi hi ối cha ái chà, vừa kêu vừa cười, càng cười càng lớn, tiếng cười truyền ra xa xa trên mặt hồ.
Quần cái ngớ mặt nhìn nhau không biết y cười gì Giản trưởng lão liên tiếp kêu lên:
- Bành trưởng lão ngươi làm gì thế? Sao dám bất kính với bang chủ như thế?
Bành trưởng lão chỉ vào mũi y, cười gập cả người. Giản trưởng lão còn cho rằng trên mũi mình có gì lạ, đưa tay áo dùng sức chùi mấy cài Bành trưởng lão lại càng cười dữ hơn, lộn nhào một cái, lật luôn xuống đài, nắm dưới đất lăn lộn cười rộ.
Quần cái lúc ấy mới biết là không hay. Hai tên đệ tử thân tín của Bành trưởng lão bước lên đỡ bị y vung tay xô ra, cười lớn không ngớt, không đầy thời gian uống cạn chén trà đã cười tới mức không còn hơi nữa, mặt mũi đỏ bầm. Nên biết Nhiếp tâm thuật hoặc Nhiếp hồn đại pháp là dùng lực lượng tinh thần mạnh mẽ chuyên nhất để khống chế tâm linh đối phương, vốn không có gì quái lạ, đời sau hoặc gọi là thuật thôi miên, hoặc gọi là phân tâm học, hoặc gọi là Trị liệu tinh thần vân vân, chỉ là đương thời biết như thế nhưng không biết vì sao lại như thế nên không khỏi có chỗ sợ sệt. Nếu là người thường bị Di hồn đại pháp thì chỉ choáng váng muốn ngủ thôi, vốn không có gì đáng ngại lắm, nhưng y đang tụ tinh hội thần vận dụng Nhiếp tâm thuật để đối phó với Hoàng Dung, bị nàng đột nhiên phản kích nên lại mắc họa, so với người thường còn nguy hiểm gấp mười.
Giản trưởng lão nghĩ chỉ cần y cười thêm một lúc nhất định sẽ đứt hơi mà chết, bèn khom lưng nói với Hoàng Dung:
- Kính bẩm bang chủ: Bành trưởng lão vô lễ với bang chủ, vốn đáng trị tội thật nặng, nhưng xin bang chủ đại lượng khoan thứ.
Lỗ Hữu Cước và Lương trưởng lão cũng khom người cầu khẩn, tiếng cầu khẩn xen lẫn với tiếng cười sằng sặc yếu dần của Bành trưởng lão.
Hoàng Dung hỏi Quách Tĩnh:
- Tĩnh ca ca, được chưa?
Quách Tĩnh nói:
- Được rồi, tha cho y đi.
Hoàng Dung nói:
- Ba vị trưởng lão, các ngươi xin ta tha y, chuyện đó cũng được, chỉ là mọi người các ngươi không được khạc nhổ vào ta.
Giản trưởng lão thấy tính mạng Bành trưởng lão chỉ còn trong khoảnh khắc, vội nói:
- Bang quy là bang chủ lập ra thì cũng có thể do bang chủ bỏ đi, chúng đệ tử chỉ xin nghe sai bảo.
Hoàng Dung thấy có thể thoát được tai ách bị khạc nhổ lên người, cả mừng cười nói:
- Được rồi, ngươi xuống điểm huyệt y đi.
Giản trưởng lão nhảy xuống dưới đài, đưa tay điểm vào hai huyệt đạo trên người Bành trưởng lão. Bành trưởng lão tiếng cười ngưng bặt, hai mắt trợn ngược thở hừ hừ, vô cùng mệt mỏi.
Hoàng Dung cười nói:
- Bây giờ đúng là ta muốn nghỉ ngơi đây! ủa, Dương Khang đâu?
Quách Tĩnh nói:
- Chạy rồi!
Hoàng Dung nhảy bật lên quát:
- Tại sao để y chạy? Chạy đi đâu?
Quách Tĩnh chỉ xuống hồ nói:
- Y chạy theo lão già họ Cừu.
Hoàng Dung nhìn theo bóng buồm trên hồ thấy đã khá xa, không thể đuổi kịp nữa, vô cùng tức tối, thầm biết Quách Tĩnh nghĩ tới hai đời kết nghĩa nên thấy y bỏ trốn mà không cản trở.
Nguyên là Dương Khang thấy Hoàng Dung vừa động thủ với Giản trưởng lão đã chiếm thượng phong, biết nếu không chạy ngay sẽ lập tức khó giữ được tính mạng, thừa lúc mọi người ngưng thần xem đánh nhau, rón rén lẻn vào đám bang chúng Thiết chưởng bang năn nỉ xin cứu. Cừu Thiên Nhận thấy tình thế như vậy biết việc Hoàng Dung tiếp nhiệm chức vụ bang chủ đã thành định cục, không thể vãn hồi, Quách Tĩnh võ công cao cường, bên Cái bang lại người đông thế mạnh, lập tức không động thanh sắc, suất lãnh bang chúng dắt Dương Khang xuống thuyền rời đảo. Đệ tử Cái bang tuy có nhiều người nhìn thấy nhưng hai người Giản Hoàng đang đánh nhau kịch liệt, không có ai chủ trì đại cuộc chỉ còn cách để mặc y đi, không đếm xỉa gì tới.
Hoàng Dung cầm trúc bổng ở tay, cao giọng nói:
- Hiện tại Hồng bang chủ chưa về, do ta tạm thời xử lý công việc bang chủ. Hai vị trưởng lão Giản, Lương suất lãnh đệ tử tám túi qua đông đón tiếp Hồng bang chủ. Lỗ Trưởng lão cứ ở lại đây dưỡng thương.
Quần cái bật tiếng hoan hô như sấm.
Hoàng Dung lại nói:
- Bành trưởng lão tâm thuật bất chính, các ngươi nói nên xử trị y thế nào?
Giản trưởng lão khom lưng nói:
- Bành huynh đệ tội lớn, vốn phải trừng phạt thật nặng, nhưng xin bang chủ nghĩ lại năm xưa y từng lập được công lớn cho bang ta, miễn cho tội chết.
Hoàng Dung cười nói:
- Ta đã sớm nghĩ ngươi sẽ nài nỉ cho y, mới rồi y cười cũng đã đủ rồi, vậy thì cách chức trưởng lão của y, cho y làm đệ tử tám túi thôi.
Giản, Lỗ, Bành, Lương bốn trưởng lão nhất tề cảm tạ. Hoàng Dung nói:
- Các huynh đệ khó được dịp gặp gỡ, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói. Các ngươi chôn cất hai vị Lê Sinh, Dư Triệu Hưng cho tử tế. Ta thấy Lỗ trưởng lão là người rất tốt, tất cả đại sự phải nghe y phân phó, hai trưởng lão Giản Lương phải tận tâm giúp đỡ. Ta còn phải đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở phủ Lâm An.
Rồi nắm tay Quách Tĩnh xuống núi đi luôn.
Quần cái đưa tới chân núi, chờ khi chiếc thuyền chở nàng đã khuất hẳn sau lớp sương mù mới quay lên Quân sơn, bàn bạc kế sách của bang.
Lúc hai người Quách Hoàng trở về tới lầu Nhạc Dương, trời đã sáng hẳn, con tiểu hồng mã và đôi bạch điều đều đã chờ cạnh lầu.
Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy một vầng mặt trời đỏ vừa nhô lên chỗ sóng nước liền với chân trời trên hồ Động Đình, màu trời sắc nước, vô cùng tráng lệ, cười nói:
- Tĩnh ca ca, Phạm Văn Chính công làm văn nói rất hay: Ngậm núi xa, nuốt sông lớn, Mênh mông cuồn cuộn, bát ngát không bờ, sớm quang tối rợp, khí tượng muôn ngàn. Cảnh sắc như thế há không đáng thưởng thức sao? chúng ta lên uống mấy chén.
Quách Tĩnh khen hay, hai người lên lầu nhìn tới chỗ hôm qua cùng ngồi uống rượu, nhớ lại những nguy hiểm trùng trùng trong đêm, bất giác nhìn nhau cười một tiếng.
Nhạc Dương không có rượu ngon, nhưng sơn thủy hữu tình cũng đủ khoan khoái. Hai người đối ẩm uống vài chén, Hoàng Dung chợt sị mặt, có vẻ tức giận, nói:
- Tĩnh ca ca, ngươi không tốt?
Quách Tĩnh giật mình vội hỏi:
- Chuyện gì thế?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi tự biết đấy, hỏi ta làm gì?
Quách Tĩnh gãi đầu nghĩ ngợi nhưng làm sao nghĩ ra được, đành năn nỉ:
- Dung nhi ngoan, cô nói đi mà.
Hoàng Dung nói:
- Được, ta hỏi ngươi: Đêm qua chúng ta bị trận pháp của Cái bang ép, đã thấy không còn giữ được tính mạng, sao ngươi ném ta ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi chết mà ta còn sống được sao? Chẳng lẽ đến hôm nay ngươi vẫn không biết lòng ta sao?
Nói xong chảy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi vào chén rượu. Quách Tĩnh thấy nàng tình sâu nghĩa nặng với mình như thế vừa sợ vừa thương, đưa tay nắm chặt tay phải nàng nhưng không biết nói thế nào là tốt, hồi lâu mới nói:
- Là ta không tốt, chúng ta nên chết chung một chỗ mới phải.
Hoàng Dung khẽ thở dài một tiếng, đang định trả lời chợt nghe dưới thang có tiếng bước chân, có người thò đầu lên nhìn, hai người ngoảnh qua, vừa thấy mặt nhau ba người đều giật nảy mình. Người bước lên chính là Thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu Thiên Nhận.
Quách Tĩnh vội đứng dậy chắn trước mặt Hoàng Dung, chỉ sợ lão già này lập tức ra sát thủ. Nào ngờ Cừu Thiên Nhận chành môi cười một cái, đưa tay xua xua rồi lập tức xoay người xuống lầu, nụ cười vừa có vẻ giả trá vừa có vẻ hoảng sợ.
Hoàng Dung nói:
- Y sợ chúng ta. Người này quả thật kỳ lạ, ta xuống theo xem sao.
Cũng không chờ Quách Tĩnh trả lời, đã sãi chân chạy xuống thang lầu.
Quách Tĩnh kêu lên:
- Phải cẩn thận đấy?
Vội móc một đỉnh bạc ném lên quầy chạy ra cửa lầu nhìn qua hai bên, đã không thấy bóng Cừu Thiên Nhận và Hoàng Dung đâu, nhớ đêm qua thấy công phu của y lợi hại, ra tay tàn độc, chỉ sợ Hoàng Dung mắc phải độc thủ của y, cất tiếng gọi lớn:
- Dung nhi, Dung nhi, cô ở đâu thế?
Hoàng Dung nghe tiếng Quách Tĩnh gọi nhưng không trả lời, nàng rón rén theo sau Cừu Thiên Nhận định xem rốt lại ra sao, chỉ cần lên tiếng tự nhiên sẽ bị y phát hiện. Lúc ấy hai người một trước một sau, đang đi bên cạnh một tòa nhà lớn. Hoàng Dung núp sau góc tường phía bắc, chờ Cừu Thiên Nhận đi xa mới rón rén theo sau. Cừu Thiên Nhận nghe tiếng Quách Tĩnh gọi đoán là Hoàng Dung theo sau, nên vừa quanh qua góc tường đã núp lại. Hai người rình nhau hồi lâu, lắng nghe không có động tĩnh gì, đồng thời nhô đầu lên, một người dung mạo như hoa sen Tương Giang, một người mặt mũi như vỏ quít Động Đình, hai bộ mặt chỉ cách nhau chỉ có nửa thước, cả hai đồng thời biến sắc.
Hai người đều kêu khẽ một tiếng, quay người bỏ chạy. Hoàng Dung tuy sợ chưởng lực của y lợi hại nhưng vẫn không cam tâm, lúc chạy qua tường tòa nhà lại xoay chuyển ý nghĩ, Cừu Thiên Nhận tâm tư cũng thế, một già một trẻ đi quanh tòa nhà, đột nhiên lại chạm mặt nhau, lần này thì ở bên tường phía nam.
Hoàng Dung nghĩ thầm:
- Nếu mình quay người bỏ chạy, nhất định y sẽ đập vào lưng mình một chưởng. Thiết chưởng của lão tặc này lợi hại, chỉ sợ không tránh kịp đành cười khẽ một tiếng, nói:
- Cừu lão gia tử, trời đất nhỏ thật, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trong lòng lại thầm nghĩ kế thoát thân:
- Mình cứ cầm chân y chờ Tĩnh ca ca tới thì không sợ gì nữa.
Cừu Thiên Nhận cười nói:
- Hôm trước chia tay ở Lâm An, không ngờ lại gặp nhau ở đây, cô nương vẫn khỏe chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...