Thanh Lam, em có bằng lòng tiếp tục cuộc sống như bây giờ không?” Diệp Diễm
mặc áo sơ mi. Dưới ánh nắng sớm, anh xoay người nhìn cô gái nằm trên
giường. Trình Thanh Lam không cần nghĩ ngợi: “Bằng lòng!”
Mặc dù là câu trả lời trong dự liệu nhưng Diệp Diễm vẫn mỉm cười, đường nét khuất sáng càng lộ vẻ anh tuấn kiên cường. Anh cài từng nút áo, cơ bụng cơ ngực màu đồng rắn chắc dần dần được che lại.
Trình Thanh Lam nhìn mà ngẩn người, mặt nóng lên.
Dù có say nhưng không đến mức mất trí nhớ, nên Trình Thanh Lam có thể nhớ
mang máng mình làm gì Diệp lão đại. Thật ra cô vẫn còn nhớ rõ mồn một,
nghĩ lại mà hoảng loạn.
Nếu cô mất ý thức hoàn toàn thì tốt rồi. Nhưng lần nào cô say rượu cũng
hưng phấn, không khống chế được hành vi của mình, hơn nữa còn nhớ mình
đã làm gì. Trước kia cô đã từng vì chuyện này mà hỏi thạc sĩ tâm lý học
MM. Nhà tâm lý học MM tàn nhẫn cất lời lạnh lùng: “Như vậy tức là khi cô uống rượu, nửa trước của cung phản xạ rất nhạy bén với kích thích;
nhưng nửa sau của cung phản xạ đã tê liệt. Nên cô mới biết mình đang làm gì nhưng lại không thể khống chế được.”
Có phải vậy không? Trình Thanh Lam không hiểu những lý luận chuyên ngành.
Nhưng khi thấy dấu răng lấp ló sau lớp áo sơ mi bộ đội màu xanh nhạt
trên cổ anh, cô thật sự xấu hổ không thôi.
Diệp Diễm cũng không nhạy cảm đến mức có thể phát hiện được những dao động
cảm xúc phức tạp của phụ nữ, thấy cô định cuộn người vào trong chăn,
anh đành ngăn cản: “Mặc quần áo đi.”
“Hả?” Trình Thanh Lam thò đầu ra, cô cũng mệt quá rồi, còn muốn ngủ thêm lát nữa. Đêm qua cô còn mệt hơn anh đó, có biết không?
Diệp Diễm khẽ cúi đầu: “Anh có lời muốn nói với em.”
Có lời gì? Nhất định phải mặc đồ mới nói được sao?
Không đúng! Logic kiêu gì thế này? Trình Thanh Lam xấu hổ cực kỳ, vội vàng
mặc quần áo tử tế. Cũng may Diệp Diễm không nhìn chằm chằm vào cô nữa.
Khi cô ăn mặc chỉnh tề xong, Diệp Diễm nói: “Anh vốn định nói từ hôm
qua.”
Hôm qua! Anh còn nói nữa, rõ ràng anh cầm đầu việc chuốc rượu cô! Trình Thanh Lam nhíu mày nhìn anh.
Thấy vẻ mặt hơi chút tức giận của cô, Diệp Diễm hiểu ý, mỉm cười. Anh đi tới bên giường, nhìn cô từ trên cao: “Cũng vì hôm qua anh vui quá.” Anh cho tay phải vào túi quần, lấy một cái hộp nhung đỏ nhỏ xinh ra.
Cái hộp nhung đỏ trước mặt. . . . . . có vẻ cực kỳ cổ xưa. . . . . . Tim cô đập thình thịch.
Diệp Diễm hắng giọng. Trong tay anh, cái hộp nhung đỏ đó có vẻ cực kỳ nhỏ
bé. Anh cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, hàng mày anh tuấn nhếch lên,
đôi mắt như mực kiên định cố chấp.
Anh quỳ một chân xuống, cẩn thận mở cái hộp nhung đỏ ra, để lộ chiếc nhẫn lóng lánh rực rỡ bên trong.
“Trình Thanh Lam, lấy anh nhé!” Giọng nói của anh vô cùng trầm, như thể phát
ra từ nơi sâu nhất trong lồng ngực. Có lẽ bởi vì sáng dậy chưa uống nước nên lại càng khô khốc. Nhưng từng chữ từng chữ đều mạnh mẽ, có khí
phách.
Trình Thanh Lam ngây người.
Mặc dù anh đã từng nói muốn kết hôn với cô, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý nên sẽ không khóc lóc thảm thiết. Song, khi người đàn ông của hai trăm năm sau thật sự quỳ gối trước mặt mình, cô không thể nào ngăn trở sự dịu ngọt tràn ngập đầy cõi lòng.
Anh nhìn cô với đôi mắt sáng quắc, không hề có gợn sóng dao động và ý định
lùi bước trước sự ngẩn ngơ của cô gái trước mặt. Mãi lâu sau mới nghe
thấy Trình Thanh Lam hỏi: "Ở đây đàn ông các anh. . . . . . cũng cầu hôn phụ nữ như vậy à?”
Diệp Diễm lắc đầu: “Không. Bình thường sẽ phối hợp theo gien. Cụ thể anh không rõ lắm.”
“Vậy sao anh lại biết làm vậy?”
Diệp Diễm lặng yên một lát: “Thư viện lần trước.”
Trình Thanh Lam kinh ngạc. Thì ra lần trước hai người đến thư viện, anh đã
tìm hiểu tập tục cầu hôn của hai trăm năm trước! Chắc hẳn anh cũng chuẩn bị chiếc nhẫn này từ lâu rồi!
Thấy cô lại trợn mắt mà không nói gì, Diệp Diễm đợi một lúc rồi đưa tay nắm
lấy tay phải của cô. Tay kia cực kỳ cẩn thận gỡ chiếc nhẫn tinh xảo ra,
đeo lên ngón áp út của cô.
Nhìn những động tác liên tiếp của anh, Trình Thanh Lam kêu la trong lòng: Cô vẫn chưa nói đồng ý đâu!
Nhưng sao có thể không đồng ý chứ? Trình Thanh Lam cùng Diệp Diễm đều ngắm
nhìn chiếc nhẫn màu trắng bạc, còn có một viên kim cương rất to được cắt đạt chuẩn tám trái tim và tám mũi tên. Trong ánh nắng sớm, viên kim
cương lóng lánh rực rỡ, nổi bật trên ngón tay trắng nõn động lòng người
của cô.
Diệp Diễm kéo tay của cô, đứng lên. Đôi mắt đen nghiêm túc nhìn cô: “Buổi lễ kết hôn sẽ được bù sau. Nhưng từ giờ trở đi, em đã chính thức là vợ của anh.”
Trình Thanh Lam đỏ mặt bẽn lẽn gật đầu.
“Có chuyện nên nói với em từ lâu rồi. Nhưng cũng không quan trọng.” Diệp Diễm nói, “Họ của anh vốn không phải là Diệp.”
Trình Thanh Lam kinh ngạc nhìn anh: “Gì cơ?”
Diệp Diễm nói chậm rãi: “Trước mười lăm tuổi anh mang họ Cố. Diệp là họ của mẹ anh.”
Cố?! Dòng họ này vô cùng nổi tiếng trên đại lục. Trình Thanh Lam không thể tin nhìn anh: “Vậy Cố tướng quân. . . . . .”
Diệp Diễm bình tĩnh nói: “Cố Đồng là em trai anh. Tên anh vốn là Cố Thành.”
Trình Thanh Lam choáng váng, mãi lâu sau vẫn không thể lên tiếng được. Diệp
Diễm. . . . . . Cố Thành. . . . . . Thân thế của anh hiển hách như vậy
sao?
Cho tới nay, Trình Thanh Lam vẫn chưa bao giờ hỏi tại sao anh lại bị quý
tộc Nam Thành đuổi ra khỏi nhà. Sao phải hỏi chứ? Chắc hẳn đây là ký ức
không vui của anh. Nhưng cô lại hoàn toàn không ngờ rằng anh lại là anh
trai của Cố tướng quân!
Tại sao Diệp Diễm ưu tú như vậy lại bị đuổi ra khỏi nhà?
Diệp Diễm thấy vẻ kinh hoàng ngờ vực trong mắt cô thì mỉm cười lắc đầu: “Nói chung Cố gia chỉ cần một người thừa kế.”
“Vậy cũng không cần phải đuổi anh ra khỏi nhà chứ!” Trình Thanh Lam thật sự
không thể nào tin nổi nguyên nhân này, “Hơn nữa, em cũng không tin anh
kém hơn Cố tướng quân kia!”
Diệp Diễm hơi ngừng lại: “Không phải đuổi ra khỏi nhà. Là muốn giết anh.”
Ngược lại với vẻ kinh hãi của Trình Thanh Lam, vẻ mặt của anh vẫn vô cùng
bình tĩnh: “Mẹ lén thả anh đi, Cố gia đều cho rằng anh đã chết. Anh cũng coi Cố Thành đã chết rồi.”
“Đúng là thần kinh!” Trình Thanh Lam cả giận nói, “Vì lý do buồn cười như vậy mà nhẫn tâm giết hại cốt nhục của mình!”
Diệp Diễm lắc đầu: “Ban đầu em hai của anh muốn giết A Đồng, nhưng không
thành công. Cha anh phát hiện ra, nên giết em anh trước, rồi định giết
anh.”
“Anh còn có em trai khác nữa ư?” Trình Thanh Lam kinh hoàng.
Diệp Diễm gật đầu: “Lão nhị Cố Dĩnh.”
Trình Thanh Lam không thể thể nào tin nổi: “Tại sao lại muốn giết Cố Đồng?”
Diệp Diễm lắc đầu, ánh mắt xa xăm, có lẽ nhớ về thời thiếu niên của ba anh
em năm đó, “Từ nhỏ, cha đã cực kỳ quan tâm tới A Đồng. Còn anh và A Dĩnh hiếm khi được gặp cha. Có lẽ A Dĩnh cũng chỉ đố kỵ.”
Nhà giàu sang ân oán phức tạp, nếu là ngày thường có lẽ sẽ khiến Trình
Thanh Lam hứng thú dào dạt; nhưng chuyện này lại xảy ra với Diệp Diễm
nên lòng cô vô cùng đau đớn.
Không muốn hỏi tiếp, cũng không muốn khiến anh nhớ lại quá khứ đáng sợ này
nữa, Trình Thanh Lam ôm lấy tay anh, hốc mắt ẩm ướt cọ cọ trên cánh tay
cứng cáp với tay áo xắn lên của anh: “Haiz! Anh nên kết hôn với người
quý tộc! Bây giờ lại kết hôn với đồ quê mùa đến từ hai trăm năm trước
này, thấy lỗ chưa?”
Diệp Diễm bật cười. Yên lặng một chút anh nói: “Nếu như có một ngày không thể bảo vệ em nữa, anh sẽ đưa em tới Nam Thành.”
------------
Ngày 12 tháng 10, Diệp Diễm - người dẫn đầu đội quân lưu vong của vùng đất
chết - đưa tin cho Hoàng Địch Linh ở vùng đất Zombie: Đồng ý ba ngày sau gặp mặt nói chuyện.
Đồng thời, Diệp Diễm cũng gửi tin tới quân biên phòng ở Nam Thành: Đồng ý hỗ trợ Nam Thành bắt thủ lĩnh quân phản loạn Hoàng Địch Linh.
Hai lá thư này đều được gửi một lúc, chỉ có những thủ lĩnh giữ chức vụ cao nhất mới biết được.
Địa điểm hẹn gặp với Hoàng Địch Linh là bờ tường Zombie ở duyên hải phía
Tây. Đó là nơi vắng vẻ, vô cùng thích hợp để gặp mặt. Tại khu vực lân
cận nơi hẹn gặp, hai bên bộ đội đều rút lui một cây số về phía bắc và nam. Hai bên đều giao hẹn rằng sẽ được đưa hai người theo.
Ngay tại lúc đó, quân biên phòng Nam Thành nhận được tin, bí mật phái mười
tinh anh được võ trang đầy đủ lẻn vào duyên hải phía Tây.
Nhằm vào thiên la địa võng của Hoàng Địch Linh, lặng lẽ trải rộng phạm vi.
Bắt sống tay chân của Hoàng Địch Linh giao cho Nam Thành; tìm kẻ giật
dây phía sau, tước vũ khí của quân Zombie. Nếu như tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Ngày 15 tháng 10 đến nhanh chóng, bầu trời trong xanh.
Diệp Diễm đưa Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân - hai người có thân thủ tốt
nhất - đi cùng. Ba người xuống xe cách nơi hẹn gặp năm trăm mét.
Mới đầu Trình Thanh Lam còn hơi thấp thỏm. Nhưng sau khi đã rõ ràng thì
bình thường trở lại. Dù cho Hoàng Địch Linh rốt cuộc có âm mưu dự định
gì, liên minh với Nam Thành cũng chỉ để bắt tên Hoàng Địch Linh này. Cho nên phải bình tĩnh để ứng phó với hết thảy mọi chuyện.
Buổi đêm trước khi xuất phát, cô cũng đã hỏi Diệp Diễm: “Đội trưởng đội canh phòng Nam Thành Hà Khâm Du có tin được không?” Diệp Diễm gật đầu: “Tin
được.”
“Anh biết người đó sao?” Cô ngạc nhiên nói.
Diệp Diễm lắc đầu: “Nghe nói anh ta là bạn đại học của A Đồng. Được A Đồng tin cậy, phải là một người trung thành.”
Trình Thanh Lam gật đầu, quân biên phòng Nam Thành cũng không thể trợ giúp
Zombie được! Nhưng mà. . . . . . “Quan hệ của anh với Cố Đồng rất tốt
sao?” Cho nên anh mới có thể giao cô cho Cố Đồng khi bần cùng bất đắc
dĩ?
Diệp Diễm lặng yên một lát rồi nói: “Cũng không tốt lắm. Hồi nhỏ cậu ta không được khỏe mạnh, anh hay đánh lén cậu ta.”
Nhưng người mà Cố Đồng tin tưởng, Cố Thành cũng tin tưởng không điều kiện! Trình Thanh
Lam giơ tay lên xoa đầu anh: “Nhỏ vậy đã biết đánh người rồi! Rất tốt,
rất đàn ông!”
Dù nói như vậy nhưng hôm nay Trình Thanh Lam vẫn hơi lo lắng. Sau khi
xuống xe, ba người đi dọc theo chân tường, quẹo theo hướng Bắc, đến địa
điểm hẹn gặp.
Đây là một vách núi ven bờ biển, trên vách núi là đất đai khô cằn. Bức tường ngăn cách vùng đất chết và vùng đất Zombie kề sát nơi đây, chạy dọc một nghìn mét về phía Bắc rồi
dừng lại ở một rãnh tự nhiên sâu vài trăm mét. Không ai có thể vượt qua
nổi.
Ba người đứng sát góc tường. Không đầy ba phút sau, ba bóng người nhảy
khỏi bức tường cao cách hai trăm mét ở phía bắc, đi từng bước về phía
họ.
Trình Thanh Lam cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Trần Giai Tân gật đầu với Diệp Diễm, ý bảo tinh binh Nam Thành ẩn nấp dưới
nước đã vào vị trí của mình. Sau khi liên minh với Nam Thành, họ cùng
xác nhận tần số và cách thức liên lạc.
Khóe mắt Trình Thanh Lam liếc qua mặt biển gợn sóng lăn tăn. Trong đó có
người thật sao? Không thể tưởng tượng nổi. Như vậy xem ra vùng đất chết
cũng không đủ an toàn. Nếu như có ngày Nam Thành muốn xử lý Diệp Diễm
thì cũng là chuyện đã rõ mười mươi.
Ba người Hoàng Địch Linh đi dọc theo chân tường. Họ không mở trang bị ra, Trình Thanh Lam cũng vậy.
Hoàng Địch Linh đi đầu tiên, dừng lại ở cự ly hai mươi mét. Đây không phải
khoảng cách an toàn. Hai nhóm người đứng mặt đối mặt, phía đông là
tường, phía tây là biển.
Hoàng Địch Linh nhiều ngày gặp không gặp râu ria đã xồm xoàm, gương mặt vốn nham hiểm lại càng lộ vẻ
hung ác. Hắn liếc mắt nhìn ba người, trầm giọng nói: “Diệp lão đại!
Không còn ai khác nữa chứ?”
Diệp Diễm lắc đầu, nói: “Nói thẳng đi, anh muốn gì?”
Hoàng Địch Linh cười: “Tôi có bảy vạn Zombie, anh nói xem tôi muốn gì?”
Diệp Diễm nói thản nhiên: “Bảy vạn Zombie, mười quả tên lửa là đủ.” Trình
Thanh Lam nghe thấy thì bật cười trong lòng. Thì ra Diệp Diễm cũng biết
trợn mắt nói bừa.
Hoàng Địch Linh đờ người: “Một câu thôi, anh nhường đường, tôi đánh vào Nam
Thành, có đồ ngon anh sẽ được ba phần. Nếu liên thủ với tôi thì chia
5:5.”
Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Anh cho rằng anh và tôi có thể tấn công Nam Thành ư?”
Hoàng Địch Linh cười: “Diệp lão đại có thể giao dịch cùng Nam Thành, chỉ cần anh bằng lòng thì tất nhiên là có thể.”
Trình Thanh Lam tập trung nghe cũng phải âm thầm run lên. Diệp Diễm biết lối
đi bí mật, nếu cho quân lẻn vào Nam Thành, trong ngoài kết hợp đoạt lấy
biên phòng, cũng không phải là không thể.
Diệp Diễm không tỏ ý kiến, hỏi: “Hoàng Địch Linh, ai đã dạy anh cách khống chế Zombie?”
Hoàng Địch Linh nhìn họ: “Anh nói cho tôi biết sự lựa chọn của mình trước đã.”
Diệp Diễm yên lặng trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng, nói: “Có người cũng đề nghị tôi như vậy.”
Ba người hội Hoàng Địch Linh không hiểu. Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân đều sững sờ.
Diệp Diễm hơi dừng lại, chậm rãi nói: “Giao anh và đám người sau anh cho Nam Thành, cũng vậy, sẽ có vô số phụ nữ và tài nguyên được đưa đến vùng đất chết.”
Vậy mà Hoàng Địch Linh chỉ hơi ngẩn ra, cũng không giật mình đến mức hoảng
loạn, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Diễm: “Diệp Diễm ơi là Diệp Diễm, anh
có biết anh làm hỏng bao nhiêu chuyện tốt của tôi không?”
Vừa dứt lời, sáu người đã đồng thời rút súng ra. Diệp Diễm nhanh nhất, nổ
súng đầu tiên. Thân thể Hoàng Địch Linh chấn động, giơ tay lên bắn liên
tiếp. Diệp Diễm nhào về một bên, tránh khỏi cú đạn chết người này.
Trần Giai Tân và Trình Thanh Lam cũng nhanh như chớp, khó khăn tránh khỏi
những luồn đạn của dối phương. Trần Giai Tân không bắn trúng đối phương, nhưng Trình Thanh Lam lại bắn trúng đùi một người.
Vai Hoàng Địch Linh trúng đạn, nghiến răng nghiến lợi bước một bước dài leo lên tường, bắn yểm trợ từ trên cao. Hai người đàn ông dưới đất một nằm
một đứng ra sức bắn điên cuồng. Ba người đã mở trang bị, không bị đe dọa bởi đạn thường, uy lực bỗng chốc tăng lên gấp bội. Như thể ba Tu La
trấn giữ bức tường cao.
Mà bên này, Trình Thanh Lam cũng đã mở trang bị ra. Ba người nhanh chóng
lẩn vào khúc quanh sau tường, có vật che chắn nên cũng chiếm ưu thế so
với Hoàng Địch Linh.
Trình Thanh Lam thở hổn hển liếc nhìn Diệp Diễm. Diệp Diễm cũng khẽ chau mày. Rõ ràng đã giao hẹn với quân Nam Thành rằng khi Diệp Diễm ho khan, họ
sẽ nhào ra đánh úp, bắt sống ba người hội Hoàng Địch Linh. Tại sao không có động tĩnh gì?
Bỗng có tiếng vang lớn truyền đến từ phía tây, ba người hội Trình Thanh Lam
nhìn theo. Trên mặt biển mênh mông bát ngát mịt mùng, những người cao
lớn cường tráng mặc đồ đen từ đầu đến chân không để lộ chút da nào, chợt xuất hiện bên vách núi.
Liên quân Nam Thành rốt cuộc cũng ra tay! Mặc dù không tấn công ở thời cơ
tốt nhất nhưng cũng không sao! Ba người hội Hoàng Địch Linh nhất định sẽ bị bắt sống!
Diệp Diễm thấy viện binh đã đến, là người có phản ứng phối hợp đầu tiên! Anh xoay người, lao khỏi bức tường, dùng hai súng bắn liên tục!
Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân theo sát phía sau anh, nhào ra khỏi tường
với tâm lý tấn công! Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Trình
Thanh Lam liếc thấy mười mấy người đàn ông cường tráng xuất hiện bên
vách núi chợt nâng họng súng màu xám lên.
“KHÔNGGGGG!” Trình Thanh Lam kêu lên cuồng loạn! Trong khoảnh khắc đó cô không thể
nào hô hấp được, trơ mắt nhìn. Diệp Diễm đứng trước cũng quay đầu về
phía biển...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...