Sương mù dày đặc, che chắn tầm mắt của mọi người. Có lẽ bởi vì sương mù mà không khí càng lạnh lẽo hơn.
Trình Thanh Lam cởi bỏ quân trang. Đồng hồ đeo tay chỉ đúng năm giờ.
Đinh Nhất và Hồng Huân đi vào bên trong màn sương đã được nửa giờ. Hai mươi
phút đầu vẫn còn có tiếng súng vụn vặt, thậm chí còn có mười mấy tiếng
súng liên tiếp, khiến lòng người run sợ.
Song, mười phút gần nhất lại yên lặng như cái chết.
Diệp Diễm ném điếu thuốc lá giữa ngón tay xuống, đạp cho tắt hẳn: “Để tôi vào.”
“Không được!” Trần Giai Tân ở bên cạnh phản đối đầu tiên, “Để tôi đi. Anh ở lại chỉ huy.”
Diệp Diễm lắc đầu. Mặc dù Trần Giai Tân chiến đấu rất giỏi nhưng không bằng
Đinh Nhất. Bây giờ Đinh Nhất đi vào còn chưa có tin, Diệp Diễm sao lại
có thể để anh vào?
Trình Thanh Lam đưa tay xuống, mở trang bị ra: “Em đi với anh.”
Diệp Diễm nhìn Trình Thanh Lam nhíu mày.
“Anh không để em đi cùng, em sẽ chờ anh vào rồi đi theo.” Trình Thanh Lam liếc nhìn xung quanh, “Bọn họ ai có thể cản được em?”
Diệp Diễm khẽ mỉm cười: “Cũng mạnh miệng lắm.”
“Không được!” Trần Giai Tân lại phản đối. Thấy hai người Diệp Trình nhìn mình, Trần Giai Tân buồn bực nói, “Kinh nghiệm của cô còn non kém, để tôi với lão đại đi là được.”
Trình Thanh Lam cười he he: “Đừng quên trang bị của tôi giống với bọn họ.
Muốn đánh chết tôi, ít nhất phải bắn hai phát súng liên tiếp vào đầu,
anh nghĩ xem!”
Một phát bắn vỡ mũ bảo hiểm, một phát bắn thẳng vào đầu.
Trần Giai Tân không thể phản bác.
“Theo sát anh.” Diệp Diễm nhận súng laser từ tay cảnh vệ, “Giai Tân, ra lệnh
cho binh sĩ ở vòng vây đối diện tản ra, che cho chúng tôi.”
Mặt nạ bảo vệ trong suốt lơ lửng trước mặt lóe ánh sáng màu đỏ, Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, đi theo sau Diệp Diễm, bước vào trong màn sương trắng dày đặc.
Chéo theo hướng cầu vượt vang lên tiếng súng yểm trợ. Dọc theo chiếc cột
thẳng đứng, Diệp Diễm và Trình Thanh Lam leo lên đường ray lơ lửng trên
không.
Sương mù vẫn dày đặc. Ở độ cao khoảng năm mươi mét, bước lên thanh kim loại
lạnh lẽo, Trình Thanh Lam không dám nhìn xuống. Đường ray dưới chân rộng khoảng một mét, bởi vì đã bị bỏ hoang nhiều năm nên phần lớn mặt ngoài
đã bị gỉ, khiến người ta nghi ngờ sự chắc chắn của nó. Trình Thanh Lam
đứng trên đoạn ngoặt trống rỗng, qua màn sương mù dày đặc chỉ có thể
thấy loáng thoáng vô số đường ray cũng cũ kỹ như vậy giăng khắp nơi trên không trung. Nhưng thoáng chốc lại tựa như chỉ có màn sương trắng xóa,
không thể nhìn rõ được gì.
Cô không khỏi tưởng tượng, nếu như không bị phá hoại, nơi này sẽ phồn hoa
náo nhiệt tới mức nào! Không như hiện tại, đường ray lơ lửng này dường
như đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.
Hai người cúi người trườn theo đường ray, từ từ đi sâu vào trong. Dần dần,
thấy khoảng cách giữa các đường ray càng lúc càng gần. Xung quanh đường
ray nơi họ đang đứng duờng như có ít nhất năm sáu đường ray vươn tới từ
khắp các phía.
Vậy có lẽ là tương tự với trạm trung chuyển giao thông thời 2010? Trong
lòng Trình Thanh Lam chợt có một định nghĩa thú vị như thế.
Hai người đi khoảng mười mấy phút đồng hồ. Trình Thanh Lam càng lúc càng
căng thẳng. Bất chợt, Diệp Diễm đang đi đằng trước dừng lại, vững vàng
như một cây đinh.
Trình Thanh Lam căng thẳng. Đi lên trước, đứng song song với anh. Nhìn lướt
qua một vòng lại không thể nhìn thấy mục tiêu nào khả nghi.
Nơi họ đứng là một đoạn ngoặt của đường ray. Diệp Diễm cúi đầu nhìn xuống,
nhưng phía dưới chỉ là màn suơng trắng dày đặc. Trình Thanh Lam nín thở, cũng nhìn theo ánh mắt anh. Vẫn không thấy gì, chỉ có sương mù.
Một lát sau, hình như có gió nhẹ thổi qua, sương mù chậm rãi tản đi khá nhiều. Trình Thanh Lam thấy rõ sự vật trước mắt, ngực như có cái chày lớn nện mạnh vào.
Ở phía dưới đường ray quanh co, hai, ba, bốn, bốn xác chết nằm ở những vị trí khác nhau. Họ mặc bộ đồ rằn ri mà Trình Thanh Lam đã rất quen
thuộc, trong đó có một cái xác thậm chí đã bị đánh nát phần đầu, chỉ còn thân người, cổ đứt rời để lại mấy giọt máu đứt quãng. Mà nửa giờ trước, bốn binh lính này đã lặng lẽ đi theo Đinh Nhất và Hồng Huân bước vào
màn sương mù này.
Hai chân Trình Thanh Lam như nhũn ra, Diệp Diễm bên cạnh lại không động
đậy, cánh tay dài đột nhiên ôm chặt lấy thân thể cô, cản lại bước chân
lảo đảo của cô. Trình Thanh Lam ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Diệp Diễm
xanh mét như bị mây đen bao phủ, đôi mắt nhìn thẳng tắp về hướng mấy xác chết. Trình Thanh Lam hơi choáng váng, cô cắn chặt môi dưới mới làm cho mình tỉnh táo một chút.
Bốn binh lính đã bỏ mạng ở nơi này. Còn Đinh Nhất đâu? Hồng Huân đâu?
Thế nhưng đường ray treo bốn xác chết lại dịch xuống, sương mù che phủ, không nhìn rõ.
Diệp Diễm cũng chỉ yên lặng trong chốc lát, hai người tiếp tục đi về phía trung tâm nơi đường ray tập trung.
Tâm trạng Trình Thanh Lam nặng nề đến không thở nổi. Từ lúc xuyên không đến nay cũng đã trải qua bao nhiêu gập ghềnh sóng gió, nhưng cô chưa bao
giờ nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa như thế. Cảm giác sợ hãi giống
như một cánh tay vô hình từ từ bóp chặt cổ cô. Hai tai cô chỉ nghe thấy
tiếng tim đập như sấm của mình - điều này làm cô càng cảm thấy bất an.
Mới đi được mấy bước lại đột nhiên cảm thấy không bình thường! Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, trong mũ bảo hiểm, tia sáng đỏ nhanh chóng lóe lên!
Cô hoảng sợ, thế nhưng trong tầm mắt lại không hề có mục tiêu. Diệp Diễm bên cạnh mặc dù không đội mũ, nhưng cũng thấy có ánh sáng lướt qua,
cảnh giác giơ súng nhắm ngay phía trước.
Ở phía đường ray đằng trước, ngoài sương mù thì không còn gì khác.
Có tiếng động vang lên loáng thoáng. Giống như âm thanh phát ra từ phía bờ xa lắc bên kia, như thể tiếng sấm, lại như tiếng vận hành nặng nề của
máy móc.
Thế nhưng nơi này toàn sương mù, trên đường ray lơ lửng bị bỏ hoang này, sao lại có sấm sét, sao lại có máy móc vận hành?
Mà tiếng ầm ầm này càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng gần! Rốt cuộc là cái gì?!
Trình Thanh Lam hít thật sâu, buộc mình cầm vững súng nhắm về phía vật không
rõ trong màu trắng ở phía trước. Cô chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng
nhanh, cảm giác bất an dần tràn ngập trong lòng.
Diệp Diễm bên cạnh cũng tập trung chờ đợi, họng súng hướng thẳng về phía trước.
Thế nhưng sương mù lại khiến hai người không thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe
thấy loáng thoáng tiếng động càng lúc càng tới gần! Đường ray dưới chân
bỗng nhiên bắt đầu có những chấn động nhỏ!
“Là cái gì?” Trình Thanh Lam rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, đè thấp
giọng nói run rẩy. Gần như đồng thời, vẻ mặt Diệp Diễm bỗng nhiên biến
đổi, động tác nhanh như chớp! Anh đột nhiên thu súng, cánh tay vòng
quanh thân Trình Thanh Lam chạy ba bước lấy đà nhảy lên không trung.
Gần như cùng lúc đó là một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện - Trong lớp sương
mù dày đặc, bỗng nhiên có một đầu xe bằng kim loại lao ra! Giống như một thanh đao màu đen không có bất cứ tiếng động nào, chém màn sương mù làm hai, dọc theo đường ray nơi hai người vừa đứng hai giây trước mà lao
vụt qua với tốc độ ngoài sức tưởng tượng!
Trình Thanh Lam được Diệp Diễm ôm lấy cũng đứng ở bên cạnh đường xe chạy
quanh co, mở to mắt nhìn đầu xe dài chỉ khoảng năm mét chạy ầm ầm trên
đường ray với tốc độ cực nhanh, đột nhiên rơi xuống không trung ở chỗ
ngoặt, biến mất trong làn sương trắng.
“Oành!” Tiếng nổ vang trời truyền tới từ dưới đất, mặc dù không thấy rõ nhưng
họ đều biết đầu xe vừa xuất hiện như bóng ma đã tan thành trăm mảnh!
Diệp Diễm buông Trình Thanh Lam ra, chợt rút trái lựu đạn ra từ bên hông, không thèm nhìn mà ném về phía đầu xe vừa chạy tới!
“Oành oành!” Ánh lửa hiện lên, sương mù tiêu tán, hai người Trình Thanh Lam
chỉ liếc thấy những đường ray màu đen đang giao nhau ở đằng trước, sau
đó sương mù lại nhanh chóng tụ lại, che mất tầm mắt.
“Đi tiếp thôi!” Diệp Diễm nói không hề do dự, cầm súng lên, tiếp tục đi về
phía trước. Trình Thanh Lam thấy vẻ mặt cử chỉ điềm tĩnh của anh thì
trấn định lại, đi theo sau anh nhanh như mèo.
Hai người đi về phía trước khoảng năm phút. Sương mù như đã tiêu tán một
chút, có thể thấy được trong cự ly khoảng từ hai đến năm mét. Khoảng
cách của hai người với mặt đất càng ngày càng xa, cũng may sương mù đã
che đậy tình hình dưới mặt đất, nếu không Trình Thanh Lam không biết hai chân mình có nhũn ra mà ngã xuống không.
Vẫn không thấy bóng dáng Đinh Nhất và Hồng Huân. Cổ họng Trình Thanh Lam
căng chặt - Nhất định sẽ không, Đinh Nhất và Hồng Huân chiến đấu rất
giỏi, sẽ không giống những binh sĩ vừa rồi.
“Có muốn trở lại tìm thử không?” Trình Thanh Lam hạ giọng nói bên tai Diệp
Diễm. Cô nói trở về, tức là trở lại nơi mà họ phát hiện ra mấy cái xác
lúc nãy.
Diệp Diễm nghiêng người nhìn cô, lắc đầu. Trình Thanh Lam lại thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu - đã cứng đờ.
Trong mặt nạ, đường cong màu đỏ từ từ vòng quanh một đường nét nho nhỏ ở đằng xa. Đường cong rung động, đó là bóng dáng của một người. Trình Thanh
Lam từ từ giơ súng lên. Giữa sương mù, Diệp Diễm mặc dù không nhìn thấy
chính xác, nhưng cũng nhận thấy sự khác thường ở phía trước.
Trước mắt không ngừng hiện ra chi tiết.
“Xác định mục tiêu?
Cự ly: 800 mét
Chiều cao: 1m78
Cân nặng: 75kg
Có bắn không?”
Bóng dáng người nọ cứng đờ, không động đậy. Trình Thanh Lam ngừng thở, từ từ bóp chặt cò súng.
“Có chắc là kẻ địch không?” Diệp Diễm cúi người khẽ nói bên tai cô. “Khoảng cách xa như vậy, lỡ là Đinh Nhất hoặc Hồng Huân thì sao?”
Trình Thanh Lam lại gật đầu kiên định, đột nhiên bóp cò, tiếng nổ vang lên,
tia sáng đỏ ẩn vào trong sương mù. Trong mặt nạ, cô nhìn rõ bóng dáng
người nọ từ từ ngã xuống.
“Không phải họ.” Trình Thanh Lam khẽ nói.
Đó là một người đàn ông, nhưng chắc chắn không phải Đinh Nhất.
Cô nhớ rõ chiều cao và cân nặng của Đinh Nhất.
Vừa dứt lời, Trình Thanh Lam chợt thấy không khí bên tai đột ngột chấn
động, cô hoảng sợ, quay ngoắt đầu lại. Diệp Diễm bên cạnh như có thần
giao cách cảm với cô, người còn chưa xoay, súng trên tay đã bắn về phía
sau hai người!
Cùng lúc đó, một tay khác của Diệp Diễm đè mạnh thân thể Trình Thanh Lam
thấp xuống, Trình Thanh Lam bất ngờ ngã xuống đường ray. Trong sương mù, luồng sáng trắng vọt tới, xoẹt qua đỉnh đầu của hai người – Đó là một
viên đạn có thể lấy mạng người!
“Aaaa....” Tiếng kêu rên vang lên từ đằng xa, ngay sau đó truyền tới tiếng vật thể rơi xuống đất.
Thì ra là đe dọa, ở phía sau, không phải ở phía trước! Phía trước cũng chỉ
là một người chết dùng để hấp dẫn sự chú ý của họ! Phía sau mới có mai
phục! Trình Thanh Lam đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng màu đỏ
cũng đã biến mất.
Sương mù sâu thẳm, để lộ vẻ kỳ dị.
Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, từ lúc xuyên không cho tới nay, đây là lần
đầu tiên cận kề cái chết đến vậy! Mà trong mười phút ngắn ngủi, Diệp
Diễm đã cứu cô đến hai lần!
Cô nhìn qua, Diệp Diễm đang ở cạnh cô, thân hình cao lớn vẫn cúi rất thấp, hơi thở khẽ phả bên tai cô. Một cánh tay của anh cầm súng vững như đá,
khuôn mặt anh tuấn khẽ ngẩng lên, đôi mắt đen sâu kiên nghị mà cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước. Mặc dù áo chống đạn của Trình Thanh Lam cũng hoàn hảo như của anh, nhưng... một cánh tay mạnh mẽ của anh vẫn ôm trọn vòng eo của Trình Thanh Lam theo bản năng, bảo vệ cô trong phạm vi của
mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...