: Anh hùng nóng vội
Phạm Đình Chí hai ngày này có nhiều phiền muộn, rất phiền muộn rất rất phiền muộn. Nguyên cả một đêm không chợp mắt, trên bàn một đống tạp vật loạn thất bát tao. Hắn ngáp dài sửa sang lại một trận, yên vị ngồi phịch trên ghế, có thể nói là sức cùng lực kiệt. Miêu Nguyệt Hoa hai ngày này cũng bị hắn tra tấn đều đặn, sáng sớm sẽ đưa tin. Thấy người vào cửa, Phạm Đình Chí xoa bóp mũi, làm tinh thần thanh tỉnh lại, hướng Miêu Nguyệt Hoa nhìn nhìn nhét vào tay một tờ giấy.
Miêu Nguyệt Hoa vẻ mặt mệt mỏi lật lật tiểu phiến, có lệ nói “Phạm tả sử quyết định là tốt rồi.”
Phạm Đình Chí rút ra từ trong đống đồ một cái bản đồ, liền trải ra trên bàn, nói “Ta nghĩ ba phương án ——” Phạm Đình Chí đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thao thao bất tuyệt nổi dậy, Miêu Nguyệt Hoa dù nghe nhưng vẫn còn buồn ngủ, chỉ lo gật gù cùng trả lời ầm ừ .”Ngươi cảm thấy ai được ?”
“A?” Miêu Nguyệt Hoa như ở trong mộng bừng tỉnh, cười làm lành nói “Được được, đều được..”
Phạm Đình Chí phẫn hận hừ một tiếng, ” Ta cảm thấy được phương án thứ nhất có khuyết điểm ——” hắn lại từng cái đem tất cả các phương án phân tích lại một lần nữa, lời nói rõ ràng và suy nghĩ cẩn thận.
Phạm Đình Chí đang nói tới trào dâng , Miêu Nguyệt Hoa nghe được nhưng tinh thần vẫn sa sút , một thị vệ nghiêng ngả lảo đảo vọt tiến vào, quỳ bịch xuống .
” Phạm, phạm tả sử. . . . . .” Thị vệ một run run, lắp bắp nói
“Chuyện gì?” Phạm Đình Chí hận nhất trong lúc làm việc bị người khác quấy rầy , cảm thấy nhất thời khó chịu.
“Giáo, giáo chủ, ” thị vệ nuốt nước miếng xuống miệng , nói “Giáo chủ không có trong phòng.”
“Cái gì? !” Miêu Nguyệt Hoa nhảy dựng lên, nàng trong nháy mắt khôi phục lại thái độ bình thương, nói “Đi đâu ?”
Thị vệ sợ tới mức run rẩy toàn thân, nói “Không, không biết, sáng nay hộ vệ phát hiện phòng Giáo chủ trống không , cả đoàn gấp đến độ đem cả giáo lục tung lên mấy lần, vẫn tìm không thấy Giáo chủ đại nhân, ngay cả Giang hộ pháp cũng không thấy .”
Miêu Nguyệt Hoa đang muốn mắng người, lại thoáng nhìn Phạm Đình Chí đích sắc mặt khó coi đến cực điểm, trong lòng hô to không ổn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Phạm Đình Chí ôm bản đồ trên bàn cùng mấy sơ đồ hắn viết, nổi điên xé toạt. Miêu Nguyệt Hoa thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, cái này chính là tâm huyết mấy đêm nay của Phạm tả sư a, nãy giờ vẫn không đếm xỉa đến việc sử kế cứu người, đã tệ như vậy, có thể thấy được thật sự là điên rồi.
“Còn thất thần để làm chi ! kêu Đỗ hộ pháp chuẩn bị binh cho ta !” Phạm Đình Chí giận dữ hét, vứt con mẹ nó phương án đi , chủ soái cái nỗi gì !
Lại nói Sở Ngạo Thiên cùng Giang Tuyền Phi hai người đã lẻn vào Danh Kiếm sơn, công lực Giang Tuyền Phi mặc dù không bì kịp Sở Ngạo Thiên, nhưng nếu muốn tiến vào Danh Kiếm môn mà thần không biết quỷ không hay cũng không phải việc khó. Hai người như con chuột lẻn vào Danh Kiếm môn, cuối cùng không thấy bóng dáng Lâm Thục Nhân . Sở Ngạo Thiên nóng nảy, liền muốn đi trảo một kẻ nào đó hỏi một chút. Giang Tuyền Phi lập tức khuyên bảo, hai người đã vào bên trong thật là nguy hiểm, cũng không thể đả thảo kinh xà. Hắn khuyên nhủ một phen, nói lâm Nhị gia hẳn là là bị nhốt, nên phải đi đến chỗ ít người mà tìm. Sở Ngạo Thiên cảm thấy được hữu lý, hài người lén lút tìm nơi nào đó giống nhà tù mà tìm.
Sở Giang hai người mãi cũng tìm được một khoảng sân quạnh quẽ, thứ nhất ở đây không có đại môn, bốn phía đều là tường cao vây kín, lường trước nơi đây chính là nhà tù giam giữ phạm nhân.
“Giáo chủ, để ta đi thám thính xem.” Giang Tuyền Phi chờ lệnh nói, thi triển khinh công vượt qua tường cao, trong viện thập phần đơn sơ, có một gian nhà gỗ cũ kĩ. Hắn phi thân nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Ai! ?” Một tiếng chất vấn từ phòng trong truyền đến.
Giang Tuyền Phi kinh hãi, cẩn thận như thế vẫn bị phát hiện, có thể thấy được người bên trong phòng công lực bất phàm, nghĩ thầm rằng : làm thế nào ứng đối kịp thời , nhưng cũng nổi lên một trận nghi hoặc, thanh âm này thật có vài phần quen tai.
Dát kỉ —— cửa gỗ mở ra, một thân ảnh cao ngất đứng nhìn Giang Tuyền Phi liết mắt, người này một thân thường phục, vạt áo xập xệ lôi thôi phía sau cũng không có can hệ gì, có ba phần lười nhác ba phần tùy ý ba phần tiêu sái, còn có chút lang bạt. Bị giam cầm không thấy tù túng, ngược lại phong độ anh khí bức người, làm Giang Tuyền Phi tim đập thình thịch.
“Là ngươi.” Người nọ trước mắt sáng ngời, kinh hỉ trưng ra một tia ôn nhu.
Giang Tuyền Phi theo bản năng sờ soạng mặt mình một phen, không mang mặt nạ a, như thế nào nhận thức ——”Là ta.” Hắn vẫn tự nhiên hồi đáp.
” Sao ngươi lại ở đây ?” Ngươi nọ cũng không đem Giang Tuyền Phi đột nhiên xuất hiện ở đây đánh đồng với kẻ trộm, trái lại vẻ mặt vui sướng, nói “Ngươi tìm đến ta?”
“Chúng ta nhận thức sao ?” Giang Tuyền Phi hoang mang không thôi, hắn quả thật nhận thức người này, nhưng người này không thể nhận thức hắn được mới đúng.
Người nọ cười đến say lòng người, nói “Nhận thức được, ta cảm thấy được.”
“Ngươi cảm thấy được?”
“Ân, hơn nữa rất quen thuộc.”
“Ách. . . . . .”
” Vào bên trong, không nên đứng bên ngoài “
Dứt lời, không chút khách khí kéo cổ tay Giang Tuyền Phi liền hướng trong phòng đi. Giang Tuyền Phi không khỏi trên mặt ửng hồng, vội la lên “Từ từ, lâm Nhị gia đâu?”
“Lão Nhị nhốt tại phía sau núi, không có ở đây .”
Sở Ngạo Thiên ngồi ở trên bờ tường cũng nghe được tin này, cũng không quản Giang Tuyền Phi bị nài ép lôi kéo vào nhà , nghiễm nhiên men theo phía sau núi mà đi. Không nghĩ tới Thục Nhân thì không tìm được, lại tìm được Lâm đại ca . Nguyên lai nơi này là phòng tạm giam của Danh Kiếm sơn, không có cổng vào, chỉ có thể lấy khinh công ra vào, người bị phạt lúc này cũng đã tỉnh , nhưng không có sự cho phép của chưởng môn cũng không tùy tiện rời đi.
Sở Ngạo Thiên tìm kiếm phía sau Danh Kiếm sơn, Lâm Thục Nhân không thấy không nói, lại còn bị lạc đường . Mắt thấy thái dương bắt đầu nhô lên, hắn nóng vội nơi nơi tán loạn, không thể lộ ra đều lộ hết. Hắn không nghĩ hướng trong rừng đi, tay áo bị nhánh cây níu lại cũng không biết, thử lạp, phù phù —— quần áo bị lôi rách hết, hắn còn bị ném ngã xuống một cái. Sở Ngạo Thiên không khỏi tức giận, đứng lên rút ra kiếm mắng chửi rồi chém loạn xạ một trận.
Hành động của Sở Ngạo Thiên một phen kinh thiền động địa cả núi rừng, động đến chú ý của Lâm gia tam công tử Lâm Đức Nhân trung hợp đang muốn xuống núi , Lâm Đức Nhân thấy một kẻ hung thần ác sát, kiếm phong sắc bén khiếp người, một thân hồng y tựa như la sát, biết mình cũng không đối thủ, lập tức quyết định tẩu vi thượng sách.
“Đứng lại!” dù tiếng động nhỏ thế nào cũng không thể trốn thoát lỗ tai Sở Ngạo Thiên, Sở Ngạo Thiên hai mắt đỏ ngầu , âm phong thảm thảm bay tới trước mặt Lâm Đức Nhân cản đường lại, rút kiếm chỉ hướng yết hầu đối phương , nói ” Nói, Lâm Thục Nhân đang nơi nào?” Nói xong, lại rê kiếm xuống, cách cổ họng Lâm Đức Nhân chỉ có mấy phân.
Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Edit : Nhược Tàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...