: Anh hùng chia tay
Lại một ngày nữa qua đi,Lâm Sở hai người đã chạy ra khỏi vùng nguy hiểm, một đường hướng Anh Hùng sơn mà đi. Sở Ngạo Thiên trong lòng mừng rỡ, Thục Nhân nguyện là cùng hắn đi về Anh Hùng giáo, băng khoăn từ trước lập tức bị tiêu trừ.
“Qua ngọn núi này, là địa giới của Anh Hùng giáo ? ” Lâm Thục Nhân trên đường nói rất ít, đây cũng là lần đầu tiên trong ngày hắn mở miệng.
Sở Ngạo Thiên ở phía trước dẫn đường, vui vẻ rạo rực đáp ” Đúng đúng, cũng sắp tới rồi —— Anh Hùng sơn núi cao dốc đứng hùng vĩ , đặc biệt tổng bộ giáo chỗ ta , là nơi hiểm yếu nhất Anh Hùng sơn, bốn phía núi trải dài tú lệ, tranh cùng chiếu rọi, rất có chúng tinh phủng nguyệt – khí thế như hạc giữa bầy gà, có mấy chỗ cảnh sắc rất là đẹp, đến nơi trước nghĩ mấy ngày, sau đó ta dẫn ngươi đi thăm thú.” Sở Ngạo Thiên thao thao bất tuyệt, cẩn thận vạch ra kế hoạch du ngoan.
Anh Hùng sơn hiểm trở cùng tráng lệ có thể nói là lừng danh, khiến vô số người tò mò . Năm đó các giáo chủ tiền nhiệm lựa chọn ra nơi này chính là địa thế dễ thủ khó công, về sau liền có thể làm Anh Hùng giáo ngày càng lớn mạnh, không hề sợ chính đạo vây công.
Núi non tài nguyên phong phú, thích hợp cho việc khai phá sử dụng, Kim hộ pháp đưa ra phương pháp làm giàu , mở rộng sơn đạo ra. Cùng lúc có thể hướng giang hồ nói lên sự cường đại giàu có của Anh Hùng giáo, cùng lúc phát triển phương diện tham thú của người ta (đại khái là phát triển du lịch đó ==! ). Chính là việc này làm cho những tiểu thương buôn bán có chút không hợp pháp thèm nhỏ dãi khối bảo địa Anh Hùng sơn này , một mình mở ra những sơn đạo nhỏ, lấy giả rẻ dẫn du khách lên núi, làm Anh Hùng giáo bị tổn thất. Giáo nội nhiều lần tổ chức một đội chuyên tiến hành đả kích thủ tiêu, đáng tiếc hiệu quả không cao, mỗi ngày đều biến thành cuộc chiến mèo chuột .
Lâm Thục Nhân dừng lại cước bộ, hai mắt dừng ở rêu phiến tươi đẹp trên ngọn núi kia, núi non núi non trùng điệp, khí thế bàng bạc, đại tùng thụ tôn lên vẻ đẹp, u tĩnh mà nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người vui vẻ thoải mái. Giữa núi rùng chỉ có hai người hắn cùng Sở Ngạo Thiên , nhất ngôn nhất ngữ càng ngày càng vang vọng, chỉ nghe hắn nói “Ngươi đi đi.”
“Nga.” Sở Ngạo Thiên nháy mắt chưa phản ứng kịp, thân thủ lôi kéo Lâm Thục Nhân.
Lâm Thục Nhân nghiêng người né tránh, lại nói “Ta nói, chính ngươi đi thôi.”
Sở Ngạo Thiên hoàn hồn, lúc này mới hiểu được ý tứ của y, “A? Vậy còn ngươi?”
“Chính tà xung đột, vốn là không phải người chung một đường, hiện đã đến địa giới của ngươi , nếu ta còn đi tiếp, sợ là vô mệnh trở lại ——” Lâm Thục Nhân vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lãnh liệt, nói ” Suốt chặng đường này ta đối đãi ngươi không tệ, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, từ nay về sau ta ngươi có thể coi không vương vấn gì nhiều, vĩnh viễn không gặp lại !”
Sở Ngạo Thiên cả kinh, nụ cười trên mặt cứng lại, thái độ Lâm Thục Nhân lúc này chính là giống lúc trước bọn họ chỉ sợ ngộ nhận thức qua, kẻ đối diện luôn bất luận với ai hay cái gì đều hờ hững,”Thục Nhân. . . . . .”
” Xin Giáo chủ tự trọng, tại hạ đảm đương không nổi loại xưng hô này ” Ngữ khí Lâm Thục Nhân lãnh đạm nếu không nói là hàn băng.
Sở Ngạo Thiên trên mặt thoáng chút thần thái xấu hổ, nói “Lâm anh hùng, ngươi, ngươi đừng như vậy, ta. . . . . .”
Lâm Thục Nhân một tiếng cười lạnh, Sơ Ngạo Thiên nghe càng thấy chói tai, nói “Ngươi một đường đi theo, dẫn dụ ta mang ngươi đi tham gia trừ Ma đại hội, sau đó hại đại ca ta chịu oan, lại liên lụy đến ta bị đuổi giết, khiến thanh danh Danh Kiếm môn đại ngã, mục đích đã đạt được, ta còn có giá trị lời dụng gì nữa đâu? Ngươi cật lực dẫn ta tiến vào địa phận Anh Hùng giáo, chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu?”
Sở Ngạo Thiên cảm thấy được trong đầu tiếng nổ oanh oanh, chính là mình đã phạm vào sai lầm, trăm triệu lần không đoán được trong mắt người khác mình là kẻ như thế, vội la lên “Lâm anh hùng ngươi hiểu lầm , ta không phải. . . . . . Ta, ta đi theo ngươi là bởi vì. . . . . . Bởi vì ta thích ngươi.”
“A, thật vinh hạnh ” Lâm Thục Nhân lộ ra thần sắc chán ghét.
Sở Ngạo Thiên nhất thời trong tâm như dao cắt, hô hấp ngưng trệ ngây ngốc nhìn về phía Lâm Thục Nhân, nức nở nói :”Lâm anh hùng ngươi đừng đi, ngươi đã quên sao ? Ngày đó ngươi ưng thuận hứa hẹn, cuộc đời này cùng ta sẽ không rời.” lời thề ngày đó còn văng vẳng bên tai, cảm động lúc đó cùng khổ sở lúc này hỗn loạn thành một đoàn.
Lâm Thục Nhân lại là một tiếng cười lạnh, nói “Là, ta đúng là có thề, nhưng lời thề kia là cho Aở Bá Thiên , ngươi tên là Sở Bá Thiên sao ? !”
Sở Ngạo Thiên như bị sét đánh ngang tai, trái tim cứng lại như băng giá, nói “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .”
“Muốn nói ta lật lọng?” Lâm Thục Nhân cười khẩy nói, ” Ngươi cho là không lộ ra thân phận thì có thể lường gạt được ? Trong thiên hạ có thể ra lệnh cho ‘phi thành vật nhiễu’ Miêu Nguyệt Hoa lại sử ra Quỷ bước âm u, sợ là chỉ một người, Anh Hùng giáo Giáo chủ ! Còn nữa, ngươi dám nói đêm đó ngươi không hạ dược trong rượu ? Ta bất quá là biết thời biết thế, thành toàn cho ngươi ! Ngươi lừa gạt trước , cũng chẳng trách ta vô tình!”
Lâm Thục Nhân nói từng từ từng chữ giống như vạn tiễn xuyên tâm, đem Sở Ngạo Thiên đâm đến máu tươi đầm đìa .”Ngươi, ngươi đã sớm biết, ” y lùi lại mấy bước, cả người run rẩy, “Ngươi như thế nào có thể. . . . . . Như thế nào có thể. . . . . .” Hắn muốn chạy, muốn dùng khinh công bay ra thập dặm bát lý, chính là hai chân như nhũng ra, khí lực không sử ra được . Chinh chiến nhiều năm hắn chưa bao giờ sợ hãi lùi bước, duy độc lúc này cảm giác lại chỉ muốn chạy trốn.
Lâm Thục Nhân nhìn Sở Ngạo Thiên vành mắt đỏ lên, toàn thân y phát run, nội tâm hắn cực kỳ không đành lòng, cho nên xoay người muốn đi. Lại trong ý thức Sở Ngạo Thiên một phen giữ chặt ống tay áo hắn, gắt gao túm trụ.
Lâm Thục Nhân cảm thấy được trong tâm đầy gai nhọn đâm vào, nhưng vẫn lạnh lùng nói, ” Sở giáo chủ thỉnh buông tay, ngươi và ta đã không còn liên quan gì nữa.”
Sở Ngạo Thiên cũng không biết hắn hiện tại cầm lấy y có ích lợi gì, hắn không cam lòng cũng rất luyến tiếc, nói, “Không phải sự thật , ngươi không hề có ý như vậy.” Lâm Thục Nhân không đáp lời nào, ánh mắt khinh miệt đến cực điểm, không cần trả lời làm Sở Ngạo Thiên xấu hổ vô cùng, hắn vẫn kiên trì nói, ” Ngươi nếu không có lòng, làm gì đem cho ta cái lời thế kia ? “
“Nói như vậy, ngươi vẫn là để ý câu nói vô nghĩa kia.” Lâm Thục Nhân hai tay ôm vòng lại, thái độ ngạo mạn.
Sở Ngạo Thiên chất phác lắc đầu, vô nghĩa? Như thế nào có thể vô nghĩa? Hắn vẫn đều đang chờ kẻ này có thể làm tri kỉ của hắn cả một đời. Những lời hứa hẹn thật tươi đẹp , tươi đẹp đến nỗi hắn không muốn tin là giả.
Lâm Thục Nhân gỡ bỏ tay Sở Ngạo Thiên ra , đi đến bờ sơn đạo , bên kia là nhai vực đen ngòm, sâu không thấy đáy. Chỉ thấy hắn cầm Lãnh Tuyền kiếm, ném vào nhai hạ. Vách núi sâu vô cùng, hoàn toàn không nghe được tiếng bảo kiếm rơi xuống.
Lâm Thục Nhân xoay người đối Sở Ngạo Thiên nói, “Ngày đó ta dùng Lãnh Tuyền kiếm khởi phát lời thề, hiện tại ngay cả nó cũng không còn, ngươi vừa lòng chứ ?”
Sở Ngạo Thiên sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không nói gì để chống đỡ, hắn rốt cục cảm nhận được cái gì là đau lòng vì ân đoạn tình tuyệt (tình không phải nghĩa nha). Ngay sau đó, hắn quay đầu chạy như điên, chỉ thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi này.
Lâm Thục Nhân chăm chú nhìn bóng dáng y đi xa, còn nhẹ nhàng mà phát ra một tiếng thở dài , ai cũng không còn có thể nhìn thấy trong mắt hắn nhớ nhung cùng đau thương.
Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Edit : Nhược Tàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...