Sáng sớm hôm sau,Lâm Thục Nhân ôm Sở Ngạo Thiên đang nằm úp sấp trên giường. Sở giáo chủ ngủ mơ mơ màng màng thấy êm êm mềm mềm lại ấm áp, lập tức rúc vào trong chăn, cuộn mình thành một đống. Lâm Thục Nhân ôn nhu vuốt ve trán hắn, rồi sau đó nhẹ nhàngáp bờ môi lạnh lẽo lên, nhìn chăm chú khuôn mặt hắn, quyến luyến không thôi.
Một tiếng ho nhẹ đánh vỡ sự yên lặng. Lâm Thục Nhân thoáng thấy đại ca nhà mình đang đứng cách đó không xa, mặt cười cười xấu xa, Lâm Thục Nhân kéo chăn đắp thêm cho Sở Ngạo Thiên rồi chậm chạp đi ra. Lâm Hiền Nhân cười hắc hắc, cợt cợt nhả nhả cùng y đến gian phòng ngoài.
“Thành thật khai ra cho ta nghe, em dâu thân phận ra sao ?”
Lâm Hiền Nhân sớm sai người pha một bình trà ngon, rót cho Lâm Thục Nhân một chén.
“Còn nói ta khinh nhờn bảo vật gia truyền, chính ngươi ngay cả Băng Phách cũng đem làm lễ vật lừa con nhà người ta, thật đáng sợ nha…!”
Lâm Thục Nhân nâng chén trà thổi thổi:
“Còn có thể làgì nữa ? Chính là ————————————————— em dâu.”
“Không chịu nói sao?”
Lâm Hiền Nhân nghiêm mặt.
Lâm Thục Nhân mỉm cười, uống một ngụm trà.
“Hảo, đã thế ta đây nói toẹt cho em dâu biết, ngươi tối qua cố ý uống rượu.”
Lâm Hiền Nhân hừ nhạt một tiếng:
“Bằng khứu giác như yêu cẩu của ngươi, chẵng lẽ không biết đó là Đỗ Khang ủ lâu năm chắc?”
Lâm Thục Nhân từ chối bình luận thêm, vẫn yên lặng nhấp trà.
“Xem đại ca ta phối hợp thật tốt, ngươi say liền đem mấy chuyện cũ thê thảm kinh hoàng hoảng hốt của ngươi nói cho hắn nghe.”
Lâm Hiền Nhân ngừng uống trà, nheo mắt nói:
“Ta giúp ngươi như vậy kia mà, ngươi còn không thẳng thắn ?”
Lâm Thục Nhân cười, nụ cười của hắn không giống như của Lâm Hiền Nhân. Lâm Hiền Nhân cười như mưa rào đầu hè, không vội vã không gắt gao, còn thập phần dịu mát, mà Lâm Thục Nhân chính là xuân phong sau những ngày đông giá rét, di nhân mang theo một tia hàn lãnh.
“Thẳng thắn cái gì? Ngươi có nói với hắn, ta cũng không sợ, dù sao ta cũng không lừa hắn, ngươi không nói gì sai cả.”
“Vậy dụng ý của ngươi là gì đây ?”
“Không muốn hắn hoài nghi thân phận của ta thôi.”
“Hảo hảo, có cần ta phải tán dương ngươi kéo dụng tâm hay không ?”
Lâm Hiền Nhân ai thán, lắc đầu nói:
“Lão nhị a lão nhị của ta a ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ta thế nào lại không nhìn ra bản chất nhà ngươi, lần này xuống núi, ngươi cuối cùng là có mục đích gì?”
Lâm Thục Nhân cũng không kiêng dè, liền luôn:
“Mục đích không ăn nhờ ở đậu (ở đợ =)))nữa.”
Lâm Hiền Nhân bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục truy vấn:
“Ta vào giang hồ đã lâu, lần đầu gặp được cao thủ như vậy, bất quá ——————— nội lực hắn cường liệt ngoan độc, người này hẳn không phải là danh môn chính đạo, rốt cục là người phương nào ?”
Lâm Thục Nhân không nói, ánh mắt thản nhiên trấn định, Lâm Hiền Nhân nhìn không ra tâm tư của y, nâng chén trà lên uống, một lát sau vẫn “lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân” nói:
“Chính là —————— em dâu.”
______________________________________________________________________
Trừ Ma đại hội gần kề, ba người thong thả du sơn ngoạn thủy, không sốt ruột chút nào. Lâm Hiền Nhân nhanh chóng sáp lại gần Sở Ngạo Thiên tìm cơ hội thám thính thân phận của “chàng em dâu” thần bí mà nơron thần kinh tiêu biến này.Chỉ tiếc lúc nào cũng gặp ánh mắt chằm chằm lạnh lẽo của Lâm Thục Nhân, hễ thấy nghi ngờ liền nhảy vào phá đám, khiếnhắn không tài nào tra được, kết quả là vụ mùa bị châu chấu xơi hết.(tức là không thu hoạch được gì ý :”>)
Sở Ngạo Thiên vẫn phởn phơnhảy nhót xung quanh Lâm Thục Nhân, mà Lâm Thục Nhân vẫn sủng nịch trước sau như một, thấy hắn chạy hơi xa liền lôi về ôm vào lòng vuốt ve dụ dỗ, nắm tay nắm chân không chịu buông.
Lâm lão đại nhìn cảnh haitên si này thấy bất đắc dĩ đến đau đầu, tuy là phu thê tân hôn, bên ngoài cũng nên tương kính như tân, thế mà nhị đệ nhà hắn còn sợ người ta không biết không thấy, ngày càng thân mật. Tuy rằng biết lão nhị từ trước đến nay không quan tâm người khác nghĩ cái gì về mình, nhưng thấy ánh mắt ngoại nhân, thân làm đại ca hắn thật tình phải xấu hổ thay.
“Thục Nhân ~ Thục Nhân ~”
Tiểu trấn dưới chân Vũ Di sơn trang có náo nhiệt, ba người chuẩn bị tìm khách *** trụ lại, qua ngày rồi mới trở lên núi. Sở Ngạo Thiên ven đường cướp bóc (ý nói ảnh mua đồ mà như ăn cướp ấy) hàng hóa của mấy tiểu thương, đếm ra số tiền chi trả cũng khá“khả quan”.
Kim bộ Anh Hùng giáo phụ trách việc kinh doanh, gánh vác trọng trách duy trì là cung cấp tài lực cho Anh Hùng giáo, thứ hai chính là che mắt thiên hạ thu thập tin tức trên giang hồ. Các tiểu tiểu thương nào biết được biết giờ này khắc này cái kẻ hô to gọi nhỏ ám hiệu kia đúng là giáo chủ mà bọn họ mỗi ngày đều sùng bái, thương phẩm chiếu theo quy củ của anh hùng giáo mà tính giá, không cho dùng chính sách miễn phí.
“Ta mua nhân sâm, lát cho người nấu lên ăn.”
Lâm Thục Nhân nhìn thấy hắn ôm một đống nhân sâm, còn có thuốc bổ, mới lơ là có nửa khắc mà đã cuỗm về một đống thứ linh tinh rồi.
“Ngươi a…. Đừng mua linh tinh nữa, đi thôi, đại ca đã chuồn trước rồi kìa.”
Kéo tay hắn đi luôn một mạch, Sở Ngạo Thiên chạy thêm hai ba bước cũng đuổi kịp.
(Tàn: giáo chủ đoạn này dễ thương quá…!)
Mới đi vài, đột nhiên bị một nam tử quần áo giản dị đến chết mất chặn lại:
“Vị công tử này mua thuốc sao?”
Nam tử cười tươi tắn nhìn Sở Ngạo Thiên nói. Người này tướng mạo tầm thường, xem qua chẳngcó gì đặc biết, chỉ thấy hắn rút từ cái túi bên hông ra một bộ thuốc dán, nói;
“Thuốc bí truyền, bệnh gì cũng chữa được.”
“Thần kỳ như vậy ?”
Sở Ngạo Thiên bắt đầu thấy hứng thú.
“Chính xác.”
Người nọ cười đến hoan hỉ.
Mùi thuốc đông y nồng làm sắc mặt Lâm Thục Nhân nhất thời tái trắng, không nói một tiếng lôi Sở Ngạo Thiên đi.
“Thục Nhân, hay mua một cái thử xem?”
Sở Ngạo Thiên tiếc rẻ nhìn ra phía sau.
Lâm Thục Nhân lạnh lùng nói:
“Không được !”
“Phương thuốc bí truyền, có một không hai đây ~~~~~~~~~”
Người nọ cư nhiên mặt dày đuổi theo rao hàng.
Lâm Thục Nhân kéo Sở Ngạo Thiên đi càng nhanh, nếu không phải trên đường, hắn thật muốn cho tên không biết tốt xấu kia một kiếm.
“Nhất thiếp võ thần uy, anh hùng tất bị chi vật a !!!!!!”
Người nọ chịu không nổi nữa nổi giận hét.
Sở Ngạo Thiên vừa nghe, lập tức dừng cước bộ, xoay người thoát khỏi ban tay Lâm Thục Nhân chạy đến chỗ người bán thuốc.
“Công tử đến mua một tấm đi.”
Sở Ngạo Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, mắt trợn tròn không tin, hạ giọng thì thầm:
“Là ngươi?”
“Hắc hắc.”
Người nọ vẫn đang tươi cười “khả ái”.
Hành động của hai người làm Lâm Thục Nhân chỉ có thể dùng ba từquá-thân-mật để hình dung, càng nhìn càng điên tiết, hận không thể nhào đến chém tên bán thuốc kia vài nhát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...