Trải qua một đêm mây mưa gió bão, Sở Ngạo Thiên lâm vào tình trạng kiệt sức, rời giường mà cảm giác xương sống thắt lưng đau muốn chết. Hắn dụi dụi mắt, lảo đảo đứng lên.
Lâm Thục Nhân đã rửa mặt chải đầu xong, một thân ngăn nắp chờ Sở Ngạo Thiên tỉnh ngủ, hắn dùng khăn ướt lau mặt cho Sở Ngạo Thiên.
“Ta đã gọi đồ ăn ngon, đi xuống đi.”
Sở Ngạo Thiên gật gật đầu,mặc quần áo chạy theo đuôi Lâm Thục Nhân xuống lầu. Đại sảnh đã có không ít người đang ăn cơm, Lâm Sở tìm một bàn trống ngồi xuống, tiểu nhị lập tức ân cần chạy đến châm trà.
“Lâm anh hùng…”
Sở Ngạo Thiên hai tay không tự giác bám chặt lấy cạnh bàn, không được tự nhiên hỏi:
“Cái kia…. cuộc họp Vũ Di sơn trang, ngươi có hứng thú không?”
Lâm Thục Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Không có——ngươi muốn đi?”
Không ngờ tâm tư cư nhiên lại dễ dàng bị nhìn thấu, Sở Ngạo Thiên lại tỏ ra gượng gạo nói:
“Ta muốn đi….”
Hắn chột dạ nâng chén, nơi đó lũ chính đạo đang thương lượng làm thế nào đối phó Anh Hùng giáo, đương nhiên có hứng thú !
“Chúng ta không có anh hùng thiếp, tuy là đi, chỉ sợ ngay cả đại môn cũng vào không được.”
Thấy Sở Ngạo Thiên thất vọng ra mặt, Lâm Thục Nhân thở dài:
“Ngươi đã muốn đi thì đi, ta sẽ tìm cách.”
Ánnh mắt hắn dừng lại trên người tiểu nhị châm trà, tiểu nhị kia đầu đội bố mạo, tay chân bối rối buông ấm trà liền rời đi. Lâm Thục Nhân chỉ cảm thấy quái lạ, thoáng nhíu mày, nâng chén trà lên mũi ngửi. Một mùi hương thơm ngát bốc ra bên trong, đứt quãng——————————
“Thật tốt quá!” Sở Ngạo Thiên vui vẻ nâng chén định uống.
“Sở huynh, đừng uống!”
Đáng tiếc, Sở giáo chủ đã xơi trọn cả chén rồi, còn kêu gào được gì nữa, đã thế còn làm bộ biểu tình sao cơ ?
“Aha!”
Tiểu nhị vỗ đùi, tháo mũ che mặt xuống. Thực khách bốn phía đồng loạt rút ra vũ khí, chĩa thẳng vào Lâm Sở. Nhìn kĩ trong bọn này có mấy gương mặt quen thuộc, đúng là đám đệ tử Thuần Dương Quan hôm qua vừa mới bị giáo huấn, không ngờ còn chưa sợ đủ te tua hôm nay còn tí tởn chạy đến, lại dùng mấy chiêu vô sỉ.
Kẻ bị Sở Ngạo Thiên dùng ghế đá vào mặt là chính kẻ giả dạng thành tiểu nhị, tên Chu Khi Đông, đại đệ tử đời thứ ba của Thuần Dương Quan phái, hôm qua mặt hắn nở hoa, liền thề hôm nay phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.
“Trong trà hạ Tiêu Hồn Thất Bộ Đảo, xem ngươi hôm nay còn dám ngang ngược không !”
Hắn chìa bản mặt sưng vù xanh một nửa tím một nửa người không ra người quỷ chẳng ra quỷ nhìn hoài không rõ biểu tình, đắc ý nói.
“Các ngươi đúng là loại tiểu nhân đê tiện !”
Sở Ngạo Thiên nổi giận, đứng lên, lập tức vận công ngăn chặn dược tính.
Vây xung quanh có đến mười kẻ, gấp đôi hôm qua, Sở Ngạo Thiên không nao núng, cái đám ô hợp này có đến trăm ngàn tên hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.
Chu Khi Đông vừa thấy Sở Ngạo Thiên mặt không đổi sắc, còn có lực rống ra một câu, lường trước người này tất là nội công thâm hậu, nói kích:
“Ngươi… ngươi rất lợi hại có phải hay không? Có can đảm liền uống thêm mấy chén nữa coi!”
“Uống thì uống, sợ quái gì!”
Sở Ngạo Thiên ghét nhất là bị người kích đểu, rót đầy chén uống cạn, xong lại uống thêm chén nữa. Dược của Thủy hộ pháp đáng sợ thế mà hắn còn có thể áp chế, Tiêu Hồn Thất Bộ Đảo này thì là cái thá gì !
“Đến, có giỏi thì đến đi !”
Hắn ném mạnh cả chén lẫn ấm xuống mặt đất.
Thấy hắn uống liền ba chén mà vẫn hớn như thế, Chu Khi Đông không khỏi đổ mồ hôi lạnh, Tiêu Hồn Thất Bộ Đảo được xưng thế gian đệ nhất mê dược, uống vào chỉ cần bảy bước đi sẽ lập tức ngã xuống, chẳng lẽ đối vớitên chết dẫm này lại không có hiệu quả ?(Đông Huyền: Vì thuốc nhà anh hàng giả hàng nhái hàng kém chất lượng thôi !)
“Hừ, chờ dược tính phát tác ta sẽ đánh!”
Chu Khi Đông quả quyết không dám mạo hiểm, chỉ huy mấy kẻ khác ngồi xuống.
“Vô sỉ!”
Sở Ngạo Thiên giận sôi người, hắn có ngốc cũng không ngu đến mức chờ dược hiệu phát tác mới đánh, tên này quá coi thường người rồi ! Hắn một chưởng đập mạnh lên mặt bàn, bao nhiêu đũa theo lực đạo lập tức bay vèo về phía mấy tên Thuần Dương phái. Được tiếp nội lực từ Sở Ngạo Thiên, mấy chiếc đũa bình thường tự dưng uy lực bất ngờ, tạo ra không ít tiếng kêurên thảm thiết.
Chuyện đến đây đã là không thể vãn hồi, Thuần Dương phái không thể ngồi chờ chết được, toàn bộ hướng Sở Ngạo Thiên đánh tới, song phương cùng vung tay xông vào giao chiến,kết quả đương nhiên là đầu rơi máu chảy.
Lúc này, một tên lén lút nhấc ghế gỗ lên, lẳng lặng nhẹ nhàng không một tiếng động tiếp cận Lâm Thục Nhân vẫn đang an nhà xem kịch. Hắn mặt đầy râu, chỉ có một bàn tay dùng được, tay kia thì bị băng vải bó như bánh bao. Hắn rón ra rón rén, càng ngày càng gần, giơ cao cái ghế chuẩn bị nện thật mạnh xuống đầu Lâm Thục Nhân——————————————
Lâm Thục Nhân chậm rãi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo lãnh liệt, hàn khí bức người.
(Tàn : tưởng tượng cái đoạn này , Tàn lại phải ôm bụng cười ….=]]~~)
Đại hồ tử trong lòng cả kinh, ánh mắt kia sắc như lưỡi kiếm, từng đao cắt da cắt thịt hắn mà vẫn không thấy một chút máu nào. Hắn nhất thời tứ chi run rẩy, mao cốt tủng nhiên. Phần sợ hãi này đem hắn đẩy thẳng vào tuyệt vọng, không dám đối mặt với Lâm Thục Nhân, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng mất, đành phải giơ ghế tự bổ vào đầu mình.
Lâm Thục Nhân hừ lạnh một tiếng, dời lực chú lên Sở Ngạo Thiên và Thuần Dương phái. Mặc dù trúng mê dược, đám người kia cũng không đáng làm đối thủ của Sở Ngạo Thiên, đông đấm vài nhát tây vả vài cái đã bị đánh cho thất linh bát lạc.
“Hừ!” Sở Ngạo Thiên không rơi một cọng lông, bất mãn nói:”
“Không biết tự lượng sức mình !”
“Vừa xong bảy bước.”
Lâm Thục Nhân không đầu không đuôi nói một câu.
“A?”
“Ý của ta là, dược hiệu đã đến lúc phát tác.”(=))) )
“…… Ách, ngươi không nói ta cũng quên luôn.”
Dứt lời, Sở Ngạo Thiên cả người mềm nhũn, ngã ngào xuống đất, Lâm Thục Nhân nhanh tay lẹ mắt, đem ôm chặt vào lòng.
Tiêu Hồn Thất Bộ Đảo thật không hổ là đệ nhất mê dược, cho dù nội công thâm hậu như Sở Ngạo Thiên, ước chừng cũng phải ngủ đến ba canh giờ. Đợi hắn tỉnh ngủ, mặt trời đã lặn, cảnh vật xung quanh đều thay đổi, còn hắn đang nằm trên lưng Lâm Thục Nhân.
“Tỉnh rồi à?”
Lâm Thục Nhân bước vững vàng, ngữ khí ôn hòa nói:
“Ngủ tiếp đi.”
“Chúng ta đang đi đâu?”
Mặt Sở Ngạo Thiên dán trên lưng y, lần đầu được người khác cõng, trong lòng có cảm giác vui thích mới mẻ, một chút cũng không có ý xuống đi bộ.
“Lâm An, sắp đến rồi.”
Sở Ngạo Thiên nga một tiếng, đong đưa hai chân, mặt cọ đến cọ lui lưng Lâm Thục Nhân.
“Lâm, Thục, Nhân.” Hắn dùng ngón tay trên lưng Lâm Thục Nhân viết từng chữ, vẻ mặt si ngốc ngây ngô cười.
“Thục, Nhân…… Thục Nhân, Thục Nhân.”
Ngày thường chỉ số thông minh đã bét nhè, giờ đắm chìm trong hạnh phúc Sở Ngạo Thiên càng không nghĩ nổi cái gì, Lâm An cách thị trấn bọn họ trụ lạibuổi sáng có đến hai ngày lộ trình, Lâm Thục Nhân vừa có thể cõng hắn trên lưng ba canh giờ đã đến nơi, khinh công kinh người đến mức nào ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...