Anh Hùng Mạn Tẩu

“Tò mò cái gì ?!”

Lâm Thục Nhân chặn họng Ngũ Tuyển Văn:

“Điêu Tâm Ưng Trảo đâu phải tuyệt đỉnh công phu gì, ngươi không phải cũng luyện đó sao ?”

“Ta có luyện thật, nhưng chỉ coi là mèo quào, Sở huynh đây thế mà luyện được lô hỏa thuần thanh (thâm sâu), thật làm người khác kính nể.”

Ngũ Tuyển Văn đối Sở Ngạo Thiên lộ ra thần sắc bội phục muôn phần.

Thở phào một cái, Sở Ngạo Thiên xấu hổ cười cười, thêm mấy câu nói láo lấp liếm:

“Ta, ta, ta chỉ biết cái này, cái khác đều không biết.”

(Đông Huyền: chém cũng chém ngu ạ =”= thật uổng phí anh Phạm Đình Chí bên cạnh)

“Tuyển Văn, ngươi vì sao lén lút theo dõi hành tung của ta ?” Lâm Thục Nhân bất mãn hỏi.

Ngũ Tuyển Văn cũng biết đã chọc sư ca sinh khí, vội vàng giải thích:

“Ta sợ sư ca có chuyện quan trọng, quấy rầy đại sự.”

Lâm Thục Nhân hừ một tiếng:

“Nếu không có việc gì thì trở về đi, nhớ thay ta tạ lỗi với cha.”


“Sư ca ngươi không theo ta trở về sao ?” Ngũ Tuyển Văn hỏi.

Lâm Thục Nhân đáp:

“Chuyện quan trọng của ta còn chưa xong.”

Nói xong không khỏi nhìn sang Sở Ngạo Thiên bên cạnh.

Ngũ Tuyển Văn không cam lòng, đành nói:

“Được rồi —— à phải sư ca, ta đã theo các ngươi một ngày, cái đám ngươi gặp lúc chạng vạng kia là người của Thuần Dương Quan đấy.”

Thuần Dương Quan chính là môn phái lấy tu đạo là việc chính, uy danh dù không bằng Danh Kiếm môn, nhưng trong giang hồ cũng là một trong hai đại phái. Chuyện hôm nay, chỉ sợ đối phương sẽ không cam chịu thua.

Lâm Thục Nhân bất vi sở động, nói:

“Thì sao? Bọn họ vô lễ trước, dù nói với cha, cũng là ta đúng.”

Ngũ Tuyển Văn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Kia sư ca, ta đi về.”

“Từ từ” Lâm Thục Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa hắn kéo lại cạnh cửa, cố ý tránh Sở Ngạo Thiên, nhỏ giọng nói:

“Ngươi trên người có bao nhiêu ngân lượng?”

“A?” Ngũ Tuyển Văn đảo mắt một vòng: “Hai, hoặc ba đi.”

“Cho ta.”

“A?!”

“Ta lần này lén đi xuống núi, hầu như không mang tiền, lăn lộn mấy ngày này, trong người không còn một đồng !”

“Chính là, sư ca ngươi đem tiền đi, bảo ta như thế nào trở về a ?”

Ngũ Tuyển Văn vẻ mặt khó xử, nói: “Lần này xuống núi, bạc sư phụ đều đưa đại sư ca cầm, phân cho ta cùng Chu sư huynh mười lượng, Chu sư huynh còn ỷ nhập môn trước, cướp bạc để cho ta có bốn lượng.”

“Kia phân ta một nửa, hai lượng.”

“Ôi, sư ca, giờ ta chỉ dư lại ba lượng, một nửa là một lưỡng rưỡi a !”

“Đừng dài dòng, đưa đây!” Lâm Thục Nhân giở trò trộm cắp cường bạo, là anh hùng chân chính cũng phải khom lưng trước năm đấu thước(gạo)…


“Lâm… Lâm anh hùng.” Sở Ngạo Thiên thấy hai người ở cửa giằng co, nhịn không được gọi.

Lâm Thục Nhân quay đầu lại nhìn Sở Ngạo Thiên, thấy y đang ngượng ngùng lắp bắp nói:

“Không, không lo chuyện tiền bạc, cái này ta cũng có…..”

Tuy rằng Lâm Thục Nhân hạ giọng nói, nhưng thính giác y hơn người, nhất thanh nhị sở đều nghe được.(Đông Huyền: Nghe luôn chuyện chồng dùng vũ lực ăn hiếp người ta =)) )

Dứt lời, Sở Ngạo Thiên túi tiền ra, đổ ngân lượng bên trong lên bàn, cũng có hơn mười lượng.

“Nếu không đủ, ta còn có nữa.” Hắn lại lôi trong tay áo lôi ra một xấp ngân phiếu, đẩy ra:

“Thông hành trên cả nước, ngân hàng tư nhân nào cũng có thể đổi.”

(Tàn : cổ đại có ngân hàng nữa hả…?)

Lâm Thục Nhân cả người hóa đá, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Thật tốt quá, sư ca, vấn đề tiền bạc đến đây là kết thúc!”

Ngũ Tuyển Văn xiết chặt túi tiền, nhân cơ hội giãy ra khỏi Lâm Thục Nhân:

“Ta đi, không cần tiễn !”

Sưu một cáiđã mất dạng.

Thỏ đế đã chạy, Lâm Thục Nhân muốn bắt cũng không bắt được, trong phòng lại chỉ còn lại hai người:y và Sở Ngạo Thiên. Sở Ngạo Thiên mở to mắt nhìn Lâm Thục Nhân, biểu tình nghiêm túc, tay còn gắt gao nắm ngân phiếu, cũng không biết mình vừa làm là đúng hay sai.

“Ai, ngươi a….ngu chết mất”


Lâm Thục Nhân lắc đầu thở dài, đi đến bên giường, kéo Sở Ngạo Thiên ôm. Sở Ngạo Thiên cả kinh, trong lòng khẩn trương vô cùng, ngồi ở trên đùi Lâm Thục Nhân bất tri bất giác co thành một cục.

“Trừ ta ra, ngươi không được đối xử với người khác như thế, biết chưa ?”

Lâm Thục Nhân ôm Sở đại giáo chủ như ôm hài tử, chỉ thấy hắn ngây thơ gật đầu, cái mũi bị Lâm Thục Nhân dùng ngón trỏ niết niết nhéo nhéo.

“Ngốc tử.”

Nụ cười của Lâm Thục Nhân càng mê người, ôn hòa mà lạnh lùng, tà mị nhưng tao nhã.

Sở Ngạo Thiên đang muốn hỏi hắn ngốc chỗ nào, không ngờ Lâm Thục Nhân lại dùng môi y áp chế, làm hắn trở tay không kịp. Cuồng loạn, xao động, nhiệt hỏa, tất cả đều bị gợi lên, hắn lập tức muốn cảm thấy ngột nhạt !

“Lâm….”

Không đợi hắn nói gì, Lâm Thục Nhân đã xoay người đè hắn xuống giường.

Sở Ngạo Thiên bị hôn đến loạn óc, bất giác hé miệng mời gọi, ngươi tới ta đi, gắn bó hòa hợp ! Cả đêm giao triền gắt gao một khoảng cách cũng không có, hơi thở dồn dập, nến cũng không thèm tắt, mặc cho có ai thấy được cũng đỏ mặt tía tai !

Không đúng, sao lại ở dưới nữa rồi ???

Sở Ngạo Thiên đột nhiên ý thức được mình lại đâm đầu vào hoàn cảnh éo le này, lại bị chiếm tiện nghi ! Hắn nhất thời rất muốn phản kháng, rất muốn đẩy ra thân thể đang đè nặng trên người hắn, rất muốn đẩy ra đôi tay đang ngọ nguậy sờ loạn ra. Chính là, chính là cái hôn của Lâm Thục Nhân nhiệt tình dào dạt, hôn đến mức hắn không cựa quậy được, hôn đến lòng hắn như xuân về nhộn nhạo, hôn đến làm hắn muốn ngừng mà không được!

Thôi, ở dưới thì ở dưới ! Hai tay ôm lấy cổ Lâm Thục Nhân , Sở Ngạo Thiên vứt vũ khí đầu hàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui