Anh Hùng Chí


Sáng sớm hôm sau, Lư Vân mang theo ấn tín cùng hành lý khởi hành xuống phía nam. Trên đường đến Trường Châu, triều đình cấp cho hắn mười tên thư đồng gia đinh theo săn sóc. Đám người Cố Tự Nguyên, Liễu Ngang Thiên, Tần Trọng Hải, Ngũ Định Viễn cùng ra đưa tiễn, làm cho Lư Vân cảm động không thôi. Tình tự một đêm trước cùng Cố Thiến Hề, hai người khó khăn lắm mới đoàn viên, tất nhiên không nguyện ý chia lìa. Lúc này sắp ra đi, Lư Vân không thấy Cố Thiến Hề đến tiễn đưa, trong lòng đầy nỗi tịch mịch.
Ngũ Định Viễn tiến lên phía trước, nói:
- Lư huynh đệ, lần này vụ án của Yến Lăng tiêu cục, toàn bộ phải dựa vào đệ. Hy vọng có thể rửa sạch oan khuất cho khổ chủ, cũng thay người ca ca này trút cơn giận.
Lư Vân gật đầu nói:
- Cáo trạng của Ngũ huynh, ta đã xem qua. Là hai người Đồ Lăng Tâm, Tiền Lăng Dị phạm trọng tội, nếu có thể bắt được một người, lấy lời khai ra kẻ chủ mưu, án này nhất định sẽ được phá.
Ngũ Định Viễn cầm tay hắn, nhắc nhở:
- Đám người Côn Luân Sơn hành sự tàn bạo độc ác, mọi việc phải cẩn thận, đừng để bọn chúng làm gì.
Lư Vân cười nói:
- Mấy ngày nữa Dương lang trung sẽ tới tương trợ, đến lúc đó ta sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ngũ Định Viễn gật đầu, lại khó nén vẻ cô đơn trên mặt.
Tần Trọng Hải cũng tới nói lời từ biệt. Thấy trong mắt Lư Vân thoáng mang vẻ sầu tư, y không nhịn được cười nói:
- Lư huynh đệ! Hai mắt lệ đẫm lưng tròng làm gì? Mỗi lần thấy ngươi đều là vẻ mặt sầu khổ, mới làm Tri châu mà đã thành bộ dạng như vậy sao!
Lư Vân cười khổ nói:

- Tần tướng quân đã chê cười, huynh cũng phải bảo trọng!
Tần Trọng Hải cười nói:
- Cái gì mà bảo trọng? Ngươi đi lần này, mấy tháng sau về kinh bẩm cáo, đến lúc đó mọi người lại đi uống vài chung!
Lư Vân nhớ đến những ngày mình không ở trong kinh, chỉ sợ tình cảm của Cố Thiến Hề phai nhạt, bất giác cảm thấy lo lắng.
Mọi người dặn dò rồi vẫy tay tạm biệt. Lư Vân chợt thấy trong ánh mắt Tần Trọng Hải có tia gian trá, không biết có âm mưu kỳ quái gì, làm cho hắn không nhịn được thầm nghi ngờ.
Lư Vân ngồi trong xe, cầm bản ghi chép về Trường Châu thầm thì đọc:
- Trường Châu lệ thuộc phủ Tô Châu, ba vạn bảy nghìn một trăm năm mươi lăm hộ, mười hai vạn bốn nghìn chín trăm tám mươi lăm khẩu. Trường Châu tựa vào tây bắc Hổ Khâu Sơn, ven dương thành có nhiều hồ rộng lớn, đông có Lâu Giang bắt nguồn từ Thái Hồ, đông nam có Vận Hà...
Hắn đọc một lượt, thầm nghĩ: “Lần này ta thụ ấn làm quan, nhất định vì dân chúng làm nên một phen sự nghiệp, tuyệt không thể quên chí hướng cùng khổ khi xưa”
Hắn nghĩ một lát, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, kình lực đầy người, đột nhiên gió lạnh thổi tới mang theo hơi hám mùa thu. Trong cảnh thu, hắn nghĩ tới Cố Thiến Hề mà thấy cõi lòng phiền muộn, chỉ cảm thấy tình ý bản thân thật khó điều khiển, không nhịn được than thở.
Chợt nghe gã xa phu nói:
- Tri châu lão gia! Trước mắt ngài đi làm quan, sao còn ở trong thở dài liên tục, dường như là đi chịu mất đầu sao?
Lư Vân nghe tiếng nói chuyện của xa phu hàm hồ không rõ, cổ họng như có gì nghẹn lại, nghĩ rằng người này bị cảm mạo viêm họng, liền nói:
- Vị huynh đài này, lúc này ít nói thôi, đỡ bị đau họng.
Người nọ cười nói:
- Bị đau họng? Ngược lại là không.
Sau đó cười hỏi:
- Nghe nói Lư tri châu còn chưa rước dâu lần nào! Thở dài là vì ý trung nhân chăng?
Lư Vân nhớ tới Cố Thiến Hề, gật gật đầu:
- Tại hạ kết giao với một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, những ngày qua rất vui vẻ.
Xa phu kia cười hỏi:
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Là Dương quý phi sao?
Lư Vân nhướng mày thầm nghĩ: “Xa phu này thật vô lễ”
Hắn chỉ cúi đầu lạnh nhạt. Một lát sau, xa phu kia lại hỏi:

- Nghe nói trước kia, Lư tri châu từng làm tham mưu trong quân, còn có công hộ giá công chúa, liệu có việc này?
Lư Vân ồ một tiếng, nói:
- Sao ngươi biết nhiều vậy?
Xa phu nói:
- Là ta nghe đại thần trong triều nói.
Lư Vân nhớ tới công chúa, nhất thời thầm thở dài: “Không biết mấy năm nay công chúa có ổn chăng? Gã vương tử kia có đối xử tốt với nàng?”
Đang nghĩ, chợt nghe xa phu kia hỏi:
- Vì sao Lư tri châu thở dài? Đang nghĩ đến công chúa đẹp như hoa kia sao?
Lư Vân gật đầu nói:
- Đúng vậy! Công chúa đối xử với ta thật thân thiết, không biết mấy năm nay nàng có được hạnh phúc không nữa!
Xa phu kia cười nói:
- Lư tri châu sao phải sầu khổ? Nếu biết nàng sống không vui, ngài có thể đi Tây Cương thăm nàng một phen.
Lư Vân nghe ngữ khí người nọ ngày càng khinh mạn. Hắn nhíu mày nhắc:
- Sao ngươi nói chuyện vô lễ như vậy? Chuyên tâm đánh xe đi!
Đột nhiên xa phu giật cương một cái, không ngờ chuyển sang hướng tây, Lư Vân cả kinh nói:
- Ngươi làm gì vậy? Chúng ta phải đi hướng nam!
Xa phu kia cười nói:

- Ta thấy hay là cứ đi hướng tây! Sớm đưa ngài đến gặp công chúa!
Lư Vân cảm thấy đầy nghi ngờ, đột nhiên nhảy lên, quát:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Xa phu nọ cười khúc khích, sau đó cởi mũ. Thoáng chốc gió thổi, lộ ra mái tóc đen nhánh trên đầu. Lư Vân thấy gương mặt ôn nhu hiện ra, đang cười như không cười nhìn mình. Hắn chấn động, run giọng thốt:
- Thiến Hề… Là… Là nàng…
Xa phu kia chính là Cố Thiến hề giả trang, chỉ thấy nàng che miệng cười nói:
- Ta thấy, hay là chúng ta mau đến Tây Cương đi, đưa chàng đi làm Phò mã gia cũng tốt!
Lư Vân nhớ tới ánh mắt giảo hoạt của Tần Trọng Hải khi đưa tiễn, thì ra y đã sớm biết Cố Thiến Hề cải trang thành xa phu, chỉ là không nói ra mà thôi.
Lư Vân thấy người yêu thương, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vừa phiền lại vừa lo. Mừng vì Cố Thiến Hề đến ngoài ý liệu, mừng vì thâm tình của nàng như thế, tình cảm của hai người ngày càng tiến triển. Ưu phiền là vì Cố Tự Nguyên, không thấy thiên kim tiểu thư, nhất định lão sẽ lo lắng nổi trận lôi đình.
Quả nhiên lúc này trong thượng thư phủ đã loạn thành một đống. Cố phu nhân cùng Nhị di nương sợ tới hoa dung thất sắc. Tìm mọi nơi không thấy tiểu thư, muốn gặp Tiểu Hồng để hỏi, ai ngờ cũng không thấy bóng dáng tiểu nha đầu này. Cố Tự Nguyên tìm được một phong thơ trong thư phòng. Là nữ nhi bảo bối của lão chào từ biệt, nói là về thăm quê cũ. Cố Tự Nguyên kinh nghi bất định, cho tìm Nhị di nương đến hỏi, mới biết hai năm trước Cố Thiến Hề đã có tình cảm với Lư vân. Xem ra đích thị nữ nhi bảo bối đã đi tìm hắn.
Nói đến cũng kì quái, mấy hôm trước muốn nha đầu này ngồi cùng bàn ăn với Lư Vân còn khó, ai ngờ qua vài ngày lại gắn bó như keo sơn, luyến tiếc không rời nửa ngày, xem ra lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển. Lão thân là cha, cũng không nhìn ra nửa điểm dấu vết.
May Lư Vân là người tri thư đạt lễ, nghĩ tới khuê nữ đồng du đồng cư cùng hắn cũng không sinh ra chuyện vi phạm lễ giáo. Có điều nữ nhi bảo bối tùy hứng như thế, Cố Tự Nguyên thật là tức giận, giận trước nay quản giáo con mình không nghiêm. Nhị di nương thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lại cho Lư Vân ngàn đao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui