Lại nói Ngũ Định Viễn rơi xuống ao độc, toàn thân đau đớn như bị lửa thiêu tận tâm can. Hắn thấy da thịt của mình từ từ tan rã, nội tạng tim phổi phơi bày ra bên ngoài. Trong làn nước độc, hai mắt vô cùng đau đớn, trước mặt chỉ là màn đêm mờ mịt không thấy.
Một bộ khoái như hắn, lẽ nào lại rơi vào kết cục thảm thiết này?
Tách tách!
Những giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống mặt Ngũ Định Viễn. Trong sự im lặng, hắn như một xác chết nằm ngửa bất động trong ao. Trên đầu không ngừng tỏa sáng ánh sáng tím rực rỡ, hào quang chuyển động xếp thành hai hàng chữ: “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”. Ngay chính giữa còn có một hình đồ mặt người thân rắn mờ ảo trong đêm.
Nơi này không phải Minh Hải, cũng không có gian thần. Chỉ là một màn đêm u ám yên tĩnh mà thôi. Thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc Ngũ Định Viễn mới rên rỉ một tiếng rồi mở hai mắt. Cảm giác toàn thân đau nhức, hắn gắng gượng ngồi dậy, ai ngờ da thịt nơi bụng đã sớm tan ra. Lục phủ ngũ tạng đều phơi bày ra ngoài, trái tim không ngừng đập lên đập xuống, dạ dày cũng nhúc nhích liên tục.
Ngũ Định Viễn thấy cảnh tượng đầy đáng sợ này, kinh hãi kêu lên:
- Ta…Ta thật sự chết rồi sao?
Hắn muốn mở miệng gào lớn, nhưng dưới sự hoảng sợ lại tiếp tục ngất đi.
Không biết bao lâu, có một dòng nhiệt khí phun lên mặt, Ngũ Định Viễn bị nó kích thích thì tỉnh lại. Chỉ thấy một vầng sáng tím chuyển động quanh thân, trước mặt là một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn. Con ngươi màu xanh đậm kết hợp với màu xanh lá âm u, diễn tả không hết được sự quỷ dị!
Ngũ Định Viễn hoảng sợ kêu lên:
- Diêm La vương, Diêm La vương đến sao?
Trong bóng đêm, đột nhiên miệng hắn bị người banh ra. Sau đó chợt thấy cổ họng vừa cay vừa đắng. Ngũ Định Viễn giật mình hoảng sợ kêu:
- Mạnh bà thang! Họ muốn ta uống Mạnh bà thang!
Nhớ đến trên vai còn gánh hận thù chưa trả. Ngũ Định Viễn ầm ĩ kêu to:
- Ta không muốn uống Mạnh bà thang! Ta muốn báo thù! Ta thành quỷ cũng phải đi báo thù!
Trong màn đêm u ám, chất lỏng nọ theo cổ họng chảy xuống khiến hắn không thể không nuốt vào. Chất lỏng nọ vào dạ dày thì có cảm giác vô cùng tanh tưởi. Hắn đang muốn nôn ra thì nơi bụng bắt đầu đau quặn lên, sau đó cơn đau chạy xuống phần dưới, lại luồn theo ngũ tạng là tim, phổi, lá lách, gan, thận. Đau đớn công tâm, Ngũ Định Viễn lăn qua lăn lại kêu gào, toàn thân như bị lửa dày vò thiêu đốt, vô cùng thống khổ. Rốt cuộc không chịu nổi lại ngất đi.
Qua không biết bao lâu, Ngũ Định Viễn mơ thấy những giấc mộng. Có khi bản thân trở về quê hương, có khi bản thân đang ở kinh thành, nhưng phần lớn thời gian ở hiện trường vụ huyết án Yến Lăng tiêu cục.
Trong mộng, hắn hốt hoảng chạy trốn trước vô vàn xác chết. Các thi thể nọ không ngừng vươn tay muốn túm chân hắn lại. Ngũ Định Viễn che mặt kêu:
- Đừng bắt ta, ta không có cách nào giúp các ngươi, đừng bắt ta!
Bỗng những thi thể chợt biến mất. Quanh thân hắn từ từ rực sáng lên. Trong vùng sáng tím, một thanh âm như từ trên trời vọng xuống, nói rằng:
- Ngũ Định Viễn…Ngũ Định Viễn…Ngươi được trời cao lựa chọn, Ngũ Định Viễn…Ngũ Định Viễn.. Ngươi nhất định không được quên khát vọng của mình…
Ngũ Định Viễn mờ mịt nhìn trời, lẩm bẩm:
- Khát vọng? Khát vọng của ta…
Ngay chính lúc này, hắn mở choàng hai mắt. Xem ra đã tỉnh lại lần nữa, Ngũ Định Viễn kinh ngạc tự hỏi:
- Ta đang ở nơi nào?
Hắn quay đầu nhìn khắp. Phương xa vẫn là một màn đen u tối sâu thẳm yên tĩnh, không hề thấy Diễm Đình hay đám người Trác Lăng Chiêu, Giang Sung, An Đạo Kinh đâu cả. Nhớ bản thân đã rơi xuống hồ nước độc, hắn hoảng sợ giật mình:
- Địa ngục, chẳng lẽ nơi này chính là địa ngục sao?
Nhớ đến những kẻ thủ ác vẫn còn sống tốt trên thế gian, bản thân lại rơi xuống địa ngục chịu nỗi thống khổ tận cùng. Trong lòng cảm thấy trời xanh thật bất công. Hắn ôm đầu khóc rống gào thét:
- Ông trời! Mắt của lão để đi đâu? Diêm La vương đâu? Tiểu quỷ đâu hết rồi? Nơi này không phải mười tám tầng địa ngục sao? Các ngươi mau mau ra thẩm tra ta đi!
Trong lúc kích động, hắn muốn trút hết tất cả những bất bình chất chứa trong lòng với thần phật, thái độ trở nên điên cuồng.
Qua một hồi, chỉ nghe thanh âm của bản thân vọng lại từ phương xa, không hề có người đáp lại. Ngũ Định Viễn kêu mạnh một tiếng rồi vùng dậy, chỉ là cảm giác cơ thể lạnh run lên, hắn cúi đầu nhìn xuống. Ai ngờ lúc này bản thân đang lõa thể đứng trong một cái ao rộng. Thân thể lại hoàn hảo nguyên vẹn như lúc ban đầu, không hề có nửa điểm ngoại thương.
Ngũ Định Viễn ngơ ngác nhìn thân thể, nhớ đến da thịt bản thân đã bị độc thủy ăn mòn thì kinh nghi bất định, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc ta làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn cái ao dưới chân, lại nghĩ:
- Mặc kệ nơi này là nhân gian hay địa ngục, cần tìm hiểu một phen trước đã.
Xem ra đã chịu đủ mọi khổ sở, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Bất kể phía trước là Diêm vương hay quỷ quái gì. Ai ngờ đôi chân mới khẽ dùng sức. Chỉ nghe bùng một tiếng, bọt nước không ngừng nổi lên, thật không tưởng tưởng nổi thân hình hắn bắn thẳng lên bờ.
Quả thật không thể diễn ra hết sự kinh ngạc. Cái ao rộng cỡ ba trượng mà hắn chỉ khẽ động chân đã nhẹ nhàng nhảy qua. Ngũ Định Viễn ngơ ngác nhìn đôi chân trần của mình, thầm nghĩ:
- Ta… Ta làm sao vậy? Cú nhảy lúc nãy của ta, cho dù cao thủ nhất lưu trong võ lâm cũng chưa chắc làm được. Ta…trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào?
Vừa đề khí, thoáng chốc một dòng nhiệt khí từ đan điền trào ra khắp tứ chi bách hài. Luồng nội lực này vô cùng mạnh mẽ, hơn xa nội công hắn từng tu luyện gấp trăm ngàn lần, Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại trở thành thế này?
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đúng ra phải chết trong Minh Hải mới đúng, sao giờ lại ở chỗ này? Hắn thầm nghĩ:
- Phút cuối đã xảy ra chuyện gì? Diễm Đình cùng Trác Lăng Chiêu đâu? Bọn họ đang ở nơi nào?
Hắn cúi đầu nhìn cái ao nọ. Chỉ thấy làn nước ao có màu tím nhạt, lại phát ra lân quang, có một tấm bia cắm ở trước ghi bốn chữ “Ao báu Phục Hy”.
Ngũ Định Viễn lẩm bẩm:
- Thì ra ao này gọi là “Phục Hy bảo trì”, không biết nó có liên quan gì đến luồng nội lực cổ quái trên người ta?
Hắn quay đầu nhìn trái phải một lúc, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng đá rất lớn có hình ngũ giác. Đỉnh phòng là hình tròn, vách đá đối diện có khắc ba chữ rất to: “Nhân chi tâm”.
Ngũ Định Viễn lấy làm kì lạ, lập tức nhìn quanh các vách xung quanh. Lại thấy có khắc bốn hàng chữ: “Nghĩa chi can", "Tín chi thận", "Trí chi tỳ", "Dũng chi đảm”
Chợt nước ao như phản chiếu ánh sáng tím nhàn nhạt. Ngũ Định Viễn ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh phòng có ánh sáng tím mờ ảo chuyển động. Chính là hai hàng chữ “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh.”
Ngũ Định Viễn ngẩn ra thốt lên:
- Đây không phải là hai hàng chữ trong Thần Quỷ Đình sao? Sao giờ lại thấy nó ở đây?
Hắn mở to miệng, trong thoáng chốc trong đầu hiện lên ý niệm:
- Ta không phải ở nơi địa ngục. Ta còn sống, lại còn đang trong Thần Cơ Động nữa!
Trong lòng nghĩ vậy, bất giác vui sướng đến độ hoa tay múa chân, cười to:
- Thật quá tốt, ta còn chưa chết, ta còn chưa chết! Ha ha!
Qua thật lâu, Ngũ Định Viễn cũng bình tĩnh trở lại. Hắn vươn tay sờ mặt, cảm nhận thân thể mình vẫn hoàn hảo thì niềm vui sướng lại được nhân lên gấp bội, trong lòng sinh ra ý niệm cầu sinh mãnh liệt. Muốn nhanh chóng rời nơi này, thoát khỏi độc thủ của đám ma đầu lòng lang dạ sói kia.
Ngũ Định Viễn nhìn về cửa đá xa xa, thầm nghĩ:
- Nếu bây giờ ta rời hang đá, nhất định sẽ chạm mặt đám người Giang Sung. Nên đi quanh xem xét như thế nào, xem còn lối ra nào khác chăng?
Hắn khôi phục lại sự linh mẫn tỉnh táo của một bộ khoái. Ra ngoài cửa là một đường hầm ngầm dài tối đen khó có thể phân biệt phương hướng. Ngũ Định Viễn nhíu mày, muốn tìm đuốc đốt lửa thì thấy đường hầm ngầm lại chậm rãi sáng lên. Hắn ngây người một lúc, nghĩ:
- Là chuyện gì ? Sao bóng đêm bỗng sáng lên như vậy?
Đang còn nghi hoặc thì đường hầm ngày càng sáng rực, có thể thấy rõ ràng mọi thứ. Hắn quay đầu nhìn vào phòng đá, thoáng chốc hào quang chói mắt khiến hai mắt đau đớn không chịu nổi. Ngũ Định Viễn mới bừng tỉnh đại ngộ:
- Không phải có ánh sáng, mà là mắt ta có thể nhìn rõ trong bóng đêm!
Không biết cơ thể còn chỗ khác thường nào nữa, trong lòng Ngũ Định Viễn bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi không hiểu. Chỉ sợ bản thân đã biến thành loài yêu quái mặt người thân rắn trong giấc mơ kia.
Đang đi về phía trước, Ngũ Định Viễn bỗng cảm thấy sau lưng có một dòng khí nóng chuyển động. Hắn giật mình quay đầu, thấy có một con vật đang ngẩng đầu lè lưỡi phun phì phì. Trên thân nó là những chiếc vảy màu vàng, rõ ràng là một con Kim long!
Ngũ Định Viễn hoảng sợ, biết nơi này có rất nhiều quái vật, liền chạy nhanh về phía trước muốn trốn.
Hắn không biết phương hướng, chạy một lát thì quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy con Kim long kia đứng một chỗ, không hề có ý định đuổi theo.
Ngũ Định Viễn kinh nghi bất định, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc là quái vật gì, thật sự là rồng hay sao?
Ngày ấy, khi tra xét địa hình bên hồ nọ, hắn và Trác Lăng Chiêu từng gặp qua một con rắn dài hơn một trượng giống như quái vật trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại những lời cơ mật Giang Sung từng nói qua trong động. Trong lòng tò mò, mắt thấy con quái vật kia đứng im không nhúc nhích, hắn đánh bạo bước lên hai bước.
Lại gần một chút, Ngũ Định Viễn ngưng mắt nhìn kỹ quái vật. Nào ngờ nó dài tới cả mười trượng, có cái đầu màu đỏ sậm, hai mắt ánh sáng chói. Xem ra chỉ cần cắm thêm hai cái sừng hươu, lại cho thêm sáu cái móng vuốt, nó liền trở thành Kim long trong truyền thuyết!
Ngũ Định Viễn nhớ tới trên tấm da dê có nói, trong Thần Cơ Động có bốn thần thú trấn giữ. Đã gặp qua Trường Hữu, Trai Quỉ, Phì Di. Như vậy quái vật này hẳn là Kim Lân. Ngũ Định Viễn nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ ngợi:
- Lúc ta hôn mê, có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm ta, không phải là yêu quái này chứ?
Đang còn nghĩ thì con rắn lớn nọ trườn về phía trước với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc tới trước mặt hắn. Ngũ Định Viễn kinh ngạc hoảng sợ, giơ chân đá ra muốn dọa nó. Ai ngờ con rắn lớn chỉ ngẩng đầu phì lưỡi, không chạy trốn mà cũng không tấn công
Một người một rắn đối mặt đứng bất động. Ngũ Định Viễn mặt đầy sợ hãi, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc quái vật này muốn gì ? Hay là muốn ăn thịt ta?
Nghĩ vậy hắn chậm rãi lùi về phía sau muốn chạy trốn. Ai ngờ thân hình mới hơi nhúc nhích thì con rắn lớn kia liền trườn theo một chút. Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi dừng lại, con rắn lớn kia cũng bất động, lại ngẩng đầu phun lưỡi, không ngừng lay động nhìn hắn.
Ngũ Định Viễn biết có điều khác thường, lập tức chắp tay nói:
- Vị lão huynh này, tại hạ không cố ý xâm nhập quý bảo. Còn xin lão huynh giơ cao đánh khẽ, đừng theo ta nữa được chăng?
Nói rồi lùi lại mấy bước. Ai ngờ con rắn lớn kia cũng trườn theo nhưng không tấn công, chỉ vẫy vẫy cái đuôi như muốn hắn đi theo nó vậy.
Ngũ Định Viễn nghi hoặc nghĩ:
- Cự mãng này thật kỳ quái, hay là có người thuần dưỡng nó, dùng để trông coi sơn động? Ta nên theo nó xem sao!
Hắn ho một tiếng rồi chậm rãi bước lên một bước nhỏ. Con rắn lớn kia như rất mừng rỡ, lập tức xoay thân trườn sâu vào hầm ngầm. Ngũ Định Viễn đành nhắm mắt theo đuôi nó.
Mỗi khi Ngũ Định Viễn dừng lại, con rắn lớn kia cũng đứng bất động. Đến khi hắn đuổi kịp mới chịu đi tiếp. Nếu Ngũ Định Viễn quay đầu chạy trốn, nó sẽ quay lại đuổi theo, bất kể thế nào cũng không cho hắn chạy thoát.
Ngũ Định Viễn càng lúc càng hoảng sợ, thầm nghĩ:
- Cự mãng này thật thông linh bất phàm, rốt cuộc nó muốn dẫn ta đi gặp ai? Chẳng lẽ là vị thần tiên nào chăng?
Khi trước Giang Sung trăm ngàn lần đe dọa, bảo mọi người không được cố chấp tìm hiểu bí mật trong động mà mang họa vào thân.
Có điều Ngũ Định Viễn đã ở trong này, sao lại không tò mò cho được? Hắn một đường bôn ba từ Tây Lương lên kinh, vì tấm da dê kia chạy trốn ngược xuôi khắp nơi. Cuối cùng sắp thấy bí mật, hắn nhịn không được nỗi vui sướng xen lẫn lo lắng.
Lại nói con rắn lớn kia trườn đi hơn trăm thước thì dừng trước một căn phòng bằng đá. Bên trong dường như có người ở. Ngũ Định Viễn lòng đầy kinh ngạc, hoảng sợ thầm nghĩ:
- Người bên trong là ai? Phải chăng chính là người khiến Giang Sung mất ăn mất ngủ ngày đêm?
Thần Cơ Động được đồn rằng có liên quan đến số mệnh toàn thiên hạ. Bốn phía nguy hiểm trùng trùng, đều có thần thú trấn giữ. Mọi vấn đề thần kì nan giải có lẽ nằm ở căn phòng đá trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại bốn câu: “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại” kia, bất giác toàn thân phát run. Hắn đứng trước cửa động, lớn tiếng kêu rằng:
- Có ai chăng? Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn, xin bái kiến tiền bối!
Kêu vài lần nhưng không ai bước ra hoặc lên tiếng trả lời. Ngũ Định Viễn thân không mảnh vải, tuy không tiện gặp người nhưng cũng không thể cứ ngơ ngác đứng như vậy, đành kiên trì kêu thêm lần nữa:
- Tiền bối, nếu ngài không ra, tại hạ đành mạo muội xông vào.
Liền đưa tay che thân rồi nhăn nhó đi vào trong. Bước vào là một khoảng không gian trống trải. Giữa phòng có một đài cao, phía bên có một tấm bia có khắc bốn chữ “Đài thần Nữ Oa”. Trên này có đặt một chiếc quan tài bằng đá rất lớn, được ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, ngoài ra không còn gì nữa.
Ngũ Định Viễn lên đài, tới cạnh cỗ quan tài bằng đá. Thấy trên người phản chiếu ánh sáng như nước biển xanh thẳm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra trên trần có khảm những viên ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng tím mờ ảo như ở ao báu Phục Hy vậy.
Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn quan tài thì nghi hoặc:
- Cỗ quan tài này đầy thần bí, không biết bên trong chứa người nào?
Muốn mở quan tài ra xem nhưng chợt nhớ chỗ này quái dị khôn lường. Một đường tới đây đều có nhiều quái thú như Trường Hữu Phì Di cản đường. Giờ trong này có cương thi hay yêu quái thì cũng không mấy ngạc nhiên. Ngũ Định Viễn lắc đầu cười khổ, không vội đụng đến quan tài mà nhảy xuống đài cao, đi một vòng khắp thạch thất xem xét một hồi. Có điều không thấy người hay vật gì khác.
Đã tới nơi cuối cùng, không thể tìm ra bí mật thì sao có thể cam lòng? Ngũ Định Viễn nhìn quan tài than rằng:
- Không còn cách nào, đành phải mở quan tài vậy.
Có điều ở nơi u tối đáng sợ. Hắn không dám xằng bậy mà cung kính quỳ trước quan tài bằng đá, nói:
- Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn. Do cơ duyên đến nơi này, xin thứ cho tội mạo muội.
Ngũ Định Viễn dập đầu một lúc, đánh bạo mở nắp quan tài rồi nhảy ra xa, chỉ sợ có cương thi quỷ quái gì đó xuất hiện. Qua một lúc không thấy dị trạng, hắn thở ra rồi bước lại, chậm rãi vươn người cúi nhìn.
Liếc thoáng qua thì trong này không thấy thi thể nào cả, chỉ có một bộ y phục màu vàng mà thôi. Ngũ Định Viễn thở phào:
- May là không có thứ kỳ quái gì nhảy xổ ra!
Lại nghĩ:
- Có điều trong quan tài không có thứ gì, làm sao để tiếp tục tra xét đây?
Thoáng chốc lòng hắn đầy thất vọng, than thở một tiếng rồi lấy bộ y phục màu vàng kia ra, lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của bản thân:
- Không được, ta cứ mượn tạm bộ y phục này dùng trước!
Bộ y phục này e là liệm theo người chết. Ngũ Định Viễn tuy sợ hãi nhưng còn hơn là để cả người trần như nhộng. Hắn mặc nó lên người, cảm giác chất liệu nhẹ nhàng thoải mái, liền nghĩ:
- Bộ y phục này thật phi phàm. Nhất định thân phận người chết rất cao quý, không biết có lai lịch gì?
Theo ánh sáng, thấy trên y phục có thêu một con kim long ngũ trảo. Là long bào của hoàng đế! Ngũ Định Viễn hoảng sợ đến hai tay phát run, thầm nghĩ:
- Bộ y phục này…là long bào. Chẳng lẽ Thần Cơ Động chính là lăng mộ đế vương hay sao? Như vậy thi thể trong cỗ quan tài đâu? Vì sao không thấy? Chẳng lẽ đã bị kẻ nào trộm đi?
Còn đang đoán già đoán non, chợt cảm thấy sau lưng truyền đến một làn nhiệt khí. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quay đầu. Chính là con rắn lớn kia đang trườn lại đây. Nó há cái miệng lớn đỏ lòm như muốn cắn nuốt hắn.
Lúc trước nó rất hiền lành, sao giờ lại trở nên hung dữ vậy? Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Nguy rồi, nhất định cự mãng này được giao bảo vệ lăng mộ, thấy ta trộm đồ trong quan tài nên muốn tới cắn.
Lúc này con rắn lớn hung mãnh bò tới trước mặt, há miệng như muốn đớp tới cánh tay hắn. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quát to:
- Tránh ra!
Con rắn vẫn hung mãnh đớp tới. Ngũ Định Viễn đành vung chưởng ra. Chỉ nghe bành một tiếng, một chưởng của hắn đánh trúng giữa bụng con rắn lớn, khiến nó bắn thẳng vào vách tường.
Ngũ Định Viễn thấy chưởng lực bản thân hùng mạnh thì hoảng sợ, khẽ lắc đầu rồi chạy đến chỗ con rắn lớn. Chỉ thấy nó đang vặn vẹo cơ thể, nơi bụng bị thủng một lỗ lớn như bị thứ kịch độc gì ăn mòn vậy, e là không sống được bao lâu nữa.
Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:
- Là chuyện quái gì ? Sao bụng của cự mãng này lại thối rữa nhanh như vậy?
Hắn nhìn bàn tay phải của mình, thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng tím mờ ảo, kinh ngạc thốt:
- Tay của ta có kịch độc sao?!
Con rắn lớn bị trúng một chưởng hùng hậu nhưng còn chưa chết. Cái miệng vẫn mở lớn, uốn éo cơ thể như muốn bò tới bên người Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Cự mãng này không sợ chết sao? Muốn bị đánh nữa?
Lần này hắn không dám lỗ mãng, lại thấy cái miệng rắn có ngậm cái gì đó như muốn giao lại cho hắn vậy.
Ngũ Định Viễn “A” một tiếng. Giờ mới hiểu con rắn tới chỉ muốn giao thứ này cho hắn. Mắt thấy tính mệnh của nó như đèn cạn dầu, trong lòng bỗng dâng đầy cảm giác áy náy.
Hắn ngồi xuống đất tiếp nhận vật nọ. Là một quyển sách cổ cũ kỹ. Con rắn lớn thấy Ngũ Định Viễn nhận sách thì vui mừng. Nó gắng bò đến bên, đem cái đầu lớn gối lên chân hắn, dường như trong mắt lộ vẻ đau thương.
Ngũ Định Viễn đau khổ than:
- Xin lỗi, là ta ra tay quá nặng, khiến ngươi thành như vậy.
Nhìn con rắn phì phì cái lưỡi, cơ thể chậm rãi cứng ngắc rồi chết đi. Ngũ Định Viễn thở dài một hơi, thầm nghĩ:
- Xem ra võ công của ta không yếu như trước. Sau này ra tay nhất định phải giữ chừng mực. Nếu không sẽ đả thương người, tạo sát nghiệp rất nặng.
Ngũ Định Viễn vươn tay phải khẽ vuốt đầu rắn, ai ngờ cái đầu cũng bị ăn mòn một cái lỗ sâu. Hắn vô cùng hoảng sợ, nhìn tay phải của mình thì lẩm bẩm:
- Đây là chuyện gì ? Ta…Tay của ta sao độc như vậy?
Lúc ở ao báu Phục Hy, hắn phát hiện bản thân có nội lực hùng hậu cùng đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm. Giờ lại biết tay phải của mình có kịch độc như loài yêu quái. Ngũ Định Viễn ngây người im lặng một lúc.
Nhìn thi thể to lớn của con rắn thì đau lòng, hắn vươn tay trái đặt nó xuống mặt đất rồi cầm quyển sách nọ lên, thầm nghĩ:
- Không biết thư tịch này có lai lịch thế nào, liên quan đến bí mật của Thần Cơ Động chăng?
Nhờ vào ánh sáng xanh trong phòng, Ngũ Định Viễn thấy trên bìa sách có ghi bốn chữ “Phi La Tử Khí”, dường như là một bí kíp võ công nào đó. Hắn kinh ngạc lẩm bẩm:
- Phi La Tử Khí? Tay phải của ta âm độc như vậy, chính là Phi La Tử Khí sao?
Hắn mở trang thứ nhất, trên này không ghi pháp môn luyện công mà là một đoạn cố sự. Biết có liên quan đến bí mật trong động, lúc này thật cẩn thận đọc xuống.
- Ngươi trước được trời phù hộ, sau lại có lời chỉ dẫn. Trải qua bốn cửa nguy hiểm bốn cửa khó khăn, thiên mệnh đã tập hợp đầy đủ, kế thừa ý chí của ta trở thành Nhất Đại Chân Long.
Ngũ Định Viễn ngây người một lúc, tự hỏi:
- Cái gì gọi là Nhất Đại Chân Long?
Xem tiếp thấy viết rằng:
- Thiên đạo khó đoán, không thể suy theo lẽ thường. Khi ngươi đọc được ghi chép này, cũng chính là lúc thay triều đổi đại. Ta tuy tự ình inh, trên đời không có đối thủ nhưng loài gian thần mọc lên như nấm sau mưa. Đã khiến cho thánh thượng thân chinh rơi vào tay giặc, quốc gia như lâm nguy như trứng xếp chồng. Ta không còn cách nào, chỉ có thể phong ấn Thần Cơ Động, tạm nghênh thánh giá vào ở trong. Chờ thời cuộc yên ổn, mai nay lại mời người về kinh trọng đăng tam bảo.
Ngũ Định Viễn xem qua thì vô cùng kinh ngạc:
- Là ý gì nữa đây? Hoàng thượng thân chinh rơi vào tay giặc là sao? Không phải ngài vẫn êm đẹp ở trong thành Bắc Kinh hưởng phúc sao? Tại sao nói là tạm nghênh thánh giá? Thực là không hiểu nổi. Thôi vậy, chờ ta ra khỏi động, tới hỏi Dương lang trung là được.
Nghĩ đến Dương Túc Quan kiến thức uyên bác, nhất định có thể dò ra bí mật trong này. Hắn tiếp tục đọc:
- Thần Cơ Động vô cùng kín đáo ẩn mật. Thế gian này không ai có thể tìm được cửa vào. Chỉ là không thể không có tâm phòng người. Giang Sung kia tướng mạo không nhỏ, có chí tam công, lòng mang ý khác. An nguy của thánh thượng tuyệt không thể xem thường. Ta muốn bảo vệ thánh giá bình an, đã phóng thích thần thú trong động, lại thêm chỉ dẫn trong Thần Quỷ Đình. Nếu không dù được trời cao phù hộ, cũng khó tìm bóng dáng của thánh thượng.
Ngũ Định Viễn ngây người một lúc lâu, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc người nọ muốn gì? Hao tâm tổn trí là muốn bảo vệ ai? Chẳng lẽ người trong quan tài thật sự là hoàng thượng? Nhưng điều này sao có thể?
Trong lúc khó hiểu, hắn chỉ có thể tiếp tục đọc:
- Ngươi trước được Trấn Tà Thiên Phù, sau đó lại quên mình nơi Minh Hải. Người đại nhân đại dũng như thế, tất có thiên mệnh hộ thể. Niệm cơ duyên tiên phật trong người, tự mình cần cố gắng hơn nữa, đền đáp lại quốc gia. Uống rượu trời Nữ Oa, tắm trong áo báu Phục Hy. Tâm được nhân, Can được nghĩa, Thận được tín, Tỳ được trí, Mật được dũng. Chính là “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”
Ngũ Định Viễn đọc thì vỡ ra, giờ mới biết được chân tướng. Thần thai bảo huyết phù thiên lục” ngụ ý là lấy máu tươi rải lên tấm da dê, sẽ phá giải các cơ quan trong động. Còn câu “Nhất đại chân long hải trung sinh”, thì ra phải nhảy vào biển sâu nguy hiểm mới phá giải được cơ quan bí mật cuối cùng của Thần Cơ Động. Nếu không làm như thế, nhất định không thể tìm ra tuyệt thế võ công.
Nghĩ lại khi trước, hắn cùng đường mới bi phẫn nhảy xuống Minh Hải, không ngờ lại giải được cửa ải khó khăn cuối cùng. Vị tiền bối kia hành sự thật chu đáo, dùng biện pháp siêu thoát để thử luyện lòng người. Xem ra là lo lắng truyền nhân sau này làm xằng làm bậy, mới đặt cạm bẫy cơ quan thử thách.
Ai ngờ bản thân hắn đánh bậy đánh bạ mở ra, cuối cùng lấy được thần công. Ngũ Định Viễn cười khổ, lắc đầu thầm nghĩ:
- Quả là ý trời. Có lẽ đúng như lời ghi trên sách, ta thật có thiên mệnh hộ thể.
Khi trước, phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí hay quyền thần Giang Sung đều lấy làm lạ vì tướng mạo của hắn. Ngẫm lại cũng có đạo lý.
Hắn ngây ngốc thì thầm:
- Trong này nói cái gì mà rượu trời Nữ Oa, ao báu Phục Hy! Có liên quan đến luồng nội lực cổ quái tồn tại trên người ta sao?
Lúc bản thân đang hôn mê, dường như là bị con Kim Lân kia bắt nuốt thứ nước cay đắng nào đó. Còn tưởng là “Mạnh bà thang” của địa ngục, nào biết đó là “rượu trời Nữ Oa”, còn ao lạnh như băng mà hắn ngâm mình ở trong hẳn là ao báu Phục Hy.
- Nội công trên người ta nhất định là võ học Thiên Sơn mà Trác Lăng Chiêu ngày nhớ đêm mong. Đám người kia tính hết mọi đường xảo trá, ngược lại mang cho ta ích lợi rất lớn, thật sự rất đáng cười!
Nghĩ đến đám người Trác Lăng Chiêu biết được sẽ rất thất vọng khó chịu, Ngũ Định Viễn phá lên cười ha hả. Đang cười thì thấy những hạt bụi trên nóc bị nội lực chấn động rơi xuống lả tả. Hắn vội thu liễm tinh thần, thầm cảnh tỉnh bản thân:
- Ta thân còn trong cảnh hiểm, đừng nên đắc ý quá sớm.
Thổ nạp một lúc, hắn lại đọc tiếp:
- Trên người ngươi có thiên mệnh, lại được chân truyền thần công, không được quên đi ý chí của Chân Long. Chuyện thánh giá ở Thần Cơ Động, chỉ có ta và Giang Sung biết mà thôi. Ngươi vạn lần không thể để truyền ra ngoài. Giang Sung đã có ý mưu phản. Trong lúc quốc gia gặp nạn, ngươi cần dùng hết sức lực tài cán của mình, nghênh giá hoàng thượng hồi kinh nắm đại vị, thi hành nền chính trị nhân từ. Được thế mới không thẹn với cái tên Chân Long.
Bên dưới không thấy có chữ ký tên hiệu gì cả, chỉ có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở:
- Chuyện nơi này không được nói với người ngoài, nếu không sẽ làm triều đình rung chuyển, ngược lại sẽ có lợi cho đám phản loạn. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!
Ngũ Định Viễn lật nhanh các trang sách, ngoài đoạn ghi chép ở trên thì đều là pháp môn tu luyện “Phi La Tử Khí”. Có điều trong đầu hắn đang loạn thành một đống bùi nhùi, nào có tâm trí xem xét, liền đem quyển sách cất vào trong lòng.
Nhìn quan tài bằng đá trống rỗng trước mặt, hắn lẩm bẩm:
- Quyển sách này nói sắp thay triều đổi đại, còn Giang Sung âm mưu phản quốc! Những chuyện này sẽ bắt đầu từ đâu? Hoàng thượng đang tốt đẹp ở thành Bắc Kinh, vậy khi nào thì thay ngôi đổi vị?
Hắn nghĩ kỹ một hồi thì giật mình hoảng sợ. Nhớ tới đương kim hoàng đế là “Mẫn vương”, người này không phải hoàng thái tử đăng cơ mà là ngự đệ của tiên hoàng. Chỉ vì Võ Anh hoàng đế sớm thác lúc tráng niên, Mẫn vương mới lên kế vị.
Ngũ Định Viễn tỉnh ngộ, giờ đã hiểu “thánh thượng” trong động không phải ai khác. Chính là hoàng huynh của đương kim thánh thượng, Võ Anh hoàng đế năm xưa!
Nhìn bộ long bào trên người, Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:
- Đây chính là y phục của Võ Anh Đế sao? Nhưng… sao có thể?
Võ Anh Đế băng hà từ ba mươi năm trước. Nếu giờ còn sống cũng đã quá ngũ tuần.
- Không phải Võ Anh Đế chết trong tay kẻ gian rồi sao? Đã qua mấy chục năm, sao có thể còn sống ở nơi này? Một trời không thể có hai thái dương, một nước không thể có hai vua. Nếu người này còn trên đời, thần tử như chúng ta biết phải làm gì?
Càng nghĩ càng hoảng, Ngũ Định Viễn lại xem kỹ lần nữa nhưng đúng là trong quan tài đá không còn gì. Hắn thở phào một tiếng:
- Xem ra đoạn ghi chép kia không đúng sự thật, ngay cả chữ ký tên cũng không có, tám phần là do người giang hồ ngông cuồng bày nên. Ở cái nơi hoang vu chim không thèm ị như Thần Cơ Động này, một người có thể sống nổi mấy chục năm sao? Chỉ sợ buồn thôi cũng đủ làm người ta chết mất.
Hắn đang muốn cười to nhưng lại nghĩ:
- Không đúng…Nếu đoạn ghi chép kia là nói hươu nói vượn, trên đời này sao lại có tấm da dê kia, còn khiến Giang Sung không ngừng đuổi giết cướp đoạt?
Ngũ Định Viễn ngốc người một hồi, than thở:
- Bất kể thế nào, Võ Anh Đế đã mất tích. Người không ở trong động, cũng không xuất hiện trên nhân gian, như vậy khác nào đã chết. Một nước không thể có hai vua, đã chết vài thập niên trước thì cứ xem như cơn gió thoảng qua biến mất, đừng tạo thêm phong ba loạn lạc nữa.
Ngũ Định Viễn suy xét thì đoán rằng. Sơn động này là do nhân tài ngàn năm trước dựng nên. Không biết vì nguyên nhân gì, từng có người đem Võ Anh Đế giấu ở trong này. Đáng thương là hoàng đế xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rơi vào kết cục mất cả hài cốt, chỉ còn lại bộ long bào để người đời sau tưởng nhớ.
Có lẽ, Võ Anh Đế không phải bị mãng xà ăn thịt thì bất cẩn rơi xuống ao sâu chết đuối. Không chừng nữa là do cô độc một mình, không chịu nổi nhàm chán nên đã tự sát.
Nghĩ vậy hắn thở dài một tiếng, quỳ trước quan tài bằng đá, nói:
- Tiền bối ở trên cao, không phải vãn bối không chịu dốc sức phò trợ, chỉ là Võ Anh Đế đã biến mất không thấy bóng dáng. Giờ không tìm thấy hài cốt, tiền bối muốn vãn bối trung thành với người nào đây? Cho dù ngài là thần thánh phương nào, ở trên cao có linh thì thứ cho, vãn bối vô cùng cảm kích.
Ngũ Định Viễn đang quỳ, chợt nghe phương xa có tiếng động. Hắn nghiêng tai lắng nghe, nghe được một thanh âm trầm thấp cùng một thanh âm cao vút như một nam một nữ đang nói chuyện. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phát sáng trong bóng đêm, thấy dường như có hai cái bóng xám đang bay đến đây.
Ngũ Định Viễn thấy phía dưới hai cái bóng kéo dài, nhìn kĩ như phần đuôi của quái vật nào đó. Thoáng nhớ lại hai bức hình một nam một nữ ở Nam Thiên Môn, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng hốt kêu lên:
- Quỷ! Có quỷ đến!
Hai thân ảnh mặt người thân rắn kia vô cùng quỷ dị, nếu để chúng thấy được thì bản thân còn mạng trở ra sao? Nhớ đến hình dạng quái dị của Tề Bá Xuyên trong mộng, hắn sợ hãi đến mức tim đập chân run, vội chạy nhanh vào sâu trong động.
Càng chạy, Ngũ Định Viễn cảm thấy như mình đang cỡi trên mây bay rất nhanh, tuy tò mò nhưng không dám dừng lại tìm hiểu. Sơn động này quả thật vô cùng quỷ dị, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm đường ra.
Đang hoảng sợ, chợt phía trước có ánh sáng, Ngũ Định Viễn vội chạy tới, thấy trên đỉnh động có một cái giếng trời cỡ chừng hai thước. Hắn vui mừng quá đỗi nhìn lên cao. Lúc này bên ngoài trời đã là đêm khuya. Tinh tú mọc đầy trời cao, nếu nhảy ra được nhất định tìm được đường sống. Có điều nóc động rất cao, hắn lo lắng không biết bản thân có đủ năng lực này hay không.
Ngũ Định Viễn nhìn về phương xa đen tối trong động, chỉ sợ quái vật mặt người thân rắn kia bất ngờ xuất hiện. Hắn hít vào một hơi, vận khởi khinh công, hai chân dùng sức nhảy lên.
Ai ngờ lại thấy thân mình nhẹ bỗng, giống như đại bàng vươn cánh rộng bay trên trời cao vậy, chỉ một bước đã bay nhanh lên trên đỉnh. Hắn kêu to một tiếng, muốn kìm hãm lực nhảy nhưng không kịp. Trong tiếng vù vù, đỉnh đầu truyền đến cơn đau. Thì ra đầu hắn đã đụng vào trần động, sau đó nghe ầm một tiếng, trần động lại bị phá ra một lỗ hổng.
Lúc này Ngũ Định Viễn kinh ngạc cùng cực, khí trầm đan điền hạ thân rồi ngã rầm xuống đất, toàn thân đau đớn không chịu nổi.
Hắn nằm trên mặt đất, nhìn lỗ thủng trên trần động, lẩm bẩm:
- Đây chính là uy lực của Phi La tử khí sao?
Cho đến lúc này mới biết võ học Thiên Sơn huyền bí khôn lường, nếu sử dụng không cẩn thận thì ngược lại còn gia hại bản thân. Hắn quan sát cái giếng trời trên trần động rồi lại nhảy lên. Lần này cẩn thận hơn nhiều, không dám dùng sức quá mạnh, cơ thể nhẹ nhàng bay thẳng lên, chỉ một thoáng đã thoát khỏi sơn động.
Ngũ Định Viễn bay lên khỏi giếng rồi rơi xuống mặt đất. Nhìn quanh bốn phía thì bản thân đang ở trên một cao nguyên. Chung quanh là những rặng núi bát ngát trải rộng, có lẽ nơi này vẫn thuộc Thiên Sơn.
Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn ánh sao, xem ra đã gần đến nửa đêm. Gió lạnh thổi tới, hắn hít vào một hơi, tâm tư như trút bỏ được gánh nặng. Giờ phút này không còn Giang Sung hay Trác Lăng Chiêu quấy rầy nữa. Nhìn dãy núi hùng vĩ phương xa, hắn thả lỏng cơ thể nằm trên đất, si ngốc nhìn ánh trăng tròn bàng bạc trên trời cao.
Một vùng rộng lớn chìm trong sự yên tĩnh, Ngũ Định Viễn lẳng lặng suy nghĩ lại toàn bộ sự việc.
- Làm sao bây giờ, tấm da dê không phải là bằng chứng Giang Sung bán nước cầu vinh, chỉ là một tấm địa đồ cất giấu bảo tàng. Vậy làm thế nào mới đánh đổ được Giang Sung đây? Ta đắc tội với đám gian tặc, sau này biết làm sao? Liễu hầu gia có thể bảo vệ ta an toàn không?
- Xem ra Vương ngự sử, Liễu đại nhân đều đã uổng phí tâm huyết. Da dê không thể đánh đổ Giang Sung. Nếu ta tiếp tục đối nghịch, chỉ sợ chết thảm không lời diễn tả. Ai…Đời người chỉ là trăm năm mà thôi, bây giờ ta tự do tự tại, trở về kinh thành tranh đấu làm chi? Còn không bằng quay về Tây Lương buôn bán nhỏ mưu sinh, sống cho qua hết cuộc đời phù du này thôi.
Lần này tới Thiên Sơn, vừa từ cõi chết trở về. Phút chốc hắn nản lòng thoái chí. Vinh hoa phú quý công danh lợi lộc, tất cả đều chỉ xem như mây khói mà thôi.
Hắn nhắm mắt, đang muốn ngủ một giấc dài thì bỗng nhớ đến Diễm Đình, liền giật mình ngồi dậy:
- Không được! Tiểu cô nương đó còn đang trong tay Trác Lăng Chiêu. Nếu nàng bị hại, ta biết trả lời thế nào với Trương đại hiệp đã khuất đây?
Ngũ Định Viễn cắn chặt răng, nhìn về phía chân trời đầy sao, nhớ đến cảnh tượng chết thảm của cả Tề gia, lòng lại dâng đầy bi thương phẫn nộ. Tự trách cứ bản thân:
- Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn, ngươi thật không bằng loài cầm thú. Trước khi Tề Bá Xuyên chết, ngươi đã hứa cái gì? Giờ đấu không lại Giang Sung thì muốn chạy trốn sao? Từng có bao nhiêu bằng hữu giang hồ vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi lại muốn yên ổn sống cho qua ngày tháng. Như thế không làm bọn họ thất vọng sao?
- Ta không thể! Ta không thể!
Lúc này hắn bật dậy quát to, nghiêm nghị nhìn dãy núi trước mặt thì sôi trào nhiệt huyết, nhìn Thần Cơ Động dưới chân thầm nghĩ:
- Bất kể thế nào, trận này nhất định phải đánh. Cho dù không có tấm da dê, ta còn Liễu hầu gia làm chỗ dựa, chưa chắc đã thua tên gian thần kia. Giờ đi cứu tiểu cô nương Diễm Đình là quan trọng nhất. Ta đã có được “Phi La Tử Khí”, muốn trở lại lén ôm nàng chạy thoát cũng không khó khăn gì.
Hắn thổ nạp một lát thì cảm thấy chân khí trong cơ thể đầy rẫy dư thừa. Trừ phi không may gặp phải Trác Lăng Chiêu, còn không dư sức đối mặt các cao thủ như An Đạo Kinh, Tiền Lăng Dị. Nỗi hoảng sợ trong lòng tan đi, hắn quát to một tiếng rồi nhảy xuống giếng.
Ngũ Định Viễn chậm rãi tìm đường trong động. Đi một lúc, nghe phương xa truyền đến tiếng sóng nước thì vui mừng, biết Minh Hải đang ở phía trước nên chạy nhanh tới. Chỉ thấy bờ ao đỏ thẫm trải dài không một bóng người, xem ra đám người Diễm Đình, Trác Lăng Chiêu vẫn còn ở bờ bên kia.
Ngũ Định Viễn nhìn Minh Hải, đang tính toán để đi qua thì nghe những tiếng ầm ầm nổ vang lên từ bờ bên kia, sau đó những cột nước dựng lên. Hắn tới một chỗ cao, phóng tầm mắt nhìn sang, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.
Ở bờ bên kia, có một người sắc mặt u ám thâm trầm đang chỉ huy dàn đại pháo phá hủy sơn động. Trên miệng người nọ có hàm ria ngắn, chính là Giang Sung. Chỉ nghe y hét lớn:
- Bắn cho ta! Đem tất cả những thứ ở bên kia bờ bắn nát hết cho ta!
Tiếng pháo vang rền, sóng nước trong hồ bốc cao càng dữ dội. Ngũ Định Viễn kinh ngạc thầm nghĩ:
- Giang Sung thật sự điên rồi, thứ mà bản thân y không đoạt được, liền muốn hủy diệt đi.
Lại nghe một người nói:
- Giang đại nhân, ngài thực lòng muốn bắn nát mọi thứ ở bờ bên kia sao. Vậy chúng ta làm sao đi lấy bí kíp võ lâm đây?
Công lực người nọ vô cùng thâm hậu, thanh âm vẫn rõ ràng trong tiếng pháo nổ ầm ầm. Ngũ Định Viễn không cần nhìn cũng đoán được chính là “Kiếm thần” Trác Lăng Chiêu.
Giang Sung phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ ngừng bắn, nói:
- Trác chưởng môn! Theo tình thế trước mắt, không còn cách nào vào Thần Cơ Động. Để kẻ khác tìm được đường vào, chi bằng bắn nát tất cả. Chưởng môn nói đúng không?
Trác Lăng Chiêu thở dài một tiếng, nói:
- Như vậy cũng tốt. Chúng ta thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.
Ngũ Định Viễn đứng ở bờ bên này nghe Giang Sung cuồng tiếu không ngừng. Tiếng pháo ầm ầm bên tai, đạn pháo không ngừng bắn sang bờ bên này, trúng ngay những chỗ cách Ngũ Định Viễn đứng không xa. Cửa động chịu không nổi sức pháo oanh tạc, bắt đầu sụp đổ xuống.
Ngũ Định Viễn vội lao vào động, một đường chạy trốn thì đá vụn rơi xuống rất nhiều, bụi bay đầy trời. Hắn tới đến cái giếng trời nọ thì đề khí bật nhảy lên, lập tức thoát khỏi sơn động.
Vừa lên mặt đất đã cảm thấy dưới chân không ngừng rung chuyển, chỉ cần ngừng thêm chút nữa nhất định sẽ bị chôn vùi cùng đá ở nơi đây. Hắn vô cùng hoảng hốt, lập tức vận khinh công chạy một mạch thoát khỏi chỗ nguy hiểm.
Chạy xa vài dặm mới quay đầu nhìn lại. Đã thấy đỉnh núi bị sụp đổ hoàn toàn, không thể tưởng được đạn pháo của Giang Sung lại mạnh mẽ lợi hại như vậy. Thần Cơ Động huyền bí nay đã trở thành phế tích, về sau không xuất hiện trên thế gian nữa.
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng. Ánh trăng trên cao lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất Thiên Sơn lạnh băng. Hắn cảm thấy yếu đuối mệt mỏi không chịu nổi, thoáng chốc lại lắc đầu mạnh mẽ, thầm nghĩ:
- Không được! Ta tuyệt đối không được nhụt chí! Ta đã lấy được tuyệt thế võ công trên Thiên Sơn rồi, sao còn sinh lòng sợ sệt như vậy?
Hắn vận chuyển chân khí, chỉ cảm thấy tinh lực tràn ngập khắp cơ thể, bản thân không còn là gã bộ đầu nho nhỏ chạy trốn năm xưa nữa, trong lòng lại dâng đầy nhiệt huyết.
Lúc trước hắn điều tra huyết án Yến Lăng tiêu cục, phải chạy trốn khắp nơi. Gặp đám người Liễu Ngang Thiên, Dương Túc Quan mới may mắn được phục chức. Khi tính mạng an toàn, liền có ý làm một mệnh quan triều đình tuân thủ vương pháp, còn về phần huyết án kia thì xem đó là chuyện của thượng cấp, không cậy mạnh tự điều tra nữa. Cũng chính vì vậy mà hắn mới bị Hác Chấn Tương châm chọc, khiến bản thân day dứt không thôi.
Chỉ là ý trời khó đoán, xảo hợp thế nào mà bản thân có được thần công. Dựa vào uy lực của “Phi La tử khí”, lại có thể tiếp tục điều tra đại án, nói không chừng sẽ trả lại sự công bằng cho khổ chủ.
Bất kể là phúc hay là họa, tóm lại mạng đã nhặt lại, võ công tăng tiến cực nhanh, bất giác Ngũ Định Viễn cười ha hả. Thân ảnh chợt lóe nhảy xuống vách núi. Dựa vào nội lực thâm hậu, một đường leo xuống nhanh như thần ưng, lại quỷ mị giống như loài yêu ma vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...