Lại nói về Tứ vương tử một đêm không ngủ, cùng đám binh tướng thương lượng tình thế, hắn thấy Tần Trọng Hải trị quân có phép tắc, nhất thời khó mà đánh bại, nhân đêm khuya liền truyền lệnh cho quân phòng thủ ở quan ải Khách Nhĩ Xuy tới viện trợ.
Lúc này bên phía Đại Minh, Tần Trọng Hải cũng tụ họp mọi người thương lượng tình thế. Thừa tướng kia nghe lính trinh thám báo về việc Tứ vương tử xin cầu viện thì sắc mặt lộ vẻ lo lắng, buồn bã nói:
- Như vậy nguy rồi! Nếu Tứ vương tử thuyết phục được thêm vài dũng tướng làm phản, tình thế của chúng ta sẽ hỏng hết.
Tần Trọng Hải nghe phiên dịch thì cười lạnh:
- Cứ mặc kệ để hắn đi cầu cứu, đến một tên thì lão tử giết một tên, đến hai tên thì giết hai tên. Càng nhiều càng tốt.
Y truyền lệnh cho năm nghìn nhân mã mở ra một đường. Bản thân thì ngồi trên một cái ghế tựa, ung dung trên đồi chờ ngoại tộc đến tấn công.
Đợi tới giờ Thìn, quả nhiên cát bụi tung bay, viện quân của Tứ vương tử đã đến. Gã thân vương cùng Thừa tướng đều hoảng sợ cúi đầu. Chỉ nghe tiếng trống ầm ầm, khắp nơi là tiếng hoan hô. Một gã đại tướng khôi vĩ thân ười thước xuất hiện. Người này râu đỏ tóc vàng, mồm to như cái chậu, mặt mũi diện mạo dù không đến nỗi hung tợn nhưng quả thực khác thường.
Đám thủ hạ của Tần Trọng Hải chưa từng thấy qua người này trong quân địch, đều thầm kinh ngạc. Gã thân vương ngoại tộc cùng tướng lĩnh bên cạnh hoảng sợ lớn tiếng kêu:
- Là hắn! Ô Lực Khả Hãn!
Tần Trọng Hải truyền hỏi:
- Người kia là ai, sao các ngươi sợ hắn đến thế?
Thừa tướng lắc đầu nói:
- Ô Lực Khả Hãn chính là mãnh tướng trấn thủ đệ nhất quan ải phía Đông của bổn quốc, cho dù đối mặt vạn người cũng không sợ. Những người so tài với hắn, không quá mười chiêu đã không sống nổi. Ai da! Người này vốn là tấm lá chắn cho bổn quốc, hôm nay lại thành tặc tử, thật không thể ngờ …
Chỉ thấy Tứ vương tử ghé vào bên tai Ô Lực Khả Hãn nói mấy câu, không biết có âm mưu gì.
Chỉ một lát sau, Ô Lực Khả Hãn kia thúc ngựa đến dưới ngọn đồi. Trên tay cầm một cây cột cờ dài, phía đầu có treo áo lót nữ nhân. Hắn cười nói:
- Các ngươi dù gì cũng là dũng sĩ Hãn Quốc chúng ta, sao lại đi theo bám gót gã đàn bà Đạt Bá Nhi Hãn vô dụng kia? Các ngươi mau mau rời hắn, bỏ gian tà theo chính nghĩa. Tứ vương tử chắc chắn sẽ trọng thưởng.
Bộ dáng của Ô Lực Khả Hãn đầy khinh thường, lời lẽ hàm hồ nhìn thẳng lên đồi, không coi đám tướng lãnh đối phương ra gì.
Sắc mặt Đạt Bá Nhi Hãn xám xịt lại, giận đến mức phát run, hét lên:
- Ai giết được hắn thì ta sẽ trọng thưởng! Mau!!!
Tần Trọng Hải đang muốn xuống đồi nghênh chiến, lại nghe một gã tướng lĩnh quát to:
- Tướng quân Trung Hoa hãy chờ một chút, lời lẽ kẻ nọ hết sức ngông cuồng, làm nhục đến chúa công của chúng ta, hãy xem ta đưa hắn vào chỗ chết.
Người vừa lên tiếng là đội trưởng đội cấm vệ của Khách Lạt Xuy Thân Vương, tên là Ngột Lý Khoa Phu có võ nghệ xuất chúng. Tần Trọng Hải chắp tay đáp:
- Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Ngột Lý Khoa Phu quát to một tiếng rồi thúc ngựa lao xuống, tốc độ của tuấn mã nhanh tuyệt, thoáng chốc đã đến nơi.
Ngột Lý Khoa Phu ghìm dây cương, trợn mắt nhìn Ô Lực Khả Hãn, giơ roi quát to:
- Ô Lực Khả Hãn to gan, ngươi là con dân Hãn Quốc. Sao lại đi theo đám phản địch làm việc đại nghịch bất đạo? Ngươi không sợ bị Khả Hãn trừng trị sao?
Ô Lực Khả Hãn cười nói:
- Tứ vương tử anh minh thân võ, thần cơ diệu toán, trong thiên hạ có ai là đối thủ của người?
Ngột Lý Khoa Phu cả giận nói:
- Trước mặt Khả Hãn, ngươi dám nói Tứ vương tử là thiên hạ vô địch?
Ô Lực Khả Hãn cười nói:
- Lão già Khả Hãn kia thì tính cái gì? Bây giờ hắn đã là tù nhân của chúng ta rồi. Chỉ chờ đem gã đàn bà Đạt Bá Nhi Hãn này đi xử trảm. Tứ vương tử của chúng ta sẽ kế vị làm Khả Hãn.
Ngột Lý Khoa Phu nghe lời này thì kinh hãi, liền quay đầu lên đồi muốn nghe lệnh của gã thân vương ngoại tộc. Ai ngờ chỉ thấy thân vương ngoại tộc và thừa tướng nghe lời nọ thì chân tay mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Tần Trọng Hải sai người thông dịch, nghe xong cũng kinh hãi thầm nghĩ:
- Nếu người kia nói là thật, chỉ e chuyện lần này hỏng bét!
Ngột Lý Khoa Phu không được thượng cấp ra lệnh nhưng biết rõ. Chỉ có nhanh chóng giết chết phản nghịch trước mắt mới đánh tan đi khí thế điên cuồng của quân phản nghịch. Hắn thúc ngựa về phía trước, giận dữ hét:
- Gian thần bán nước dám cướp ngôi báu! Ta phải giết người tại đây!
Sức lực của hắn rất mạnh, múa đao cực nhanh. Dùng một cây Loạn Hoàn Thiết Tấn Đao nặng ba mươi sáu cân. Cây đao kia tuy cồng kềnh nhưng mà Ngột Lý Khoa Phu lại có thể múa như bay, không hổ là một danh tướng.
Quân binh song phương đều thầm nhủ:
- Người này không hổ là thủ lĩnh cẩm y vệ, võ công không kém chút nào!
Chỉ thấy Ô Lực Khả Hãn bên kia cười hì hì, dù tình thế gấp gáp mà vẫn thong dong lấy ra một cây búa lớn đen nhánh, lại chỉ dùng một cánh tay giơ nó lên rồi cười nói:
- Thủ hạ của một gã đàn bà tất nhiên chỉ là một món đồ chơi.
Hắn giơ cây búa lớn. Chỉ nghe keng một tiếng, hoa lửa tóe ra khắp nơi, không ngờ đã nhẹ nhàng ngăn được Loạn Hoàn Thiết Tấn Đao. Ô Lực Khả Hãn nay chỉ dựa vào sức lực một tay tiếp cây đao nặng ba mươi sáu cân, sức mạnh phi thường hiếm thấy ít người có thể sánh bằng. Hắn với bộ dạng khinh miệt uể oải nói:
- Về nhà ăn nhiều một chút rồi hãy đến chiến, sức lực tiểu nhân ngươi không đủ bồi tiếp một búa của ta.
Nói xong lại ngáp một cái.
Ngột Lý Khoa Phu cả kinh thầm nghĩ:
- Nghe đồn Ô Lực Khả Hãn sức mạnh hơn người, vốn tưởng chỉ là khoa trương, không ngờ khí lực lại mạnh mẽ đến mức như thế!
Nghĩ vậy hắn không dám xem thường mà liên tiếp hạ đòn sát thủ, Ô Lực Khả Hãn lại tươi cười đón đỡ thế công. Ngột Lý Khoa Phu thấy địch nhân coi thường mình thì trở nên liều mạng, vung hai tay trái phải công kích liên tục xuất ra mười đao, chỉ là Ô Lực Khả Hãn có sức mạnh ghê gớm, sao có thể bị làm khó dễ. Mỗi lần binh khí chạm nhau là một lần cổ tay Ngột Lý Khoa Phu ê ẩm tê dại. Hắn sợ hãi, đao pháp dần trở nên toán loạn, xuất hiện dấu hiệu thua trận.
:ại nghe một tiếng kêu lớn từ một nơi, một gã tướng quân còn trẻ lao ra:
- Ca ca, ta tới giúp người!
Đây chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân Mạc Lý Khoa Phu, đệ đệ của Ngột Lý Khoa Phu.
Ô Lực Khả Hãn cười nói:
- Hai đánh một sao?
Mạc Lý Khoa Phu sợ ca ca thẹn có chuyện, liền vọt tới giơ thương đâm Ô Lực Khả Hãn.
Ngột Lý Khoa Phu biết đệ đệ không phải đối thủ của Ô Lực Khả Hãn, nghĩ đến huynh đệ tình thâm thì vội kêu lên:
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn, mau lui ra!
Ô Lực Khả Hãn cười lớn một tiếng:
- Không kịp nữa rồi!
Búa lớn vung lên, đem cả người lẫn ngựa của đệ đệ xẻ thành hai đoạn trước mặt Ngột Lý Khoa Phu.
Ngột Lý Khoa Phu chứng kiến tình cảnh bi thảm này thì rơi nước mắt kêu gào:
- Ta liều mạng với ngươi!
Hắn điên cuồng vung đao bổ xuống Ô Lực Khả Hãn. Ô Lực Khả Hãn cười ha hả, nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc. Ai có khí lực cường đại người đó là chủ, ngươi chết đi!
Cây búa lớn lại chớp động chém thẳng xuống. Phụp một tiếng, thân hình của Ngột Lý Khoa Phu cũng tách thành hai nửa, hồn lìa khỏi xác.
Mọi người thấy hai huynh đệ trong nháy mắt chết thảm dưới búa thì lộ vẻ không đành lòng. Đạt Bá Nhi Hãn vốn có giao hảo cùng hai người, lúc này thấy hai huynh đệ bỏ mạng thì nước mắt chảy xuống. Tần Trọng Hải thấy hắn rơi lệ, thầm nghĩ:
- Người này rơi lệ vì thủ hạ. Xem ra còn có chỗ khen ngợi, vẫn còn tính cách nhân từ của một con người.
Đám phản quân thấy Ô Lực Khả Hãn thắng ngay trận đầu, lập tức liên tục gióng trống trợ uy. Tứ vương tử nói:
- Các ngươi đã thấy không thuận theo bổn vương là kết cục như vậy đó!
Ô Lực Khả Hãn giơ cây búa lớn đẫm máu hướng lên trên đồi cười to:
- Trong các ngươi, ai có can đảm xuống dưới nhặt xác hai huynh đệ này?
Hắn hỏi ba tiếng, thấy không có ai đáp trả liền giơ chân đạp lên thi thể Ngột Lý Khoa Phu, cười nói:
- Nếu không xuống đây, đừng trách ta đạp hắn thành thịt nát!
Chỉ nghe một tiếng ngựa hí, một con rồng lửa cuốn tới. Một người một ngựa chạy như bay vụt xuống đồi. Ô Lực Khả Hãn cười nói:
- Có người đến tặng…
Hắn muốn há mồm nói ra từ “cái mạng”, không ngờ lại nơi cổ thấy lành lạnh rồi cái đầu bay lên trên không, máu tươi phun mạnh từng dòng, khóe miệng còn mang theo nụ cười mà ngã xuống.
Nhất thời quân mã song phương hoảng hốt, nhìn thẳng vào người vừa ra tay cực nhanh nọ. Chỉ thấy hai mắt y sáng ngời, trên tay cầm một thanh cương đao đang đầm đìa máu, chính là “Hỏa Tham Nhất Đao" Tần Trọng Hải.
Trên gò núi, hai vạn tướng sĩ đồng thanh kêu lên bội phục sát đất:
- Giỏi!
Thừa tướng chứng kiến cảnh này cũng nghĩ thầm trong bụng:
- Tần tướng quân có võ nghệ thật lợi hại, nếu sau này theo chúng ta thì nhất định khiến thiên uy Hãn Quốc ta đại chấn.
Chỉ là lúc này sống chết còn chưa rõ, sao có thể bận tâm đến chuyện ngày sau? Hắn cười khổ rồi bỏ qua ý niệm này.
Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, Tần Trọng Hải liền sai người chôn cất thi thể hai huynh đệ Ngột Lý Khoa Phu. Sau đó y chĩa đao nâng cái đầu của Ô Lực Khả Hãn lên cười lạnh:
- Hạng người hạ lưu này cũng dám ra đây bêu xấu, các ngươi mau phái người đi nhặt xác hắn, bằng không gia gia của ngươi liền lấy óc con heo này cho chó ăn!
Quân phản loạn một bộ sợ hãi, không ai dám đến lượm xác Ô Lực Khả Hãn. Thật lâu sau Tần Trọng Hải đi tới quát lớn:
- Không ai muốn cái đầu heo này sao? Trả lại cho các ngươi!
Cương đao vung ra, cái đầu kia giống như quả bóng da thuận thế bay đến chỗ Tứ vương tử, Tứ vương tử đại biến sắc mặt, cả kinh nói:
- …Lại là nhà ngươi!
Một người bên cạnh Tứ vương tử rống lên một tiếng, giơ một cây đại thiết chùy xuyên qua đem đầu của Ô Lực Khả Hãn trở về. Óc cùng máu dính ở thiết chùy càng làm người ta sợ hãi. Chỉ thấy người kia tóc dài quá mũi, ngồi trên con voi cao chừng mười thước, mắt nhỏ như mắt chuột nhưng tai to như tai thỏ, diện mạo thật là quái lạ.
Người nọ quát:
- Mọi rợ Trung Hoa to gan, ta chính là Tứ Tượng Vương Thiết Lực Hãn! Bây giờ sẽ đem đầu nhà ngươi đập nát như tương!
Tứ Tượng Vương này bộ dạng như voi, thân hình còn cao hơn cả Tần Trọng Hải một cái đầu. Chỉ nghe hắn kêu một tiếng, con voi rống lên rồi dũng mãnh lao tới Tần Trọng Hải, lại khiến cho những thớt ngựa trên gò núi kinh hãi hí vang.
Tần Trọng Hải ngồi trên một con ngựa rất dũng mãnh, trước mặt là con voi lớn nhưng không run sợ, đứng lên xông về phía trước. Tần Trọng Hải không hiểu tượng vương kia nói to nói nhỏ gì, chỉ cười nói:
- Cái gì mà làm loạn bát nháo lên thế, muốn đánh rắm xuống âm phủ mà phóng, may ra Diêm vương còn nghe thấy một hai câu!
Một ngựa một voi giáp chiến. Thiết Lực Hãn nhe răng cười, vung tay đại thiết chùy bổ vào cổ Tần Trọng Hải, nếu trúng thì đầu của y chắc chắn nát vụn.
Ai ngờ Tần Trọng Hải mỉm cười, tay cầm chuôi đao, không hề tránh né như đã dự tính trước.
Hai bên lao chéo qua nhau, chùy đao sắp va chạm thì bỗng nghe “A!” một tiếng thét to. Nhìn lại thì Tượng Vương đã bị Tần Trọng Hải dùng một tay kéo từ trên lưng con voi xuống đất.
Thì ra Tần Trọng Hải có luyện một bộ đao pháp hạng nhất tên là Từ Bi Đao, võ công này dùng để bắt sống địch nhân. Sư phụ của y sợ Hỏa Tham Nhất Đao sát khí quá nặng, sẽ dồn đối phương vào chỗ chết nên đã truyền Từ Bi Đao lại, nói ngày sau y có thể vận dụng nó để tránh sát sinh. Vừa rồi ánh đao chuyển hướng chém tới cổ Thiết Lực Hãn, khiến hắn phải thu chùy lại đỡ, ngay lúc này Tần Trọng Hải đã nhảy lên lưng voi, từ sau lưng bắt sống hắn.
Tần Trọng Hải một tay xách Thiết Lực Hãn rồi ném hắn ra xa. Lục phủ ngũ tạng của Tượng vương bị đảo lộn, kinh hoàng nhìn Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải không nhịn được cười nói:
- Ta và ngươi không có thâm cừu đại hận gì, nhìn ngươi không giống Ô Lực Khả Hãn hung hăng càn quấy kia. Ta tha cho ngươi, ngươi về đi!
Nói xong phất tay ý bảo đối phương rời đi.
Ai ngờ Tượng Vương không rõ lời của Tần Trọng Hải, mắt thấy đối phương cười ngạo thì lại tưởng đang khinh nhục mình. Hắn quát lên một tiếng, lại vung thiết chùy đánh tới Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải lắc đầu nói:
- Ngươi tự tìm đường chết, chớ trách ta không nương tình!
Bàn tay khẽ động, tay phải ra một trảo đã tóm được Tượng Vương rồi nhấc lên không trung. Tiếp theo quay lại khiêu chiến với đám phản quân:
- Còn người nào muốn khiêu chiến?
Đợi một lúc lâu không có người nào xông ra, Tần Trọng Hải liền cười ha hả, thúc ngựa xách Tượng Vương quay về trận.
Tứ vương tử hoảng sợ, mắt thấy Tượng Vương bị hại mà không ai dám xuất trận, giận dữ nói:
- Các ngươi đều là đồ ăn hại, mau gọi Sát Kim đến cho ta!
Chúng tướng lĩnh cuống quýt sai người đi tìm Sát Kim, không biết đây là thần thánh phương nào.
Tần Trọng Hải tỏ vẻ mặt khinh thường không quan tâm, thúc ngựa quay về doanh trại, Hà đại nhận liền tới thưởng rượu:
- Không ngờ võ công của tướng quân lợi hại thế, bổn triều thật là may mắn.
Tần Trọng Hải cười nói:
- Đâu có! Đâu có!
Liền nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Bắt được Thiết Lực Hãn kia, Thừa tướng ra tay tát một cái nặng nề, không biết quát hỏi điều gì mà Thiết Lực Hãn không để ý, thần sắc đầy vẻ khinh miệt. Thừa tướng giận dữ sai người mang hắn ra chém đầu.
Trong lúc rãnh rỗi, Tần Trọng Hải liền hỏi về lai lịch Sát Kim. Vũ Nhạc Sinh nói:
- “Sát Kim” nghĩa là dũng sĩ Hãn Quốc. Người nọ hẳn là là đệ nhất dũng sĩ Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc.
Tần Trọng Hải vuốt cằm cười nói:
- Không cần biết hắn là Sát Kim hay Sát Ngân gì, dù sao cũng không hơn mấy kẻ kia bao nhiêu.
Thừa tướng nghe tới Sát Kim thần sắc trở nên lo lắng, liền bảo Vũ Nhạc Sinh nhắc nhở Tần Trọng Hải nên cẩn thận nhưng y chỉ cười ha hả. Đã giao thủ với Ô Lực Khả Hãn cùng Tượng vương nên Tần Trọng Hải khá rõ thực lực của các võ tướng Hãn Quốc. Phần lớn những người này trời sinh có dũng khí và sức mạnh. Có điều so về võ công thì còn kém xa cao thủ trung nguyên. Nói thực là không đủ gây nên sợ hãi. Y lập tức ở trước doanh trại uống rượu cười nói, chỉ chờ Tứ vương tử triệu võ tướng “Sát Kim” kia đến rồi một đao lấy đầu cho rảnh nợ.
Trời nhá nhem tối, một trận gió bụi từ xa xa thổi tới. Chính là Sát Kim đang đến, Tần Trọng Hải liếc mắt nhìn lại. Thì ra chỉ là khoảng hơn ngàn kị binh, có thể làm nên chuyện gì? Y thở dài nói:
- Chậm như vậy thật khiến người ta chờ đến phát sợ!
Sắc mặt thừa tướng khó coi, lắc đầu thở dài:
- Sát Kim xưa nay trung thành với chủ ta. Ngay cả hắn cũng đầu hàng, xem ra bệ hạ đã bị tên nghiệt tử tứ vương tử nhốt lại rồi!
Tần Trọng Hải không để ý đến thừa tướng mà nhìn về phía Sát Kim, thấy Sát Kim xuống ngựa nhưng không vội tới đây. Y liền đứng dậy cười nói vọng sang:
- Ta đã uống cạn một vò rượu, sao Sát Kim ngươi lề mề như vậy, muốn bổn tướng say chết mới dám ló mặt ra sao?
Chúng binh sĩ phá lên một tràng cười, thanh âm bốc tận trời xanh.
Chỉ thấy Tứ vương tử thấp giọng nói chuyện với Sát Kim. Người này lại ngửa đầu lên trời, thần thái thật quật cường như không nghe lời của Tứ vương tử. Dường như Tứ vương tử cầu khẩn không được, lại đi chỉ trỏ Tần Trọng Hải, không biết đang nói lời khó nghe gì.
Tần Trọng Hải thấy hai người dây dưa kéo dài, lúc này cười nói với Sát Kim:
- Ồ! Tới lần này là hạng người mọi ngựa hoang sao? Sát Kim là cái gì chứ? Tại sao không dám qua đây đánh một trận? Chẳng lẽ là sợ bổn tướng?
Sát Kim thấy Tần Trọng Hải khinh thường mình như thế, thoáng chốc hai mắt sáng ngời, hừ một tiếng nặng nề.
Tần Trọng Hải gãi đầu gãi tai rốt ruột nói:
- Ngươi muốn đánh thì mau lại đây. Lão tử ta uống rượu đã say khướt. Đang muốn tìm người để đánh một trận thỏa thích!
Sát Kim thấy bộ dạng Tần Trọng Hải vô lễ, liền vươn tay đẩy Tứ vương tử ra rồi nhảy lên ngựa, xông về phía trước. Tần Trọng Hải cười to mấy tiếng, cũng bỏ vò rượu rồi lên ngựa nhìn trừng trừng vào đối thủ, thúc ngựa chạy như bay lao tới Sát Kim.
Hai người cưỡi ngựa tới gần, Sát Kim kia còn cách xa mấy trượng, ai ngờ ngựa của Tần Trọng Hải dừng bước lùi về phía sau, mũi thở phì phò.
Tần Trọng Hải sửng sốt nghĩ thầm:
- Lý Vân Chuy này theo ta bảy tám năm đánh khắp chiến trường nam bắc, chưa bao giờ thấy nó sợ hãi như hôm nay, sao lại vậy?
Y liền khom lưng xuống nói với con ngựa:
- Ngựa tốt à! Chốc lát giết xong người này, ta sẽ mời ngươi uống rượu!.
Con ngựa rất có linh tính, nghe lời chủ nhân liền đứng thẳng bất động, chỉ là bộ dáng vẫn đầy sợ hãi, hình như Sát Kim nọ là quái thú ăn thịt người.
Sát Kim nhanh chóng tới gần, thần uy lẫm lẫm đứng ở phía trước. Người này mặt vuông đỏ như gấc chín, bộ râu đen nhánh dài ba tấc, ánh mắt đoan chính sáng ngời có thần.
Lại nói binh khí của Sát Kim cũng rất lạ kỳ, là một thanh Đại Mã Đao dài hai mươi tấc, lưỡi đao rất dài như được ghép từ các mảnh. Trên lưng còn đeo hai thanh cương đao lớn cũng dài năm tấc. Trên người mang theo ba thanh trường đao như vậy, thật không biết sẽ vận dụng như thế nào?
Tần Trọng Hải thấy diện mạo thần thái người này rất kì lạ, thầm nghĩ:
- Tướng mạo của người này không giống người Tây Vực, không biết là nhân sĩ phương nào?
Y đang ngạc nhiên thì nghe Sát Kim quát:
- Tiểu tử to gan! Nói chuyện thật ngông cuồng, mau mau xưng tên ra!
Không ngờ đối phương nói được tiếng Hán. Tần Trọng Hải sửng sốt hỏi lại:
- Ngươi biết tiếng Hán? Chẳng lẽ cũng là người bổn quốc?
Sát Kim không đáp mà đánh giá Tần Trọng Hải trên dưới vài lần. Tần Trọng Hải cười nói:
- Mới khen ngươi không phải hạng man di, đã có ai cho ngươi vô lễ ở đây?
Sát Kim nghe lời lẽ vô lễ thì hừ một tiếng, hai mắt lóe lên thần quang. Một tay giơ đại đao, vù một tiếng mãnh liệt bổ tới đầu Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải thấy đối phương dùng một tay xuất đao, trước ngực lộ ra sơ hở thì cười nói:
- Muốn chết nhanh vậy sao?
Ánh lửa lóe lên, y sử xuất công lực Hỏa Tham Đao tầng thứ bảy, một chiêu “Tham Hỏa Bôn Đằng” như một con rồng lửa nhằm ngực Sát Kim chém tới. Sau chiêu phát sau mà đến trước. Đao của Sát Kim còn chưa bổ tới đầu Tần Trọng Hải thì đao của y sẽ chém đối phương thành hai đoạn trước.
Sát Kim thấy thì gật đầu tựa hồ khen ngợi, liền thu đao giơ trước ngực đón đỡ chiêu Tham Hỏa Bôn Đằng. Tần Trọng Hải mừng rỡ nghĩ thầm:
- Trong đao của ta súc tích công lực hùng hồn, bá đạo dị thường, người thường tiếp đao không chết ngay thì cũng trọng thương, xem ra thắng bại đã phân.
Chỉ là khi song đao sắp va chạm thì thấy Sát Kim kia hít vào một hơi, thanh Mã Đại đao kia không hiểu sao bỗng tách ra thành các mảnh, mỗi mảnh hóa thành một lưỡi đao mãnh liệt bắn tới mặt Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải hoảng hốt không kịp suy nghĩ, theo bản năng trở mình xuống ngựa mới tránh được những lưỡi đao ma quái kia bay tới.
Tần Trọng Hải lăn trên mặt đất, lập tức bật người đứng dậy, chăm chú nhìn kĩ thì thấy cây đại đao kia đã biến thành mười hai lưỡi đao nhỏ, chúng được nối với nhau bằng một sợi xích sắt, thì ra là một vũ khí thần diệu, chẳng trách biến hóa quỷ dị như thế. Chiêu thức này linh động giống như cây roi hai mươi bốn khúc của Uất Trì Kính Đức, luận độ sắc bén khẳng định ngang với côn tam khúc của Nguyễn gia Hồ Nam, quả thực là binh khí vô cùng lợi hại.
Sát Kim rung tay lên, mười hai đoạn cương đao kia kêu một tiếng rồi hợp lại, biến thành cây Đại Mã Đao như cũ, lạ thường khó hiểu nhưng uy lực của nó quả thực dũng mãnh.
Tần Trọng Hải quát:
- Dựa vào binh khí quái lạ thì có gì mà hay! Xem Hỏa Tham Nhất Đao của ta đây!
Y không nhảy lên ngựa mà điểm hai chân phi thân qua. Vù một tiếng nâng đao chém tới đỉnh đầu của Sát Kim, chính là thức thứ năm trong Hỏa Tham Nhất Đao, ngọn lửa bùng lên bốn phương tám hướng bao phủ đỉnh đầu đối phương. Bên trái bên phải, trước ngực cùng chỗ hiểm tứ phía đều bị công tới, bất luận ngăn cản thế nào cũng có thể bị trúng chiêu.
Sát Kim lại như chẳng biết chỗ của lợi hại đao này, chỉ giơ đại đao lên bảo vệ đầu. Tần Trọng Hải thấy chiêu thức đối phương quá sơ sài, tự tin đao này tất trúng, nghĩ thầm:
- Người thủ được đỉnh đầu nhưng không thủ được những nơi khác, xem ta chém đứt vai trái của ngươi!
Một đao chém xuống muốn phế đi vai trái Sát Kim. Mắt thấy máu sắp chảy tay sắp đoạn, chỉ nghe “keng” một tiếng, đại đao kia lại chia thành mười hai khúc đao, những khúc ở giữa chớp động liên tục ngăn cản đao của Tần Trọng Hải. Những lưỡi đao còn lại chia ra vô thanh vô tức đâm tới Tần Trọng Hải từ phía sau.
Tần Trọng Hải cảm nhận được kình đao cấp bách, vội quay đầu thì thấy các lưỡi đao chỉ cách người ba thước. Trong lòng chấn động, y muốn thu đao về đỡ nhưng đã không kịp, vội giơ tay trái cầm vỏ đao ngăn cản. Các lưỡi đao của Sát Kim vừa ngắn lại vừa công kích ở cư ly gần nên lực đạo không đủ mạnh, vỏ đao trên tay vừa đủ để đỡ thế công.
Song phương va chạm vào nhau, chợt nghe cách một tiếng. Mười hai đoạn đao chấn động mạnh một cái, lại hợp thành một thanh đại đao như cũ, phương vị của đại đao bổ tới vẫn không thay đổi nhưng lực kình trên đao thì lớn gấp bội.
Tần Trọng Hải thấy chiêu thức của Sát Kim biến hóa khôn lường, mặt không còn chút máu cuống quýt giơ đao lên đỡ. Rắc một tiếng giòn giã vang lên, một luồng nội lực hùng hồn mạnh mẽ đánh tới khiến Tần Trọng Hải bay ra xa
Tần Trọng Hải té xuống mặt đất, vỏ đao trên tay gãy chỉ còn một nửa, Sát Kim chém tới thì y vội vàng thoát đi. Chỉ thấy cát bụi bay lên, mặt đất nơi y vừa ngã ban nãy bị bổ một cái rãnh sâu. Tần Trọng Hải thấy không địch nổi Sát Kim thì xoay người chạy trốn.
Sát Kim lên ngựa đuổi theo, hét to:
- Tướng địch đã bỏ trận, toàn quân xung phong!
Đám phản quân hô to một tiếng, nhuệ khí đại chấn, thiên quân vạn mã lao lên trên đồi muốn chém giết một trận.
Tần Trọng Hải thấy Sát Kim đuổi theo thì chạy càng như điên. Sát Kim hô to một tiếng, Đại đao lại biến thành mười hai đoạn chém tới phía sau y.
Tần Trọng Hải dùng lực uốn người, miễn cưỡng tránh thoát khỏi sát chiêu của Sát Kim, theo sau gào lên một tiếng. Con ngựa Vân Lý Chuy nghe tiếng kêu của chủ nhân liền phóng tới. Tần Trọng Hải vận khinh công bước nhanh đến, chân trái dẫm lên yên muốn lên ngựa, Sát Kim thu đao rồi mười hai đoạn đao bay về phía trước, mãnh liệt bổ tới mắt cá chân Tần Trọng Hải, nếu chiêu này trúng thì chân của y sẽ bị chặt bỏ một đoạn.
Đối mặt nguy hiểm, hai tay Tần Trọng Hải đặt lên yên ngựa, dụng lực bay vọt lên lưng ngựa, vút một tiếng nhẹ nhàng hạ chân xuống, đao kia không làm thương tổn được y.
Tần Trọng Hải khó khăn tránh được một đao dưới chân. Lại nghe Sát Kim cười lạnh một tiếng, vẫy tay đem mười hai khúc đao trở lại như cũ, cầm đại đao đâm thẳng vào bụng Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải đang trên lưng ngựa, thấy chiêu thức linh hoạt khó tránh thì vỗ vào lưng ngựa, đồng thời quát to:
- Chạy mau! Chạy mau!
Con ngựa Vân Lý Chuy vốn là thần mã, nghe chủ nhân thúc giục thì bốn vó bay lên, nhanh chóng lao vọt đi, đao kia liền chọc vào khoảng không bên cạnh người Tần Trọng Hải, thật là mạo hiểm!
Sát Kim thấy Tần Trọng Hải liên tiếp tránh được tuyệt chiêu của mình thì ngạc nhiên, quát to:
- Giỏi! Đúng là thần mã!
Trong khi quát thì vẫn thúc ngựa theo truy sát. Đạt Bá Nhi Hãn cùng Thừa tướng đứng trên gò núi thấy Sát Kim Kim đả bại Tần Trọng Hải, lúc này lại dẫn quân vọt tới trận địa bên mình thì biến sắc, nhất thời không biết phải làm sao.
Vân Lý Chuy chạy thật mau lẹ, không bao lâu đã đến gần gò núi. Tần Trọng Hải quay đầu thấy Sát Kim cũng tới rất nhanh. Còn cách chỉ khoảng hai mươi trượng, sắc mặt người này độc ác, xem ra không giết y thì không từ bỏ.
Tần Trọng Hải sợ đối phương lại dùng độc chiêu, liền kêu lên:
- Cho người bắn cung!
Quân binh nghe lệnh, hơn ngàn tiễn thủ hiện ra. Tần Trọng Hải quát to:
- Bắn tên!
Một trận mưa tên bắn tới Sát Kim, Sát Kim kinh hãi, không ngờ Tần Trọng Hải còn có tuyệt chiêu cứu mạng này, vội vàng múa đao che chắn, đao nhanh đến nước hắt không lọt. Người này có thể đỡ màn mưa tên xem ra võ công quá mức thần kì. Chỉ là động tác đã hơi chậm, để cho Tần Trọng Hải thừa dịp chạy lên gò đất.
Tần Trọng Hải mới an toàn, lại nghe có tiếng chém giết nổi lên trên gò núi, lúc này quân của Tứ vương tử cũng đã tới. Tần Trọng Hải vội kêu lên:
- Toàn quân nghe lệnh, bảo hộ Phiên vương cùng Hà đại nhân, mau rút về Ngọc Môn Quan!
Vũ Nhạc Sinh vội truyền lời cho Thừa tướng, lúc này thừa tướng đã sợ đến mặt không còn chút máu, vội vàng kêu lên:
- Toàn quân lui đến Ngọc Môn Quan!
Khách Lạt Xuy Thân Vương nghe thì là người chạy đi đầu, sau đó là Hà đại nhân hô to:
- Cứu mạng ! Ai tới cứu ta!
Hai vạn quân loạn thành một đống, cuống quýt chạy khỏi gò đất.
Tần Trọng Hải thấy quân phản nghịch sắp lên, xoay người xuống ngựa quát:
- Đội Cung Thủ Tiễn lùi lên chỗ cao, lập trận tam giác mà bắn.
Y đích thân đứng trên chỗ cao, giơ thiết cung bắn tên đầu tiên. Chỉ thấy mũi tên phút chốc xuyên qua hạ sát hơn mười tên phản quân. Cả ngàn cung thủ di chuyển lên chỗ cao chia làm ba đội. Một đội đứng bên cạnh bảo vệ Tần Trọng Hải, hai đội khác đóng bên trái và bên phải gò núi, phân ra ba hướng chính là tam giác liên xạ. Chỉ thấy tiễn thủ ba phương đồng thời công kích. Tiếng dây cung vang lên vùn vùn, tên bay như mưa, tuy chỉ ngàn người nhưng uy lực lại như thiên quân vạn mã. Quân tiên phong của địch tiến lên bị trúng tên rớt xuống ngựa.
Tiên phong chết thảm hại, thế công bị tắc nghẽn. Tứ vương tử cả kinh nói:
- Sát Kim! Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!
Ai ngờ Sát Kim quát lại:
- Ngươi đừng ra lệnh cho ta!
Tứ vương tử lạnh lùng nói:
- Sinh tử của Khả Hãn còn trên tay ta, ngươi có nghe lệnh ta chăng?
Sát Kim quát một tiếng, giơ đạo đao lên quát:
- Đi theo ta!
Đám quân sĩ đi theo phía sau, chỉ thấy đại đao trên tay Sát Kim tách ra thành mười hai khúc, múa may liên tục như một cái khiên đón đỡ vô số cung tên bay tới. Phản quan thi nhau lao lên gò núi truy sát đám người.
Mắt thấy Sát Kim võ nghệ phi phàm sắp phá giải tam giác liên xạ thủ trận, Tần Trọng Hải không còn chiến ý, hô to:
- Toàn quân lui lại! Xuất phát về Ngọc Môn Quan!
Lúc này Khách Lạt Xuy Thân Vương đã dẫn quân đội chạy không thấy bóng dáng. Tần Trọng Hải thấy quân của mình đã chạy được vài dặm, lúc này mới dẫn đám tiễn thủ đồng loạt lên ngựa phóng điên cuồng mà chạy.
Tứ vương tử kêu lên:
- Quân đâu! Đuổi theo! Không được buông tha một tên nào.
Quân phản loạn liên tục hò hét, nhằm hướng Ngọc Môn quan đuổi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...