Đám người đưa mắt nhìn nhau, cảm giác lạnh cả nửa người. Gió mạnh không ngừng thổi trong hẻm nhỏ khiến những chiếc lá bay tứ tán. Ngoại trừ cái sạp mì siêu vẹo kia cùng đám sư huynh đệ đồng môn thì đào đâu ra bóng dáng của Ngũ Định Viễn? Xem ra hắn đã bị tên bán mì kia cướp đi. Các cao thủ Côn Luân vất vả truy đuổi từ Tây Lương tới Trung Nguyên lại thành ra công cốc, nghĩ tới môn quy cùng sự nghiêm khắc của chưởng môn, lần thất thủ này chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng, sắc mặt cả đám đều thay đổi .
Kim Lăng Sương không hổ là nhị sư huynh, gặp nguy mà không loạn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trầm giọng phân phó:
- Mọi người chớ hoảng! Hai người bọn chúng ắt hẳn vẫn còn ở gần đây. Tam sư đệ, tứ sư đệ. Hai người canh trước ngõ, không cho bất cứ kẻ không phận sự nào chạy vào. Những người khác đi theo ta.
Đám người Côn Luân tìm kiếm từng ngóc ngách trong hẻm, còn nước lật từng tấc đất lên mà tìm nhưng không thấy dấu vết gì của hai người kia.
Lưu Lăng Xuyên nói:
- Nhị sư huynh, gần đây đều là phủ đệ của đại quan trong triều, chúng ta cho người cản ngoài ngõ, về lâu dài e sẽ xảy ra chuyện.
Kim Lăng Sương lắc đầu:
- Họ Ngũ nọ rất quan trọng. Cho dù quan sai đến, chúng ta cũng phải cứng rắn tìm cho bằng được.
Lưu Lăng Xuyên đang định lên tiếng, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập. Lại có khá đông người đi vào trong hẻm, còn kèm theo tiếng quát của Tiền Lăng Dị.
Sắc mặt Kim Lăng Sương đại biến, có vô số quan lại quyền cao chức trọng cư ngụ nơi đây. chỉ sợ Tiền Lăng Dị nói năng vô lễ sẽ gây biến, lập tức rút kiếm chạy ra cửa ngõ.
Kim Lăng Sương chạy đến thì thấy tám nam tử khiêng một cỗ kiệu lớn chậm rãi đi tới. Y ngưng thần đánh giá tám gã kiệu phu kia. Chỉ thấy bọn họ thân hình cân đối thì biết là có võ nghệ. Đi bên cạnh kiệu còn có tầm mười người, tất cả đều mang phục trang của xưởng vệ nào đó, cao thấp không đều nhưng đầu đều cạo trọc. Đám này hai bên huyệt thái dương nhô cao, thần sắc như mắc bệnh mà thân hình thô tráng, hình dáng tướng mạo không hề giống người thường.
Kim Lăng Sương thấy đám người này thì thầm kinh hãi, thầm nghĩ:
- Từ đâu lại chui ra nhiều cao thủ như vậy? Mong là đừng nhắm vào bọn ta.
Lúc này Ngũ Định Viễn không rõ tung tích, gặp nhiều cao thủ thật là lành dữ khó lường.
Kim Lăng Sương đang kinh hãi, lại nghe tiếng Tiền Lăng Dị quát bảo đám người kia dừng bước. Nào ngờ bọn họ như không nghe thấy, không đáp lời mà cước bộ không hề chậm lại, vẫn khiêng kiệu đi tới.
Một gã đệ tử nhìn không thuận mắt, liền quát lớn:
- Đám vô lễ kia, không nghe tứ sư bá của ta nói gì sao? Mau dừng lại cho ta!
Nói rồi đứng ra giữa đường, chắn không cho đám người kia đi qua.
Đám người kia tựa như không nghe không thấy, vẫn cắm thẳng đi về trước.
Đệ tử kia rút trường kiếm cả giận nói:
- Tất cả đứng lại cho ta!
Tiếng còn chưa dứt liền nghe phách một tiếng, thân thể đệ tử nọ liền toác thành hai mảnh. Trái phải ngã ra hai hướng, não bộ cùng nội tạng tung tóe vương vãi khắp nơi. Đám người kia khởi kiệu lên cao lướt qua chỗ thi thể, dường như chưa có gì xảy ra.
Môn nhân Côn Luân Sơn ai nấy đều hoảng sợ, không biết những người này có lai lịch thế nào mà thủ pháp giết người lại tà môn như vậy. Đồ Lăng Tâm mặt mũi trắng bệch, hướng sang Kim Lăng Sương:
- Nhị sư huynh, vừa rồi huynh có nhìn rõ là loại ám khí gì chăng?
Kim Lăng Sương lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi không kém.
Đồ Lăng Tâm thầm kinh hãi, đang muốn tiến lên quát hỏi đã thấy Lưu Lăng Xuyên đi trước một bước, ngăn trước kiệu:
- Các ngươi thật không biết tốt xấu. Vừa đến đã sát hại đệ tử của ta, đây là đạo lý gì?
Đám người kia vẫn tiến bước, không hề xem “Kiếm Lãng” uy chấn Tây Lương vào đâu. Lưu Lăng Xuyên thấy đối phương không để ý đến hắn thì giận dữ. Kim quang chớp động thì kiếm đã rời vỏ. Vừa rồi môn nhân bị giết mà hắn không tài nào nhìn ra thủ pháp cùng hung khí, liền cầm sẵn kiếm trong tay đề phòng vạn nhất.
Lưu Lăng Xuyên giơ kiếm ngang ngực, bộ dáng đầy vẻ đề phòng. Đám người kia vẫn lừng lững tiến tới, không hề quan tâm đến bảo kiếm trong tay hắn. Lưu Lăng Xuyên biết rõ bọn họ tới gần thêm một bước thì bản thân lại thêm một phần nguy hiểm, bàn tay bất giác ứa đầy mồ hôi. Tuy bên cạnh còn có mấy vị sư huynh võ nghệ cao cường nhưng thủ pháp giết người của đối phương vừa nhanh vừa thần bí, hắn không tự tin đỡ được một chiêu của đám quái nhân này.
Chợt thấy thanh quang lóe lên, dường như có một vật bắn nhanh đến. Tốc độ quá nhanh khiến Lưu Lăng Xuyên không kịp né tránh hay ngăn cản. Kình phong ập thẳng trước mặt, thoáng chốc trong tâm hắn bi thảm, nhắm mắt chờ chết.
Lại nghe “Đương” một tiếng lớn đến mức hai tai Lưu Lăng Xuyên đau nhức như bị chọc thủng. Hắn mở to mắt phát hiện bản thân vẫn còn an toàn. Lại nghe thấy một tiếng hít thở nặng nề, vội quay sang thì thấy sư huynh Đồ Lăng Tâm đã giơ trường kiếm chặn một cái mâm tròn vô cùng sắc bén. Vật nọ phát ra ánh sáng màu xanh, phần đuôi còn có một sợi tơ kim tuyến nối vào. Hiển nhiên binh khí Viên Luân này vừa rồi đã xẻ tên đệ tử kia thành hai mảnh.
Đồ Lăng Tâm hít thở nặng nhọc, sắc mặt trắng bệch, hẳn là nội thương không nhẹ. Hắn đứng hàng thứ ba trong Côn Luân Sơn, nội lực thâm hậu đến cỡ nào mà có ngày lại bị người ép đến mức này. Đám người Côn Luân hiểu rõ sự lợi hại của “Kiếm Cổ”, nhất thời hoảng sợ nói không nên lời.
Tiền Lăng Dị rút kiếm ra, quát:
- Tất cả cùng lên!
Tất cả đều biết Đồ Lăng Tâm cao ngạo, lúc giao đấu không thích có người giúp đỡ. Có điều tình thế trước mắt rất nghiêm trọng, không thể để một kẻ nội thương như hắn đơn độc chống cự. Đám người gào lên một tiếng, cùng rút kiếm công tới Viên luân kia.
Lại một tiếng “Đương” thật lớn vang lên, Viên luân kia chịu một kích cực mạnh các cao thủ thì bắn ngược lại. Bức màn kiệu vừa nhấc thì Viên luân liền bay vào trong. Màn kiệu nhấc lên rồi buông xuống cực nhanh, nhãn lực của các cao thủ như Kim Lăng Sương hay Đồ Lăng Tâm cũng không thấy được mặt của người trong kiệu.
Đồ Lăng Tâm vừa sợ vừa giận, dũng mãnh hung bạo như hắn mà lúc này chỉ có thể lui đến bên cạnh Tiền Lăng Dị, lo bảo vệ đám đệ tử.
Lưu Lăng Xuyên thoát chết trong gang tấc thì vừa giận vừa thẹn, mắt thấy đám người kia vẫn tiến thẳng về phía hắn thì không nhịn được nữa, dồn sức tấn công một tên đầu trọc. quát lớn:
- Giỏi cho gian đồ! Hai bên không thù không oán mà các ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy!
Bình thường Lưu Lăng Xuyên hành sự không lỗ mãng như Tiền Lăng Dị. Có điều đám người kia ra tay rất tuyệt tình. Nếu không phải Đồ Lăng Tâm nhanh tay ứng cứu thì hắn sớm đã bị chém làm hai nửa. Lúc này dù hắn trầm ổn cách mấy cũng nổi giận, vừa ra tay đã sử sát chiêu, muốn sống mái cùng bọn người kia.
Lưu Lăng Xuyên vận dụng tuyệt kỹ “Kiếm Lãng”, kiếm quang lóe sáng, sát khí mãnh liệt đâm thẳng tới một tên đầu trọc. Nếu không tránh thì đối phương chỉ có đường chết, không ngờ tên nọ không né không đỡ giống như mất trí, hoàn toàn không màng đến kiếm chiêu của Lưu Lăng Xuyên.
Lưu Lăng Xuyên bị hắn khinh thường nhưng không khỏi mừng thầm:
- Dám xem thường ta! Để xem ta đâm thủng trên người ngươi bao nhiêu cái lỗ!
Hắn tự tin vào kiếm thuật cao siêu nhiều năm tung hoành Tây Vực của mình, khí thế càng thêm uy lẫm, không thể xem thường.
Một nhát đâm thẳng vào giữa ngực của tên đầu trọc. Lưu Lăng Xuyên đại hỉ, tăng thêm lực độ đâm vào ngực người nọ. Nghĩ đến đối phương không chết ắt cũng trọng thương, Lưu Lăng Xuyên nhếch miệng cười lạnh.
Nào ngờ tên đầu trọc trước mắt không đổ một giọt máu, từng bước tiến tới vô cùng quỷ mị. Lưu Lăng Xuyên lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: “Đây là thứ tà ma quỉ quái gì?”
Liền vận toàn lực vào tay nhưng trường kiếm chỉ cong lên, không thể xuyên qua cơ thể kẻ nọ. Lưu Lăng Xuyên kinh hãi cực độ, cho rằng gặp phải yêu quái nên vội lùi lại.
Đúng lúc này, người nọ đột nhiên sãi một bước lớn về phía trước, tay vừa vung ra đã đoạt được kiếm trong tay Lưu Lăng Xuyên. Rắc một tiếng đã bẻ bảo kiếm của hắn thành hai đoạn. Đám người Côn Luân thấy chuyện quái dị trước mắt thì không thốt nổi một lời.
Kim Lăng Sương và Đồ Lăng Tâm đều là cao thủ kiến văn quảng bác, kẻ không sợ đao kiếm như người nọ rõ ràng là luyện ngoại môn kỳ công. Cả bọn nhìn nhau, tự biết hôm nay đã gặp cường địch rất khó đối phó.
Tên kia vừa bẻ gãy kiếm thì liền vươn tay trảo tới cổ họng Lưu Lăng Xuyên. Lưu Lăng Xuyên hành tẩu giang hồ nhiều năm, không ngờ tới vừa tới kinh thành đã gặp chuyện này, vẫn chưa kịp hoàn hồn chứ đừng nói là tránh hay đỡ chiêu.
Mạc Lăng Sơn đứng bên cạnh, thấy vậy liền hô nhỏ một tiếng, liền sử kiếm đỡ chiêu này thay cho Lưu Lăng Xuyên. Kiếm quang huyễn động, liên tục xuất ra bảy chiêu, tất cả đều nhắm vào yếu huyệt của người kia. Mạc Lăng Sơn có ngoại hiệu là “Kiếm Báo” bởi kiếm pháp của hắn chú trọng vào tốc độ. Thời khắc này thế kiếm xuất ra nhanh như vũ bão khiến người khó lòng ngăn cản.
Đám người Côn Luân thầm tán thưởng:
- Cuồng đồ to gan, lần này cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Nào ngờ những chỗ bị đâm trên người tên đầu trọc kia không chảy ra một giọt máu nào, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ một chưởng đã đẩy lùi Mạc Lăng Sơn.
Mạc Lăng Sơn giận dữ quát:
- To gan!
Không cam lòng yếu thế, hắn liền vung kiếm đâm vào lòng bàn tay của tên kia. Một tiếng “Đương” vang lên, kiếm chưởng tương giao, kiếm của hắn bị chấn đến vỡ vụn, Mạc Lăng Sơn chấn động, cầm chuôi kiếm cụt thì sợ tới mức ngây người. Đúng lúc này người nọ một chưởng đánh vào giữa ngực hắn. Mạc Lăng Sơn phun ra một búng máu tươi, thân thể liền té ngã ra xa.
Hai đại cao thủ của Côn Luân xuất thủ mà không trụ nổi một chiêu đã bị đánh bại, Kim Lăng Sương thân là nhị sư huynh, không thể không ra mặt. Y ra lệnh ôn nhân lui xuống, tiến lên trước trầm giọng nói:
- Chư vị bằng hữu, tại hạ là Côn Luân Kim Lăng Sương, tệ phái có chút tư sự cần giải quyết ở đây, thỉnh chư vị tạm dời đi cho.
Mấy câu này đã nhún nhường hết sức, bỏ qua cả chuyện môn nhân bị đả thương mà cầu tình, coi như đã nể mặt đối phương lắm rồi. Ai ngờ đám người kia vẫn một đường đi tới, không rõ là không nghe thấy hay không để hắn vào mắt, Kim Lăng Sương lặp lại một lần nữa nhưng vẫn không ai để ý.
Kim Lăng Sương ngồi ở vị trí thứ hai của Côn Luân Sơn nhiều năm, có khi nào lại để kẻ khác xem nhẹ thế này? Y hừ lạnh một tiếng thầm vận công, thoáng chốc thân kiếm đã được một bao bọc bởi một lớp băng mỏng. Lúc này dù trời đã vào thu nhưng muốn dùng nội lực ngưng tụ thành tầng băng thế này, không phải ai cũng có khả năng như vậy. Đám người Côn Luân thấy công lực của y đến mức này, toàn bộ đều chấn kinh.
Gió thu thổi tới đem lá rụng bay khắp con ngõ tối, đám người kia lại xem Kim Lăng Sương như không tồn tại, vẫn chậm rãi bước đều tới. Kim Lăng Sương không nhiều lời nữa, tay vừa động liền đâm thẳng một kiếm vào giữa ngực của tên đầu trọc lúc nãy.
Người nọ vẫn mang bộ mặt không chút biểu cảm, không có ý tránh né. Kim Lăng Sương cười lạnh:
- Dựa vào chút công phu tà môn của ngươi cũng muốn diễn trò trước mặt lão phu? E là ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi.
Mũi kiếm vừa cắm vào ngực tên kia. Kim Lăng Sương hét lớn một tiếng: “Ngã!” Kiếm Hàn phát ra, liền có một luồng nội lực vô cùng âm hàn phá thể mà vào, tên kia kêu thảm một tiếng, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Đám người trước sau đang ngay ngắn nay loạn thành một đống.
Kiếm pháp của Kim Lăng Sương chú trọng nội lực, người nọ dù luyện qua ngoại công như Kim Chung Tráo nhưng không thể ngăn cản sự công kích của nội gia chân khí. Hai bên đụng độ, ai mạnh sẽ thắng, người nọ thất thế ngã quỵ xuống không dậy nổi.
Kim Lăng Sương tra kiếm vào vỏ, ôm quyền nói:
- Tại hạ múa ríu qua mắt thợ nên đã đắc tội, mời vị bằng hữu trong kiệu bước ra để tại hạ diện kiến được chăng?
Kẻ từng trải như y không thiếu thủ đoạn đối nhân xử thế. Trước ngạo mạn sau cung kính, hạ bớt uy thế của đối phương rồi lại lưu cho bọn chúng một chút thể hiện.
Chợt nghe một thanh âm quái khí phát ra ở bên cạnh chiếc kiệu:
- Điêu dân to gan, dám cản đường như vậy, không sợ chọc giận công công sao?
Đám người thấy kẻ vừa lên tiếng có dung mạo xấu xí, mặc trang phục thái giám, chẳng rõ lai lịch ra sao nên có chút ngờ ngợ. Kim Lăng Sương từng trải hơn nhiều, liếc thấy đối phương bộ dáng giống như khỉ đột, nhất thời liên tưởng đến một người, bèn chắp tay thản nhiên nói:
- Các hạ ắt hẳn là Hồ tổng quản của Đông Hòa Cung, tại hạ Côn Luân Kim Lăng Sương, hiện tại đang có tư sự gấp cần làm ở đây, kính xin công công nhường ột lần. Kim mỗ nhất định ghi tạc trong tâm.
Hóa ra thái giám có bộ dáng như con tinh tinh kia là nhân vật quan trọng trong Đông xưởng, tên thật gọi là Hồ Trung, Ngạc Phi Đông Hòa Cung gọi hắn là Tiểu Trung Tử, tất nhiên trên quan trường không người dám xưng hô với hắn như vậy. Kim Lăng Sương nghĩ đối phương là người trong triều đình, nói chuyện liền khiêm tốn hơn rất nhiều.
Chỉ thấy Hồ Trung nheo mắt, các nếp nhăn trên hốc mắt cùng gập xoắn lại, càng nhìn càng giống con khỉ, lại nghe hắn the thé cười lạnh nói:
- Ta bất kể các ngươi có công hay tư sự gì. dám nói chuyện sao, trước tiên quỳ xuống cho ta!
Đám người nghe lời của hắn rất vô lễ thì đều giận dữ. Kim Lăng Sương chưa đáp lời thì Đồ Lăng Tâm đã bạo rống một tiếng, quát:
- Thứ chó má đánh rắm thúi quá! Muốn chúng ta quỳ trước một thái giám không có chim như ngươi, không phải sẽ bẩn đầu gối của ta sao!
Kim Lăng Sương nghe tam sư đệ nặng lời thì sắc mặt đại biến, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lưu Lăng Xuyên một cái. Lưu Lăng Xuyên vội giữ chặt ống tay áo Đồ Lăng Tâm kéo hắn lại.
Hồ Trung là nhân vật quan trọng trong Đông xưởng, đã khi nào bị người khi nhục như vậy? Nhất thời cuồng nộ không thôi, thét to:
- Các ngươi thật to gan, chúng ta là để các ngươi mắng được sao? Ngày mai ta không hề đổi một chữ, đem tất cả lời thô tục của các ngươi thượng tấu Lưu tổng quản, xem Côn Lôn Sơn các ngươi trả lời như thế nào!
Đám người nghe ba chữ "Lưu tổng quản" thì sắc mặt như phủ một tầng sương lạnh. Lưu Lăng Xuyên dù hận những người này ra tay độc ác, nhưng nghe tới đại nhân vật trong triều đình đành phải nén giận, đi tới chắp tay nói:
- Mấy huynh đệ chúng ta sư chỉ là hạng mãng phu nơi thôn dã, trước nay không biết lễ nghi triều đình, thỉnh Hồ công công đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng ta một lần.
Nói xong liên tục khom người, bọn người Kim Lăng Sương, Tiền Lăng Dị một bên liếc nhau, trên mặt đều lộ vẻ lo lắng.
Lúc này tình thế trong triều rất xấu, chính lệnh chủ yếu do Án Sát Sứ Giang Sung nắm giữ. Người này không xuất thân khoa cử nhưng được hoàng đế rất mực yêu thích, chức quan tuy không phải hàng Tam công nhưng quyền thế sớm đã che trời, lôi kéo triều thần mọi nơi. Tiếp theo là Đông xưởng Lưu Kính, cậy vào chức quyền Đông xưởng, ngấm ngầm làm biết bao điều xấu xa, vu oan mưu hại cho người đã thành tính.
Đám người Côn Luân rõ ràng nhóm người trước mắt có quan hệ sâu xa cùng Đông xưởng. Côn Lôn Sơn tuy có Giang Sung chỗ dựa nhưng sự tình đắc tội với Đông xưởng há lại tầm thường? Nhất thời không biết ứng phó như thế nào.
Hồ Trung kia giận dữ nói:
- Các ngươi đã biết rõ chúng ta là ngươi trong nội cung thì nhanh chóng lui đi, chúng ta vào ngõ này có công sự, nếu còn không biết sống chết thì giết sạch không tha!
Hồ Trung nói càng về sau thì thanh sắc dữ dằn, vài tên thái giám sau lưng cũng tiến lên đây, rút binh khí tiến đến đám Côn Lôn Sơn.
Kim Lăng Sương lắc đầu nói:
- Hồ công công, tất cả mọi người ở đây hành sự đều vì triều đình, xin đừng làm khó. Ta có lệnh bài của Giang đại nhân nơi này, Côn Lôn Sơn chúng ta có thể tuỳ cơ ứng biến, xin ngài xem.
Nói xong đem lệnh bài Án sát sứ dâng ra.
Chợt nghe một người cao giọng thét to:
- Giang Sung! Giang Sung! Côn Lôn Sơn các ngươi chỉ biết có một Giang Sung, trong mắt không có tổng quản Lưu đại nhân chúng ta sao?
Đúng lúc này chiếc kiệu chợt nghiêng một cái. Một người trong kiệu bay ra, thân pháp quỷ dị như quỷ mị. Động tác cực nhanh, vừa nhẹ nhàng bay ra đã thò tay đoạt lấy lệnh bài trong tay Kim Lăng Sương, thét to:
- Các ngươi lấy Giang Sung để hù dọa người sao, sao không bảo hắn tới gặp ta!
Đám người Côn Luân thấy thái giám nọ mặt trát đầy phấn trắng, bờ môi thì bôi một lớp son hồng bóng bảy, võ công lại rất cao. Nhớ tới người này vừa dùng ám khí bá đạo giết người thì trong lòng nổi lên đề phòng. Nhất thời cả đám giương kiếm nơi tay, đồng loạt lui ra phía sau.
Kim Lăng Sương mắt tinh, đã nhận ra người nọ là Phó tổng quản Đông xưởng Tiết Nô Nhi. Lão này xưa nay yêu thích cách ăn vận yêu diễm quỉ quái, người giang hồ sau lưng đặt cho ngoại hiệu là "Hoa Yêu". Chính là mỉa mai cách ăn mặc lòe loẹt, hành sự lại quái đản tựa như yêu ma của lão.
Kim Lăng Sương biết rõ "Hoa Yêu" tính khí táo bạo, địa vị trong nội cung lại càng cao, vượt xa Hồ Trung, không thể xung đột cùng lão nên liền khom người nói:
- Tiết công công, Côn Lôn Sơn Kim Lăng Sương xin thỉnh an ngài.
Tiết Nô Nhi một bộ người trên, sẵng giọng:
- Ta cần ngươi thỉnh an cái gì? Tiểu tử họ Ngũ kia đâu? Nhanh giao ra đây cho ta, bớt đi phiền toái.
Đám người Côn Luân nghe lão trực tiếp mở miệng đòi người đều cả kinh, không biết nên ứng đối thế nào.
Lưu Lăng Xuyên vốn là tay lão luyện, lúc này đi ra phía trước khom người, nói:
- Khởi bẩm công công, họ Ngũ không ở còn ở đây, tệ phái vừa mới cẩn thận điều tra, hắn đã chạy ra ngoài thành.
Tiết Nô Nhi thấy mặt mũi hắn đầy vẻ tươi cười, cũng cười cười mắng:
- Tiểu tử chết tiệt, xem công công ta là tiểu nhi ba tuổi sao?
Lưu Lăng Xuyên cùng cười nói:
- Công công minh giám, họ Ngũ thật sự không ở chỗ này. . .
Lời còn chưa dứt, không ngờ Tiết Nô Nhi bừng bừng nộ khí, the thé nói:
- Ngươi còn dám gạt ta!
Lưu Lăng Xuyên khẽ giật mình, chỉ cảm thấy thanh quang dữ dội lóe lên trước mắt, theo sau liền có cảm giác mát lạnh nơi tay phải. Hắn cúi đầu xem xét thì bất giác hét thảm "A" một tiếng. "Kiếm Lãng" danh chấn Tây Lương chính dựa vào cánh tay phải này để thành danh. Nào ngờ lại vô thanh vô tức bị Tiết Nô Nhi chém xuống, tuy hắn lịch duyệt phong phú nhưng ngộ hiểm như vậy cũng khóc rống nghẹn ngào, ngã lăn ra đất.
Tiền Lăng Dị cùng Đồ Lăng Tâm lập tức xông lên, giơ kiếm bảo vệ Lưu Lăng Xuyên, sợ hắn lại bị độc thủ. Các đệ tử Côn Lôn Sơn vội vàng xông về phía trước, thay Lưu Lăng Xuyên băng bó vết thương cánh tay đã đoạn.
Tiền Lăng Dị chỉ tay tức giận mắng:
- Các ngươi có ý gì! Nhiều lần hạ sát thủ, chẳng lẽ Côn Lôn Sơn chúng ta mặc cho các ngươi khi dễ như vậy sao?
Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:
- Các ngươi đem họ Ngũ giao ra đây, ta sẽ tha ột đường. Nếu không tiểu tử này chính là tấm gương cho các ngươi!
Nói xong chỉ về Lưu Lăng Xuyên, thần thái cuồng vọng tựa hồ đám người Côn Luân đã là gà chó dưới đồ đao của lão.
Kim Lăng Sương hừ một tiếng phất tay, môn hạ đồng loạt rút kiếm, chỉ nghe y trầm giọng nói:
- Tiết công công, thứ nhất ta kính người là tiền bối, không dám có điểm thất lễ. Thứ hai công công là nhân vật quan trọng trong triều, Kim mỗ lại càng không dám có chỗ đắc tội. Chỉ là công công vừa đến đã phá hư quy củ giang hồ, muốn một mẻ hốt gọn môn nhân bổn phái, hôm nay Côn Lôn Sơn không còn cách nào, chỉ có chiến một trận mà thôi.
Hắn nói mấy câu này không kiêu ngạo không siểm nịnh, tất cả địch ta đều thầm khen hay.
Đông xưởng Hồ Trung thấy Côn Lôn Sơn đã động sát cơ, lúc này quát:
- Mau bắt đám nghịch tặc này cho ta!
Đám người Đông xưởng giương cao binh khí, song phương đã bào thế giương cung bạt kiếm.
Đôi mày nhỏ của Tiết Nô Nhi dần dần dựng thẳng, thần sắc lại lộ chút hưng phấn. Vừa rồi Lưu Lăng Xuyên nói chuyện cùng lão, chỉ hơi chút chủ quan mà đã bị phế ngay một cánh tay. Lúc này mọi người thấy bộ dáng biến hoá kỳ lạ của đối phương, càng không dám coi thường chút nào. Các đại cao thủ Côn Luân tay cầm chặt chuôi kiếm, chỉ đợi Tiết Nô Nhi động thủ thì sẽ quần công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...