Tiểu Vi vẫn tu luyện, Thu Hằng chờ Hùng ở bên ngoài hơn năm ngày, Hùng mới lững thững trở lại.
Thu Hằng sửng sốt, nàng cảm thấy Hùng khá buồn.
Từ khi nàng gặp hắn đến bây giờ, nàng cho rằng hắn là loại người cười đùa ung dung ưu nhã, chưa từng thấy hắn ủ rũ bao giờ.
Nàng nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt.
Chuyện gì khiến hắn buồn như vậy.
Nàng lo lắng hỏi:
- Ngươi có sao không?
Hùng cười lắc đầu, nói:
- Không sao, chỉ nhớ lại chút chuyện trước đây thôi.
Trong lòng Thu Hằng có nhiều thắc mắc.
Ví dụ tại sao nơi này rộng lớn như vô cùng vô tận vậy mà không có người sống? Hình như Hùng rất quen thuộc nơi này?
Thu Hằng muốn hỏi nhưng không biết mở lời như thế nào.
Hùng thấy nàng ngập ngừng muốn nói, hắn mỉm cười:
-Có thắc mắc gì nàng cứ nói đi, có một số vấn đề ta có thể cho nàng biết.
Thu Hằng không kiềm nén được lòng tò mò hỏi:
-Vì sao vách ngăn giới bịt kín mà nơi đây không bị ảnh hưởng?
Toàn bộ đại lục bị bịt kín lẽ ra nơi đây cũng ảnh hưởng chứ, không ngờ nơi đây linh khí đậm đặc như vậy.
Bỏ qua kí ức không vui kia, Hùng híp mắt quan sát thật kĩ mỹ nhân xinh đẹp động lòng người trước mặt.
Lúc này, Thu Hằng mặc một bộ váy áo màu tím bó sát hông, lộ ra vòng eo mảnh khảnh hoàn hảo của nàng khiến lòng người rung động.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo kia có đôi khuyên tai làm bằng bảo thạch màu lam.
Trên lỗ tai, viên bảo thạch màu lam hơi nghiêng nghiêng theo hướng gió thổi cùng chiếc vòng cổ bảo thạch màu lam càng khiến nàng trở nên mỹ lệ! Mái tóc đen mượt mà rủ xuống tấm áo choàng, thỉnh thoảng có vài sợi tóc lay động tùy ý, cực kỳ xinh đẹp.
Trên mái tóc dài đính một cái nơ nhỏ hình con bướm màu tím, càng lộ vẻ trang nhã thanh tú.
Đôi môi đỏ mọng kiều nhuận phảng phất như hoa hồng nở lúc sáng sớm còn đọng sương, vô cùng dụ hoặc, cứ nghĩ tới nàng từng là người Ngọc Kiếm môn, mầm mống tà ác trong người Hùng lại bùng lên, hắn rất muốn ăn nàng.
-Hôn ta một cái ta nói cho!
Ánh mắt Hùng dừng lại trên bộ ngực vểnh cao mềm mại của Thu Hằng, sau đó liền di chuyển lên đôi môi hồng nhuận đỏ mọng của nàng.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy qua đôi môi nào mê người như vậy, thật muốn ăn luôn a.
Mặt Thu Hằng đỏ rực, lúc trước hắn liều mạng cứu Tiêu Huyên, nàng vẫn nghĩ hắn là người chung tình nhưng không ngờ hắn háo sắc như vậy.
Thấy nàng chau mày suy nghĩ, Hùng ôm chặt lấy thân thể mềm mại kia.
-A! Ngươi làm gì?
Thu Hằng giật mình kêu lên.
Nàng dùng bàn tay đẩy mặt hắn ra, kêu:
-Ngươi thả ta ra!
Ngô!
Hùng cúi đầu mút lấy đôi môi mê người kia, khiến Hằng kêu lên vài tiếng ú ớ vô nghĩa.
Khi Thu Hằng nghĩ bản thân phải đoạn khí mà chết, Hùng rời khỏi cái miệng nhỏ của nàng, Thu Hằng yêu kiều thở gấp liên tục, nằm xụi lơ trong lòng hắn.
Nàng thở hổn hển, đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên:
- Huhu, vì cái gì ngươi luôn khi dễ ta?
Sau khi hôn, tâm trạng Hùng khá hơn, hắn nhìn Thu Hằng nói:
-Từ giờ nàng là thị nữ của ta.
Mặc dù hơi kém một chút nhưng ta thu.
Thu Hằng ủy khuất cắn môi, hai mắt long lanh.
“ Thị nữ” đùa gì chứ, hắn với nàng gặp nhau vài lần thôi, lại còn kém một chút nữa chứ, nàng xinh đẹp động lòng người như vậy mà.
-Ta cảm nhận được nàng hiền lành thiện lương nhưng dù sao nàng cũng là người Ngọc Kiếm môn.
Từ giờ nàng làm thị nữ của ta chuộc lại lỗi lầm.
Hùng vô sỉ nói.
Thực ra hắn thích đôi môi son đỏ tươi kia nên mới giữ nàng lại bên mình.
Nằm trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm cơ thể truyền sang, tim Hằng đập thình thịch nhưng nàng vẫn lắc đầu.
Hùng liền vừa ôm vừa xoa nắn khắp người nàng rồi bước tới phía trước.
-Thả ta ra!
Thu Hằng vùng vẫy, tay chân cùng miệng của nàng ta không ngừng công kích thân thể của Hùng.
Hùng dừng lại, bóp bóp mông tròn vểnh kia vài cái, nói:
-Nếu nàng dẫy giụa nữa, ta liền ăn nàng luôn.
Thu Hằng sợ hãi im bặt, sắc mặt nàng trắng bệch, nếu hắn làm chuyện đó nàng lấy gì chống lại:
-Ngươi...
Bốp! Bốp! Ba!
Hùng vỗ mạnh lên mông nàng, nói:
-Gọi thiếu gia nghe chưa?
Giãy dụa một lúc lâu không được, Thu Hằng đột nhiên có loại cảm giác nhận mệnh, nếu như hắn nhất định như thế, nàng phản kháng như thế nào được.
Nói đi nói lại thì, nếu quả thật phải lấy chồng, như vậy Hùng cũng là lựa chọn tốt.
Hắn là tồn tại khủng bố nhường nào, vừa so sánh cùng hắn, nàng giống như đom đóm với ánh trăng.
Nàng nhìn sâu vào đôi mắt đen láy mê người kia tim liền đập nhanh hơn.
Hiện tại nàng cũng không có nơi nào để đi, chỉ biết đi theo hắn, nghĩ đến đây, trên mặt của nàng không khỏi hiện lên một đạo ánh sáng, để cho mị quang bắn ra bốn phía, mê người vô cùng.
Hùng kinh ngạc, cường giả siêu cấp như hắn đối với môi trường biến hóa rõ như lòng bàn tay, biến hóa rất nhỏ đều khó trốn hắn nắm giữ, thân thể trong lòng ngừng giãy dụa, đột nhiên mềm mại nóng lên, rõ ràng là động tình.
Hùng búng trán Thu Hằng:
- Nàng nghĩ đi đâu vậy?
Mặt Thu Hằng đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi đâu?
Hùng nhìn nàng, cười nói:
-Chúng đi lấy một thứ.
Nỏ Thần là thần khí tồn tại vô địch trong truyền thuyết, được Rùa Đá dùng móng kết hợp trân kim thủa sơ khai rèn lên, cho dù Võ Thần cũng khao khát muốn có.
Hùng muốn dùng nó cứu Tiểu Huyên.
Sau khi nói chuyện với Rùa Đá, Hùng biết Nỏ Thần không có ở đây mà ở Thánh Địa Mỹ Sơn tại Trung Vực, hắn quyết định tới đó lấy Nỏ Thần...
Nhìn Tiểu Vi đang ở bên, Hùng đánh vào người nàng vô số pháp tắc, đây là những gì hắn biết về Chân Long, rồi hắn tiếp tục ôm Hằng đi tới phía trước.
Một lúc sau, hai người tới một đồng cỏ, trong khi Thu Hằng thắc mắc, Hùng đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt sáo, tiếng huýt sáo này vừa nhanh vừa vội, dưới một tiếng, ẩn chứa trên trăm tiết tấu, âm luật dâng trào, một tiếng huýt sáo, lại để cho người ta cảm giác như thiên địa giảng đạo, đại đạo cộng minh.
Viu vu vu…
Chuyện kỳ lạ xảy ra.
Một chấm đen nhỏ từ chín tầng trời chậm rãi bay xuống, chấm đen to dần từ từ xuất hiện trước mặt hai người.
Thu Hằng ngước nhìn chỉ thấy một con diều to lớn màu trắng nhanh chóng hạ xuống trước hai người, con diều này rất bình thường làm bằng giấy, dài 20 mét, rộng 10 mét.
Hùng thả nàng xuống rồi bước tới con diều, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh diều, mỗi một lần vỗ vào, tiết tấu huyền bí vang lên.
Sau 10 lần vỗ, con diều liền phát sáng.
Chuyện bất khả tư nghị xảy ra, diều giấy cứng rắn dưới mấy cái vỗ của Hùng liền mềm ra sống động như thật, con diều vẫy vẫy hai cánh cọ cọ vào Hùng, hết sức thân mật, tựa như là gặp được thân nhân.
-Đây là cái gì?
Thu Hằng mở to mắt nhìn, con diều giống như con chim đang lấy lòng Hùng.
-Đây là phương tiện đi lại trước đây của ta.
Hùng thì thào nói, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt cánh diều, cảm khái vô tận, mà diều giấy giống như có sinh mệnh kêu u u.
Khi còn bé, Hùng mất bao nhiêu công sức mới làm ra nó, hắn từng lên chín tầng trời trộm mây vô sắc làm cánh diều, hắn từng chặt trộm thiên trúc làm thân diều.
Nó đã theo hắn từ lúc còn yếu ớt tới khi vô địch.
Lúc đầu, nó chỉ là con diều bình thường, sau này hắn vấn đỉnh Võ Thần, bước tới cực hạn của đạo, thành tựu Thiên Đế.
Nó từ từ có sinh mệnh chính mình, cũng trở thành vật cưỡi của hắn.
Năm đó, quyết định chiến Hắc Thiên một trận, hắn liền đem nó giấu tại đây.
Hùng cảm khái ôm lấy Thu Hằng, ngồi lên diều giấy.
Hằng đang kinh ngạc liền bị hắn ôm.
Nàng thẹn thùng hỏi:
-Sao ngươi thích ôm ta như vậy?
Đặt nàng dựa vào người mình, Hùng tham lam hít sâu vài hơi, hai tay xoa xoa ngực với mông nàng.
Hùng nói:
-Nàng là thị nữ của ta, ta liền coi nàng như gấu bông ôm ấp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...