Mê Hồn cốc xảy ra dị biến vô số võ giả chạy vào hòng tìm kiếm cơ duyên, bảo vật.
Sau khi Hùng rời đi cùng tấm Bia đá nhỏ, kết giới xung quanh tan biến, lộ ra vùng đất trống trơn.
Hùng vừa ra bên ngoài, lại nghe tiếng bước chân xào xạc từ phía xa truyền đến, hắn xoay người lại.
Năm nam một nữ nối đuôi nhau đi tới trước Hùng, đều là người trẻ tuổi trên dưới 20, trên lưng, bên hông mang theo kiếm.
Sáu người này đều cùng một loại trang phục màu xanh, nữ tử cực kỳ đáng chú ý, quần áo bó sát người tràn ngập khí tức thanh xuân, bộ ngực cao vút, mông mượt mà tròn vểnh, cộng thêm mặt xinh đẹp tạo thành mê hoặc cường đại.
Hùng lâu rồi chưa xếp hình, hắn nhìn nàng ngon như vậy hoả khí bùng lên.
Sáu người kia nhìn thấy Hùng quần áo rách dưới tóc tai bù xù đều khinh thường.
- Tiểu tử, ngươi vừa từ trong kia đi ra?
Một gã thanh niên chừng 23 tuổi cười ha ha nói, bộ dáng rất anh tuấn, chỉ là ngạo khí rất mạnh, dường như đã coi mình là thiên hạ vô địch.
- Câm à? Đại sư huynh hỏi ngươi đó!
Một gã thiếu niên 19, 20 tuổi nịnh bợ, sau đó chuyển mặt hướng tới Hùng, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm nhắm thẳng vào Hùng:
- Có bảo vật gì mau giao ra? Miễn phải chịu đau khổ.
Những người khác cũng không nói lời nào, nhưng cũng không ngăn cản, hiển nhiên thầm chấp nhận hành vi của hắn.
Bọn họ tự nhiên muốn bảo vật nơi đây, thấy Hùng chỉ có tu vi võ tướng liền có ý định giết người đoạt vật.
Mạc sư huynh bọn họ là đỉnh võ vương, với sức một mình có thể làm thịt Hùng, lại còn rất nhẹ nhàng! Bởi vậy, bọn họ ăn chắc Hùng.
Còn nữa, cách làm của bọn họ coi như là nhân từ, gặp được kẻ tâm ngoan thủ lạt, không nói hai lời liền trực tiếp xông lên làm thịt.
Hùng giận giữ trong lòng, nhưng đối phương có sáu người, từng kẻ khí tức thâm trầm, trong đó 2 thanh niên đỉnh võ tướng, 2 tên còn lại với nữ nhân kia sơ cấp võ vương cộng thêm tên sư huynh nữa, với một đối sáu, hắn khó thắng được.
Càng mấu chốt chính là nguyên lực vẫn mất hết chỉ có tu vi võ tướng.
Ca nhịn!
-Ta không tìm được gì trong đó.
Hùng cố gắng bình tĩnh nói.
-Hừ! Sư đệ lục soát người hắn!
Tên sư huynh kia ra lệnh thanh niên mắt tam giác.
Hùng tức giận đổi sang khuôn mặt lãnh khốc, sát khí toả ra.
Thấy Hùng nhìn chằm chằm mình, thanh niên mắt tam giác hơi run giọng:
-Ngươi, ngươi muốn làm gì?
-Haha
Thấy hắn nhát như vậy, mấy tên còn lại cười to.
-Thanh An ngươi thường ngày hay to mồm lắm mà, sao hôm nay nhát như chuột vậy?
-Tiểu tử, đừng vờ ngớ ngẩn, chúng ta là đệ tử Ngọc Kiếm môn! Một thanh niên lộ vẻ ngạo khí nói.
Lúc này Hùng khó hiểu hỏi:
-Ngọc Kiếm môn là cái đồ chơi gì?
Sáu người kia đều giận giữ, tên này dám nói tông môn bọn họ là đồ chơi.
-Muốn chết!
Tên mắt tam giác rút kiếm chém Hùng.
Hùng hô lên:
- Khai Môn! Khai.
Hùng hô lớn.
Khai mở Khai Môn khiến da Hùng trở lên cứng như đá đỡ nhát kiếm kia, hắn tung một quyền đánh vỡ đầu tên mặt nhọn.
-Hỗn đản!
-Súc sinh chết tiệt!
-Ngươi giết An sư đệ.
-Làm thịt hắn, trả thù cho An sư đệ.
Lúc này, năm người phía sau mới phản ứng được, ai cũng phát ra tiếng mắng chửi tức giận, rút kiếm lao vào chém Hùng.
-Hừ muốn chết! Hưu Môn! Khai.
Cơ băp Hùng căng lên, sức mạnh tăng tới cực hạn võ tướng lao vào tên võ tướng còn lại.
Ầm! Hùng bị chấn bay ra, mặc dù da cứng nhưng vẫn bị chém trúng máu chảy đầm đìa, cảm giác da nóng bừng bừng, cơ bắp run rẩy Hùng cắn răng:
-Sinh Môn! Khai
Xương cốt Hùng phát ra tiếng rắc rắc, lao vào chém chết thanh niên võ tướng còn lại.
-Vương sư đệ.
-Tạp chủng ta giết ngươi.
Mấy người còn lại bi thương vận toàn lực giết Hùng khiến chân tay hắn bị chém lộ cả xương ra ngoài, cũng may hắn dùng thân pháp Phi Cơ Quyết tránh đi các chỗ trọng yếu.
-Thương Môn! Khai
Máu huyết Hùng sôi lên, quanh người toả ra màu đỏ, ánh mắt đỏ lên như dã thú tu vi tăng lên sơ cấp võ vương lao lên vặn cổ hai thanh niên sơ cấp võ tướng.
-A! hai thanh niên hét thảm, trợn mắt ngã xuống.
-Sư đệ.
-Nghiệt súc tìm chết!
Thấy Hùng lao về phía sư muội, đại sư huynh vận dụng Ngọc Sương kiếm pháp hoá thành luồng kiếm khí trắng 3 mét chém tới Hùng.
Hùng đưa bia đá nhỏ ra đỡ kiếm khí kia còn mình tung quyền đánh chết nữ nhân còn lại.
-A! Tiểu tử ta thề diệt cả nhà ngươi!
Xoẹt! Mặc dù bia đá đỡ được nhưng Hùng bị kiếm khí chém trúng vai trái máu tươi tuôn ra như suối, mắt hắn mơ hồ toàn thân đau nhức không chịu nổi.
Hùng rất nghẹn khuất, hắn bị võ vương chém gần chết, nén đau đớn hắn vận toàn lực bay đi.
Mạc sư huynh đuổi theo chém vào Hùng mỗi lần như vậy Hùng đều dùng bia đá đỡ nhưng vẫn bị chém trúng, bia đá màu trắng ánh sáng cũng mờ đi nhiều.
Hùng dùng toàn lực cuối cùng chạy tới vực sâu ngàn trượng, hắn cắn răng lao xuống.
- Nếu ta còn sống trở về tất diệt Ngọc Kiếm môn.....môn..
Tiếng hô vang vọng, Mạc sư huynh tức xì khói đầu cơ mặt run lên.
...........................................................................
( ài nhiều chỗ dùng km ko hợp lắm ta dùng trượng nhé).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...