Nhờ phúc của Hùng, rất nhiều âm thể, ma hồn, quỷ ảnh may mắn còn sống!
Bọn họ đều ngây ngốc, khó hiểu nhìn nhau, bọn họ không giải thích được, kẻ địch của mình bị một bóng đen làm cho biến mất.
Mặc dù tất cả bị bóng đen ép quỳ rạp xuống đất, nhưng mà bọn hắn tuyệt đối không có nửa điểm oán hận, mà còn âm thầm vui mừng.
Cả đám đều hổi phục tinh thần, đứng lên.
Bọn họ thậm chí không có biết Hùng và Nguyệt Vũ đứng yên từ đầu tới giờ.
Lúc này, Mười lão tổ Thánh Địa hối hận không thôi, địa phương quỷ quái này quá nguy hiểm, làm cho bọn họ sợ hãi, run rẩy, nếu có thể lựa chọn mà nói, vậy họ nhất định không muốn theo âm thể tới đây.
Tà Đế hồi phục tinh thần đầu tiên, hắn giật mỉnh hô lên:
-Không thể nào!
Nhìn một nam một nữ ung dung mà đứng, trong khi tất cả mọi người quỳ rạp, Tà Đế biến sắc.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là....
Sau vài giây thất thần, Tà Đế thì thào nói.
Tà Đế hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần.
Hắn đứng bật dậy, mở thiên nhãn ra, ánh mắt Tà Đế phát sáng, có dị tượng tinh tú chớp động, rơi trên người thanh niên đang đứng kia.
Thời điểm ánh mắt Tà Đế chiếu tới, Hùng mỉm cười nhìn hắn một chút, sau đó cùng Nguyệt Vũ đi tới gần Tâm Kính.
Đông, đông, đông...
Ngay lập tức, Tà Đế đột nhiên liền lùi lại mấy bước, sắc mặt hắn đại biến.
Bịch một cái, hắn ngồi bệt xuống đất, không có phong thái vô địch gì cả, khuôn mặt bá khí ỉu xìu, sầu mi khổ sáp.
-Tía nó, cái này còn muốn cho ta sống sao!
Tà Đế nhăn mặt, vò đầu, mười phần khổ não.
Tà Đế cử động như vậy, để cho đám đông đang đứng lên, đều trợn tròn mắt nhìn nhau.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến Tà Đế mất hình tượng như vậy, không lẽ do cái bóng kia.
-Hoàng thượng, cái bóng kia là gì?
Thiên Ma nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
-Ta...!ta không biết.
Tà Đế nói, khuôn mặt tuấn tú co thành mướp đắng.
- Đi, đi, đi, đừng làm phiền tới ta.
Đối với Tà Đế nói như vậy, Thiên Ma không dám trái lời, cung kính vái một cái rồi lui ra xa.
Tà Đế đứng dậy, khuôn mặt đau khổ, bất đắc dĩ.
Chiến dịch năm đó khiến Nguyên giới bị thương nặng, vỡ thành nhiều mảnh, rất nhiều mảnh vỡ bay đi khắp nơi.
Sau này, sinh ra vô số đại lục.
Hiện tại, mà đánh nhau nữa, thiên địa khó lòng chịu được.
.......
Bịch!
Tâm Kính rạn nứt, rồi thu nhỏ bằng quyển sách rơi xuống đất.
Hùng cùng Nguyệt Vũ đi đến bên cạnh cái kính, hắn ngồi xổm vươn tay cầm Tâm Kính lên.
Nếu cái Kính này còn có lực lượng, tất nhiên sẽ triển khai phản kích.
Hùng khó có thể lấy được nó.
Nhưng hiện tại nó gần như tan vỡ, ngay cả bản thể cũng không duy trì được.
Hắn vuốt mặt kính thở dài.
Từ xưa tới nay, trải qua bao nhiêu đời, vô số tồn tại vô địch muốn chiếm nó làm của riêng, nhưng chưa từng có ai thành công.
Thời Thần Thoại, Tâm Kính cũng có linh, nó biết việc gì nên làm, việc gì không nên.
Vì vậy, nó mới trốn chạy tới nơi đây.
Nó sợ bị thiên phạt.
Nhưng mà lúc này, không phải nó cũng bị hủy diệt hay sao?
Rất lâu về trước, vũ trụ chưa hình thành.
Khi đó, thiên địa sơ khai, hỗn độn phân âm dương, âm dương nhị khí hoá ngũ hành, ngũ hành sinh vạn vật.
Tại thời điểm đó, Âm Dương Tâm Kính được tạo ra trong hỗn độn.
Bên trong Âm Dương Tâm Kính, âm dương nhị khí sinh sôi không ngừng.
Qua hàng ức năm, âm dương nhị khí bên trong diễn sinh ra ngũ hành, có được khả năng tự thành thế giới, có hy vọng thoát khỏi thiên địa này.
Theo cách nói khác, Âm Dương Tâm Kính có khả năng mở ra đại đạo mới.
Nhưng nó không dám làm vậy mà bỏ trốn tại đây, trải qua vô số tuế nguyệt, nó vẫn trốn ở đây.
Để rồi một ngày, một thanh niên vô sỉ tới đây, dụ dỗ kính linh rời khỏi.
Dụ dỗ kính linh chiến thiên.
Sau khi rời khỏi, Kính Linh lấy tên Bê Nhu, theo Hùng đi tới Nguyên giới, bắt đầu hành trình chiến thiên.
Sau khi kính linh ra đi, Âm Dương Tâm Kính chỉ còn là cái xác bị động, chính là Tâm Kính bây giờ.
Sau này, Bê Nhu trở thành tồn tại vô thượng trên Nguyên giới, được mọi người tôn sùng là Nhu tiên tử hay Bê Nhu thần nữ.
Trong trận chiến đó, Nhu tiên tử cũng là một trong những thủ lĩnh theo Hùng giết vào bầu trời đen, rồi bị làm thịt ở bên trong.
Nguyệt Vũ thấy Hùng ngồi thẫn thờ nhìn tấm kính vỡ, nàng ngồi xuống cạnh hắn.
Nguyệt Vũ quan tâm, hỏi:
- Ca bị sao vậy?
Nàng cảm thấy hắn có tâm sự.
Hùng biết rất nhiều chuyện nhưng không chịu nói cho nàng, hắn mỉm cười vuốt tóc nàng:
-Ta không sao.
- Vì sao nhìn họ ngỏm, muội không có cảm giác gì cả?
Nguyệt Vũ ngạc nhiên hỏi, nàng cảm thấy, có phải mình có ác độc rồi hay không.
Biển đen, hoàng tuyền, tâm kính, phi ngư khiến vô số âm thể chết đi, mà nàng không có cảm giác gì cả.
Dường như những chuyện như vậy quá bình thường.
Hùng cười nói:
-Bọn họ không chết, mà chuyển sinh thành dân chúng của Âm Dương giới.
Những hồn ma, quỷ, âm thể bị giết trước đó không hoàn toàn biến mất mà trở thành sinh vật nơi này.
Bọn chúng mất hết kí ức, sống một cuộc sống mới tại đây.
Chỉ có bày Thiêu Thân tu luyện Tìm Chết Chân Kinh mới thực sự ngỏm.
Đời trước Hùng từng tới đây, khi đó, hắn còn yếu, nên toàn bộ mọi người tới đây đều bị làm thịt bởi Tâm Kính kia.
Nếu không phải Hùng dụ dỗ được kính linh, thì hắn cũng không thoát khỏi kết cục thành ma quỷ Âm Dương giới.
Ngay khi mọi người hoàn hồn không bao lâu.
Ong ong ong ong ong!
Bình đài dâng lên cánh cổng trong suốt, đạo môn từ từ mở ra, đây là cảnh cổng đi tới nơi khác.
Hùng nhìn cánh cổng mở, nói với Nguyệt Vũ:
-Chúng ta đi, tới Tử Cung.
Nguyệt Vũ nhu thuận gật đầu, dứt khoát vào đạo môn cùng với hắn.
Ông!
Không gian giao động, nàng chỉ thấy trước mắt tối sầm, rồi bị đạo môn truyền tống ra khỏi bình đài.
Hai người bị truyền tống đi chỗ khác.
Nguyệt Vũ giương mắt nhìn lại, nơi này là một lục địa rộng lớn, tối đen không thấy ánh mặt trời, tử khí chung quanh dũng động.
Âm khí cũng xuất hiện rất nhiều, nhưng vẫn còn có thể thấy rõ bóng dáng toà thành cung điện màu đen phía xa, đó là toà Tử Cung.
Loáng thoáng xung quanh có vô số, con người, quỷ vật, ma ảnh sinh sống tại đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...