Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ FULL


Trong hai năm cuối học trung học, cuốn sách duy nhất cô đọc không liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học là tất cả các loại sách cho mục đích kiến trúc.

Điều duy nhất cô làm không liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học là học cách vẽ tất cả các loại kiến trúc và học cách sử dụng phần mềm thiết kế. 
Cô không biết liệu cô có thể thực sự thi đậu vào khoa kiến trúc của Minh Đại không, nhưng cô đã chuẩn bị đầy đủ cho điều đó. 
Thích kiến trúc là chuyện sau này, ngọn nguồn thật sự của tất cả mọi thứ đều bởi vì một người đàn ông. 
Bởi vì người kia cho nên cô mới tìm hiểu về kiến trúc, bởi vì người kia mà mới xác định được mục tiêu rõ ràng. 
Cô coi anh như một ngọn hải đăng, như một ngôi sao bắc cực để nhìn khắp mọi nẻo đường và tìm được phương hướng của mình.
Phương Nam Chi nhìn Lý Ngật Chu cách đó không xa, sau khi im lặng thì khẽ cười: “Sau khi nhận được thư mời nhập học thì nghỉ hè em có đọc một ít sách để chuẩn bị cho lễ khai giảng.

Thật ra, em không biết nhiều, đó là giới hạn rồi.”
Lý Ngật Chu hiểu rõ: “Không cần khiêm tốn, em đã giỏi lắm rồi.”
Phương Nam Chi: “Cảm ơn… Anh có thể giúp em xem bản phác họa ý tưởng của em một chút không, xem có chỗ nào không được không?”
Lý Ngật Chu: “Đưa cho anh.”
“Vâng!”
Phương Nam Chi đưa bảng vẽ của mình cho anh, sau đó, hai người nói rất nhiều về ý tưởng thiết kế của cô. 
Phương Nam Loan bất ngờ phát hiện ra suy nghĩ của mình có nhiều điểm tương đồng với anh, điều này khiến cô có chút phấn khởi, cũng quên mất một chút căng thẳng khi đối mặt với anh. 
Đêm nay hẳn là lần cô nói chuyện với anh nhiều nhất, mặc đù chỉ nói về chuyên ngành mà thôi. 
“Em vẫn nên ngủ trên ghế sô pha, em không ngủ được ở đây đâu.”
Mưa tạnh, trời cũng hoàn toàn tối đen, ngại tình huống lúc này của Phương Nam Chi, Lý Ngật Chu cũng không thể bỏ mặc người này ở đây, cho nên anh muốn để cho cô đi nghỉ ngơi sớm một chút, còn mình thì ngồi ở ghế sô pha. 
Lý Ngật Chu nói: “Không cần, em đừng lộn xộn, nằm xuống.”
“Nhưng sô pha cũng không đủ chiều cao của anh…” Phương Nam Chi nói: “Anh lên giường đi.”
Lý Ngật Chu dừng một chút, ngước mắt nhìn cô. 
Phương Nam Chi: “Em nói, anh, anh lên giường ngủ, chúng ta đổi vị trí.”
Lý Ngật Chu nói: “Tình huống hiện tại của em không thích hợp di chuyển tới lui, đừng miễn cưỡng.”
Phương Nam Chi: “Vậy em không nhúc nhích, anh đi lên ngủ… Bên cạnh?”
Vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người lại lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị. 
Lý Ngật Chu mắt thấy sắc mặt của người trên giường cách đó không xa chuyển từ trắng đến hồng, rồi đến đỏ bừng, ánh mắt lơ lửng, hoàn toàn không dám nhìn lại đây. 
Lá gan lớn là thật, da mặt mỏng cũng là sự thật. 
“Rất bạo.” Lý Ngật Chu nói. 

Phương Nam Chi: “…”
Lý Ngật Chu rũ mắt nhìn điện thoại di động, lạnh nhạt nói: “Sau này đừng gọi một người đàn ông đến ngủ bên cạnh em, trong trường hợp đặc biệt gì cũng không được làm như vậy, chú ý an toàn cho bản thân.”
“Nhưng anh an toàn mà…” Phương Nam Chi nhỏ giọng nói, cô tin anh cũng biết anh là loại người gì, cô chỉ không muốn anh ở trên sô pha khó chịu qua đêm mà thôi. 
Lý Ngật Chu nghe vậy, đầu ngón tay đang trượt điện thoại di động dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô một cái. 
Phương Nam Chi: “… Sao vậy?”
Trong mắt Lý Ngật Chu có hàm ý không rõ, cuối cùng anh nói: “Ngủ đi, muốn anh giúp em tắt đèn không?”
“Được…”
Lý Ngật Chu đứng dậy tắt hết đèn, chỉ để lại một chiếc đèn sàn bên cạnh sô pha. 
Phương Nam Chi nằm nghiêng, len lén nhìn người nằm trên sô pha cách đó không xa, anh thật sự rất cao, người không cong chân thì vượt…
Ngày mai thức dậy liệu có đau lưng không.
Nhưng mà, cô lại không có dũng khí mở miệng để bảo người ta lên giường, tuy rằng cô có lòng tốt, nhưng có lẽ vẫn sẽ rất kỳ lạ…
Phương Nam Chi có chút lo lắng nhìn một lúc, nhưng bởi vì một ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, cho nên cô vô thức ngủ thiếp đi. 
Ngày hôm sau thức dậy, trời đã sáng.

Phương Nam Chi ngồi dậy từ trên giường, cô thật cẩn thận giật giật mắt cá chân, cảm giác không đau lắm. 
Cô vén chăn ra xuống giường, thử giẫm lên mặt đất…
“Có thể xuống đất không?” Giọng của Lý Ngật Chu truyền đến, bởi vì vừa mới tỉnh cho nên giọng của anh có chút khàn khàn, còn mang theo vài phần lười biếng bịn rịn. 
Phương Nam Chi nghe xong thì ngẩn người, mới nói: “Hình như có thể, không đau nữa.”
“Xem ra thuốc tối hôm qua vẫn còn hiệu quả.” Lý Ngật Chu ngồi dậy từ trên sô pha, ngủ một đêm, áo choàng tắm của anh cũng buông lỏng, lộn xộn mở rộng, nhưng anh lại hồn nhiên không phát hiện ra. 
Phương Nam Chi nhìn anh lúc này, đột nhiên cảm thấy mình nhìn thấy Lý Ngật Chu đã từng ngủ trong phòng tranh, ánh mặt trời hôm nay cũng giống như ngày đó, chiếu trên người anh, giống như trải một lớp bụi vàng mỏng. 
Cô cũng giống như lúc trước, nhìn thấy anh như vậy thì tim đập như sắp nhảy ra. 
Sự khác biệt duy nhất là… Quần áo. 
Phương Nam Chi không cẩn thận liếc thấy ngực và nửa bụng của anh, cổ họng cô căng thẳng, đột ngột đứng lên: “Em đi đánh răng!”
Lý Ngật Chu quay đầu nhìn thấy cô đi rất nhanh thì nhíu mày: “Cẩn thận chân.”
“Ồ!”
Sau khi sửa soạn lại xong, hai người thay quần áo ngày hôm qua đã giặt khô, gọi xe rồi từ homestay Sơn Ẩn trở lại trường học. 
Hai ngày sau, Phương Nam Chi bởi vì bị mắc mưa còn bị cảm một lần, hôm nay khi đến câu lạc bộ, giọng của cô còn mang theo âm mũi nồng đậm. 
“Nam Chi, không sao chứ?”
Phương Nam Chi nói: “Đàn chị, em không sao hết, em cũng gần khoẻ rồi, chỉ là còn hơi ho khan thôi.”

Trịnh Tử Kỳ nói: “Em và Lý Ngật Chu thật thảm, vậy mà gặp phải mưa to.

Như vậy, chuyện trong tay chị đã gần như xong rồi, em cũng không cần giúp chị cắt đồ nữa đâu, cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
“Thật sự không cần em sao?”
“Thật mà, em nghỉ ngơi trước đi.”
“Được rồi, vậy ngày mai em sẽ trở lại.”
Phương Nam Chi nhắm mắt lại rồi lại mở ra nhìn về phía sau, hàng ghế sau phòng hoạt động, Lý Ngật Chu ngồi một mình chiếm một vị trí, đang ghép mô hình. 
Anh trông không bị bệnh, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn chút.
Về phần chuyện ở homestay, để tránh người khác hiểu lầm, bọn họ nói là đã thuê hai gian phòng ở qua đêm. 
Cũng không ai nghi ngờ, dù sao với cách xử sự đối nhân xử thế của Lý Ngật Chu, bọn họ cũng không dễ dàng nghĩ sai. 
Sau khi Phương Nam Chi rời đi, Trịnh Tử Kỳ cùng một nữ sinh khác cảm khái nói: “Cô gái này là người chủ động và siêng năng nhất mà tôi từng gặp, chậc chậc, người cố gắng còn xinh đẹp như vậy, có công lý không.”
Nữ sinh trả lời: “Đúng vậy, có công lý không, hơn nữa da của cô ấy còn rất đẹp, cũng không biết bình thường dùng mỹ phẩm gì nữa.”
Trịnh Tử Kỳ: “Tôi cảm thấy cô ấy không trang điểm…”
“A a a, vậy thì càng không có công lý.” Nữ sinh nhỏ giọng nói: “Làn da vừa trắng vừa mềm, chân còn dài như vậy.

Chân dài thì thôi, ngực còn lớn như vậy.

Mẹ kiếp, Nữ Oa đóng cửa nào cho cô ấy, cô quá tham.”
Trịnh Tử Kỳ nghe được thì cười khanh khách: “Mẹ nó cậu kiềm chế chút đi, cậu còn là người không?”
“Không muốn làm người nữa!”
Cạch…
Âm thanh ván gỗ ghép lại khiến hai nữ sinh lập tức hoàn hồn, nhìn về phía sau, đột nhiên nhớ tới trong phòng hoạt động ngoài hai người bọn họ ra còn có một Lý Ngật Chu liên túc ghép mô hình nữa. 
Bởi vì quá yên tĩnh cho nên các cô suýt chút nữa quên mất còn có người. 
Hai người hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ những lời vừa rồi đều bị nghe được thì vội vàng cúi đầu, lắp ráp mô hình. 
Người phía trước cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Lý Ngật Chu ngước mắt nhìn hai người một cái sau đó lại cầm lấy một khối ván mới…

Sau ngày Quốc khánh, Phương Nam Chi vì bài tập nhóm của mình xuất sắc nhất trong lớp mà được giáo viên chọn tham gia một cuộc thi kiến trúc nhỏ trong trường, chủ đề là khu nghỉ dưỡng ven biển, hạn chế ở một vùng biển nào đó. 
Phương Nam Chi mất ba ngày để làm hiện trạng và phân tích dữ liệu, và hai ngày để vẽ bản phác thảo ý tưởng, tuần cuối cùng, cô làm một mô hình thủ công. 

Trong trường có cuộc thi, thời gian cũng sắp kết thúc, giáo viên phụ trách lớp bảo cô đi là để cho cô thử một lần, bởi vì cảm thấy năng lực của cô rất mạnh, kết quả đâu ai ngờ đến, cô chỉ tốn một nửa thời gian của những người khác để làm mà lại lấy được vị trí đầu tiên, đánh bại tác phẩm của sinh viên năm hai, năm ba. 
Điều này làm cho giáo viên phụ trách lớp Trần Phẩm rất vui vẻ, không ngờ lại vớt được một “tay già đời” trong đám sinh viên năm nhất đại học, lúc này đẩy cô tham gia cuộc thi tân binh kiến trúc Trung Quốc, do ông đích thân hướng dẫn. 
Cuộc thi này chỉ dành cho sinh viên từ năm nhất đến năm ba, ngày hết hạn vẫn còn sớm, nhưng đây cũng được xem là lần đầu tiên Phương Nam Chi tiếp xúc với hạng mục thi đấu chính thức, cho nên cô vô cùng nghiêm túc, đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm. 
Hôm nay là thứ bảy, buổi sáng ăn sáng cùng bạn cùng phòng, ba người khác quay trở về ngủ, còn một mình cô thì ôm máy tính đến thư viện, bắt đầu điên cuồng tra tài liệu. 
Vừa làm đến giữa trưa, cô nhìn đồng hồ, sau đó trở về ký túc xá đơn giản gọi một bữa ăn cho người tập thể dục.

Ăn bữa ăn cho người tập thể dục là bởi vì tối nay sẽ có một bữa ăn lớn, vì vậy ban ngày cô ăn có chút kiêng dè. 
Mà nguyên nhân của bữa tiệc lớn, chính là sinh nhật Hách Lai. 
Hách Lai mời một số người trong câu lạc bộ đi ăn cơm, cô chính là một trong số đó. 
“Nam Chi, em đến chưa.” Hơn năm giờ tối, Phương Nam Chi nhận được điện thoại của Hách Lai. 
Phương Nam Chi: “Đến rồi đến rồi, em sẽ đến cổng trường ngay.”
“Được, mọi người đang chờ em ở đây.”
Phương Nam Chi cúp điện thoại, một đường chạy chậm, lúc tới gần cổng trường nhìn thấy mấy bóng dáng, cô mới từ từ đi tới. 
“Xin lỗi, em đến trễ.”
Hách Lai là người thành phố này, cho nên thỉnh thoảng sẽ lái xe nhà mình ra dùng, lúc này có năm người ngồi xe của cậu ta chờ xuất phát. 
Hách Lai lái xe, lái phụ là Lý Ngật Chu bị cậu ta kéo tới, ghế sau là Trịnh Tử Kỳ và thành viên mới của câu lạc bộ Dương Trình Tiệp. 
Dương Trình Tiệp vừa nhìn thấy cô thì hai mắt sáng lên: “Nam Chi, hi!”
Phương Nam Chi hơi dừng một chút: “Hi.”
“Lên xe đi, đi thôi.”
“Vâng.”
Phương Nam Chi đi tới trước và chào hỏi mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lý Ngật Chu. 
Anh khẽ gật đầu tỏ ý. 
Phương Nam Chi mở cửa xe ngồi vào. 
Hôm nay đến dự sinh nhật của Hách Lai còn có bốn người, nhưng đã bắt taxi đi tới nhà hàng trước, sau khi một xe của Hách Lai đến đông đủ thì bữa tiệc sinh nhật mới coi như chính thức bắt đầu, mọi người mua bánh ngọt cho Hách Lai và thắp nến, nói cười ầm ĩ chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ. 
Sau khi ăn cơm xong, Hách lai mời mọi người cùng đi chơi mật thất, cậu ta hẹn trước một mật thất mà mình đã muốn chơi từ lâu.

Trước kia làm người khổ sở vẫn không đủ, hôm nay sinh nhật cậu ta làm chủ, cho nên kéo một đám người tới đây. 
“Là mật thất kinh dị sao? Tôi không chơi với ma.” Trịnh Tử Kỳ nói. 
Hách Lai nói: “Không có ma, không phải loại đó, đây là loại giải mã, kẻ trộm đốt não.”
Trịnh Tử Kỳ: “Đốt não? Có thể giải được không?”
“Chậc, thế nào, một đám Minh đại không giải quyết được một gian mật thất nho nhỏ này sao?”
Hách Lai tràn đầy tự tin, lập tức trả tiền. 
Nhân viên cửa hàng dẫn mọi người vào phòng ban đầu, Phương Nam Chi nghe qua loại trò chơi mật thất này, ở các thành phố đều rất phổ biến, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng chơi thử, nên lúc này nhìn đồ trang trí u ám trong phòng cô còn có chút tò mò. 
Cạch…

Nhân viên công tác đóng cửa lại sau khi đưa tất cả bọn họ vào trong. 
Đèn bên ngoài bị cách ly, chỉ còn lại ánh sáng u ám trong phòng, không khí quỷ dị lập tức ập tới. 
Trịnh Tử Kỳ bật ra một câu chửi tục: “Hách Lai, đây còn không phải là mật thất kinh dị, tối như vậy!”
“Ai nha, ánh đèn này chỉ để làm bầu không khí mà thôi, không có con ma nào xuất hiện thì đâu gọi là mật thất kinh dị.”
Trịnh Tử Kỳ chen chúc trong đám đông: “Dọa người… Tôn Minh, cậu đi ở trước tôi đi.”
Tôn Minh cười nói: “Được được được.”
Dương Trình Tiệp vừa lúc đứng ở bên cạnh Phương Nam Chi, nghe vậy khí khái đàn ông lập tức bị kích phát, cậu ta quay đầu kéo cánh tay Phương Nam Chi: “Nam Chi, cậu sợ thì trốn phía sau tôi.”
Phương Nam Chi thấy rất mới mẻ: “Không cần, tôi không sợ.”
Dương Trình Tiệp hết lần này tới lần khác cảm thấy cô đang cậy mạnh, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần thẹn thùng, tôi đứng trước người cậu, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu.”
Mặt Phương Nam Chi mê mang: “… Thật sự không cần đâu, cậu cảm thấy đáng sợ sao?”
Dương Trình Tiệp sửng sốt: “À, tôi, tôi không cảm thấy.”
“Thì đó, nó cũng không đáng sợ.”
Dương Trình Tiệp xấu hổ: “Là, là vậy hả.”
Phương Nam Chi gật đầu, vòng qua người cậu ta đi tìm cơ quan. 
Mở cửa đầu tiên không tính là khó, mọi người mất mười phút thì tìm được chìa khóa. 
Hách Lai cầm chìa khóa mở khóa, cạch một tiếng, cửa mở ra, một luồng gió lạnh xuyên qua.

Hách Lai dùng chút lực trực tiếp mở cửa đá kia ra. 
Xào xạc…
Một trận tiếng động kỳ lạ, đột nhiên, bốn bức tường của căn phòng đầu tiên bọn họ đang ở xuất hiện hình chiếu máu, màu đỏ thê thảm, phản chiếu lên trên mặt của những người ở đây, khiến họ bất ngờ không kịp đề phòng! 
“A a a a a!”
“A a, mẹ nó!”
“Hách Lai đại gia cậu!”
Tiếng hét chói tai của nam nữ xen lẫn với nhau, Phương Nam Chi ngẩn người, nhìn xung quanh, lại nhìn các đàn anh đàn chị sợ tới mức không chịu nổi, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên, cô cảm thấy có chút thú vị, cái này… Rất đáng sợ sao? 
Sự tiếp thu của cô dường như cao hơn thế này. 
“A a a a, tắt chưa!” Mới vừa rồi Dương Trình Tiệp còn nói sẽ bảo vệ cô lúc này đã hóa thân thành gà gáy, chạy tán loạn khắp nơi, Phương Nam Chi vô tình bị cậu ta đụng phải mà lui về phía sau. 
Cũng may sau lưng có một cánh tay vươn ra, có người ngăn cản, mới không khiến cô ngã vật ra. 
Phương Nam Chi đứng vững quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy người tới thì ngực nhảy dựng lên, cô nghĩ, Lý Ngật Chu còn làm cho trái tim cô phập phồng hơn thứ “đáng sợ” này. 
Có thể là thấy cô có chút ngơ ngác, Lý Ngật Chu rũ mắt hỏi một câu: “Sợ à?”
Phương Nam Chi chớp mắt, cô im lặng một lát rồi gật đầu: “Ừm, có hơi sợ…”
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng hỏi, hỏi là sợ hãi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận