Mấy ngày nay, nhiệt độ
của thành phố C giảm xuống. Trần Trạch Như lái xe vào nhà để xe, chiếc đài
trong xe đang phát bản tin dự báo thời tiết, một đợt không khí lạnh cường độ
mạnh đang dịch chuyển xuống phía nam, trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ tới
nhiệt độ của thành phố sẽ xuống thấp tới gần 0 độ.
Trần Trạch Như kéo lại
chiếc khăn quàng, bước vào thang máy, bấm nút lên thẳng phòng làm việc của
mình.
Vừa bước vào cửa, cô
nhìn thấy một người nằm trên chiếc ghế dài màu trắng sữa, ngạc nhiên cô dừng bước
và hỏi: “Phương Thần phải không?”.
Phương Thần mở mắt, cười
đáp: “Đã lâu rồi không gặp bác sĩ”.
“Sao thế? Gần đây lại
mất ngủ à?” Trần Trạch Như ngồi ngay xuống một chiếc ghế khác, giọng như đang
nói với một người bạn vô cùng thân thiết.
Mà thực ra cũng đã quen
nhau mấy năm rồi, cô mãi mãi không quên được lần đầu tiên gặp Phương Thần.
Lúc đó, đứng trước mặt
cô là một cô gái rất ngây thơ mặc một chiếc áo phông và quần bò, trên khuôn mặt
xinh đẹp ngây thơ, trong sáng là một đôi mắt không tương xứng với tuổi tác,
trong đôi mắt lay láy ấy dường như có một cái gì đó rất kích động nhưng lại cố
kìm nén, thế nên mọi sự lo lắng đều thể hiện qua giấc ngủ hằng ngày và một vài
hành động khác thường.
Lúc đó, ngành tư vấn tâm
lý ở Trung Quốc còn rất mới mẻ, phần lớn người bệnh đều nghi ngờ khả năng của
bác sĩ, vì thế Trần Trạch Như mới giật mình, không biết mình sẽ phải tốn công
đến mức nào để đuổi được cô sinh viên đại học chủ động đến khám bệnh này?
Thế nhưng, cho dù là
Phương Thần chủ động tìm đến thì quá trình điều trị lúc đầu cũng gặp phải những
khó khăn nhất định, cô đã không trả lời phần lớn câu hỏi của Trần Trạch Như, mà
chỉ nằm trên ghế, mắt nhắm lại, hai tay để trên ngực, lắng nghe một bản nhạc
nhẹ nhàng, như thể cô đang để cho thần kinh của mình được thả lỏng.
NhPhương Thần thì thấy
hình như cô không cần điều trị mà chỉ cần tìm một chỗ mà cô cho là thích hợp để
ngủ một giấc.
Mãi cho tới khi Trần
Trạch Như nói: “Phương Thần, cô cứ như vậy thì chẳng những tôi không có cách
nào giúp được cô, mà còn khiến cho tôi mất nghề, dù có cầm trong tay phí tư vấn
nhiều đến đâu cũng cảm thấy áy náy”.
Lúc đó Phương Thần mới
nhìn Trần Trạch Như và có chút lay chuyển. Cô do dự một lát rồi nói: “Chuyện
là, trong giấc mơ tôi thường thấy chị tôi”.
“Trước đây, tôi rất ghét
chị, mãi cho đến khi nửa đêm tôi nghe thấy giọng của một người lạ qua điện
thoại, bảo rằng người nhà của Lục Tịch hãy tới mà nhận xác. Kể từ lúc đó, ngày
nào tôi cũng mơ thấy chị và không thể nào ngủ được.”
“Rất lạ là, trước đó tôi
chưa bao giờ tâm sự với chị, đến khi chị không còn nữa thì bây giờ ngày nào tôi
cũng muốn mang tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày chia sẻ với chị.”
Nói xong, Phương Thần từ
từ nhắm mắt lại, giọng nói cũng dần dần chìm đi: “… Tôi nhớ chị ấy và rất hối
hận vì trước đây mình rất ngang bướng, thậm chí, chỉ nghĩ đến việc mình đố kỵ
với chị như thế nào là đã cảm thấy không yên, rất không yên”.
“Bác sĩ Trần, bác sĩ
không biết con người thật của tôi đâu, thật sự ngay cả bản thân tôi cũng sắp
không nhớ được nữa, dường như ngay từ lúc sinh ra tôi đã thế này rồi, chăm chỉ
học hành, chịu khó tạo dựng mối quan hệ tốt với thầy cô và bạn bè, cha mẹ không
bao giờ phải lo lắng về tôi, tôi là niềm tự hào của họ.”
“Có lúc tôi đã nghĩ, hay
là tôi bị Lục Tịch ám? Bác sĩ Trần, bác sĩ có tin rằng có ma quỷ không? Vì, cái
dáng điệu bây giờ rõ ràng không phải của tôi.”
Những lời kể của Phương
Thần rất lộn xộn, có thể cô đang rơi vào trạng thái vừa mơ hồ vừa bế tắc, cũng
có thể từ trước đến nay cô chưa tìm được chỗ trút bỏ, cho nên bây giờ tất cả
những điều đó cứ thế tuôn ra một cách không đầu không cuối.
Trần Trạch Như nhớ rằng
lúc đó mình đã đưa cho Phương Thần một ly nước, nhưng cô ấy không đón lấy, các
ngón tay cô cứ đan chặt vào nhau không rời.
Ngón tay của Phương Thần
thon dài, móng tay hồng hào, ánh lên dưới ánh nắng mặt trời như màu vỏ trai,
giống như khuôn mặt của cô, đẹp đến mức khiến người ta không dám tin.
Một nữ sinh có hình thức
bên ngoài hơn người như thế, tuổi đời lại còn rất trẻ, theo lý mà nói, lẽ ra cô
phải sống rất vui vẻ, hạnh phúc mới đúng. Nhưng có ai biết được rằng, dưới vẻ
ngoài xinh đẹp ấy là một cõi lòng phức tạp đầy mâu thuẫn.
Đúng lúc ấy thì Phương
Thần ở phía đối diện lên tiếng, làm gián đoạn dòng hồi ức của Trần Trạch Như.
“Lần này em tới không
phải để tư vấn tâm lý đâu. Nghe nói hàng năm các bác sĩ đều quyên góp làm từ
thiện cho cô nhi viện, đúng không?”
“Đúng là có chuyện đó.”
“Viện trưởng của viện Từ
n với em cũng có thể coi là chỗ quen biết, lần trước em tới thăm bà, bà hy vọng
em có thể tìm giúp một bác sĩ tâm lý để trợ giúp tư vấn tâm lý cho một số trẻ
em trong đó.”
Trần Trạch Như ngẫm nghĩ
trong giây lát rồi đáp: “Vì thế cho nên em mới nhớ đến chị chứ gì? Việc này thì
chị nhận lời ngay. Hôm nào rỗi rãi chúng ta cùng tới gặp vị viện trưởng đó rồi
bàn tiếp nhé”.
* * *
Cô nhi viện Từ n nằm ở
ngoại ô phía bắc thành phố, nó được cải tạo từ một tòa công sở đầu thời kỳ Quốc
dân, và sau khi sửa chữa thì tòa nhà bốn tầng đã trở thành ngôi nhà của những
đứa trẻ bị bỏ rơi.
Viện trưởng Trương nhìn
thấy mọi người tới thì rất mừng, hồ hởi cầm tay Trần Trạch Như và mời ngồi
xuống nói chuyện, nhân tiện giới thiệu về tình hình của viện. Phương Thần chỉ
ngồi cùng một lúc, sau đó bước ra ngoài sân.
Giờ này các em nhỏ đều
đang lên lớp học, Phương Thần đi dạo một vòng, cô bất chợt nhìn thấybóng người
quen thuộc ở khoảng đất trống sau tòa nhà nhỏ.
Đây là nơi để các em nhỏ
vui chơi ngày thường. Phương Thần bước tới, khẽ vỗ vào vai của người ấy. Người
đó giật mình, vội quay đầu lại, khi nhận ra Phương Thần thì nhảy lên reo: “Chị
Phương Thần, sao chị lại tới đây?”.
“Cận Vĩ, hôm nay trường
không học bù à?”
Cậu bé tên là Cận Vĩ đưa
tay gạt những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, đáp: “Nhà trường cho nghỉ nửa ngày
đặc biệt. Lần trước viện trưởng nói có nhiều thứ đã bị hỏng mà không có người
sửa, vì thế em đến để làm giúp”. Tay Cận Vĩ vẫn cầm nguyên búa, trước mặt là
mấy chiếc bàn ghế học sinh hỏng.
Phương Thần cúi người,
tiện thể nhặt đinh lên đưa cho cậu bé và hỏi tiếp: “Sắp thi học kỳ rồi phải
không? Sang năm là thi Đại học rồi đấy. Em định thi trường nào? Đã nghĩ kỹ chưa?”.
“Bắc Kinh ạ, em thích
không khí ở đó.”
“Đã có mục tiêu cụ thể
chưa?”
“Em học Vật lý, hy vọng
sẽ thi đỗ Đại học Thanh Hoa.”
Dường như Phương Thần
không lấy đó làm ngạc nhiên, cô chỉ gật đầu, đáp: “Nhớ lúc đầu chị gặp em ở
đây, em tỏ ra là một người rất có chí hướng và lý tưởng”.
“Thế ạ?”, bất giác Cận
Vĩ ngừng tay búa, cười bẽn lẽn, để lộ lúm đồng tiền bên má, vẻ xấu hổ, “Thật ra
em chỉ muốn cố gắng một chút, để sau này có thể làm cho chị em được sống tốt
hơn”.
Lúc đó Phương Thần mới
chợt nhớ ra: “Hiện nay chị em có khỏe không?”.
Phương Thần chưa gặp chị
của Cận Vĩ bao giờ, nhưng cô thường nghe thấy Cận Vĩ nhắc tới. Hai chị em đã
lớn lên trong cô nhi viện cùng san sẻ giúp đỡ nhau, tình cảm rất gắn bó.
Cận Vĩ nói: “Chị ấy đang
học năm thứ ba trường Đại học Sư phạm rồi, ngoài ra còn làm gia sư nữa. Nhưng
gần đây chị ấy rất bận, hôm qua chị ấy gọi điện về nói, hết giờ học chị ấy còn
phải giúp thầy cô chuẩn bị bài cho ngày hôm sau”.
“Như vậy có nghĩa là
càng biết nhiều thì càng vất vả, đúng không?”, Phương Thần hỏi đùa.
Cận Vĩ lại ngượng nghịu
đưa tay lên vò đầu, “Lý tưởng của em đâu có rõ ràng như vậy? Thật ra em lo chị
ấy quá vất vả. Em biết những việc mà chị ấy đang làm bây giờ là vì điều gì”.
“Vì thế từ nay về sau em
ít nghỉ học thôi nhé, có khó khăn gì cứ đến tìm chị, chị sẽ nghĩ cách giải
quyết giúp cho. Em hãy tập trung vào học tập, em thi đỗ vào trường Đại học
Thanh Hoa chính là sự đền đáp cho những vất vả bây giờ của chị em đấy.”
“Chị Phương Thần, hôm
nào em sẽ giới thiệu chị em với chị để hai người làm quen nhé. Em cảm thấy chị
rất giống chị của em.”
Bất giác Phương Thần bật
cười, cô cố ý trêu Cận Vĩ: “Ồ, thế à? Em nói thử xem, giống ở điểm nào?”.
Cận Vĩ đáp: “Cũng dịu
dàng và rất hiểu người khác như vậy”.
Lần này thì đến lượt
Phương Thần cảm thấy xấu hổ, một hồi lâu sau cô mới nói: “Nhưng chị đâu có tốt
như vậy”. Nói đến đây cô nghe có tiếng động sau lưng, ngoảnh đầu lại thì thấy
Viện trưởng Trương đang cùng Trần Trạch Như đi tới.
“Tiểu Phương, cảm ơn
con.” Viện trưởng Trương cười, nói: “Bác sĩ Trần đã đồng ý mỗi tháng bỏ ra hai
ngày để đến thăm bọn trẻ rồi”.
“Không có gì ạ.”
Trên đường trở về, Trần
Trạch Như hỏi: “Sao em lại có vẻ thân thiết với những người trong cô nhi viện
như vậy?
“Vì ở gần đó có một nhà
thờ, lúc mới đầu em đi nhầm đường nên mới đi tới cổng của cô nhi viện.”
Hôm ấy vào lúc chiều
muộn, có hai người lớn dẫn một bầy trẻ không biết từ đâu tới, mặt đứa nào cũng
lem luốc, người thì bẩn thỉu, nhưng nụ cười trên môi chúng lại vô cùng trong
sáng, ngây thơ.
“Từ sau đó, mỗi lần tới
nhà thờ, em đều tiện đường đến thăm, cứ như vậy dần dần trở nên thân thiết.”
Phương Thần chống tay lên trán, nói: “Lục Tịch rất thích trẻ con, em nghĩ, nếu
đổi lại là chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ càng yêu mến lũ trẻ hơn”.
Đây là lần thứ hai sau
rất nhiều ngày Phương Thần lại mới nhắc đến cái tên này, bất giác Trần Trạch
Như nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Chị nhớ em đã nói rằng Lục Tịch theo đạo Cơ
Đốc đúng không? Vì vậy cô ấy mới thường xuyên đến nhà thờ”.
“Vâng.”
“Bây giờ em có còn
thường xuyên nhớ đến cô ấy nữa không?”
Phương Thần im lặng một
lúc, vẻ chần chừ rồi đáp: “Có. Gần đây hầu như cứ cách một đến hai ngày nửa đêm
em lại thức giấc và không nén được ý muốn viết thư cho Lục Tịch”. Cô đưa tay đỡ
trán, rồi tự cười nhạo mình, “Nhưng em thực sự cảm thấy hành động của mình rất
không bình thường, chị thấy có đúng không?”.
Trần Trạch Như nhíu mày,
nhưng không trả lời thẳng câu hỏi của Phương Thần, mà chỉ nói: “Gần một năm nay
em không tới tìm chị nữa. Có phải là do công việc quá bận, áp lực quá lớn nên
dẫn tới tái phát không?”.
“Em cũng không biết nữa.
Mấy hôm trước em có gặp một cô bé, tự nhiên lại nhớ đến Lục Tịch.”
“Tại sao thế?”
“>Cô bé đó làm việc
trong một hộp đêm, hơn nữa, nghe nói còn đi học, Lục Tịch cũng đã từng làm thêm
ở quán rượu.”
“Chỉ cần là một chi tiết
hay chuyện rất nhỏ, là khiến em lập tức liên tưởng đến một người đã qua đời từ
lâu, điều đó chỉ chứng tỏ rằng người ấy rất quan trọng với em.”
“Vâng”, Phương Thần ngẫm
nghĩ một lát rồi đáp, “Trước đây em chưa bao giờ công nhận, rằng chị ấy thực sự
là chỗ dựa tinh thần của mình, mọi người đều muốn em phải lấy chị ấy làm gương,
nhưng lúc ấy em thường làm ngược lại, rồi sau đó không nén được mà chốc chốc
lại quan sát cử chỉ và phản ứng của chị ấy. Hay nói cách khác, em đã lấy chị ấy
làm gương một cách vô thức…”.
* * *
Xe đang trên đường trở
về thành phố, tuy là đường vành đai cao tốc sáu làn xe hai chiều, nhưng vào giờ
này thì đường tắc rất kinh khủng.
Trần Trạch Như dừng xe
lại, quay đầu nói: “Nói chung em không cần đến bác sĩ tâm lý nữa, vì càng ngày
em càng biết cách phân tích tâm lý chính mình”.
Phương Thần nghiêng đầu,
hỏi: “Như thế là chuyện tốt hay không tốt?”.
“Nếu nói theo cách tiêu
cực thì là, càng hiểu biết và suy nghĩ nhiều thì càng khổ.”
“Đúng là như vậy.”
Phương Thần ngả đầu dựa về sau, nhắm mắt lại, nói bằng giọng yếu ớt: “Em thực
sự muốn nghỉ phép”.
Nhưng tất nhiên là làm
gì có phép để mà nghỉ. Làm việc nhiều năm như vậy rồi, ngoài những ngày nghỉ
theo quy định, cô chưa bao giờ xin nghỉ thêm một ngày.
Tổng Biên tập nói:
“Chúng ta thiếu người, nhất là mảng tin tức xã hội, ngày nào cũng nhận tin bài
24/24 rồi lại cho đăng và phát hành… Là người trẻ thì nên rèn luyện thêm
Mỗi lần như vậy, Phương
Thần thầm nghĩ: Đến bao giờ thì mình trở thành người già đây?
Tô Đông nói: “Cậu đừng
có mà tưởng bở. Chờ đến khi già xấu rồi thì có khóc cũng không kịp đâu. Nhất là
người giống như cậu, cứ so sánh trước sau, đến lúc ấy đảm bảo sự khác biệt về
tâm lý lại càng lớn hơn ấy chứ”.
Tô Đông đã quen nhìn
cảnh các cô gái trẻ biến ngày thành đêm, biến đêm thành ngày loạn tùng bậy lên,
khuôn mặt dù có xinh đẹp đến đâu rồi cũng bị hủy hoại, không chỉ một lần cô
chứng kiến cảnh các cô gái tẩy trang xong rồi cứ nhìn vào trong gương đờ đẫn.
“Buổi tối có vũ đoàn
Chicago đến biểu diễn, cậu có muốn đến xem không?”
“Trong hộp đêm ư?”
Phương Thần hỏi, “Mình không đi đâu. Hôm ấy, khi mình vừa từ đó bước ra, tài xế
taxi cứ nhìn mình chằm chằm, anh ta có vẻ ngạc nhiên lắm”.
“Để ý tới hắn mà làm gì?
Hơn nữa, phần biểu diễn đó tổ chức tại pub ở dưới tầng hầm, nếu cậu có thời
gian thì thực sự nên tới xem, rất bốc lửa đấy, cả thành phố này chỉ có một mà
thôi.”
Vốn dĩ Phương Thần không
định đi, nhưng cuối cùng lại bị Chu Gia Vinh lôi kéo, rồi cả Tiêu Mạc nữa,
không biết từ đâu cũng lù lù xuất hiện cùng với chiếc xe đứng chờ dưới cầu
thang.
Tiêu Mạc không hề nhắc
gì đến chuyện hẹn hôm trước, và thực ra thì Phương Thần dường như cũng quên nó.
Gần đây công việc của cô rất bận, thêm vào đó đêm nào cô cũng ngủ không ngon
giấc, đầu óc bấn loạn cả lên, ngồi trên xe mà cô cứ buồn ngủ díp cả mắt.
May mà chỉ một lát là
tới nơi, ba người đi thang máy xuống thẳng tầng hầm.
Vừa đẩy cửa vào thì đã
nghe thấy tiếng ồn ào, huyên náo, ánh đèn mờ ảo và bóng người khiến cô bất giác
sững người ra. Cô thầm nghĩ, đã lâu lắm rồi mình không tới những nơi như thế
này.
Lúc đó Tiêu Mạc quay
người lại hỏi: “ muốn uống gì?”.
Nghe câu hỏi đó cô mới
định thần và trả lời: “Sprite”.
Chu Gia Vinh đứng bên
thấy vậy, kêu lên: “Cô có nhầm không đấy? Đến pub mà lại uống Sprite, đúng là
xấu hổ quá”. Hôm nay Chu Gia Vinh mặc một chiếc áo sơ mi hoa và áo khoác bằng
len, quần ống đứng đi giày bóng lộn. Anh ta rút ra hai tờ tiền đưa cho phục vụ,
nói: “Cho sáu chai Corona”, điệu bộ rất sành sỏi.
Vũ đoàn chưa chính thức
bắt đầu, thế mà tiếng người cười nói đã âm vang cả quán rượu, tiếng nhạc nhộn
nhịp không biết phát ra từ đâu, nhức cả đầu.
Một lát sau, Phương Thần
đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc đó Chu Gia Vinh mới tiến sát đến bên Tiêu Mạc,
thì thầm: “Thế nào, cũng thú vị đấy chứ?”.
Tiêu Mạc chậm rãi nhấp
một ngụm rượu, khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh đèn ấm áp. Chu Gia Vinh lại nói
tiếp: “Cậu phải biết là tôi tốn bao nhiêu nước bọt mới lôi được cô ấy đi đấy”.
“Ồ, hóa ra cậu đang tạo
cơ hội cho tôi đấy à?”, Tiêu Mạc hơi sững người, khóe môi khẽ nhếch lên, hỏi
nửa đùa nửa thật.
“Lần trước chẳng phải
chính cậu nói rằng rất thích cô ấy là gì, sao mãi không thấy cậu có hành động
gì thế?”
Tiêu Mạc tay cầm chai
bia, bụng thầm nghĩ, thì ra cũng có một số đàn ông quái đản như đàn bà.
“Cảm ơn ý tốt của cậu.”
Một lúc lâu sau Tiêu Mạc mới trả lời bằng giọng rất bình thản: “Gần đây công ty
có quá nhiều việc, tạm thời tôi chưa nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt”.
Hai người nói sang các
chủ đề linh tinh khác một hồi, bỗng nhiên Chu Gia Vinh mới nhớ ra: “Chắc không
phải Phương Thần lạc đường đấy chứ, sao mà mãi không thấy quay lại thế”.
Ánh đèn xung quanh tối
lại, người thì chen chúc, Tiêu Mạc chau mày, đứng dậy khỏi ghế, nói: “Để tôi đi
xem thế nào”.
Nhà vệ sinh ở phía ngoài
quán rượu, Tiêu Mạc vừa đẩy cửa bước ra, đã thấy ngay Phương Thần. Cô mặc chiếc
áo khoác màu trắng ngọc, dáng người cao ráo, mấy sợi tóc mai lòa xòa trên trán,
dưới ánh sáng và bóng tối đan xen nhau gợi lên một cảm giác vô cùng mềm mại.
Không biết vì sao, trong
lòng Tiêu Mạc thấy rất xúc động, dường như anh bỗng nhớ tới cây ngọc lan thơm
ngát, thân thẳng đứng sau lớp hồi anh còn học trung học, rồi lại thấy dường như
có thủy tinh ở đó, vì ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt của cô.
Tiêu Mạc cất tiếng gọi,
nhưng hình như Phương Thần không nghe thấy tiếng cứ đứng lặng im, đôi mắt nhìn
về một phía xa xăm.
Trên hành lang có mấy
người đàn ông từ đầu kia đi tới, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân
trên tấm thảm màu tro.
Như một bầu trời sao
xung quanh vầng trăng, chàng trai đi trước cao ráo vận chiếc áo choàng đen bay
bay, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng.
Ánh đèn không sáng lắm,
bởi toàn là đèn tường, lối đi ở giữa trông như một dòng sông ánh sáng.
Nhưng Phương Thần vẫn
nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của chàng trai ấy.
Rõ ràng là cách rất xa,
nhưng vẫn rất rõ.
Dường như đôi mắt và
khuôn mặt ấy, thậm chí cả đôi môi hơi mím lại đều rất quen thuộc.
Nhưng, cô chưa từng gặp
anh bao giờ.
Một chàng trai có hình
thức và phong cách như vậy thật sự là rất hiếm, chắc chắn chỉ cần gặp một lần
là sẽ không thể quên. Vì thế, cô nghĩ, đây là lần đầu tiên mình gặp anh.
Tiêu Mạc nhìn theo ánh
mắt của Phương Thần, rồi lập tức bật cười, giơ tay vẫy: “Hàn!”.
Lúc đó cô mới sực tỉnh,
định thần trở lại.
Lúc đó, những người đi
cùng mới bước tới gần, chỉ cách chỗ cô mươi bước chân, tất cả đều mặc đồ kiểu
cách có phần khiến người ta thấy nể sợ.
Hàn Duệ đưa mắt về phía
phát ra tiếng gọi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Phương Thần trong một khoảnh
khắc, chỉ thoáng qua một chút thôi, ánh mắt lạnh như băng, rồi mới lên tiếng:
“Cậu tới rồi à?”. Đó là câu chàng trai đó nói với Tiêu Mạc, giọng nói sang sảng
như nước suối lạnh.
Có thể thấy quan hệ giữa
hai người rất tốt, Tiêu Mạc đưa tay lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho
Hàn Duệ.
Hàn Duệ giơ tay đón rồi
đưa lên môi, ngay lập tức nghe thấy tiếng “Tạch” một cái, từ phía sau đã có
người đưa lửa tới trước mặt, anh chỉ hơi nghiêng đầu, ánh lửa đỏ lập lòe giữa
những ngón tay thon dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...