Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Khi về tới biệt thự thì
đã rất muộn, nhưng cả tòa nhà đèn điện vẫn sáng trưng.

Tiền Quân rít một hơi
thuốc, hơi nheo mắt lại nói: “Cuối cùng thì cũng về! Đại ca đang chờ cô ở trên
nhà đấy.”

Phương Thần không nói
gì, mắt nhìn thẳng, cầm túi lên gác.

“Như thế có nghĩa là gì
không biết?” Tiền Quân làu bàu, mắt quắc lên nhìn A Thiên đi theo ở phía sau,
“Là thằng lỏi này làm cho chị hai giận dữ à?”

A Thiên tỏ rõ nét vô
tội, vội vàng giải thích: “Làm sao mà em dám? Em thề, kể từ khi em nhận nhiệm
vụ đưa đón, chị ấy luôn như vậy mà.”

Thực ra, so với Tiền
Quân, A Thiên lại càng buồn bực hơn. Suốt dọc đường, cậu đã phải tìm mọi cách
lấy lòng để Phương Thần nói chuyện, nhưng Phương Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt
lạnh lùng, ngay cả đến một câu đáp ậm ừ cho qua chuyện cũng không có, cứ coi
như cậu là vật vô hình.

Nói thật lòng, dáng vẻ
ấy của Phương Thần khiến A Thiên thấy sợ, vừa lái xe chố chốc

lại đưa mắt lén nhìn
sang cô, càng không nén được nỗi e ngại cố nén trong lòng.Từ trước đến nay cô
và A Thiên luôn đối xử tốt với nhau, cậu đã luôn nghĩ rằng cô là một người tính
tình ô hòa, và điều đáng quý nhất là cô đã ở bên Hàn Duệ, không hề vì được yêu
thương mà tỏ ra kiêu ngạo, khi cô nói trên mặt luôn tươi cười, khiến khuôn mặt
với các đường nét cân đối hài hòa càng trở nên sinh động quyến rũ.

Nhưng hôm nay… cô bỗng
trở nên khác hẳn.

Lúc ấy, A Thiên mới phát
hiện ra rằng, khi người con gái ấy trầm mặc, khuôn mặt cũng mang vẻ lạnh lùng
như vậy. Khi cô không n nói chuyện, đuôi mắt dường như cũng chưa đựng sự băng
giá.

… Cảm giác ấy rất quen
thuộc.

A Thiên vừa lái xe vừa
suy nghĩ suốt dọc đường, cuối cùng chợt nhận ra – càm giác mà hằng ngày Hàn Duệ
mang lại cho mọi người chẳng phải cũng như vậy sao!

Trong lúc này, hai người
ấy sao mà giống nhau đến thế!

A Thiên không đọc nhiều
sách, nhưng đã từng theo anh em lăn lộn trên chốn giang hồ nhiều năm, từng gặp
không ít người, chứng kiến không ít chuyện, cũng hiểu được thế nào là khí chất.

Nghe ra thì hai chữ “khí
chất” rất trừu tượng. Hơn nữa, trươc Phương Thần, A Thiên luôn nghĩ rằng, chỉ
có Hàn Duệ mới có kiểu luôn ở thế bề trên và lạnh lung, ngay cả cái nhìn cũng
khiến cho người khác cảm thấy giống như một sự ban phát ân huệ, hơn nữa nó còn
có thể dễ dàng dập tắt nhiệt tình của người khác, khiến cho những người dù mồm
mép giỏi đến đâu cũng phải ngoan ngoãn chủ động ngậm miệng lại.

Nhưng hôm nay, A Thiên
đã thừa nhận rằng mình thực sự cứng lưỡi mấy lần liền, dường như phải xem xét
lại cách nhìn nhận về con người, chỉ bởi vì A Thiên bỗng phát hiện Phương Thần
và đại ca mà mình luôn sùng bái có điểm gì đó rất giống nhau!

A Thiên không biết rốt
cuộc có chuyện gì xảy ra với Phương Thần, cũng không dám hỏi cô vì sao hôm nay

lại bỗng nhiên biến mất lâu như vậy. Khi trở về, dù có bị mắng, bị phạt, A
Thiên đều ngoan ngoãn chấp nhận, chỉ có điều không hiểu vì sao trong lòng có dự
cảm chẳng lành…

Thế là, mắt nhìn theo
Phương Thần khuất dần ở góc cuối của chiếc cầu thang xoắn, A Thiên thận trọng
trưng cầu ý kiến của Tiền Quân, nếu không có chuyện gì nữa thì anh em mình đi
đi.”

Trên gác vẫn rất yên
tĩnh, nhưng trực giác đang mach bảo với A Thiên rằng, bây giờ đi mới là thượng
sách.

Tiền Quân không có ý
kiến khác, khoác vai A Thiên, miệng ngậm điếu thuốc, nói với giọng không thật
rõ ràng: “Đi, tìm nơi nào đó để lót dạ ăn đêm.”

Hai người ra khỏi cửa,
ra đến sân, A Thiên quay đầu lại nhìn, mấy căn phòng tầng hai vẫn sáng đèn,
nhưng những tấm rèm dày nặng đã che đi tất cả, không để lọt ra ngoài bất cứ
tiếng động nào.

Dừng lại một chút trước
cửa thư phòng đóng kín rồi Phương Thần rời đi, nhưng ngay lập tức cửa đã được
người bên trong mở ra.

Dáng người cao của Hàn
Duệ xuất hiện ở cửa, nét mặt rất nghiêm trọng nói: “Rốt cuộc là đã đi đâu?”

Dường như đã cảm giác
thấy vẻ giận dữ của Hàn Duệ, Phương Thần bình thản hỏi lại: “Tôi đã là một
người trưởng thành, có cần lúc nào cũng phải báo cáo với anh về hành tung của
mình không?”

“Vậy vì sao lại không
nghe điện thoại?”, người đàn ông đẹp trai hơi nheo mắt lại, rồi chăm chú nhìn
cử chỉ khác thường của Phương Thần với vẻ mặt không thay đổi.

Nhưng cô không những lựa
chọn cách tiếp tục tỏ vẻ coi thường anh, mà còn ném ra một câu hỏi:

“Có gì đáng lo lắng
vậy?”

“Là vì chuyện lên núi
lần trước à?” Phương Thần đứng yên, mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt ưu trầm
không thấy được bất cứ tâm trạng nào, “ Tôi lại cứ tưởng rằng anh đã giải quyết
triệt để rồi. Nhưng cuối cùng cái người họ Thương ấy đã phải bỏ trốn, đến cả
cái bóng cũng không dám lộ ra, chẳng phải như thế là gì?”

Nghe vậy, đồng tử trong
mắt của Hàn Duệ hơi nheo lại, im lặng một lát rồi mới trầm giọng nói

“Ai đã nói với em?”

“Điều đó rất quan trọng
sao? Hay là nói rằng, anh định sẽ tự mình nói cho tôi biết?” Giọng nói của cô
mang vẻ châm biếm rõ rệt, thậm chí ngay cả Phương Thần cũng không nén nổi ý
định muốn cười, “Thực ra, đến lúc này anh cũng vẫn còn cơ hội đấy, tôi có đủ
thời gian để nghe anh nói một lượt từ đầu đến cuối. Tất nhiên tiền đề phải là
anh có muốn nói hay không.”

Cô tỏ ý sẵn sàng chờ
đợi.

Khoảng cách giữa hai
người rất gần, cô nhìn thấy trong nơi sâu thẳm nhất của đôi mắt đen kia dường
như có gì đó đang cuộn trào, nhưng bầu không khí xung quanh họ một lần nữa lại
rơi và sự im lặng băng giá.


Chính Phương Thần cũng
không hiểu việc giằng co như vậy có ý nghĩa gì, cũng giống như việc cô đã suy
nghĩ suốt dọc đường khi ngồi trên xe, vì sao còn quay lại nơi này?

Trước đó, cảm giác bị
dồn nén một lần nữa lại trào dâng mọi ngóc ngách trong con người cô. Phương
Thần bất giác thở dài, không nhìn Hàn Duệ nữa mà quay đầu đi không nói lời nào,
bước về phía mà tạm được coi là phòng ngủ của mình.

Nhưng ngay lập tức có
tiếng bước chân đi theo, khi cô vừa định thu dọn đồ đạc thì tay bị giữ chặt
lại.

Cô dừng tay lại, lạnh
lùng một cái.

“Em định làm gì thế?”,
Hàn Duệ hỏi bằng giọng nặng nề.

“Về nhà.”

“Bây giờ thì không
được.”

“Vậy xin hỏi phải đợi
đến khi nào?”

Cuối cùng, dường như
không thể kìm nén được nữa, Phương Thân cười một tiếng lạnh lùng, vùng mạnh vai
định gạt bỏ sự kiềm tỏa từ phía đối phương, Hàn Duệ dùng sức không mạnh, còn cô
thì ngược lại, vì thế mà cô loạng choạng về sau mấy bước theo quán tính.

Cô nhìn thấy Hàn Duệ đưa
tay ra, nên càng tránh về sau theo bản năng.

Cuối cùng cô quyết định
đứng ra ngoài ban công lộ thiên, cách Hàn Duệ thật xa, bằng gần hết một phòng
ngủ, lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt ấy dường như đang nhìn một con rắn độc hay một
con thú dữ đột nhiên xuất hiện.

Có lẽ vì bị ánh mắt và
vẻ mặt ấy của Phương Thần chạm vào nên Hàn Duệ chau mày lại, những ngón tay
buông dọc theo thân người khẽ giật giật.

Cô không hề sợ anh.

Hàn Duệ biết, từ trước
tới nay cô không hề sợ anh, bất cứ lúc nào.

Trong khoảnh khắc ấy,
trong đôi mắt trong veo ấy thể hiện một tâm trạng duy nhất đó là: căm hận.

Anh không muốn thừa nhận
rằng mình đã bị đánh trúng vào điểm yếu, khiến ở một nơi nào đó trong ngực thắt
lại.

“Anh còn có điều kiện gì
định nói à?”, anh nghe thấy người con gái đối diện lên tiếng hỏi bằng giọng
lạnh lùng.

Nhưng anh không thể nào
mở miệng ra được.

Ngần ấy năm sống trên
đời, dường như đây là lần đầu tiên Hàn Duệ bị người ta chất vấn như vậy, nhưng
lại không biết bắt đầu từ đâu.


“Chuyện đã đến nước này
mà anh vẫn không chịu cho tôi một lời giải thích?”, Phương Thần khẽ nhếch môi
mỉm cười, chính cô cũng lấy làm ngạc nhiên rằng ngay cả lúc này mà cô cũng vẫn
có thể mỉm cười được.

Khi cô và anh uống rượu
nói chuyện, vui cười, khi anh ôm cô và hai người quấn chặt lấy nhau, mặc dù cô
đã từng do dự, đã từng hối hận, nhưng cô hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày như
hôm nay.

“Tối hôm ấy, khi bị tấn
công ở trên núi, vì sao bọn Tiền quân lại xuất hiện bất ngờ như vậy? Chẳng phải
anh đã nói rằng bọn họ có việc phải ở lại thành phố để giải quyết việc sao? Cho
dù họ có đi bằng trực thăng cũng không thể nào đến nhanh như thế được!” Cô nhìn
anh, như thể đây là lần đầu tiên cô chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nhưng
ánh mắt ấy vẫn chỉ có vẻ lạnh lùng, “Tôi nhớ, lúc đó anh đã bảo tôi phải đợi,
đợi cái gì? Thì ra, anh đã biết trước là tôi và anh sẽ không thật sự gặp nguy
hiểm, đúng thế không? Bởi vì, ngay từ đầu thuộc hạ của anh đã mai phục ở bên
ngoài, gần đó!”

“Tất cả đều do anh sắp
xếp từ trước.”

“Ngay cả chuyện bị tấn
công cũng là điều anh đã dự tính trước, đúng thế không?”

“Anh đã tìm cách nhử bọn
họ xuất hiện? Vì thế mới không mang theo bất cứ một thuộc hạ nào, chỉ một mình
cùng tôi lên núi. Vì chỉ có như vậy mới làm cho đối phương tưởng răng có cơ hội
để thực hiện ý đồ! Hàn Duệ, chiêu này của anh có phải là chiêu dụ rắn rời hang
không?” Một cơn gió tràn qua ban công, lướt qua bên thân hình mảnh mai, luồn
vào ống tay áo rộng của cô, khiến mái tóc đen dài tung bay, “Còn anh, đã không
ngần ngại lấy mình ra làm mồi nhử. Đúng là rất có tinh thần hi sinh! Nhưng anh
có nghĩ đến tôi không? Anh có cảm thấy mạng sống của tôi đáng giá không?”

Cô dừng lại, rồi cười
một cách châm biếm, cả khuôn mặt sáng bừng lên, nhưng Hàn Duệ không khỏi cau
mày.

Phương Thần cười, nói
tiếp: “Cũng có thể, trong kế hoạch ấy, thực ra anh luôn cân nhắc để tôi nằm
trong đó. Hơn nữa, tôi mới là mắt xích quan trọng nhất trong kế hoạch của anh.”

“Trước đó anh yêu chiều
tôi như vậy để làm gì? Khiến cho mọi người đều thấy rằng anh thích tôi, cho dù
đi mang tôi đi theo, làm như tôi được sủng ái thực sự, thậm chí anh còn bỏ cả
thói quen bao nhiêu năm nay, khi ra vào một nơi nào đó không cần đến sự bảo vệ
của các thuộc hạ. Anh thực sự muốn cùng tôi có những khoảng không gian chỉ dành
riêng cho hai người sao? Hay nói chính xác hơn, việc tạo ra những tình huống
giả ấy mới là điều mà anh mong muốn?”

“Từ trước đến nay, tôi
luôn là người hiếu kỳ, tôi đã nghĩ anh để tôi trở thành người phụ nữ của mình,
rốt cuộc là nhìn thấy điểm gì ở tôi? Bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, đối
với anh, có lẽ tôi chỉ có một tác dụng.”

Đột nhiên, Phương Thần
dừng lại.

Khi sắp nói ra đáp án
ấy, cô không thể không thừa nhận trong lòng chợt thấy trống rỗng, cảm giác bị
dồn ép trươc đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cảm giác trống trải chưa
bao giờ có, ngay cả đến đôi chân cũng như đang đặt trên một đám bông dày, mềm
oặt, dần dần mất đi điểm dồn lực.

Cô biết rốt cuộc đó là
vì sao, chỉ có điều cô không muốn thừa nhận, và cũng không dám thừa nhận, thậm
chí còn cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó.

Sao lại có thể như thế
được?

Chuyện sao lại có thể đi
đến mức này?

Lúc đầu, khi tiếp cận
với Hàn Duệ, cũng vì cô mang một động cơ và mục đích. Nhưng bây giờ, cô mới
phát hiện rằng, mọi thứ gần như đã sớm vượt qua khỏi tầm kiểm soát.

Có lẽ cô đã nảy sinh

tình cảm với người đàn ông tàn nhẫn này.

Có lẽ cô đã có chút tình
yêu đối với anh.

Nhưng, đáng tiếc, anh ta
lại không thật lòng.

Giống như anh ta đã từng
nói, từ trước tới nay anh ta chưa từng yêu bất cứ ai.

Dường như cô đang trải
qua những giây phút vật lộn khó khăn nhất trong cuộc đời, cô nói dằn từng tiếng
bằng vẻ mặt không chút biểu cảm: “Từ trước đến giờ, anh chỉ luôn coi tôi như
một thứ công cụ.”

“Có phải bắt đầu từ khi
tôi bị theo dõi, anh đã phát hiện ra rằng tôi có thể lợi dụng được? Hoặc, sớm
hơn chút nữa anh đã nghĩ tới việc lợi dụng tôi? Ngay từ đầu khi chúng ta mới
quen nhau, tôi bị người ta cướp mất ví, anh đã ra tay không phải vì người bị
cướp là tôi, mà chỉ để chứng tỏ uy quyền của mình, đúng thế không? Vì tôi là
người phụ nữ của anh và bị hại, anh đã bắt đối phương phải trả giá gấp nhiều
lần. Anh muốn thông báo rằng, tôi là cô gái mà Hàn Duệ coi trọng! Còn cả lần đó
nữa, khi tôi bị theo dõi ở khách sạn, rốt cuộc là anh đến để bảo vệ tôi, hay là
muốn chứng tỏ cho bọn họ thấy chúng ta gắn bó với nhau như keo sơn, dù chỉ là
mấy ngày xa cách cũng không chịu nổi?”

“Anh đã phải mất bao
nhiêu thời gian để xây dựng kế hoạch hoàn hảo này?">

Khi nói xong câu cuối
cùng, Phương Thần không biết mình đã kịp giấu kĩ nỗi đau trong lòng chưa, cô
rời ánh mắt khỏi khuôn mặt nặng nề kia và không có ý định chờ đợi bất cứ một
đáp án nào, vì từ đầu đến cuối Hàn Duệ luôn giữ im lặng, khuôn mặt không thể
đoán định được của anh đã nói lên tất cả.

Cô chuẩn bị rời khỏi đó.

Giờ đây, cô không cần
đến tất cả những thứ mà vì nó cô đã tìm mọi cách tiếp cận với Hàn Duệ, quên cả
đáp án mà cô định sẽ thông qua anh để kiểm tra.

Mọi thứ đến đây chấm
hết, cô không biết có nên mừng vì điều đó xảy ra không, vì cái ngày mà sự thật
đến cuối cùng nó đã xảy ra rất nhanh.

Cô cụp mắt xuống, đi
nhanh qua người Hàn Duệ.

Nhưng lần này thì động
tác của Hàn Duệ nhanh hơn và sức lực cũng mạnh mẽ hơn. Anh chộp lấy tay cô, như
thể muốn ngăn không cho cô dời đi.

“Tôi vẫn còn có một câu
chưa nói”, mặt của Hàn Duệ sầm xuống, đôi mắt sâu thẳm lóe sáng.

“Anh còn muốn nói gì
nữa?” Cô trừng mắt, rồi nhanh chóng nghiêng đầu đi qua, đúng lúc đó, một giọng
nói bình thàn đến cùng cực xen lẫn vẻ mệt mỏi cố cho giấu vang lên: “Em cảm
thấy mình có thể từ chối được">

“Hàn Duệ, anh là một kẻ
máu lạnh khiến tôi thấy ghê tởm!”



Không gian tĩnh lặng
dường như chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người.

Không biết đã bao lâu,
chờ cho đến khi những ngón tay của đối phương lỏng dần, Phương Thần mới nhắm
mắt, để mình thoát ra khỏi bàn tay anh từng chút, từng chút một.

“Bây giờ mục đích của
anh đã đạt được rồi, tôi cũng không còn tác dụng nữa, xin anh hãy buông tha cho
tôi.”

Coi như cuối cùng cũng
được giải thoát, cũng có thể từ đó lại rơi vào một vực thẳm khác, Phương Thần
nắm chặt bàn tay, mím môi, đầu không ngoảnh lại, bước thẳng ra khỏi cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận