Buổi tối Phương Thần và
Tô Đông cùng nhau đi xem phim. Mặc dù cái chính là để xem hiệu ứng âm thanh của
rạp chiếu bóng Hoàn Cầu mới khai trương tốt đến mức nào, còn chất lượng của bộ
phim ấy quả thực chẳng lấy gì làm hay lắm, mới xem được nửa chừng đã thấy buồn
ngủ.
Trên đường về sau khi ra
khỏi rạp, hai người bàn xem nên đến chỗ nào để ăn đêm. Đúng lúc đó thì có một
chàng trai cưỡi chiếc xe máy, tóc nhuộm vàng lướt dưới cột đèn sáng trưng, cố
tình lái xe chạy chậm trước mặt hai người, không quên quay đầu nhìn lại một cái
bằng ánh mắt coi thường.
Phương Thần bất giác
chau mày, nói: “Mình đã bảo rồi mà, cậu ăn mặc hở hang quá”.
Tô Đông cúi đầu nhìn
xuống, rồi chẳng chút chú tâm: “Người ta muốn xem thì xem. Thế này mà cũng bảo
là hở hang à? Nhân viên thuộc quyền của mình, cô nào mà chẳng áo thiếu vải?”.
Phương Thần khẽ hừ một
tiếng: “Mình cũng thấy chẳng có gì đẹp cả”.
“Nhưng đàn ông thì lại
thích. Chỉ cần họ thích là được.” Tô Đông nheo mắt, đưa tay sửa mấy sợi tóc
trên trán, dù chỉ một động tác nhỏ ấy thôi cũng đầy vẻ phong tình, đôi môi đỏ
mọng khẽ nhếch lên vẻ nhạo báng: “Dù là làm nghề gì thì kiếm tiền cũng không
dễ. Muốn có được những thứ mình muốn thì phải trả cho đối phương những thứ mà
họ cần, như thế rất công bằng, đúng không? Nhưng nên nhớ, giữa mùa đông giá rét
mà dám mặc áo cổ thấp và mini juyp cũng cần phải có lòng dũng cảm”.
“Chị Đông Đông, chị đúng
là một bà chủ tốt bụng biết ăn chơi”, Phương Thần cười, nhìn Tô Đông nói.
Bà chủ tốt bụng Tô Đông
liền hỏi: “Vậy, em có muốn về đầu quân chỗ chị không? Nể tình cảm chị em bấy
lâu nay, chị sẽ dành cho em mức đãi ngộ cao hơn một chút”.
Phương Thần lập tức từ
chối: “Không cần đâu”.
“Được như thế chứng tỏ
chị không tốt như em nói, cho nên em mới không có ý bỏ chỗ làm cũ, đúng
không?”, Tô Đông chìa tay, kéo Phương Thần lên chiếc xe taxi vừa đỗ xịch ngay
bên cạnh. Trên đường đi, mắt Tô Đông không ngừng tìm kiếm một nhà hàng lớn.
Bỗng chốc Phương Thần
cảm thấy buồn buồn, không hiểu lý do gì mà thời gian gần đây cô luôn dính vào
chủ đề này với những người khác.
Nhà kinh doanh Tiêu Mạc
thì nói, “Anh là một người tốt”, sau đó nhằm đúng thời cơ, lợi dụng chỗ yếu của
người khác, đạt được mục đích của mình một cách dễ dàng.
Còn Tô Đông, cùng lúc
nắm trong tay cả một đống tiền, nhưng vẫn ra giọng một bà mẹ lương thiện, thỉnh
thoảng cũng mới nhòm ngó đến nỗi khổ quần áo thiếu vải của mấy cô gái trẻ dưới
quyền.
Giống như hồi mới tốt
nghiệp tìm được công việc đầu tiên, sếp nói với cô: “Trong xã hội này, mọi
người đều dựa vào khả năng của mình để giành lấy những thứ họ muốn, tính toán
là điều cần thiết, còn thủ đoạn là điều khó tránh khỏi. Vì thế, chẳng có sự
phân biệt trắng đen, cũng chẳng có con người hoàn thiện và lại càng không có ai
xấu hoàn toàn. Những người phù hợp với quy luật sinh tồn, là những người biết
cách sống hài hòa giữa những điều đó”.
Phương Thần thậm chí
không hiểu vì sao bỗng dưng sếp lại nói với mình điều đó, nhưng lúc ấy cô như
một đứa trẻ to xác thật thà, quen với việc ngoan ngoãn nghe lời nên cứ im lặng
ngồi nghe, đến lúc kết thúc còn nói mấy lời cảm ơn khiến người ta nghe mà mát
cả ruột.
Các đồng nghiệp đều quý
mến, thích gần gũi với cô, có chuyện gì cũng chia sẻ. Bởi vì nhìn cô rất dịu
hiền, thoáng qua đã biết ngay là con nhà có giáo dục, nền nếp, nho nhã.
Vì thế mà ngay từ khi
mới bước chân ra ngoài xã hội cô đã gặp thuận lợi như buồm gặp gió.
Nhưng trong lòng cô biết
rõ, có lẽ người mà các chàng trai thích không phải là cô – ít nhất cũng không
phải là một người đúng như cô.
Lúc đó cô nghĩ, ai bảo
trên thế gian này không có những người tốt hoàn thiện? Rõ ràng Lục Tịch là
người như vậy, dịu dàng, xinh đẹp và cũng rất ưu tú.
Mà so sánh với Lục Tịch,
cô thực sự chỉ một cô gái xấu xí trong nhà.
Nhưng, kể từ khi Lục
Tịch ra đi, cô không còn có người để so sánh nữa, cô cảm thấy dường như đã mất
đi vật tham chiếu, rồi sau đó thay thế cho vị trí Lục Tịch một cách rất tự
nhiên và không biết từ lúc nào cô trở thành cô con gái duy nhất khiến cha mẹ
vui lòng và hãnh diện.
Có thể thay thế được Lục
Tịch, điều đó nhiều lúc khiến Phương Thần rất vui, vì trong mắt của cô, đó
dường như là một sự tiếp nối.
Đúng lúc đang ăn thì Tô
Đông nhận được điện thoại, sắc mặt bỗng chốc tái hẳn đi, cô bỏ đũa xuống, nói:
“Sao lại ốm nhỉ? Tuần trước vừa mới ốm xong, không có lẽ cô ta là Lâm muội đầu
thai? Cô nói với cô ấy, dù thế nào tối nay cũng phải đi làm, nếu bị cảm thì
uống thuốc, nếu bị sốt thì tiêm, cần điều trị như thế nào thì điều trị như thế,
tóm lại là không được phép nghỉ!”.
“Đau răng thì cũng phải
cố chịu cho tôi nhờ! Nói với cô ấy, uống thêm vài chén rượu thì sẽ không đau
nữa, nếu mà không được thì chờ tôi về đổ vào miệng cho”, nói xong, Tô Đông ném chiếc
điện thoại lên bàn “cạch” một cái, rồi quay sang nói với Phương Thần: “Suýt nữa
thì quên, lần trước đi Hồng Kông tớ đã mua cho cậu một lọ kem dưỡng da, lát nữa
về cùng tớ đưa cho”.
Thế là, mười giờ bốn
mươi bảy phút, Phương Thần theo chân Tô Đông bước chân vào cánh cửa lớn của hộp
đêm lớn nhất thành phố – hộp đêm “Dạ Đô”.
Trong khu nghỉ ngơi của
hộp đêm, có người đang soi gương tự trang điểm, khi thấy hai người bước vào,
tất cả đều dừng tay, miệng chào rối rít: “Chào chị Đông”.
Tô Đông đáp lại bằng vẻ
mặt lạnh tanh, liếc mắt một lượt khắp các khuôn mặt điệu đà xinh đẹp, sau đó
dừng lại ở một người trong góc, rồi đưa tay chỉ và nói: “Em lại đây”.
Phương Thần nhìn theo,
thì thấy một cô bé ngồi trong chiếc salon đơn màu đỏ rực, nghe thấy tiếng gọi,
do dự một lát rồi dò dẫm bước tới.
Khi cô bé bước đến gần,
Phương Thần mới nhận ra là cô bé đó còn rất trẻ, mái tóc đen dài buông xõa
xuống hai vai, khuôn mặt phủ một lớp phấn mỏng như thể không trang điểm gì, lúc
này đứng dưới ánh đèn trông càng
Không chỉ là khuôn mặt
nhợt nhạt, mà cả đôi mắt cũng cụp xuống, giống như một con thỏ con mới sinh bị
làm cho sợ hãi. Đôi mắt đen láy ngân ngấn nước mắt, sợ sệt nhìn xuống dưới
chân.
Nhìn điệu bộ ấy, cơn tức
giận của Tô Đông lại nổi lên, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ái ngại. Một
lát sau thì cô cất tiếng với giọng bình tĩnh hơn: “Em nói rằng bị đau răng à?”.
“Vâng”, đầu cô gái lại
càng cúi thấp hơn.
Phương Thần đoán cô bé
vẫn còn đang đi học, vì nhìn cô bé còn rất non nớt, ngay cả tiếng nói cũng rất
nhỏ.
“Đi mua một ít thuốc
giảm đau mà uống. Rồi trang điểm lại đi, cả nửa tháng trời rồi mà vẫn không
biết cách trang điểm. Cứ điệu bộ này thì khách nào thích cho được!”
* * *
Từ “khách” khiến cho cô
bé khẽ run lên, ấp úng trả lời bằng mấy câu mà chẳng ai nghe rõ, trong lòng
Phương Thần cũng run lên và chợt nghĩ đến những cô gái con nhà lành bị đẩy vào
lầu xanh trong các bộ phim cổ trang.
Thế là cô bèn kéo khuỷu
tay của Tô Đông, nói: “Quà cậu định cho tớ đâu? Tớ buồn ngủ lắm rồi, phải về
nhà ngủ thôi”, vừa nói những lời này cô vừa kéo Tô Đông đi khỏi chỗ đó.
Khi đã vào trong phòng
rồi, Phương Thần mới hỏi: “Cô bé ấy vẫn còn là học sinh phải không?”.
Tô Đông mở ngăn kéo, lấy
ra một cái túi đưa cho cô, rồi châm một điều thuốc, đáp bằng giọng bình thản:
“Nó mới thôi học tháng trước”.
Phương Thần không nói
gì.
Tô Đông thấy thế đưa mắt
nhìn, nói: “Mắt của cậu thế nào thế? Năm nay nó hai mươi mốt tuổi, thành người
lớn từ lâu rồi, hơn nữa chính nó chủ động tìm đến chỗ tớ. Cứ cho là chỗ tớ
không cần nó, thì nó cũng vẫn có thể tìm đến nơi khác
Phương Thần đáp: “Chỉ có
điều mình nghĩ mãi mà không hiểu, còn trẻ như vậy, tại sao lại phải như thế.
Hơn nữa, nhìn điệu bộ của nó xem ra cũng không phải là tự nguyện”. Trong lòng
cô nghĩ, ép người khác làm một việc mà người ta không muốn, như thế có thất đức
quá không?
Tô Đông “hừ” một tiếng,
“Có ai sinh ra lập tức trở thành gái bao, tay vịn đâu? Đừng nói là nó không
quen, ngay cả đến mình khi tiếp quản công việc này cũng không quen. Ngày nào
cũng ngủ không ngon giấc, giữa ban ngày mà mơ thấy ác mộng, cứ nghĩ rằng đến
kiếp sau sẽ bị quả báo”.
Làn khói mỏng tỏa ra từ
đôi môi xinh đẹp của Tô Đông, cô đưa tay búng khẽ tàn thuốc một cách bình thản,
ánh mắt cũng tĩnh lặng như nước dưới đáy giếng sâu, “Nhưng nó cần tiền, đối với
một cô bé còn trẻ như nó thì có nghề gì kiếm tiền nhanh bằng nghề này? Vì thế,
cuối cùng nó cũng sẽ thích nghi thôi, cứ cho là không thích nghi thì nhất định
cũng sẽ thỏa hiệp”.
Giữa màn đêm, tòa nhà
đầy những ánh đèn màu nhấp nháy, nhìn từ ngoài vào quả thực vô cùng hào nhoáng,
còn bên trong nó thì đang diễn ra những trò chơi tình ái, thực rất hợp.
Trước khi rời khỏi,
Phương Thần đưa mắt nhìn lại lần nữa, nhưng không thấy bóng dáng cô bé kia đâu.
Kết quả là đêm đó cô lại
mất ngủ. Cô cứ nằm trên giường mơ mơ màng màng một lát, rồi lại mở mắt ra.
Nghe thấy có tiếng động
bên ngoài, Phương Thần liền mở cửa, thò đầu ra, đúng lúc nhìn thấy Chu Gia Vinh
quần áo xộc xệch, từ phòng khách bước tới như bóng ma lướt qua.
Cô ho đánh tiếng, khiến
Chu Gia Vinh giật bắn mình, đưa tay lên ngực, kêu lên: “Giữa đêm khuya, làm
người ta hết cả hồn!”.
“Người giả ma giữa đêm
là anh thì có!” Cô liếc nhìn bộ đồ ngủ màu trắng bằng lụa của Chu Gia Vinh,
trong lòng thực sự cũng cảm thấy thú vị vì trò đùa tinh quái, tuy nhiên mặt vẫn
tỏ vẻ nghiêm nghị.
Chu Gia Vinh nghi ngờ,
“Không lẽ tiếng bước chân của anh đã đánh thức em?”. Anh vẫn nhớ cô nói rằng
mình mắc bệnh suy nhược thần kinh, xem ra đúng là rất nghiêm
“Phải, không ngủ được.
Hay là chúng ta nói chuyện đi?”
“Em có biết bây giờ là
mấy giờ rồi không?” Chu Gia Vinh cầm ly lùi lại mấy bước, “Anh khát nước, nên
đi ra lấy ly thôi. Anh rất buồn ngủ, mặc dù em là chủ nhà, nhưng cũng không thể
bắt anh hy sinh giấc ngủ nói chuyện cùng em được”.
“Nói chuyện một lát là
hết buồn ngủ ngay thôi”, Phương Thần đề nghị: “Chẳng phải HBO chiếu phim suốt
đêm sao? Hay là chúng ta cùng xem phim?”.
“Không đâu.” Chu Gia
Vinh kiên quyết từ chối, trừng mắt nhìn cô bằng đôi mắt còn đẹp hơn con gái,
rồi nhanh chân bước trở về phòng ngủ của mình, miệng vẫn khẽ lẩm bẩm: “… Cô gái
này lúc điên lên cũng thật đáng sợ!”.
Phương Thần cụt hứng,
trở về giường nằm một lát rồi lại trở dậy ngồi trước máy tính, mở hòm thư như
một cái máy, ngón tay không chịu theo sự điều khiển, đầu óc cũng thế, biết rõ
là đối phương đã không thể nhận được thư nhưng suốt mấy năm nay, mỗi khi không
ngủ được, cô đều mở máy viết một vài dòng rồi nhấn nút gửi đi, dường như sau
khi làm như vậy giấc ngủ của cô mới trở lại.
Cô biết hành vi này rất
không bình thường, hồi còn học trong trường, dù cô có thận trọng nhón chân bước
đến mấy thì vẫn bị một số bạn cùng phòng bắt gặp mấy lần và họ sợ phát khiếp.
Nhưng quả thực cô không
sao chế ngự được, vì thế cô đã phải cầu cứu tới bác sĩ tâm lý Trần Trạch Như.
Nhớ lại năm đó, một năm
đen tối nhất và cũng sáng sủa nhất đối với cô. Cùng với việc một tháng bốn lần
tới chỗ bác sĩ Trần Trạch Như, cô còn giành được suất học bổng với những biểu
hiện xuất sắc nhất, tiếp đó được tòa soạn báo lớn thứ hai trong khu vực chọn
làm thực tập sinh, khiến cho giáo viên phụ đạo và các bạn sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...