Sáng hôm sau.
Tin tức chuyện đêm qua đã nhanh chóng truyền đi khắp cung.
Thái Hậu và Đức Phi khi biết chuyện thì vô cùng tức giận, lại dám ở dưới mí mắt của bà làm ra chuyện vu oan người khác như vậy khiến Thái Hậu cảm thấy bình thường đã quá dung túng cho vị quận chúa này rồi.
Khi thiết triều, Thái tử thay mặt cửu hoàng tử là Sở Bắc Dực tâu lại đầu đuôi mọi chuyện.
Nghe xong thì văn võ bá quan đều lên tiếng bất bình thay cho Hàn Lam Nguyệt và bày tỏ thái độ và đưa ra lời chỉ trích đối với Lâm Thuần An.
Thái tử Sở Tu Minh ở trong triều có tiếng là người công chính liêm minh, đức độ hơn người, vì vậy lời nói ra tuyệt đối có thể tin tưởng, cửu vương phi thật sự đã chịu uỷ khuất rồi.
Huống hồ, Hàn Lam Nguyệt từng lập đại công trong trận chiến vừa qua, cô đã có địa vị nhất định trong lòng mỗi một con dân ở nước Sở, nay một quận chúa nhỏ nhoi lại dám bêu xấu vương phi và chiến thần vương gia như vậy, tội thật không thể tha.
Hoàng thượng, là do người làm mẫu thân như thần không biết dạy con mới khiến cho nghịch nữ to gan làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy,
Về sau thần nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt, xin hoàng thượng nể tình Thuần An là cốt nhục duy nhất của Lâm tướng quá cố mà giơ cao đánh khẽ cho
Nói xong Hoắc thị liên tiếp dập đầu thật mạnh xuống nền đất, nước mắt cũng tuông rơi lã chả, dù vậy nhưng vẫn không có ai nói giúp cho hai người họ.
Hoàng thượng, Thuần An biết sai rồi, cầu xin người tha cho con một lần này đi, huhu
Hai mẫu tử họ quỳ dưới đất mà khóc lóc đến thương tâm, muôn trạng khiến cho người ta cảm thấy như là cả đám bọn họ đang ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt mẹ quá con côi vậy.
Nghĩ đến Lâm tướng quân một đời ngay thẳng chính trực, sao lại sinh ra đứa con gái như vậy chứ, thật là gia môn bất hạnh mà.
Dù nể tình Lâm tướng quân, nhưng chuyện mà quận chúa làm là không thể tha thứ, nữ nhi của ta lại bị quận chúa hất cho chậu nước bẩn, không bằng không chứng lại bị vu cáo là không giữ đức hạnh, chuyện nhơ nhuốc như vậy người bảo Hàn gia chúng ta để mặt mũi ở đâu đây.
Hàn tướng quân tức giận lên tiếng, dù Lâm tướng quân từng là chiến hữu của ông, dù quận chúa là con gái duy nhất của Lâm tướng, nhưng Hàn Lam Nguyệt cũng là ái nữ độc nhất của ông vậy, chuyện này ông không thể nào nhân nhượng được.
Xin phụ hoàng làm chủ cho chúng con!
Sở Bắc Dực lên tiếng.
Xin hoàng thượng làm chủ cho cửu vương phi
Mọi người đồng thanh nói.
Thấy mọi người đều bênh vực cho Hàn Lam Nguyệt, Lâm Thuần An biết mình đã thất thế nên quay lên cầu cứu với Thái Hậu.
Thái Hậu, bình thường người thương con như vậy, người nói giúp con vài lời đi, con thật sự biết sai rồi...hức, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn không đi gây chuyện nữa, người cầu xin hoàng thượng giúp con đi
Lâm Thuần An hết cách liền đưa ánh mắt khẩn thiết cầu xin nhìn lên Thái Hậu, nhưng thứ đổi lại chính là cái ngoảnh mặt vô tình của người, điều này khiến cô ta như mất hết hi vọng mà ngồi sụp xuống.
Hoàng đế sau một hồi suy xét thì cũng đưa ra quyết định.
Lâm Thuần An gan to bằng trời, hành động ngông cuồng tự đại, không bằng không cớ mà vu oan cho cửu vương phi, tạo thị phi nơi hoàng cung, tư cách và phẩm hạnh thấp kém không xứng làm quận chúa.
Nay trẫm sẽ tước đi phong hiệu An Hoà Quận Chúa, lôi ra ngoài phạt 50 đại trượng, về sau tuyệt đối không được bước chân vào hoàng cung nữa bước
Lâm Thuần An nghe đến đây thì đôi mắt trợn to, cô ta như suy sụp hoàn toàn, vừa bị cách chức vừa lãnh năm mươi đại trượng, như vậy chi bằng giết cô luôn cho rồi.
Lời vừa nói xong liền có bốn tên lính đi vào lôi Lâm Thuần An ra ngoài, mặc cho cô ta gào thét van xin, Hoắc thị nhìn con gái bị lôi đi thì lòng đau như cắt mà cầu xin.
Hàn Lam Nguyệt từ đầu đến cuối không nói một lời nào, cô chỉ đứng một bên nhìn Lâm Thuần An chật vật khổ sở mà cầu xin, thật khiến cô thoải mái, nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ làm cô hả giận.
Nếu hôm đó cô không thoát được thì kết quả của cô còn tệ hơn thế này, muốn hại cô thân bại danh liệt? vậy cô sẽ dùng cách đó để trả lại!
Lúc này Hoắc thị nhìn đến Hàn Lam Nguyệt, xong lại quỳ gối tiến đến chỗ cô muốn cầu xin, nhưng bà ta chưa kịp tiếp cận đến Hàn Lam Nguyệt thì đã bị Sở Bắc Dực đứng chắn trước mặt bà ta.
Hàn Lam Nguyệt đứng ở sau lưng Sở Bắc Dực nhìn hắn, không ngờ hắn lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, dù sao để một trưởng bối quỳ trước mặt cầu xin cũng rất khó sử, hắn làm vậy cũng xem như là đang giúp cô rồi.
Vốn định ở trước mặt nhiều người như vậy quỳ khóc cầu xin gay áp lực cho Hàn Lam Nguyệt để cô đồng ý bỏ qua mà nói giúp cho Lâm Thuần An, nhưng khi bà thấy sắc mặt không dễ nói chuyện của Sở Bắc Dực thì liền sợ hãi mà từ bỏ ý định.
Bà ta tuyệt vọng chạy ra ngoài khi nghe con gái đang kêu khóc thảm thiết, đứng nhìn nữ nhi chịu khổ mà không làm được gì, ánh mắt bà ta vừa mới tỏ ra đau lòng, chốc lát lại trở nên hiểm độc, trong lòng sẽ nhớ rõ chuyện ngày hôm nay!
Đến khi Lâm Thuần An vì không chịu nổi đau đớn mà ngất đi thì lúc đó bọn họ mới ngừng đánh, dù vậy nhưng chỗ bị đánh đã trở nên máu thịt lẫn lộn, ướt hết phần váy đều là máu tươi.
Hoắc thị kềm lòng đưa con trở về, xong thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết.
Sở Bắc Dực và Hàn Lam Nguyệt cũng đã hồi phủ sau một đêm đầy sóng gió.
Chuyện quận chúa hống hách bị cách chức và cấm cửa nơi hoàng cung, còn bị đánh đến bất tỉnh nhanh chóng bị truyền ra ngoài.
Những ai từng bị cô ta ức hiếp đều vui sướng hả dạ, còn những người yêu mến Hàn Lam Nguyệt thì thi nhau đón xe ngựa của cô ta mà ném trứng thối vào, còn mắng nhiếc chửi rủa, gay náo loạn cả một đoạn đường dài.
Dù có binh lính hộ vệ nhưng cũng không thể ngăn được hết.
Lâm Thuần An ở bên trong đã dần tỉnh lại, cô ta nghe được lời lẽ cay độc bên ngoài thì nhào vào lòng Hoắc thị mà oà khóc.
Nữ nhi ngoan, đã không sao rồi
Con yên tâm, ta sẽ giúp con trả thù bọn họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...