Không đổi!
Nàng....!
Hàn Lam Nguyệt cố tình làm trái với lời của hắn, nói đổi thì đổi sao!
Ngài đến đây chỉ để bảo ta đổi người? hay...!Vương Gia ghen rồi?
Hàn Lam Nguyệt dựa theo tình huống mà nói lời trêu chọc với Sở Bắc Dực.
Bớt tự mình đa tình đi
Nói rồi hắn lập tức đứng dậy rời đi.
Bước chân hắn càng lúc càng vô định bởi câu vừa rồi của nàng, ghen sao? chính hắn cũng không dám nghĩ quá sâu xa, chỉ là hắn không muốn nhìn thấy có nam nhân khác đến gần nàng, điều đó làm hắn rất khó chịu.
...!
Hàn Lam Nguyệt nghi hoặc nhìn theo bóng dáng đang vội vã rời đi của Sở Bắc Dực.
Lúc này cô lại nhớ đến lời của Xài Hồ nói.
Lúc Cư Nguyệt Viện của cô được thành lập thì có không ít các bang phái lớn nhỏ đến gây sự, chính vì sự ra đời của Cô nhi viện này đã chặn lại chén cơm của bọn họ nên mới thay nhau kéo đến quậy phá.
Một mình Xài Hồ quả thực không thể đảm đương nổi chuyện như vậy, chặn đầu này lại bị đánh đầu kia, nhưng cuối cùng mọi việc đều tốt hơn là vì có Sở Bắc Dực đứng ở phía sau chống lưng và dọn đường cho cô.
Kim Ngân châu báu cũng được gửi đến rất nhiều nhưng người quyên góp lại không để lại tên, xài hồ làm việc muốn rõ ràng rành mạch nên đã cất công điều ra mới biết được người nặc danh đó là Lưu quản gia ở Dực vương phủ.
Tại sao hắn lại âm thầm làm chuyện như vậy chứ?
Lần đó là Hắn ở bên cạnh truyền công lực cho cô, giúp cô giải độc, sưởi ấm cho cô cả một đêm, đều là hắn.
Dáng vẻ lo lắng sợ hãi lúc cô rơi xuống vực đó...!lúc hắn gọi tên gọi một cách tuyệt vọng, tất cả đều là hư tình giả ý thôi hay sao?
- Kiếp trước vì dễ dàng trao đi sự tin tưởng của mình nên mới có kết cục thê thảm như vậy, kiếp này lẽ nào cô lại đi vào vết xe đổ một lần nữa -
Hàn Lam Nguyệt tự khuyên nhủ bản thân mình không được tin vào những điều đó, không được tin vào thứ gọi là tình cảm đó, nó chỉ làm cô thêm tổn thương và yếu đuối.
Cô cũng vì suy nghĩ đó mà giờ phút này đã thu lại phần suy nghĩ được cho là viễn vông kia.
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt lại lãnh quyết tuyệt tình hơn một chút.
Cô tuyệt đối sẽ không tin vào tình yêu!
Thu tàn đông qua xuân đến, trăm hoa thi nhau đua nở báo hiệu cho một khởi đầu mới, nhưng cảnh đẹp người lại không vui.
Mười lâm tháng hai, năm ba trăm ba mươi ba trước Công Nguyên.
Quân hán muốn phát động chiến tranh xăm chiếm nước Sở, triều đường lẫn dân chúng đều lâm vào cảnh nằm đêm không yên giấc.
Tin tức từ biên cương liên tiếp truyền về, các tướng lĩnh lại ngày đêm nghĩ kế đánh lui quân địch.
- ----------
Ở một nơi nào đó-----
,, Phạch phạch,, Một con chim bồ câu được thả bay đi.
Liễu Như Yên đứng từ trên một ngọn núi lén lút đưa tin cho ai đó.
Mà mọi hành động của nàng ta đều bị Hàn Lam Nguyệt ở trên một nhánh cây gần đó nhìn thấy hết.
Trong lúc vô tình Hàn Lam Nguyệt phát hiện ra hành động khả nghi của Liễu Như Yên nên đã quyết định theo dõi xem ả ta muốn giở trò gì, không ngờ thật sự lại phát hiện ra chuyện hay ho rồi.
,, Xoẹt,, / trượt chân / Hàn Lam Nguyệt hoảng hốt, xuýt nữa đã bị ngã và bị phát hiện rồi, những lúc đó không biết ở đâu xuất hiện một người từ phía sau ôm cô trở lại.
Ngay lúc Hàn Lam Nguyệt chưa biết kẻ ôm mình là ai và muốn phản kháng thì người đó liền kéo khăn che mặt xuống.
...!
Sở Bắc Dực đưa tay ra hiệu cho Hàn Lam Nguyệt im lặng, sau một lúc thì Liễu Như Yên cũng rời đi.
Lúc này La Thiên từ đâu bay về, trên tay còn cầm theo một con bồ câu đưa thư, đích thị là con mà Liễu Như Yên vừa thả đi.
Gia...!
Khi nhìn thấy vương phi cũng đứng bên cạnh thì La Thiên hơi ngần ngại.
Đến lúc này rồi, không cần giấu nữa.
Sở Bắc Dực cầm lấy mặt thư kia mở ra xem.
Hay lắm...!
Sở Bắc Dực tức giận vò nát mảnh giấy trong tay, sau đó hắn quay người gấp rút rời đi.
Hàn Lam Nguyệt qua quan sát thấy Sở Bắc Dực dường như đã sớm biết Liễu Như Yên có vấn đề nên mới có biểu hiện không mấy bất ngờ như vậy.
Liễu Như Yên, cô ta...!
Ả ta là nội gián của quân Hán phái đến bên cạnh của vương gia...!
La Thiên không đợi Hàn Lam Nguyệt hỏi hết câu thì đã trả lời, dù sao vương gia cũng đã cho phép rồi.
Từ đầu vương gia đã biết ả ta là nội gián những vẫn cố ý giữ bên người là vì muốn lợi dụng cô ta để đưa tin tình báo
Vương phi, thực ra...!
La Thiên nhân lúc này đã nói hết toàn bộ sự tình cho Hàn Lam Nguyệt biết.
Khi Sở Bắc Dực quay về đã ngay lập tức xin thánh chỉ dẫn dắt đại quân đi đánh trận.
Quân Hán lớn mạnh hơn nước Sở đến hai vạn đại quân, tuy vậy nhưng mỗi một quân lính dưới trướng của Chiến thần nước Sở đều không phải loại hữu danh vô thực, đều là lấy một địch trăm.
Ngày xuất chinh, Sở Bắc Dực biết lần này nhất định sẽ là một trận chiến đẫm máu.
Gánh trên vai an nguy của nước nhà, xong trong lòng hắn vẫn còn chút bâng khuâng, dù biết người làm đại sự không thể để chuyện nữ nhi tư tình làm phân tâm nhưng nổi vương vấn duy nhất trong lòng hắn vẫn là hướng về người ở Phong Nguyệt Uyển kia.
Nhắm mắt lại một cách khó khăn, như cố gạc đi một hình bóng trong đầu, Sở Bắc Dực cương nghị dứt khoát cưỡi ngựa tiến đến cổng thành.
Nào ngờ Hàn Lam Nguyệt lại một mình một ngựa, trên người mặc sẵn áo giáp đứng đợi ở cổng thành từ bao giờ.
Nàng nghĩ mình đang làm gì? quay về cho ta
Sở Bắc Dực thấy cô như vậy liền tức giận, hắn biết cô muốn làm gì, nhưng chiến trường là nơi thế nào chứ, đúng là làm càn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...