Năm thứ hai sau khi kết hôn, Tống phu nhân mang thai.
Bạch Gia và Tống Gia đều loạn cả lên, ai cũng muốn đem cô về nhà chăm sóc.
Hai bên không ai chịu nhường ai...
Cuối cùng tranh giành nửa ngày, Tống phu nhân lại quyết định ở lại bên Tống ảnh đế...
Điều này làm Tống ảnh đế rất cảm động.
Anh ghé đầu thì thầm vào tai cô: "Cảm ơn em."
Tống phu nhân ngẩn ra vài giây.
Thật ra Tống phu nhân chỉ không biết chọn bên nào, ai cũng có ý tốt, chọn bên này cũng không được mà bên kia cũng không xong, nên dứt khoát chọn anh!
Thấy anh cười vui vậy, cô cũng chột dạ cười lại.
Thôi vậy, ông xã cô thật ngốc.1
...
Để tiện chăm sóc cho Tống phu nhân, anh đã chuyển toàn bộ công việc về nhà.
Ngày nào Tống phu nhân cũng được chăm sóc rất tỉ mĩ, ai cũng cung phụng cô như bà hoàng.
Tống phu nhân cảm thấy ngày nào trôi qua đối với mình cũng rất nhàn hạ, cực kì vui vẻ nhưng chỉ duy nhất một điều rằng ngày nào cũng đều đặn, cô phải ăn canh bổ do mẹ Bạch và mẹ Tống hầm mang tới.
Đến tối lại là canh hầm ở nhà...
Cô nhìn đến chỉ cảm thấy buồn nôn.
Quay đầu sang nhìn người đàn ông tuấn tú, nũng nịu gọi: "Ông xã~"
Tống ảnh đế nhìn cô dịu dàng đáp: "Sao vậy em? Có chỗ nào không khoẻ sao?"
Cô lắc đầu, chỉ tay vào bát canh trước mặt: "Em không muốn ăn ạ."
Tống ảnh đế luôn chấp thuận mọi điều kiện của cô lần này lại kiên quyết từ chối: "Không được. Ngoan nào, cái này tốt cho em và con."
Cô bĩu môi: "Nhưng mà hôm nay em ăn hai tô to rồi đó ạ!"
"Em ăn rồi anh thưởng cho em có được không?"
Quả nhiên chiêu này có tác dụng với cô, cô vừa ăn vừa hào hứng: "Quà gì vậy ạ?"
Từ khi cô mang thai tới giờ, Tống ảnh đế rất hay tặng những món quà nhỏ cho cô, cô rất thích!
Cơm nước xong xuôi, Tống ảnh đế dẫn cô lên phòng.
Lúc đóng cửa phòng lại, Tống phu nhân cảm thấy kì quái, chỉ tặng một món quà nhỏ thôi, sao phải đóng cửa?
Sau đó cô dần hiểu ra mọi chuyện.
Cô đỏ mặt đánh vào ngực anh: "Sao anh bảo tặng quà mà."
Tống ảnh đế mỉm cười: "Không phải quà đang đứng trước mặt em à?"
Tống phu nhân thẹn thùng lí nhí trả lời: "Em đang mang thai mà."
"Bác sĩ nói với anh có thể được rồi."
Thấy cô không trả lời, anh tủi thân nói: "Anh đã ăn chay rất lâu rồi, em xem nó cũng đang phản đối đây nè." Nói rồi anh đưa tay cô đặt lên đũng quần đã phồng to của mình.1
Bạch Gia Thi đỏ mặt càng lợi hại, đành gật đầu với anh: "Chỉ một hiệp thôi."
Tống ảnh đế mỉm cười gian trá: "Được."
Sau đó quả thật là một hiệp nhưng mà kéo dài đến tận nửa đêm mới kết thúc, cả người Tống phu nhân nhức mỏi, cảm thấy các bộ phận trên cơ thể dường như không phải của mình, đến cả sức đánh người bên cạnh cũng không có sức.
Tống ảnh đế mỉm cười sảng khoái ôm cô vào lòng: "Anh đưa em đi tắm."
Tống phu nhân chỉ hừ một tiếng không đáp lại.
Tắm sạch sẽ cho cô và bản thân xong, anh liền ôm cô trở về phòng, đắp chăn ổn thoả mọi thứ anh mới cúi người xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Miệng thì thầm: "Ngủ ngon, hai người quan trọng của đời anh!"
...
Bụng Tống phu nhân càng ngày càng to, di chuyển cũng trở nên khó khăn.
Tống ảnh đế dứt khoát để cô ngồi yên một chỗ, còn tự mình làm ra một chiếc chuông, đưa cho cô nút bấm.
Cô chỉ cần bấm một cái liền có người phục vụ đến tận nơi.
Tống phu nhân dở khóc dở cười...
Gần đến ngày sinh, Tống phu nhân càng ốm nghén dữ dội hơn...
Điều này làm Tống ảnh đế rất đau lòng, hận không thể ốm nghẹn thay cô, hạ quyết tâm sau này nhất định không sinh con nữa.
Tối đêm ngày thứ hai, Tống phu nhân bị cơn đau đớn từ bụng quấy đến tỉnh giấc.
Tống ảnh đế bên cạnh ngủ chưa sâu, thấy cô cử động liền tỉnh giấc, lo lắng hỏi: "Sao vậy em?"
Tống phu nhân ôm bụng, đầu đổ đầy mồ hôi, miệng nhỏ lắp bắp: "Em đau..."
Tống ảnh đế nghe xong liền cuống quýt nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện.
...
Lúc cả hai nhà chạy tới, chỉ thấy Tống ảnh đế đang lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh.
Mỗi một giây trôi qua đối với Tống ảnh đế mà nói chính là cả một cực hình.
Mỗi khi nghe được tiếng hét đau đớn của cô truyền ra, trái tim anh lại như bị ai đó hung hăng bóp chặt, nghẹt đến mức khó thở.
Giây phút đó anh chỉ muốn xông vào ôm cô ra ngoài, anh không cần sinh nữa, anh chỉ muốn cô gái bé nhỏ của anh thôi...
Thấy anh cứ luôn vò đầu bức tóc, mắt nhìn chằm chằm vào phòng sinh suốt mấy tiếng đồng hồ, mẹ Bạch nhìn không nổi nữa liền khuyên anh ngồi xuống.
Anh lắc đầu, cô gái của anh vẫn còn ở trong chịu khổ, sao anh có thể ngồi xuống nghỉ ngơi chứ?
Cuối cùng hơn năm tiếng đồng hồ căng thẳng, Tống phu nhân cũng thành công hạ sinh.
Nữ y tá từ bên trong phòng đi ra, tay ôm bé con được quấn trong khăn: "Chúc mừng gia đình, Tống phu nhân hạ sinh một bé trai."
Nữ y tá đưa đứa bé con vẫn còn đang khóc oa oa cho anh, nhưng anh chỉ nhìn chứ không đưa tay nhận lấy mà đi thẳng vào trong.
Hai nhà đi tới nhận đứa bé trong tay nữ y tá: "Cảm ơn cô, cô vất vả rồi."
...
Người phụ nữ trong phòng sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ đầm đìa mồ hôi, mắt hạnh cong cong nhìn anh, khó khăn lên tiếng: "Ông xã~"
Người đàn ông nháy mắt mất khống chế, bả vai run lên, những giọt nước mắt không tự chủ được lăn trên má anh.
Bạch Gia Thi ngẩn người, người đàn ông của cô đang khóc? Cho là mình đang nhìn nhầm cô nhắm mắt rồi mở ra mấy lần...
Tống ảnh đế đi tới gần, dùng bàn tay to lớn phủ lên đôi tay nhỏ bé của cô, thì thào: "Vất vả cho em rồi."
Tống phu nhân mỉm cười, anh đang khóc vì cô, những giọt nước mắt đau lòng và hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...