Giám đốc Kỷ không ngờ người đàn ông đi cùng Bạch Gia Thi lại là luật sư, còn là luật sư nổi tiếng nhất thành phố S.
Dù hắn ta có không cam tâm tình nguyện đến đâu thì cuối cùng cũng phải đồng ý cho Bạch Gia Thi hủy hợp đồng.
Bạch Gia Thi thuận lợi rời khỏi công ty, tâm trạng vui vẻ báo tin cho Bạch Vu Quân, sau đó mời luật sư Tần và Vân Hi đi ăn.
____________________
"Cạn ly!" Vân Hi hô to, uống cạn 100%.
"Sảng khoái quá! Lúc nãy nhìn mặt của Kỷ Húc Sinh giống như thể ai đó đào mộ ba đời nhà hắn."
Vân Hi đột nhiên nhớ ra cái gì, bổ sung thêm một câu:
"Nhưng mà lúc nãy cậu ngầu quá đi mất, tên kia rõ ràng to như vậy mà cậu cũng đá bay ông ta được." Ánh mắt long lanh sáng rực nhìn chằm chằm Bạch Gia Thi.
Bạch Gia Thi mỉm cười trêu chọc: "Haha vậy nếu sau này ai dám bắt nạt cậu thì cứ alo tớ."
"Nhất trí!"
"Lần này toàn thắng quay về đều nhờ công luật sư Tần, tôi kính anh một ly."
"Khách sáo rồi! Tôi cũng là được người ta nhờ vả."
Ba người đang nói chuyện vui vẻ thì luật sư Tần nhận được một cuộc điện thoại, nói xin lỗi rồi ra ngoài nghe máy.
"Luật sư Tần cũng đẹp trai chứ bộ! Trong công việc lại có trách nhiệm."
Bạch Gia Thi xì một tiếng "Cậu chảy nước miếng rồi kìa!"
"A..." Vân Hi lấy tay đặt lên môi kiểm tra, phát hiện không có gì, bĩu môi lên án:
"Cậu quá đáng thật đấy."
Hai người đang hàn huyên thì Luật sư Tần đi vào cùng với hai người đàn ông khác.
Trong đó có một người khiến Bạch Gia Thi hơi bất ngờ, Tống Lập Thành.
Người còn lại có đôi mắt đào hoa với vẻ ngoài bắt mắt, khuôn mặt đường nét mềm mại nhưng lại không nữ tính, ngược lại còn tăng thêm thêm phần cuốn hút.
Sau khi ba người tiến vào, người đàn ông có đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, nhận ra người ngồi ăn ở đó là Bạch Gia Thi thì lên tiếng trêu chọc: "Yo, lão Tần cậu được đấy, cứ tưởng cậu có việc gì quan trọng, thì ra là có hẹn với hai mỹ nữ ở đây ăn cơm."
Luật sư Tần mặt không biểu cảm liếc cậu ta một cái.
Vân Hi đột nhiên hét lên, sau đó như không tin, dụi vào mắt nhiều lần mới chắc chắn người đang đứng trước mặt mình là ai.
"Tống...Tống...là Tống Lập Thành thật kìa!" Vân Hi phấn khích kêu lên.
Luật sư Tần gật đầu, giới thiệu: "Đây là bạn thân chơi từ nhỏ với tôi, Tống Lập Thành, Doãn Bằng."
Vân Hi hào hứng, đôi mắt cũng không thèm chớp, biểu cảm cực kì khoa trương, giọng nói cũng lạc mất: "Xin Chào...chào, em...em là Vân Hi."
Bạch Gia Thi so với Vân Hi thì bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất là cô không nói lắp: "Xin chào, tôi là Bạch Gia Thi!"
Tống Lập Thành gật đầu chào hỏi.
Doãn Bằng không thèm che giấu ánh mắt đánh giá của mình với Bạch Gia Thi, sau đó dùng giọng điệu ngả ngớn chào hỏi: "Đúng là ánh mắt của Tử Sâm tốt, hai vị mỹ nữ này rất xinh đẹp, hơn nữa còn không phải người tầm thường."
Tên thật của luật sư Tần là Tần Tử Sâm .
Bạch Gia Thi biết câu nói kia của Doãn Bằng không chỉ đơn giản là khen ngợi nhưng lại không hiểu anh ta đang ám chỉ điều gì.
Tống Lập Thành cảnh cáo nhìn anh ta, Doãn Bằng bị ánh mắt kia của Tống Lập Thành doạ sợ không ít, thu lại tính khí của mình.
"Lúc nãy bọn tôi hẹn lão Tần đi ăn, tình cờ gặp cậu ấy ở đây, không biết là có hai người nên đã mạn phép đi vào, xin thứ lỗi!" Doãn Bằng lên tiếng.
"Không sao không sao, nếu hai vị đã là bạn của luật sư Tần thì cũng là bạn của tôi, hai người cứ tự nhiên."
"Đúng vậy, hai cậu cũng ở lại ăn đi, dù sao lão Tống cũng là người nhờ tôi giúp đỡ cô Bạch mà, đáng lí bữa cơm này là mời lão Tống mới đúng." Tần Tử Sâm từ tốn nói.
Bạch Gia Thi hơi bất ngờ, không! Là cực kì bất ngờ.
Cô vốn tưởng luật sư Tần là anh ba nhà cô mời tới giúp đỡ, không nghĩ tới người giúp đỡ lại là Tống Lập Thành.
Tống Lập Thành liếc xéo Tần Tử Sâm, thấy anh ta hơi nhếch miệng.
Sáng hôm nay nhận được cuộc gọi của Tống Lập Thành, cứ tưởng là chuyện gì quan trọng.
Ai ngờ lại nhờ anh đi làm luật sư biện hộ cho một người bạn.
Lúc đầu anh còn thấy cũng khá bình thường, nhưng sau khi biết bản thân đi biện hộ giùm một cô gái thì đầu óc bắt đầu mơ màng, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thế mà Tống Lập Thành lại nhờ anh đi giúp đỡ một cô gái! Phải biết trước giờ Tống Lập Thành tính tình lãnh đạm, ngay cả Tô Nguyệt còn bị Tống Lập Thành phũ cho cao chạy xa bay, anh còn nghĩ không lẽ Tống Lập Thành là gay.
Đến địa điểm hẹn, nhìn thấy cô gái mà Tống Lập Thành chọn, cảm thấy cũng bình thường, cũng chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút, trên mạng còn nhiều scandal, tiêu điểm nhất là "nữ diễn viên không cần mặt mũi bất chấp theo đuổi Phó Từ", vừa nghe là biết người không có não.
Căn bản không xứng với lão Tống nhà anh.
Đến khi nhìn thấy cô gái mà bản thân cho là bình thường chỉ cần một cái đá đã đá bay tên mập ú thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề, cô gái mà Tống Lập Thành chọn sao có thể tầm thường!
Nhưng mà lão Tống giúp đỡ người ta còn phải mượn danh nghĩa Bạch Vu Quân, cái này không phải là vở kịch chàng trai âm thầm bên cạnh giúp đỡ cô gái đi đến thành công nhưng lại không tiết lộ danh tính trong truyền thuyết sao.
Làm bạn hơn hai mươi mấy năm, sao anh có thể để bạn mình chịu ấm ức được, phải nói ra chứ! Có khi lão Tống còn phải tạ ơn anh.
Có đứa bạn tốt như mình đúng là phải tu mấy kiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...