Lâm Dịch Phong nổi tiếng là hoa hoa công tử ở thành phố B, đây là chuyện mọi người đều biết, tần suất anh ta lên báo, còn nhiều lần hơn so với siêu sao, lúc đầu mọi người còn bàn tán thật giả, nhưng dần dần, tất cả mọi người tập thành quen, ngày nào không nhìn thấy scandal của cậu cả nhà họ Lâm, mới cảm thấy kỳ lạ.
Đối với Bạch Tích Tích châm chọc, Lâm Dịch Phong không hề tức giận, khóe miệng hơi nhếch lên giễu cợt, sau đó anh ta tiếp tục mở miệng: "Bạch Tích Tích, cô tham gia chương trình Super Star đúng không, hy vọng có thể dùng bản lĩnh thật sự của mình, mà không cần đến thế lực của nhà họ Bạch để đoạt giải quán quân, nếu không, tôi sẽ công khai nhược điểm của cô cho toàn thế giới biết, xem đến lúc đó ai mất mặt, ha ha ha ha."
Lâm Dịch Phong nói xong, cười lớn tiếng, vô cùng khoa trương quá đáng, vốn anh ta có khuôn mặt đẹp, còn đẹp hơn phụ nữ mấy phần, xinh đẹp như vậy, khiến phụ nữ đều cảm thấy ghen ghét.
Khuynh Thành ở trong đám người cũng cảm thấy anh ta rất đẹp, không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Thế giới này sắp thay đổi rồi sao? Một người đàn ông cũng có thể xinh đẹp như vậy." Nói thế thôi, nhưng trong cặp mắt xinh đẹp kia không có khinh bỉ chút nào, chỉ có thưởng thức, một loại thưởng thức cái đẹp.
Giọng nói của Khuynh Thành không lớn không nhỏ, vừa vặn để mọi người nghe rõ ràng, những người này, đương nhiên cũng bao gồm cả chủ nhân bị đánh giá- Lâm Dịch Phong.
Ánh mắt của anh sượt qua đỉnh đầu của Bạch Tích Tích, trực tiếp quét vào đám người, cuối cùng không chút do dự rơi vào trên mặt Khuynh Thành, cặp mắt đang tràn đầy châm chọc Bạch Tích Tích lập tức được thay thế thành ánh sáng kinh diễm, đối với khuôn mặt quá xinh đẹp của mình, anh ta vẫn cho rằng là được ba mẹ truyền cho, bản thân không có lý nào ghét bỏ, về phần người khác nói thế nào, nghĩ thế nào, cũng không phải là chuyện Lâm Dịch Phong có thể quản được, anh ta luôn làm theo ý mình sống hơn hai mươi năm qua.
Hơn hai mươi năm này, bên cạnh nam nữ tới lui, anh ta cũng không nhớ rõ mình đã gặp bao nhiêu người, những người trước mặt, trai xinh gái đẹp không ít, nhưng anh ta chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn mình, ngày xưa mấy bạn nữ của anh ta, khi nhìn anh ta chằm chằm, trong mắt đều không tự chủ được hiện lên sự hâm mộ, anh ta đã thường xuyên nhìn khuôn mặt này qua gương, xem như miễn dịch với hai chữ xinh đẹp, nhưng khi anh ta nhìn thấy cô gái trong đám người kia, lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, anh ta bị làm kinh diễm, lập tức mở miệng nói một câu: "Phương Bắc có giai nhân, khuynh quốc khuynh thành."
Lập tức hai người cười một tiếng với nhau từ xa.
Mập mờ như vậy vào trong mắt người khác càng mập mờ hơn, chỉ có hai người trong cuộc rõ ràng, giữa bọn họ không có mập mờ chút nào, chỉ có hiểu rõ đối phương, một người bình thường lại xinh đẹp quá mức, trong cuộc sống bạn bè, dễ dàng bị cho ra rìa nhất, mà bọn họ đều trải qua cuộc sống như vậy, cho nên hiểu rõ cảm nhận của đối phương, giống ở chỗ thứ mà người ta hâm mộ, bọn họ đều tình nguyện không cần.
Rất nhanh hai người liền dời ánh mắt, Khuynh Thành tiếp tục ẩn nấp trong đám người, Lâm Dịch Phong quay người rời đi.
Đi theo Lâm Dịch Phong, còn có một bóng người cao ngất, dáng người xinh đẹp, sau đó có một ít người đã nhận ra thân phận của hai người này.
Có người lên tiếng khẳng định nói: "Người đàn ông xinh đẹp vừa mới đi kia chắc chắn là ông chủ của "Dịch Phong Các": Lâm Dịch Phong, gần đây tôi có thấy anh ta trên báo, hiện tại bạn gái của anh ta chính là một trong bốn tiểu thiên hậu ở trong nước, tên là Tần Thanh."
"Đúng vậy, tôi cũng từng xem qua, còn người vừa nãy rời đi chung chính là cậu hai nhà họ Khúc- Khúc Nghị Nhiên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...