Ảnh Hậu Xinh Đẹp: Lạc Thiếu Sủng Vợ Như Mạng

Tiêu Tuấn Trì cũng rất nể tình phối hợp: "Không dám, không dám, đến đi, một trận phân thắng thua."

Người vây xem nghe hai người nói liền cười "ha ha ha" thành tiếng.

Chỉ có sắc mặt Hi Linh Ca rất khó nhìn, cô tức giận trừng mắt nhìn Lạc Già, trong mắt có cảnh cáo, tuy đối phương hiểu ý, nhưng lại không để trong lòng.

Mấy ngày ngắn ngủi ở chung, tất cả mọi người đều biết Hi Linh Ca thích trai đẹp Tiêu Tuấn Trì, nhưng mà tiếc rằng tình lang vô ý.

Tiêu Tuấn Trì là đàn ông cho nên chiếm thượng phong về thể lực, công thêm Hi Linh Ca bị kích thích liền đánh như muốn giết người ta, kết quả quá rõ ràng, 6-1, đội chiến thắng là cặp của Lạc Già.

Sau khi trận đấu kết thúc, Lạc Già đi vào đám người vừa lúc đứng bên cạnh Khuynh Thành.

Khuynh Thành cũng không biết cô ta vô tình hay cố ý, chỉ nghe đối phương hờ hững nói:

"Tiêu Tuấn Trì này cũng thật đáng thương, bị một cô gái mình không thích quấn lấy, còn người anh ta thích thì không quan tâm anh ta."

Nói xong, cười một tiếng với Khuynh Thành, tự giới thiệu bản thân:

"Xin chào, tôi gọi là Lạc Già."

"Chào cô, tôi là Khuynh Thành."

"Tôi biết cô, cô rất xinh đẹp, nhìn gần da thịt càng tốt hơn."


...

Cuối cùng hai người rất nhanh chóng bắt chuyện với nhau, quan hệ cứ như vậy hòa hợp lên, đến cuối còn tăng thêm Cung Nhược Nam tham gia náo nhiệt, có cả Tả Phi Phi, trong lúc nhất thời, bầu không khí ở góc này còn muốn nổi bật hơn cả sân tennis.

Tục ngữ nói ba người phụ nữ hợp lại liền thành cái chợ, bốn người hợp lại, đơn giản là thiếu cái bàn mạt chược.

Thời gian ngồi chung ngắn ngủi, Khuynh Thành nhanh chóng hiểu tính cách của Lạc Già, cô ta là một người thẳng tính, hình như cô ta rất ghét Bạch Tích Tích, từ khi đối phương ra sân, cô ta vẫn luôn công kích.

"Cái cô gái họ Bạch này thật sự là ngu ngốc, banh như vậy cũng không tiếp được."

"Đồ đần, kỹ thuật như vậy còn không biết xấu hổ chịu thua."

...

Khuynh Thành cũng yên lặng nghe, có khi còn nhếch miệng phụ họa.

Rất nhanh, Bạch Tích Tích và Chung Kỳ Văn bại dưới tay Yến Thần và Tần Nhã Tuệ.

Bạch Tích Tích vừa đi ra khỏi sân tennis, Lạc Già liền không yên phận bắt đầu công kích, cô ta nói với Chung Kỳ Văn:

"Tiểu Văn này, đừng nản chí, biểu hiện của anh rất tốt, chủ yếu là người nào đó không có góp sức đấy thôi."

Bạch Tích Tích ở bên bắt đầu nổi giận, quát lên với Lạc Già:


"Cô nói ai không có góp sức?"

Lạc Già không thèm để ý nhún vai:

"Người nào vừa thua, tôi liền nói người đó."

Hai người còn đang chuẩn bị tiếp tục tranh luận, thì hai người bên cạnh đã vội vàng kéo hai người tách ra, ngăn cản một trận hỗn loạn.

Cuối cùng trận chung kết cũng bắt đầu.

Thi đấu còn chưa được hai ván, đã bị ép kết thúc, vì lực chú ý của mọi người đều bị số lượng xe sang trọng bên ngoài hấp dẫn.

"Wase, Land Rover, Porsche, Mercedes, Maybach...Chuyện gì xảy ra? Thi đua xe sang sao?" Một tuyển thủ kinh ngạc nói thành tiếng.

Một tuyển thủ khác liền nói tiếp:

"Thật muốn đi đến nhìn, không phải nói tổ tiết mục bao hết nguyên khu du lịch này sao? Như vậy mấy người này là ai?"

Tuyển thủ vừa dứt lời, tất cả mọi người liền thấy cửa xe được mở ra theo thứ tự, mấy người trai xinh gái đẹp xuất hiện.

Trong đám người liền kinh ngạc hét lên, giọng của Bạch Tích Tích là lớn nhất.

Thấy cô ta không ngừng gọi người đàn ông đẹp trai xuống từ xe Land Rover: "Anh Lạc Kỳ, anh Lạc Kỳ."

Vừa gọi vừa chạy đến trước mặt đối phương, vì vừa vận động xong, hai gò má rất hồng, cộng thêm đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh, ẩn chứa cảm tình, dưới ánh mắt nghi ngờ của Nam Lạc Kỳ, cô ta nũng nịu mở miệng:

"Anh Lạc Kỳ, anh không nhớ em sao? Em là Bạch Tích Tích, lúc nhỏ chúng ta hay chơi chung với nhau."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui