Quay xong 《 Phong Thần 》, Lê Thu lại tham gia ghi hình một kỳ《 Sắc đẹp đột kích 》mới.
Có lẽ là do những lời bình luận của cư dân mạng ở kì trước đã có tác dụng, cũng có thể là do Chu Doanh Doanh đã bị công ty mình ước thúc, mấy lần quay sau rốt cuộc cũng không bám lấy Lăng Duy làm phiền nữa, ngoan ngoãn theo sát Dương Sóc, cũng không dám nổi cáu tùy tiện nữa.
“Nếu cô ta vẫn không biết hối lỗi, anh sẽ không giữ mặt mũi cho cô ta nữa đâu!” Lăng Duy nói với Lê Thu. Nếu để cho Lâm Thăng nhìn thấy anh dây dưa không rõ với người nào khác ngoài Tiểu Dung, chắc chắn Lâm Thăng sẽ không tha cho anh dễ dàng, cũng chắc chắn không chịu để cho anh và Tiểu Dung đến với nhau.
“Anh và Tiểu Dung nhất định phải cẩn thận nhiều hơn chút, đừng để bị paparazi chụp ảnh!” Lê Thu hơi lo lắng. Nếu chuyện hai người yêu nhau bị rò rỉ ra ngoài, khẳng định Lâm Dung sẽ bị fan Lăng Duy chỉ trích, dám chắc cô ấy sẽ không thừa nhận nổi.
“Thật ra chuyện này không đáng lo, vốn Tiểu Dung tiến vào showbiz cũng chỉ do lòng hiếu kỳ của em ấy quấy phá, em ấy lại ít có tính cuồng nhiệt,” Lăng Duy thật sự không hề lo lắng việc này ảnh hưởng tới nghiệp diễn của Lâm Dung, “Lâm Thăng cũng nói qua Tiểu Dung không được tham gia showbiz lâu, nhiều lắm là hai ba năm, sau đó Tiểu Dung phải ra nước ngoài bồi dưỡng.”
Thật ra Lâm Dung vẫn rất thích thiết kế, cho nên Lâm Thăng chuẩn bị chờ thêm hai năm nữa thì thu xếp cho Lâm Dung đi học thiết kế đá quý.
“Thành thật mà nói thì cô ấy không thích hợp với showbiz, tính tình cô ấy quá thuần túy thành thực.” Lê Thu thẳng thắn nói, Lâm Dung rất thẳng thắn, lại luôn có người bảo vệ hộ tống, cô ấy chưa từng có cơ hội tiếp xúc với mặt tối của xã hội.
“Đúng vậy ah.” Lăng Duy thở dài.
Chỉ có điều, cái anh thích chính là dáng vẻ đơn thuần đáng yêu của Tiểu Dung.
“Em đã có tính toán gì về sau chưa, không phải 《 Phong Thần 》 cũng quay xong rồi sao?”
“Trước tạm nghỉ ngơi rồi tính, rồi lại nói tuyên truyền cho hoạt động hậu kỳ của 《 Phong Thần 》 cũng tốn khá nhiều thời gian!” Lê Thu nói. Tạ Tông đã nói sơ qua với cô, khi《 Phong Thần 》 chính thức chiếu bọn họ sẽ phải đi khắp toàn quốc tiến hành hoạt động tuyên truyền, đến lúc đó chắc chắn sẽ vội vàng tới chân không chạm đất.
“《 Phong Thần 》 quy tụ không ít người nổi tiếng, chờ sau khi truyền ra chắc chắn vị thế của em lại được nâng lên một tầm mới.”
“Có lẽ vậy.” Đối với những chuyện này Lê Thu đã trải qua rất nhiều lần rồi nên cũng thấy khá phai nhạt, với cô mà nói giờ đây những thứ này chỉ là kiến thức nghiệp vụ phổ thông mà thôi,”Sắp tới anh tính làm gì?”
“Chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình hiện đại, Tiểu Dung tham gia cùng anh, nhưng em ấy không biết đây là do Lâm Thăng ngầm bỏ vốn đầu tư,” Lăng Duy nói, “Em cũng biết tình hình thực sự của giới giải trí rồi, nếu anh chọn quay bộ phim khác Tiểu Dung chưa hẳn được chọn diễn vai nữ chính! Chỉ cần vài ba người chen lấn nhắm vào họ đều có thể đẩy em ấy ra rồi!”
“Đó là chắc chắn.” Lê Thu quả quyết nói, “Đến lúc đó em sẽ tới tìm hiểu thử xem.”
“Lúc nào cũng hoan nghênh em.”
Nhưng mà không đợi Lê Thu nghỉ ngơi hai ngày, cô liền nhận được điện thoại của Thời Phàn.
Lúc trước cô và Lăng Duy thu âm khúc chủ đề của 《 Tình Yêu Khuynh Thành 》 bản hợp xướng, Thời Phàn đã từng mời cô tham dự chế tác album mới của Tần Lâm, chỉ có điều lúc ấy cô không nghĩ tới Thời Phàn thật sự mời cô gia nhập, dù sao album của Tần ca vương mà chọn dùng người mới thì quá mạo hiểm rồi.
Chỉ có điều nếu Thời Phàn đã mở miệng, cô cũng không ngốc đến mức đi từ chối.
Khi Lê Thu đi tới phòng thu âm của Tần Lâm, không khỏi khen ngợi không hổ là phòng thu âm chuyên thuộc dành cho ca vương. Phòng thu âm nằm ở tầng đỉnh cao ốc công ty EM, chiếm trọn vẹn không gian một tầng, có được tất cả phương tiện tốt nhất của công ty, không gian rộng lớn, thiết bị đầy đủ hết lại được quy hoạch cao. Có lẽ là vì suy tính tới sở thích của Tần Lâm, cả phòng thu âm đều có một màu xanh da trời, trông có vẻ rất bình thản.
Giờ phút này trong phòng thu âm chỉ có một mình Thời Phàn.
“A Lâm lát nữa sẽ tới, em thử nhịp điệu đoạn điệp khúc mà em sẽ song ca với A Lâm đi, làm quen trước một chút!” Thời Phàn đưa qua một tờ giấy A4, bên trên có ghi khúc phổ và ca từ.
Album này Tần Lâm dùng làm số đặc biệt chuẩn bị cho lễ Nô-en, thu 11 bài hát, song ca chỉ có một bài, chính là bài này 《 Cây thông Noel 》.
“(Nam) tình yêu cây thông Nô-en
Treo đầy lời chúc phúc
Dựa sát vào nhau ngồi dưới tàng cây
Nhìn bông tuyết kia bay múa
Nhớ tới món quà em dành riêng tặng anh
Cảm giác hạnh phúc vô tình tuôn tràn
(Nữ) tình yêu cây thông Nô-en
Có pháp thuật rực rỡ
Mở ra bản đồ trong tay
Tìm kiếm đất nước yêu thương
Độ ấm hai ta có thể ngăn cản gió lạnh thấu xương
Cả đời này có anh cùng chung bước em đã rất thỏa lòng
(Hợp) Anh/em rất thỏa lòng
Dưới bóng đêm lãng mạn không khí thoáng chút mãnh liệt
Tuyết lóng lánh thuần khiết như tình yêu đôi ta
(Nam) Em tựa vào vai anh
Hình ảnh này ngừng trôi trong nháy mắt xúc động lòng người
Ngọn đèn lưu ly bảy màu chớp sáng gởi gắm nỗi nhớ của anh
(Hợp) yêu trang sức mỗi ngày
Mãi đến lâu dài.
Bài hát này làn điệu trong sáng, không yêu cầu phát huy kỹ thuật quá cao. Chỉ có điều nhìn ca từ này, Lê Thu không khỏi nhớ lại Tần Lâm mê ca hát nên hẳn sẽ không đuổi giết cô đâu nhỉ.
“Bài hát này có độ khó không cao, dựa vào năng lực của em chắc không có vấn đề gì, chờ một lát A Lâm đến đây hai người cố gắng phối hợp thật tốt!” Thời Phàn nói xong, “Luyện tốt rồi mới quay một MV đơn giản sau.”
“Ừ, được.”
Lúc Lê Thu một người ngồi nghe làn điệu trong tai nghe, cửa phòng thu âm bị đẩy ra.
Người tới thân cao ước chừng 1m8, mặc áo sơmi màu lam nhạt và quần thường màu đen, tôn lên làn da đặc biệt trắng nõn.
Anh chính là ca vương — Tần Lâm.
“Chào em, tôi là Tần Lâm!” Một đôi tay thon dài trắng nõn hiện ra trước mặt Lê Thu.
Lê Thu tháo tai nghe xuống, bắt tay anh.
Tính tình Tần Lâm lạnh nhạt, nhưng những người đam mê ca hát lại cứ một đám rồi một đám mê muội anh. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai ra, thì giọng hát của anh lại càng là thứ duy nhất trên đời, vô luận tone cao, tone trung hay giọng thấp, anh đều có thể khống chế hoàn mỹ, lượng tiêu thụ album hàng năm luôn đứng vị trí đầu bảng, tất cả mọi người đều gọi anh bằng cái tên “Ca thần trời sinh!”
Thực lực Tần Lâm đương nhiên miễn bàn, Lê Thu cũng phát huy rất khá.
Đối với biểu hiện của hai người Thời Phàn rất hài lòng, hai người chỉ luyện mấy lần đã được Thời Phàn hoà âm triệt để.
“Giọng của em rất tốt!” Tần Lâm phá lệ khen ngợi Lê Thu một câu.
“Cảm ơn lời bình của anh Tần!” Lê Thu cũng kinh ngạc Tần Lâm lại có thể nói cô “Rất tốt” .
Lúc này Tần Lâm bỗng nhiên đưa qua một quyển sổ nhỏ màu lam và một cây bút.
“Xin ký cho tôi một chữ!” Tần Lâm bình tĩnh nói.
Ah! ?
Ca thần tìm cô kí tên?
Lê Thu vô cùng khó hiểu mà ký và ghi tên xuống chỗ trống trên trang giấy.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Lê Thu, Tần Lâm nói một câu “《 Tình Yêu Khuynh Thành 》 rất hay rất đẹp!”
Nhất thời Lê Thu có cảm giác ngổn ngang trong gió, Tần Lâm cũng xem phim truyền hình! Còn tìm người muốn xin chữ ký!
Mãi đến khi rời khỏi phòng thu âm Lê Thu vẫn luôn ở trong trạng thái như lọt vào đám sương mù.
“A Lâm, em dọa cô ấy rồi !” Thời Phàn nở nụ cười một tiếng.
“. . .” Sắc mặt Tần Lâm lại có thể thoáng phiếm hồng.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này, Thời Phàn nhịn không được đi lên phía trước hôn lên gương mặt anh một cái.
Vẻ mặt Tần Lâm càng hồng hơn.
Thời Phàn ôm Tần Lâm vào ngực, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
Người khác sao có thể biết được thật ra nam thần ca vương nhìn như lạnh nhạt thế thôi nhưng trong nội tâm anh rất ngượng ngùng!
Người khác càng không biết Thời Phàn và Tần Lâm đã sớm đến với nhau, từ lúc Tần Lâm chưa nổi danh, Thời Phàn cũng không phải là tổng giám đốc âm nhạc hai người đã là một đôi rồi.
Lời của bạn Linh:
Quạc quạc, hố nhà chúng ta có một cặp nam nam, yêu anh ca vương chết mất, người gì dễ thương quá đi, giờ tui mới biết ở đây có chuyện tình đam mỹ. Ôi đam mỹ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...