Weibo của Hoàng Phủ Tử Y vừa đăng lên không lâu, Sở Ngao Dư liền chia sẻ weibo của cô, còn bình luận vô cùng ngang ngược: "Chiều cao chênh lệch hai cm, độ dài tóc chênh lệch ba cm, khí chất khác nhau một trời một vực, chứ chưa nói đến chuyện còn mang khẩu trang, coi như là đổi một người khác, đồ bắt chước vẫn chỉ là đồ bắt chước!"
Weibo của Sở Ngao Dư vừa đăng lên, dẫn tới phản ứng còn kịch liệt hơn so với Hoàng Phủ Tử Y, trong nháy mắt người hâm mộ lập tức bu lại xem.
"Tôi vốn cho rằng bệ hạ nhà tôi đã đủ thô bạo, không nghĩ tới Sở tiên sinh còn đặc sắc hơn, so sánh trong lòng, Sở tiên sinh mới là hán tử chân chính!"
"Sở hoàng hậu uy vũ, Sở hoàng hậu vĩnh viễn là chánh cung nương nương của bệ hạ nhà tôi!"
"Sở hậu vừa ra, thùy dữ tranh phong!"
"Thật hy vọng trời cao cũng có thể cho tôi một Sở tiên sinh như vậy, kiểu mẫu tổng tài bá đạo như vậy, bị mê muội ngay lập tức!"
"Đúng vậy, bệ hạ nhà ta cũng không phải là ngu ngốc, người trong hình kia căn bản không đẹp trai bằng Sở chánh cung nhà chúng ta!"
"Sở chánh cung rốt cuộc là hiểu bệ hạ nhà chúng ta nhiều đến mức nào, ngay cả thời điểm này vẫn còn không quên ân ái, thật sự là làm đui mù mắt chó!"
Sở tiên sinh, Sở hoàng hậu, Sở hậu, Sở chánh cung, Sở Ngao Dư dở khóc dở cười lại có hơi ngượng ngùng nhìn những tên gọi này, anh muốn lên tiếng giải thích nhưng lại có chút không nỡ, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thuận theo tự nhiên, dù sao cũng chỉ là những tên gọi trên internet thôi, Tử Y cũng sẽ không thèm để ý, anh cần gì phải để ý đâu, mặc dù có cảm giác hơi xấu hổ, nhưng suy nghĩ kĩ một chút, lại thấy thật thú vị.
Weibo của Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư vừa đăng thì những vấn đề liên quan đến tấm hình ấy, từ việc bị toàn dân bôi nhọ trở thành toàn dân cùng điều tra, vô số người hâm mộ bắt đầu tìm kiếm những trò chơi khác nhau, hứng thú bừng bừng tìm kiếm những điểm bất đồng giữa cô gái trong ảnh và Hoàng Phủ Tử Y, ví dụ như lông mi ngắn hơn một cm, eo mập hơn gần nửa thước, chân lớn hơn hai vòng, vân vân, làm cho những antifan đi bôi nhọ kia cũng phải im lặng.
Rốt cuộc đây là một đám người hâm mộ như thế nào? Tác phong sao lại minh bạch như vậy?
Mà rất nhanh đã có kết quả điều tra của Sở Ngao Dư, nhanh chóng tìm được người lén lút ra tay là Chu Lân, cùng với mấy người bạn nhỏ của Chu Lân cùng bày mưu tính kế kia, thậm chí còn phát hiện được bóng dáng của Khổng Văn Bân trong đó, ai bảo trước đây không lâu nhóm người này còn chơi đùa cùng nhau.
"Thiếu gia, ngài định xử lí những người này như thế nào?" An Trạch Thụy hỏi, trong giọng nói có chút nóng lòng muốn thử, đã thật lâu rồi thiếu gia không tức giận như vậy, những người này đúng là không có mắt!
Toàn bộ gương mặt của Sở Ngao Dư đều là lãnh ý, giọng nói cũng hết sức lạnh lùng ác nghiệt: "Dĩ nhiên là muốn cho bọn họ biết, người nào không thể đắc tội!"
Lúc Chu Lân bị bắt, cậu ta đang ăn mừng với mấy người bạn nhỏ, những người này cảm thấy bước đầu tiên đã thành công, tiếp theo chỉ cần Hoàng Phủ Tử Y cãi nhau với Sở Ngao Dư, chỉ có điều bọn họ vừa mới uống rượu được một nửa, thì bị một đám người mặc đồ đen bắt đi.
"Các người là ai? Tại sao lại muốn bắt chúng tôi, có biết chúng tôi là ai không?" Chu Lân ngoài mạnh trong yếu, mở miệng chất vấn, trong lòng cậu ta có dự cảm rất xấu.
Nghi vấn của Chu Lân không được giải đáp, cuối cùng những người mặc đồ đen này không hề nói nhiều một chữ với cậu ta, hành động rất nhanh chóng bắt đám người bọn họ đi.
Trên thực tế, lúc này, Chu Lân đã có thể nghĩ ra được người ra tay với bọn họ là ai, thậm chí cậu ta còn đang suy nghĩ cách đối đáp, nên giải thích như thế nào, nên từ chối trách nhiệm như thế nào, hoặc là nên khóc lóc cầu xin như thế nào, mới có thể làm cho đối phương tha thứ cho mình, nhưng làm thế nào Chu Lân cũng không nghĩ tới, căn bản tiếp theo cậu ta cũng không thấy được người trong tưởng tượng, mà trực tiếp bị giam vào một căn phòng chật hẹp, nhà không cửa sổ, chỉ có một cái cửa sắt không nhìn thấy được ánh sáng, xung quanh không một chút giọng nói nào, cũng không một tia ánh sáng, giống như ngăn cách hoàn toàn với thế giới vậy, yên tĩnh đến mức làm người ta khủng hoảng...
Mà sau khi đám người Chu Lân mất tích không lâu, thậm chí Khổng Văn Bân còn chưa nhận được tin tức, công ty dưới danh nghĩa anh ta liền truyền đến tin dữ, có người tố cáo anh ta trốn thuế, cơ quan điều tra đã tìm tới cửa, không chỉ tịch thu tất cả sổ sách kế toán, mà thậm chí còn bắt anh ta đi luôn.
Không lâu sau khi Khổng Văn Bân bị bắt đi, trên internet lại xuất hiện tin thanh minh, nam nữ nhân vật chính trong hình xuất hiện, không chỉ công khai thân phận của mình cùng với ảnh chính diện, mà còn rất nghiêm túc lên án thiệp mời bôi nhọ Hoàng Phủ Tử Y bắt cá hai tay, hoàn toàn thanh minh cho Hoàng Phủ Tử Y.
Lúc Thẩm Văn Bân bị thẩm vấn, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quá hốt hoảng, anh là người của Khổng gia, Khổng gia là thế gia, thành viên trong gia tộc đi vào đủ loại ngành nghề, thế lực khổng lồ, tuyệt đối không thể bị rung chuyển bởi mấy chuyện cỏn con này, chỉ cần người nhà phản ứng kịp, sẽ rất dễ dàng cứu anh ra ngoài.
Khổng Văn Bân nghĩ như vậy, mà anh cũng biểu hiện ra ngoài y như vậy, thậm chí còn giả bộ nói: "Trước khi luật sư và người nhà của tôi tới đây, tôi sẽ không nói bất kì lời nào, tốt nhất là mấy người khách khí với tôi một chút, tránh việc chọc trúng người không nên dây vào, ngay cả bộ cảnh phục này cũng không mặc nổi!"
Cảnh sát có biết anh là ai không? Dĩ nhiên là biết, bây giờ cảnh sát cũng không phải người ngu, đi bắt tổng giám đốc của một công ty lớn như vậy, tự nhiên đã điều tra rõ thân phận của đối phương, hoặc cho dù không biết đi chăng nữa, thì cấp trên của mình cũng luôn rõ ràng, làm sao có thể tùy ý bắt người được, cho dù như vậy, bọn họ cũng không phản bác gì, chỉ tiến hành tra hỏi theo thông lệ, sau đó không để ý tới Khổng Văn Bân nữa.
Khổng Văn Bân cho rằng rất nhanh mình sẽ được đi ra ngoài, nhưng thực tế thời điểm anh đi ra đã à nửa tháng sau, vốn là công tử Khổng gia phong độ, nay sắc mặt vàng khè, dáng vẻ tiều tụy, nhìn cực kì giống ăn mày ở ven đường, mà đưa đến kết quả này, không chỉ là vấn đề trốn thuế, mà thậm chí còn có một vụ án giết người!
Mà cho dù Khổng Văn Bân đi ra, cũng chỉ là được đi ra ngoài mà thôi, chứ không phải là thoát tội, rốt cuộc anh ta có thể trốn thoát được nỗi khổ phải vào tù hay không, còn phải xem Sở Ngao Dư có muốn bỏ qua cho anh ta không.
Từ sau hội đấu giá, Sở Ngao Dư thì thu thập không ít thông tin liên quan tới Khổng Văn Bân, vốn ra tay với công ty của Khổng Văn Bân là đã nương tay rồi, vừa nhìn ở phương diện tình cảm với Khổng gia, vừa nhìn việc Khổng Văn Ban không đắc tội quá mức với Hoàng Phủ Tử Y, nhưng ai biết được Khổng Văn Bân còn không hiểu được tình hình, chính mình tìm chỗ chết đi gây chuyện, cái này không thể trách Sở Ngao Dư nặng tay được.
Mà người của Khổng gia vốn không biết chuyện gì xảy ra, điều tra một hồi mới tìm được có liên quan tới Sở Ngao Dư, đầu tiên là mẹ của Khổng Văn Bân đứng ra, chỉ là người phụ nữ này cũng không có đầu óc, ỷ vào thân phận trưởng bối của mình, thì trực tiếp chỉ trích Sở Ngao Dư chuyện bé xé ra to, ra lệnh cho Sở Ngao Dư dừng lại việc hãm hại Khổng Văn Bân, kết quả là, Sở Ngao Dư trực tiếp mời vị phu nhân này đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...