Chu Hạ Ninh nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn qua thấy Trang Dực đẩy cửa tiến vào, cô nhếch khóe môi, chờ hắn chậm rãi đi tới, lại phát hiện ánh mắt của hắn có chút không thích hợp.
“Làm sao vậy?” Chu Hạ Ninh nghi ngờ hỏi.
Trang Dực thở dài, kéo ghế ngồi bên giường cô: “Đợi lát nữa sẽ nói cho em biết, em nói cho anh biết em thế nào rồi?”
Trong lòng Chu Hạ Ninh tuy rằng còn có nghi vấn, nhưng có thể nhìn thấy vẻ quan tâm rõ rệt trên gương mặt Trang Dực, cười nói: “Chỉ có chút choáng váng thôi, có hơi buồn nôn một chút. Bác sĩ bảo ngày mai sẽ tốt hơn.”
Trang Dực kéo tay Chu Hạ Ninh, cẩn thận quan sát trong chốc lát, thấy vẻ mặt cô chỉ hơi mệt mỏi mới yên lòng: “Tại sao lại phát sinh tai nạn xe chứ? Vương Vũ Thần làm việc thế nào vậy?”
“Cũng không liên quan đến đạo diễn Vương đâu.” Nói tới việc này, Chu Hạ Ninh nhíu mày: “Là Phạm Duyệt Tân không chịu nghe theo sắp xếp trước đó, đột nhiên tăng tốc nhằm về phía đai giảm tốc, lần này không phải là ngoài ý muốn, là Phạm Duyệt Tân cố ý.”
Trang Dực sửng sốt, lập tức đứng bật dậy, muốn xông ra ngoài nhưng đi được một nửa lại nghiến răng nghiến lợi quay đầu, nặng nề ngồi xuống: “Cô ta thật xấu xa, tự mình muốn chết lại còn muốn kéo theo em nữa!”
“Còn phải nói, cô ta tự mình hại mình cũng có rất nhiều cơ hội, làm sao lại cố ý gây chuyện khi đang quay chung với em chứ.” Chu Hạ Ninh cũng tức trong lòng, nhưng Phạm Duyệt Tân bị thương nặng hơn, bởi vì xe cũng không còn mới, sau khi va chạm mạnh, đầu xe có chút biến dạng, sau khi chẩn đoán chân trái cô ta cũng bị dạn xương.
Trang Dực siết chặt bàn tay, nhẫn nhịn tức giận ở đáy lòng.
Hắn thật quá xem thường Phạm Duyệt Tân, không nghĩ đến cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy, thậm chí còn cố ý kéo theo Hạ Ninh. Lần này Hạ Ninh không có chuyện gì lớn, xem như vận khí của cô ta tốt!
“Em phải tĩnh dưỡng thật tốt, không cần để ý tới cô ta. Chuyện này anh sẽ xử lý.” Vẻ mặt Trang Dực lạnh thêm vài phần. Nếu Phạm Duyệt Tân tự tung tự tác nhưng dám tự đứng ra gánh vác, có lẽ hắn sẽ đồng ý vươn tay giúp đỡ, nhưng cô ta ngàn lần vạn lần không nên dính dáng tới Hạ Ninh!
Cô ta cố ý dùng Hạ Ninh để do thám điểm mấu chốt của hắn?
Chu Hạ Ninh thật sự không nghĩ ra vì sao Phạm Duyệt Tân phải cố ý đâm xe, lần này vết thương của cô nhẹ coi như là may mắn, nhưng cô ta cũng tự mình bị thương không nhẹ, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một tháng.
Bị thương gân cốt dưỡng 100 ngày.
Chu Hạ Ninh đang có chút do dự, lại thấy Trang Dực nhận điện thoại.
“Alo.”
“Ừ, cậu mời mấy người tới đi, đến chỗ của Hạ Ninh nhé. Đúng, trực tiếp nói với anh ta là chuyện quan trọng về Phạm Duyệt Tân.”
Vẻ mặt Trang Dực nghiêm túc cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy ánh mắt hòi nghi của Chu Hạ Ninh nhìn mình, hắn giật giật khóe miệng.
“ Vừa rồi khi ra khỏi thang máy, anh gặp Tống Bác Dịch trước, không nghĩ đến anh ta lại cho rằng anh tới thăm Phạm Duyệt Tân, anh bị anh tà lừa đi vào phòng của Phạm Duyệt Tân ở cách vách. Phạm Duyệt Tân nói cho anh biết...”
Lời của Trang Dực còn chưa dứt, chợt nghe tiếng đập cửa vang lên, hai người bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn lại, nhìn thấy là Tiểu Nhậm: “Anh Trang, Trần đạo diễn đến.”
Nói xong, cậu ta khẽ nghiêng người, lộ ra Trần Hoài Trúc vẻ mặt nghiêm túc đứng phía sau.
Ông ta đứng ở cửa, nhìn Trang Dực và Chu Hạ Ninh ở trong phòng, bước chân chậm rãi đi vào.
“mọi người nói chuyện, tôi và Lộ Đan ở bên ngoài.” Tiểu Nhậm săn sóc đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lộ Đan.
“Anh Tiểu Nhậm, chúng ta không đi vào sao? Đồ ăn nguội thì làm thế nào?” Lộ Đan chỉ chỉ mấy hộp đồ ăn đặt bên cạnh.
“Bây giờ là lúc để ăn cơm sao?” Tiểu Nhậm nghiêm mặt hỏi lại.
“Đúng vậy.” Lộ Đan vẻ mặt ngây thơ gật gật đầu.
Tiểu Nhậm cứng họng, nhìn Lộ Đan không nói gì.
Mà bên trong phòng, Trần Hoài Trúc đứng ở cạnh cửa, trầm mặc nhìn Trang Dực.
Trang Dực không có ý định ra vẻ, hắn quay đầu nhẹ nắm tay Chu Hạ Ninh, sau đó đứng lên nhìn Trần Hoài Trúc.
“Chắc hôm nay đạo diễn Trần muốn tới thăm Phạm Duyệt Tân?”
Trần Hoài Trúc nhíu mày càng sâu: “Cho nên, cậu bảo trợ lý chờ tôi ở ngoài cửa, là có việc muốn nói với tôi sao?”
“Đúng. Tôi có một chút chuyện về Phạm Duyệt Tân muốn nói với ngài.” Trang Dực hai tay cắm trong túi quần, tùy ý dựa trên tủ đầu giường.
Trần Hoài Trúc lại nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Chu Hạ Ninh dạo qua một vòng, do dự nói: “Nếu như muốn nói về chuyện đó, ở trong này hình như không tiện lắm, hay là chúng ta ra ngoài tìm một chỗ...”
“Không cần. Nơi này rất hảo.” Trang Dực giật giật khóe miệng: “Tôi không có ý định lừa gạt Hạ Ninh, dù sao chuyện liên quan đến ngài và Phạm Duyệt Tân tôi đều thành thật kể lại với Hạ Ninh, như vậy sẽ không khiến cô ấy cảm thấy tôi có bí mật gì cần lừa gạt cô ấy.”
Chu Hạ Ninh không quay đầu, khóe môi lại hơi nhếch lên.
Trần Hoài Trúc đăm chiêu nhìn Chu Hạ Ninh, sau đó nặng nề nhìn Trang Dực.
“Cậu nói đi.” Xem ra, trước đó Chu Hạ Ninh cũng đã biết chuyện của ông và Phạm Duyệt Tân chuyện, nay ông mới che lấp cũng không có ý nghĩa gì.
“Hôm nay Phạm Duyệt Tân cố ý đâm xe, cô ấy cố ý muốn Hạ Ninh bị thương, nhưng quan trọng nhất là cô ấy muốn thuận thế làm xảy thai.” Giọng nói Trang Dực bình tĩnh, Trần Hoài Trúc và Chu Hạ Ninh đồng thời khiếp sợ nhìn về phía hắn.
“Nhân cơ hội bị thương này mà xảy thai, có một cái cớ danh chính ngôn thuận dù cô ấy muốn nghỉ ngơi một thời gian cũng không ai quá để ý.” Trang Dực lộ ra ý cười châm chọc: “Đáng tiếc, đứa bé này quá khỏe mạnh, người mẹ bị thương nhưng đứa bé vẫn khỏe mạnh ở trong bụng mẹ.”
Chu Hạ Ninh buông mi nhìn ga giường của mình, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách! Khó trách tinh thần và hành vi gần đây của Phạm Duyệt Tân có chút cổ quái!
Trần Hoài Trúc từ kinh ngạc ban đầu chậm rãi thu lại vẻ mặt, chỉ còn lại sự cảm thán khó tả.
“Cho nên?”
“Cô ấy đã đẻ non vì ngài mấy lần, vừa rồi cô ấy mới nói cho tôi biết, bác sĩ bảo nếu lần này cô ấy còn muốn phá thai, chỉ sợ đời này sẽ không còn cơ hội làm mẹ. Cô ấy muốn tôi giúp, nhưng loại chuyện này tôi cũng bất lực. Người cô ấy nên tìm là ngài chứ không phải là tôi.”
Trần Hoài Trúc kinh ngạc nhìn về phía trước, lộ ra một nụ cười khổ: “Trang Dực, chỉ sợ có chuyện cậu còn chưa biết, cô ấy chưa nói với cậu là tôi và cô ấy đã chia tay hai năm rồi?”
Trang Dực ngẩn ra, trong lòng nhất thời phản ứng không kịp.
Chia tay hai năm? Nhưng Phạm Duyệt Tân mới mang thai hai tháng...
Trần Hoài Trúc khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Tôi và cô ấy ở bên nhau nhiều năm như vậy... Lúc trước mặc dù là cô ấy chủ động, nhưng tôi cũng có sai, sai ở chỗ không biết nắm giữ. Tôi không dám nói tôi không nợ cô ấy, nhưng tôi chưa từng keo kiệt. Sau này khi vợ tôi sinh bệnh mà chết, tôi cũng từng có ý niệm kết hôn với cô ấy, nhưng lại bị cô ấy từ chối.”
Trang Dực càng thêm kinh ngạc, những việc này hắn đều không biết.
Trần Hoài Trúc ngẩng đầu nhìn Trang Dực: “Cậu có biết vì sao tôi chia tay với cô ấy không? Sau này tôi mới hiểu ra, nếu tôi đã làm thương tổn một người phụ nữ thì không nên làm tổn thương người thứ hai, cho nên, dù Duyệt Tân không muốn bởi vì kết hôn mà làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô ấy, vậy tôi vẫn sẽ luôn ở bên cô ấy, kết hôn cũng thế, không kết cũng vậy, chỉ cần cô ấy đồng ý thế nào cũng đều được. Nhưng sau này, tôi mới phát hiện, cô ấy đã sớm thay đổi... Hoặc là nói, cô ấy chưa từng thay đổi, mà là tôi chưa từng nhìn rõ mà thôi. Có lẽ, cô ấy thật sự là một diễn viên quá tốt.”
Lời nói của Trần Hoài Trúc tràn ngập chua xót.
Trang Dực cau mày, tâm tư nhanh chóng quay trở lại: “Vì sao?”
“Ba năm trước tôi mới phát hiện, hóa ra cô ấy có quen biết với Dư Liễu Thanh, hơn nữa quan hệ cũng không nhẹ.” Giọng nói của Trần Hoài Trúc khi nói những lời này thì khô khốc.
Trang Dực khiếp sợ nhìn Trần Hoài Trúc, không dám tin lắp bắp nói: “Làm sao có khả năng...”
Hai người bọn họ đều rơi vào cảm xúc của riêng mình, tất nhiên không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Hạ Ninh.
Dư Liễu Thanh là ai, Trần Hoài Trúc và Trang Dực đều biết rõ, nhưng trong vòng giải trí lại luôn có nhiều người xa lạ không phải ai cũng biết tới. Chu Hạ Ninh biết, là bởi vì vài năm sau, đã bùng ra tin tức đường dây bán dâm lớn của giới giải trí, mà đương sự chính là Dư Liễu Thanh.
20 năm trước, cô ta là nữ minh tinh của giới điện ảnh, nhưng thời gian thay đổi, lớn tuổi sắc suy nên không có thu nhập, bắt đầu lợi dụng quan hệ trong giói giải trí của bản thân đổi nghề làm môi giới bán dâm, thậm chí còn phát triển không tệ.
Cô ta cũng có chút ánh mắt, biết người nào nên dẫn mối, người nào thì không thể trêu chọc, bằng không sẽ dễ dàng mất nhiều hơn được.
Mà khi tin tức này bị khai quật, không chỉ có nữ minh tinh, mà thậm chí là nam minh tinh đều có liên quan đến đường dây này.
Đương nhiên, cũng có khả năng Dư Liễu Thanh thông minh nên biết không thể làm liên lụy tới quá nhiều người. Chung quy có mấy ai đứng ở đỉnh tháp của giới giải trí hỗn tạp này mà không có người chống lưng.
Nhưng Chu Hạ Ninh thật sự không nghĩ ra, Phạm Duyệt Tân vì sao lại co quan hệ với người như vậy? Lấy thân phận của cô ta, mỗi một lần quay phim, thù lao đều là cao ngất ngưởng, căn bản không có khả năng thiếu tiền.
“Vì sao?” Trang Dực phục hồi tinh thần, phút chốc ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Trúc.
Cho dù hắn không thể tin được, nhưng nếu Trần Hoài Trúc có thể nói ra khỏi miệng, đó chính là sự thật.
Hắn không biết Dư Liễu Thanh, nhưng có nghe qua chút gió, thậm chí khi hắn vừa mới gia nhập cũng ngẫu nhiên gặp Dư Liễu Thanh, cô ta có ý kết giao với hắn, nhưng bị hắn lạnh lùng cự tuyệt cũng đành buông tay.
Chỉ cần Phạm Duyệt Tân quả quyết cự tuyệt, hắn không tin Dư Liễu Thanh có thể miễn cưỡng được cô ấy.
“Cược.” Trần Hoài Trúc thản nhiên nói: “Cô ấy cược thật lớn.”
Chuyện còn lại không cần nhiều lời. Bài bạc là vực sâu không đáy, bởi vậy đành bí quá hoá liều.
“Tôi cũng khuyên cô ấy. Nhưng cô ấy nói, cô ấy dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, không trộm không cướp, đó chỉ là giao dịch anh tình tôi nguyện. Nếu tôi không thể chấp nhận cũng đừng can thiệp vào việc của cô ấy.” Lại lần nữa nhớ đến những hồi ức này, Trần Hoài Trúc cảm thấy trong lòng vẫn có chút muộn phiền.
Trang Dực buông mi, không nói gì thêm.
Hóa ra, cái gọi là quen biết nhiều năm, cái mà hắn biết về Phạm Duyệt Tân hóa ra cũng chỉ là hình ảnh giả tạo. Sau khi biết rõ về Phạm Duyệt Tân, hắn thật sự cảm thấy quá xa lạ.
Trần Hoài Trúc xa xăm thở dài, không nói một lời xoay người ra khỏi phòng bệnh. Ông đi đến trước phòng bệnh của Phạm Duyệt Tân, ánh mắt nặng nề nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Xoay người, bóng dáng đó có chút uể oải nhưng chỉ trong nháy mắt đã lại đứng thảng lên.
Trang Dực ngẩn người một lát, đến khi Chu Hạ Ninh vươn tay chạm vào chạm vào tay hắn, hắn mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Chu Hạ Ninh, hắn cười cười trấn an.
“Em mau nằm xuống.” Hắn đỡ vai Chu Hạ Ninh để cô nằm xuống: “Anh chỉ là có chút cảm khái mà thôi. Người quen biết từ thời niên thiếu hóa ra đã hoàn toàn thay đổi, mệt cho anh còn bị cô ta lừa dối nhiều năm như thế, hiện tại mới phát hiện, hóa ra chỉ có mình anh ngốc nghếch.”
Chu Hạ Ninh gật đầu cười: “Quả thật có chút, có lẽ cô ta cũng cảm thấy anh rất dễ gạt.”
Cho nên, gắt gao lôi kéo, không chịu thả ra.
Trang Dực nhướn mày, hai tay vẫn đút trong túi quần, chậm rãi đè nén cảm xúc, đến khi chóp mũi chạm vào chóp mũi của Chu Hạ Ninh: “Anh đã cẩn thận suy nghĩ, có lẽ chỉ số thông minh của anh thật sự không đủ dùng, cho nên mới coi trọng em.”
Chu Hạ Ninh trừng mắt, nhưng hắn lại ở quá gần, trừng mắt cũng không thể hiện được khí thế: “Anh...”
Cô mới phun ra được một chữ, môi cũng đã bị chặn lại, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn đôi mắt cười đầy đắc ý của Trang Dực.
Quá khứ ở trong lòng hắn đã sớm qua, nay có thể lừa Chu Hạ Ninh tới tay, dù choáng váng một chút cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...