Ảnh Hậu Trọng Sinh

Trang Dực có chút lúng túng nhìn Chu Hạ Ninh dang quay lưng lại, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi thì không nhịn được tim đập nhanh hơn.

Ngủ mà không mặc quần ngủ, không phải chuyện rất bình thường sao, hắn cũng không biết Chu Hạ Ninh sẽ đến đây, khát nước lại phát hiện trong cốc không có nước, vậy nên đứng dậy đi tới phòng bếp rót nước, vậy nên tất nhiên là cứ để vậy thôi...

Khụ khụ, Trang Dực ho khan vài tiếng. Cũng không dám nói là do Chu Hạ Ninh vào cửa không lên tiếng. Nếu hắn có gan đem trách nhiệm đổ cho Hạ Ninh, hắn tin rằng Hạ Ninh sẽ quay đầu bỏ đi.

“Tại sao emlại tới đây?” Trang Dực lại ho một tiếng, nhận cốc nước Chu Hạ Ninh đưa qua: “Anh không có chuyện gì, cũng đã hạ sốt.”

Chu Hạ Ninh cau mày, tuy rằng ngọn đèn có chút tối, nhưng sắc mặt Trang Dực vẫn rất kém, cô vươn tay đặt lên trán Trang Dực, từ giữa trán di chuyển đến huyệt Thái Dương, chân mày nhíu chặt hơn.

Trang Dực trừng mắt to, vẫn không nhúc nhích nhìn cánh tay đang di chuyển trước mắt, nhịn không được nuốt nuốt yết hầu khô khốc khó chịu.

“Thật, thật không sao...”

“Lại bắt đầu sốt, còn nói là không có việc gì à?” Chu Hạ Ninh buông tay, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Truyền nước xong lúc nào, bác sĩ có kê thuốc uống như thế nào?”

“Hình như là khoảng chín giờ là xong, thuốc là do Tiểu Nhậm đi lấy, anh cũng không chú ý.” Cũng không biết có phải do phát sốt hay không mà Trang Dực chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, yết hầu càng thêm khó chịu, hắn bưng cốc nước nhấp một ngụm.

Chu Hạ Ninh xem xét chung quanh phòng khách, rốt cuộc tìm được túi thuốc Tiểu Nhậm đặt cạnh điện thoại, bên trong có thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh.

“Trong nhà có nhiệt kế không?” Tuy rằng xúc cảm của cô tương đối chính xác, nhưng tốt nhất vẫn là xác định nhiệt độ cụ thể vẫn hơn: “Truyền nước xong đã uống thuốc chưa?”

“Không biết, không có.” Trang Dực ngoan ngoãn lắc đầu, quần áo ngủ màu xám nhạt, đầu tóc có vẻ rối bời, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn cũng cũng thật là “điềm đạm đáng yêu”.

Chu Hạ Ninh lắc đầu, cầm cái cốc trong tay hắn, rót một ly nước ấm: “giơ tay kia ra.”

Trang Dực ngoan ngoãn vươn tay trái ra, nhìn Chu Hạ Ninh cúi đầu nghiêm túc làm theo lời dặn của bác sĩ, đặt thuốc vào trong lòng bàn tay hắn.

“Nhanh uống đi. Em đi tìm nhiệt kế.”

Cô xoay người, mở ngăn kéo trong phòng khách để tìm hòm thuốc, thuốc dự phòng bên trong đều đã quá hạn, may mà có nhiệt kế, cô cẩn thận vào bếp rửa sạch qua, mới đưa cho Trang Dực nhét vào miệng.


Lần trước đến, cô cảm thấy căn hộ của Trang Dực ở được dọn dẹp thật sự sạch sẽ, bây giờ mới biết, hóa ra là do Trang Dực ít khi về đây, hoặc là nói về cũng chỉ tắm rửa, ngủ và uống nước, rất ít khi động tới chỗ khác.

Trang Dực nhìn người đứng ở trước mặt mình, nghiêm túc quan sát Chu Hạ Ninh, chỉ cảm thấy trong lòng dễ chịu ấm áp.

“39 độ.” Chu Hạ Ninh rút nhiệt kế từ miệng Trang Dực ra, nhìn thoáng qua liền nhăn mày lại: “Lại sốt.”

“Xem ra vẫn phải uống thuốc hạ sốt.” Chu Hạ Ninh cầm thuốc hạ sốt đặt vào tay Trang Dực, thúc giục hắn nhanh uống: “Nhanh uống đi, xem có thể hạ sốt không.”

“Không có việc gì, ha ha.”

Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn Trang Dực mắt nhếch miệng cười, nhíu mày càng sâu.

Thoạt nhìn như bị sốt đến choáng váng...

“Nhanh lên giường nằm.” Chu Hạ Ninh cảm thấy bản thân như mẹ già, đẩy Trang Dực đến bên giường, đắp chăn cho hắn: “Anh nhắm mắt ngủ đi.”

“Còn em?” Trang Dực cảm thấy đầu có chút choáng, có thể là bởi vì quá mức hạnh phúc rồi.

“Em chờ anh hạ sốt rồi ra sô pha nằm một lát.”

Trang Dực phút chốc bò lên: “Em lên giường ngủ, anh ra ngủ sô pha.”

“Anh là bệnh nhân!”

“Dù anh có ngã bệnh, anh cũng là đàn ông!” Trang Dực sắc mặt không tốt nhưng vẻ mặt lại thật kiên trì.

Chu Hạ Ninh nhìn hắn nhịn không được nói: “Bởi vì em là phụ nữa mà anh là đàn ông, cho nên em mới ra sô pha ngủ, bằng không anh sẽ nói, chị em mình ngủ chung đi.”

Động tác chuẩn bị hất chắn ra của Trang Dực cứng đờ, cảm thấy đầu mê man.


Chu Hạ Ninh dùng sức đẩy người đàn ông đang sốt cao nằm xuống giường: “Em không đoạt giường với người bệnh, anh nhanh ngủ đi.”

Trang Dực sốt đến không có khí lực, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm tay Chu Hạ Ninh, nhìn cô nói: “Cám ơn em, Hạ Ninh, hôm nay anh rất vui vẻ.”

Hắn chưa bao giờ biết, hóa ra sinh bệnh cũng sẽ có loại hạnh phúc như vậy.

Chu Hạ Ninh vươn ra cái tay còn lại, tại Trang Dực trên mí mắt nhẹ nhàng một phủ: “Nhanh lên ngủ, không chuẩn lại nói.”

Trang Dực vốn cố chống đỡ, nay nằm trên giường, có bạn gái bên người âu yếm rất nhanh đã thiếp đi.

Lúc mơ mơ màng màng hắn cảm thấy trên môi có xúc cảm mềm mại, hắn vừa định mở mắt nói hắn ngã bệnh, nhưng ngẫm lại, hắn cũng chỉ là bị viêm ami đan, sẽ không bị truyền nhiễm, sẽ không sao, cho nên Hạ Ninh, em cứ hôn thêm vài cái đi...

Chu Hạ Ninh đợi đến khi Trang Dực hạ sốt, xoa xoa mặt cùng tay chân hắn, sau đó mới ra sô pha nằm ngủ trong chốc lát, ngày thứ hai khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mơ mơ màng màng bật dậy, sau đó mới nhớ ra đang ở nơi nào. Cô xoa mặt đứng dậy, ngó quả phòng ngủ đang mở cửa của Trang Dực, thấy hắn vẫn đang ngủ, lúc này mới rón ra rón rén đến phòng bếp nấu một nồi cháo hoa.

Không phải cô không muốn phát huy một chút trù nghệ, mà là trong bếp của Trang Dực không có mấy thứ có thể ăn được, may mà còn khá nhiều gạo.

Đợi đến khi cô vệ sinh cá nhận xong, từ phòng tắm đi ra đã thấy Trang Dực tựa ở đầu giường hai mắt nhắm chặt, nghe thấy tiếng động hắn mở mắt ra, nhìn Chu Hạ Ninh khẽ cười dịu dàng.

“Sớm.”

“Sớm.” Chu Hạ Ninh nhìn vẻ mặt biếng nhác vừa tỉnh ngủ của Trang Dực, đột nhiên có cảm giác mặt đỏ tim đập dồn dập, xoay người đi ra phòng bếp: “Em nấu cháo hoa, anh đánh răng rửa mặt trước rồi ăn một chút cháo để uống thuốc.”

“Được.” giọng Trang Dực vẫn khàn khàn, bởi vì ngày hôm qua sốt cả ngày nên hôm nay cả người vô lực.

“Đúng rồi, hôm nay anh còn phải đi truyền dịch sao?”

“Ừ, Tiểu Nhậm sẽ đến đón anh.”


“Vậy em chờ một chút rồi sẽ về. Em còn phải quay vềphim trường chỗ đạo diễn Tạ.” Chu Hạ Ninh bưng hai chén cháo hoa đặt trên bàn cơm, rồi lại vào phòng bếp bưng đĩa thịt nguội và nước chấm cô mới tìm thấy ra.

“Được.” Từ được này của Trang Dực thật là miễn cưỡng, hắn có chút tiếc nuối nhìn bong dáng Chu Hạ Ninh bận rộn, thân thể tuy rằng không thoải mái, nhưng tâm lý lại thật an bình.

Ai không hi vọng, khi mỏi mệt sinh bệnh sẽ có một người ở bên, đau xót mình mà bận rộn lo lắng.

Chu Hạ Ninh đến cùng vẫn là không đành lòng xoay người rời đi khi thấy Trang Dực dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô chăm chú, đành đợi đến khi Tiểu Nhậm tới mới rời đi.

Lúc rời đi, cô và Tiểu Nhậm tạm biệt ở cửa, nhìn hắn cười tủm tỉm, ánh mắt mờ ám thì lại lần nữa đỏ mặt.

Đợi đến giờ cơm chiều thì cô nhận được tin nhắn của Trang Dực, biết hắn không còn sốt, cũng đã về đoàn phim trả phép, trong lòng vừa yên tâm vừa đau lòng.

Cô không thể làm cái gì, chỉ có thể thỉnh thoảng gửi một tin nhắn dặn hắn đừng quên uống thuốc, nên uống nhiều nước, đừng để quá mệt.

“Ai nha, Trang Dực lại có chuyện xấu rồi đó. Đã lâu không thấy anh ấy xuất hiện trên đầu đề báo chí rồi.”

“Đúng nha, từ lúc chuyện hắn ầm ĩ đoạn tuyệt với Phạm Duyệt Tân, mà Lê Huyền cũng mở miệng nói rằng cô ấy và Trang Dực ngoài trừ chuyện công việc thì không có bất cứ quan hệ nào khác, thật sự là không thể làm rõ được chuyện tình cảm của anh ấy nha.”

“Đúng, trước đây cảm thấy Phạm Duyệt Tân và Lê Huyền thì ít nhất cũng có một người là bạn gái của anh ấy, kết quả lại là không phải ai cả.”

Chu Hạ Ninh vừa rồi trốn một góc gửi tin nhắn, khóe môi còn mang theo mỉm cười, khi nghe vậy ngừng bước chân, trong lòng bồn chồn, nín thở nghiêng tai lắng nghe.

Nơi này là một khu sân kiểu cổ mà đoàn làm phim thuê để quay ngày hôm nay, đến giờ cơm chiều, đoàn phim đã gọi cơm hộp đến, cô để Lộ Đan đi lấy, bản thân nhân cơ hội ra bên ngoài gọi điện cho Trang Dực.

“Đúng, đêm khuya còn thăm bệnh nha, chậc chậc, thật săn sóc.”

Chu Hạ Ninh trong lòng nhảy dựng, trái tim đập thật nhanh.

Phản ứng đầu tiên của cô là tối qua khi cô đến chung cư của Trang Dực thăm bệnh đã bị chụp ảnh! Thật là không tốt! Cô còn chưa chuẩn bị tốt để công khai!

“Phóng viên chỉ chụp được hình ảnh khi cô ta đi vào, đợi đến rạng sáng 2 giờ còn chưa thấy người đi ra, có thể thấy được là ở qua đêm.”

Hô hấp của Chu Hạ Ninh ngưng lại, tim đập càng nhanh hơn.

“Bọn họ đang quay phim với nhau ấy, nói không chừng chính là phim giả tình thật. em có tình anh có ý, diễn diễn lại trở thành sự thật.”


Chu Hạ Ninh hít thở sâu một chút, cố gắng để nhịp tim ổn định lại.

Cái gì mà là cùng nhau quay phim, phim giả tình thật? Chẳng lẽ không phải là nói cô?

“Hạ Ninh, tại sao lại đứng ở cửa như vậy? Không vào ăn cơm đi.” Ở cửa nhân viên công tác bước vào chào hỏi với Chu Hạ Ninh.

“Đang định vào đây ạ.” Chu Hạ Ninh thần sắc cứng ngắc quay đầu, lại nhìn thấy mấy diễn viên đang thảo luận tin đồn bát quái kia quay đầu liếc nhìn cô, cũng cười cười với cô rồi quay đầu đi.

Rất tốt, tất cả đều bình thường. Chắc là cô nghe nhầm thôi nhỉ?

Chu Hạ Ninh có chút hoài nghi đi vào, nhìn thấy Lộ Đan cũng vừa cầm hộp cầm vừa đứng túm một góc hứng thú nói: “Mấy cậu nói xem, chuyện xấu lần này của Trang Dực là thật sao?”

Chu Hạ Ninh mặt không biến sắc đi đến bên cạnh lộ Đan ngồi xuống, mở hộp cơm cô ấy vừa đặt lên mặt bàn, một bên cúi đầu lấy điện thoại di động ra lên mạng xem tin tức giải trí.

Vừa mở ra đã thấy đầu đề màu đỏ bắt mắt viết: Trang Dực sốt cao, Lý Vận Vi đêm khuya thăm bệnh!

Nội dung trong đó đại khái nói, Trang Dực sốt cao đi bệnh viện khám bác sĩ quay về chung cư của mình, phóng viên chờ đợi đến gần nửa đêm, nhìn thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh mang theo hộp giữ ấm đi vào hành lang chung cư Trang Dực, phóng viên cẩn thận quan sát mới phát hiện hóa ra là Lý Vận Vi đang quay phim cùng Trang Dực, phóng viên chờ mãi đến rạng sáng 2 giờ mới quyết định quay về nhưng vẫn chưa thấy Lý Vận Vi đi xuống.

Chu Hạ Ninh có chút há hốc mồm, cô híp mắt, cẩn thận nhìn mấy tấm ảnh chụp kia.

Mấy tấm đầu là ảnh chụp Trang Dực ở bệnh viện truyền dịch, trong ảnh chụp Trang Dực đang nằm nhắm hai mắt vẻ mặt tiều tụy, Chu Hạ Ninh quan sát trong chốc lát, không thể không thừa nhận, Trang Dực lúc bệnh trông vẫn rất đẹp trai. Mấy tấm ảnh còn lại, là một cô gái đi vào hành lang chung cư.

Cô cẩn thận quan sát, đại khái vẫn có thể nhận ra là Lý Vận Vi. Nghĩ đến Lý Vận Vi, cô nhịn không được nhíu nhíu mày, cảm giác không thoải mái trong lòng lại không tiêu tan.

Mà Trang Dực ở thành phố H, cũng được Tiểu Nhậm báo cho tin tức này, hắn vẫn còn đang bị bệnh, sắc mặt có vẻ càng thêm khó coi.

“Không có việc gì, Chu tiểu thư vừa nhìn đã biết đây không phải là chung cư của anh, cửa tiểu khu cũng hoàn toàn khác nhau.” Tiểu Nhậm cười híp mắt an ủi hắn.

Trang Dực tức giận liếc xéo cậu ta: “Cậu nói rất dễ dàng!”

Tiểu Nhậm xòe tay: “Dù sao cũng là giả, chúng ta đều biết mà.”

“Công chúng thì không biết!” Trang Dực nghiến răng, lạnh giọng nói: “Đồ rắn bệnh! Đây là sở thích của cô ta sao, không nghĩ đến cô ta lại có thể dùng biện pháp vớ vẩn như vậy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui