Ảnh Hậu Trọng Sinh

Bởi vì sắp công chiếu, ngày thứ hai Chu Hạ Ninh đã nhìn thấy chính thức tiến vào giai đoạn tuyên truyền. Khi cô rời giường mở weibo, nhìn thấy Trang Dực cũng chính thức đăng một tin mới trên weibo.

Đó là một tấm áp phích, John, Giả Huân, Trang Dực và cô, ảnh bốn người được sắp xếp tạo thành tấm áp phích mang hơi hướng huyền bí.

Chu Hạ Ninh mím môi thưởng thức trong chốc lát. Thật sự là bắt đúng trọng tâm, nếu cô nhìn thấy một tấm áp phích như vậy, chắc chắn sẽ nảy sinh lòng hiếu kỳ, muốn vào rạp chiếu phim xem thử.

Bước vào câu chuyện kỳ án, hãy bảo hộ bạn gái bạn thật tốt! Nếu cô ấy sợ hãi, bạn nên ôm chặt lấy bờ vai của cô ấy!

Đây là bình luận Trang Dực dung để giới thiệu về hình ảnh.

Chu Hạ Ninh cười kiểm tra bình luận khác. Bạn bè trên weibo của cô quá ít, mà Trang Dực tag cô và Giả Huân, còn có một nick tên là “tổ tuyên truyền Kỳ án truy tung” chứng thực độ tin cậy của weibo.

Internet đúng là một thứ vũ khí lợi hại để tuyên truyền, Cô vào weibo của Trang Dực xem bình luận, nhìn thấy có không ít người chia sẻ tấm poster tuyên truyền này của Trang Dực.

Thật sự là vừa tiết kiệm tiền vừa bớt sức lực đi tuyên truyền. Cô nhìn di động bắt đầu suy xét, có nên chứng thực một chút hay không?

Ra khỏi phòng, Chu Hạ Ninh bắt đầu điều chỉnh cảm xúc.

Hôm nay quay cảnh cô rơi xuống vách núi, bắt đầu cuộc sống dưới đáy vực.

Bởi vì trọng thương, lại vì tình cảm, cảm xúc tương đối đối ngược nhau. Lúc hóa trang, cô vẫn luôn nhắm mắt nghiềm ngẫm tâm trạng của Dư Hàm Thanh khi nàng vừa bị trọng thương, cảm xúc vừa thống khổ vừa phẫn hận, thế nên nàng sẽ trở nên rất lạnh lùng.

Hóa trang cho cô là cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, mấy hôm trước cũng trò chuyện vui vẻ với cô, hôm nay thấy cô không nói gì nên cũng yên tĩnh làm, cho nên khi giọng nói hoảng sợ của Tiểu Mạnh ở tổ phụ trách trang phục vang lên, cả hai đều bị giật mình.

“Hạ Ninh, làm thế nào bây giờ, trang phục diễn của cô bị hỏng rồi!”

Chu Hạ Ninh phút chốc mở mắt ra, khóe mắt phảng phất sự lạnh lùng: “Xảy ra chuyện gì?”

Cô hơi hơi nhíu mày, ánh mắt cảm giác áp lực.

Tiểu Mạnh lắp bắp nói: “Tôi vừa rồi phát hiện bộ trang phục chuẩn bị quay của cô có một lỗ thủng rất lớn... Rõ ràng tối hôm qua khi tôi sửa sang lại nó vẫn còn bình thường...”

Giọng nói của Tiểu Mạnh rất đáng thương. Mặc kệ tối qua bình thường hay không, hôm nay xảy ra chuyện,đó chính là trách nhiệm của cô.

“Tại sao lại có thể bị như vậy...” Tiểu Mạnh khóc không ra nước mắt.

“Nói cho Tạ đạo diễn đi.” Chu Hạ Ninh thản nhiên nói, hai mắt lại nhắm nghiền.

Tiểu Mạnh không có biện pháp, chỉ có thể xoay người, uể oải đi nói cho Tạ Dương biết. Đây là chuyện lớn, nếu xử lý không tốt, lát nữa cũng khỏi cần quay gì nữa, chuyện này không phải cô ấy hay là Chu Hạ Ninh có thể đảm đương nổi.

Chu Hạ Ninh từ từ nhắm hai mắt, môi mím lại thành một đường thẳng tắp.

Là ai, cố ý phá hỏng trang phục của cô?

Quần áo đang bình thường đương nhiên sẽ không tự nhiên mà xuất hiện một cái lỗ lớn, không cần phải nói khẳng định là có người vụng trộm làm.


Quả nhiên là thủ đoạn ngây thơ. Cũng không nghĩ xem, cô là diễn viên chính, nếu trang phục xảy ra vấn đề, hơn nửa bộ phim cũng không cần quay nữa. Huống hồ, trang phục của mấy diễn viên chính bọn họ đều là làm theo yêu cầu, bất ngờ như vậy thì tìm đâu rat rang phục để thay thế chứ.

Đợi đến khi Chu Hạ Ninh hóa trang xong, Tạ đạo diễn đã bắt đầu giận dữ, chỉ vào Tiểu Mạnh chửi mắng một trận.

Tiểu Mạnh cúi đầu, vừa ủy khuất vừa khổ sở, nước mắt chảy không ngừng.

Chu Hạ Ninh đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn chung quanh một vòng.

“Bộ trang phục đó, để tôi thử xem có sửa được không?” Chu Hạ Ninh giật mình, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Lộ Đan.

Lộ Đan cười cười ngượng ngùng với cô, lại thấp giọng nói một lần.

Tạ đạo diễn cũng cau mày nhìn cô ấy: “Cô có thể làm được không?”

“Có nắm chắc không?” Chu Hạ Ninh chỉ hỏi cô ấy một câu, thấy cô ấyg tuy có chút khẩn trương nhưng vẫn gật đầu, thấy vậy cô ngẩng đầu nhìn Tạ Dương nói: “Tạ đạo diễn, dù sao thời gian cũng không còn kịp, nếu không cứ để cô ấy thử xem đi.”

Chân mày Tạ Dương nhíu chặt hơn, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu: “Đem quần áo đưa cho trợ lý của Hạ Ninh đi.”

Tiểu Mạnh lau nước mắt, rất cảm kích lôi kéo Lộ Đan nhẹ giọng hỏi: “Cô còn muốn cái gì nữa không?”

“Kim chỉ nữa, còn thêm ít vải có màu tương tự.” Lộ Đan thật sự không có thói quen bị mọi người nhìn chăm chú như thế, bởi vậy cúi đầu sâu hơn.

“ Được, đều có.” TổTrang phục khẳng định là có kim chỉ và ít mẫu vải, Lộ Đan bước nhanh theo Tiểu Mạnh vào trong phòng để phục trang.

Chu Hạ Ninh cũng có chút không yên lòng nên đi theo xem. Trong chốc lát cô phát hiện lo lắng của mình hơi bị dư thừa.

“Cô học thêu thùa lâu chưa?” Tiểu Mạnh cũng sợ ngây người, Lộ Đan cầm kim vô cùng thuần thục, sau một thoáng suy tính thì tập trung vào làm luôn.

“Mẹ tôi có mở tiệm may, từ nhỏ tôi đã thích nghịch kim thêu, trung học đã có thể tự may quần áo cho mình.” Nói tới sở trường của mình, gương mặt Lộ Đan cũng sáng lên.

Chu Hạ Ninh hơi hơi nhướn mày, cảm thấy bản thân có vẻ đã nhặt được báu vật rồi.

Công việc trợ lý chuẩn xác là chân chạy việc, nếu bình thường thì ai cũng làm được chỉ cần chăm chỉ cần mẫn mà thôi. Nhưng rơi vào trường hợp trang phục không phù hợp hay là xảy ra vấn đề gì thì chỉ có người có năng lực thật sự mới sửa chữa được.

Cô yên tâm đi ra bên ngoài, nhìn thấy phó đạo diễn đang hỏi tất cả nhân viên tổ phục trang.

“MD, ai có thể nói cho tôi biết là ai làm không, tôi sẽ khiến cho kẻ đó hiểu tôi đứng ở vị trí nào trong đoàn làm phim này!” Tạ Dương lạnh mặt lớn tiếng nói.

Ông làm đạo diễn nhiều năm như vậy, trò nào còn chưa thấy qua. Rốt cuộc là ai làm, trong lòng ông cũng đã có đối tượng để nghi ngờ.

“mấy người đều có số di động của Đỗ rồi, có thông tin gì cứ nhắn tin cho cậu ấy, về phần lời hứa của tôi, tôi nói được thì làm được, nhân vật chính tuy rằng không có khả năng, nhưng tuyệt đối sẽ chọn lựa một nhân vật thích hợp cho người đó.”

Chu Hạ Ninh nhìn phó đạo diễn Đỗ và Tạ Dương thì cảm thấy líu lưỡi. Tạ Dương thật sự khiến cô phải thay đổi cách nhìn mới về ông!

Cô biết, vợ của Tạ Dương từng là diễn viên có tiếng, sau khi kết hôn sinh con thì dần rút lui khỏi giới giải trí, nhưng không biết, năm đó Tạ Dương còn chưa phải là đạo diễn mà chỉ là một phó đạo diễn hạng ba không chút cân lượng, một lần đó khi ông và vợ cùng làm chung trong đoàn phim, lúc ấy Tạ phu nhân là diễn viên chính và cũng gặp chuyện tương tự Chu Hạ Ninh, lúc đó “Tội phạm” chân chính cũng không thể tìm rauối cùng cũng không bị tìm ra, Tạ Dương vẫn luôn nhớ rõ lúc ấy, cảm giác bất lực thật sự rất khó chịu.


“Tuy rằng không có camera theo dõi, nhưng tôi không tin không ai thấy!” Tạ Dương nặng nề nói ra những lời này rồi xoay người rời đi.

Chu Hạ Ninh ngẩng đầu, nhìn Tiêu Điều đứng tại cách đó không xa đang nhướn mày nhìn cô, sau đó lộ ra nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa. Cô trừng mắt nhìn Tiêu Điều một cái, xoay người quay về phòng phục trang xem tiến triển công việc của Lộ Đan.

Đáng tiếc cho hai giờ bồi dưỡng cảm xúc của cô!

Tay nghề của Lộ Đan rất tốt, cô ấy vá một miếng vải cùng hoa văn vào vết rách, thoạt nhìn giống như cùng một tấm vải, ánh mắt Tiểu Mạnh nhìn cô ấy đã khác xưa.

“Hạ Ninh, cô có thể nhường Lộ Đan cho tôi không? Tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp làm nghề phục trang của chúng tôi!”

Chu Hạ Ninh nở nụ cười: “Được rồi, đừng có được một tấc lại muốn thêm một thước nữa.”

Trang phục diễn đã sửa xong, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đến buổi chiều thì không khí toàn bộ đoàn phim lại có chút quái dị. Sau khi Chu Hạ Ninh tẩy trang đi ra, nhìn thấy Lộ Đan đang cùng một diễn viên trẻ châu đầu ghé tai nói chuyện, nhìn thấy Chu Hạ Ninh lại đây thì ngừng lại.

Chu Hạ Ninh hơi hơi nhướn mày, nghi ngờ liếc nhìn Lộ Đan một cái.

“Người kia đã tìm ra rồi.” Lộ Đan đi đến bên cạnh Chu Hạ Ninh nhẹ giọng nói.

Là người diễn vai sư muội trong phái Thanh Thành.

Chu Hạ Ninh có ấn tượng rất sâu với cô ta, bởi vì lúc trước trong đoàn phim, hai người bọn họ đều diễn vai nho nhỏ không có nhiều lười thoại, chỉ là Chu Hạ Ninh diễn vai Ngân Sương là thị nữ bên cạnh của nam chính Chu Du, tần suất xuất hiện vẫn nhiều hơn cô ta một chút.

Miễn cưỡng mà nói, hai người vẫn có chút tình cảm đồng nghiệp, nhưng có lẽ trong mắt cô ta lại không phải là như vậy. Lúc trước rõ ràng đều xuất phát điểm từ một đoàn làm phim, cùng một loại vai diễn, nay cô ta vẫn là một viên diên vô danh tiểu tốt không mấy ai để ý, nhưng ba chữ Chu Hạ Ninh lại xuất hiện ở những vị trí dễ thấy nhất trong các bộ phim đang hot.

Tạ Dương dưới cơn thịnh nộ đã liên lạc với công ty đại diện của cô ta thông báo bọn hộ đến đón người về. Dù sao cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, đổi một người cũng không phải vấn đề gì lớn.

Chu Hạ Ninh không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên tham gia bị Vương Vũ Thần ghét bỏ ở kiếp trước, cũng là chị Đỗ đến đón cô về. Nhưng hiện tại Vương Vũ Thần thậm chí còn chủ động mời cô đảm nhiệm vai nữ chính. Phong thuỷ luân chuyển, có phải sẽ đều ngập tràn niềm vui hay không?.

Thành công có lẽ có ngẫu nhiên, nhưng thất bại lại là không có cố gắng.

Kiếp trước, cô cũng dùng thời gian mười lăm năm mới có thể khiến cho các đạo diễn công nhận khả năng diễn xuất của mình, nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, nghiền ngẫm tâm trạng suy nghĩ của nhân vật, tìm người nhà đối diễn, có đôi khi cảm nhận của cô về nhân vật có thể viết thành một bài văn thật dài.

Cô từng diễn qua nhiều loại nhân vật, bác sĩ, bệnh nhân, giáo viên, học sinh, cô nàng nhà giàu, tên khất cái, thiện lương, ác độc, ngây thơ, tập qua các loại kịch bản khác nhau, mới có thể từ vai diễn chỉ có một câu thoại trong kịch bản leo lên làm diễn viên chính.

Tuy rằng bây giờ bọn họ chỉ nhìn thấy con đường tiến thân của côn đơn giản dễ dàng, nhưng cô vĩnh viễn đều nhớ rõ bản thân đã kiên cường đi trên con đường mình đã chọn như thế nào, từng bước từng bước đều là tất cả tâm huyết cùng mồ hôi và nước mắt của cô.

Cho nên, cô mới có thể nhanh chóng nổi tiếng nhưng không kiêu không ngạo. Bởi vì chỉ có mình cô biết, cô không phải như những gì các đạo diễn thường đánh giá, trời sinh thích hợp làm diễn viên.

Kỹ xảo biểu diễn của cô cũng không phải là từ lúc sinh ra đã có. Cô cũng từng bị không ít đạo diễn mắng là ngu dốt, một lần lại một lần tập thoại, một lần lại một lần lặp đi lặp lại một câu thoại, một động tác, một ánh mắt.


Lúc trước có bao nhiêu vất vả, hiện tại lại có biết bao nhiêu thoải mái.

Chu Hạ Ninh xoay người, không để ý đến chuyện này nữa, thật sự cô và cô ta cũng không có quan hệ thân thiết gì cả.

Cô còn phải gọi cho chị Đỗ, báo cáo thông tin “ hỏi thăm” được từ chỗ Trang Dực. Đương nhiên cô sẽ không nói cho chị Đỗ biết là Trang Dực nói cho cô biết sự thật, chỉ nói mấy chuyện bên lề, tỷ như Tinh Diệu đúng là có tiếp xúc với Giang Quân Diệu.

Đối với cô gái này, cô thật sự không thể sinh ra cảm giác đồng tình nổi.

Tự làm bậy không thể sống, cổ nhân nói không hề sai.

Cùng chị Đỗ nói chuyện điện thoại xong, Chu Hạ Ninh thay một bộ quần áo, đội mũ lưỡi trai đi ra ngoài ăn cơm cùng Tiền Hữu Đa.

Đoàn phim của Tiền Hữu Đa không tính là xa, cô chầm chập tản bộ đi qua, vừa đi vừa nhắn tin cho Tiền Hữu Đa, mới vừa đi tới khu phim trường dân quốc, đối diện cô là một khuôn mặt quen thuộc, nhưng nhìn thế nào khuôn mặt đó cũng thật xa lạ.

Chu Hạ Ninh hơi kinh ngạc, cô thật sự không nghĩ đến, Diệp Duy Mộng lại có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, tuy rằng thay đổi không nhiều, có thể nhìn ra cằm chuẩn V line, đôi mắt to tròn, kết hợp với trang điểm đậm khiến thần thái khuôn mặt cô ta gần như bị che mất, cô cảm thấy thật đáng tiếc cho nhan sắc xinh đẹp trước đó của cô ta.

Hoàn toàn thay đổi làm mất đi sự xinh đẹp tươi trẻ vốn có của cô ta, tuy rằng ngũ quan không thay đổi quá lớn, khi đối mặt với người ít gặp gỡ hay không thân quen thì có thể lý giải là do công nghệ trang điểm mà ra, nhưng không thể trốn khỏi ánh mắt của Chu Hạ Ninh. Bởi vì hai người đã quá thân quen.

Diệp Duy Mộng cũng nhìn thấy Chu Hạ Ninh, đang chuẩn bị lên xe thì dừng lại, nhìn qua.

Hai người các cô, một người diện trang phục lộng lẫy hoa mỹ, một người ăn mắc đơn giản mộc mạc, nhìn qua như không phải cùng một độ tuổi, càng không phải sống cùng một thế giới.

Diệp Duy Mộng mất tự nhiên hất hàm lên, nở nụ cười: “Hạ Ninh à, đã lâu không gặp rồi đó.”

Chu Hạ Ninh lập tức nở nụ cười, đưa tay kéo cái mũ lưỡi trai: “Đúng, đã lâu không gặp.”

Kỳ thật nghiêm túc mà nói thì hai cô mới không gặp gần nửa năm thôi. Cô còn nhớ rõ lần gặp mặt trước, Diệp Duy Mộng không hề liên lạc mà đã đến đoàn làm phim tìm cô, rồi gặp gỡ với Hạ Uyên, sau đó vì bị Đường Điềm và phóng viên đưa lên đầu đề lớn nhỏ. Đương nhiên, sau đó là vở kịch “Quanh co”.

Trên mặt Diệp Duy Mộng đã không còn sự ảm đạm như lần trước, chung quy hiện tại cô ta cũng được vai nữ chính, mọi gièm pha đều đã là chuyện của kiếp trước. Nhìn xem, chỉ cần có người nguyện ý nâng đỡ, cô ta cũng đâu có kém Chu Hạ Ninh, thậm chí còn có hơn xa cũng không biết chừng, bằng không lúc trước Phương Hân Đông cũng sẽ không chán ghét Chu Hạ Ninh.

“Nghe nói cậu quay phim gần đây, tớ gần đây khá bận, bằng không cũng qua thăm cậu rồi.” Diệp Duy Mộng bàn tay sơn đỏ chót vén vén tóc, một tay còn lại cầm cái túi xách nâng lên cao ngang ngực.

Thị lực của Chu Hạ Ninh không tệ, lập tức nhìn ra chiếc túi đó là sản phẩm của một thương hiệu nổi danh thế giới.

“Thật xin lỗi, tôi lại không biết cậu cũng quay phim ở Lâm Thủy.” Chu Hạ Ninh cười cười, quay đầu thấy Tiền Hữu Đa phía sau Diệp Duy Mộng, vẫy vẫy tay nói: “Bạn của tôi đến rồi, gặp lại.”

Nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của Diệp Duy Mộng, đi thẳng qua cô ta mà không có ý dừng lại.

Tiền Hữu Đa thấy Diệp Duy Mộng thướt tha ngồi vào chiếc xe sang trọng kia thì khinh thường bĩu môi: “Hôm nay có thể sớm kết thúc công việc cũng phải cám ơn cô ta thật nhiều.”

“Ha ha, đây không phải là chuyện tốt sao?.”

“Cũng đúng.” Tiền Hữu Đa nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lại nhịn không được bát quái: “Cậu nói xem chiếc xe kia đáng bao nhiêu tiền nhỉ?”

“À, cậu cố gắng một chút, đời này vẫn có hi vọng mua một cái bánh xe.”

“Phì, mua loại xe này vừa đắt vừa lãng phí tiền xăng, thật không thực dụng xe, không bằng mua một chiếc Santana đại chúng, vừa có xe lại vừa có tiền ăn uống vui chơi nhé.” Tiền Hữu Đa lầm bầm nói.

“Có đạo lý. Tớ chờ cậu dùng tiền còn dư mời tớ ăn cơm.” Chu Hạ Ninh cười kéo tay Tiền Hữu Đa, khó có khi rảnh rỗi mà tản bộ đi tới khu ăn uống.

“Cậu còn cần tớ mời hay sao, tớ cảm thấy mỗi ngày cậu nên mời tớ ăn cơm để cứu tế tớ mới đúng.” Tiền Hữu Đa lại gần bên tai Chu Hạ Ninh nhẹ giọng hỏi: “Lần này thù lao tăng lên bao nhiêu?”


Chu Hạ Ninh liếc xéo cô một cái: “Coi như là vừa lòng.”

“Ai nha, vừa lòng là bao nhiêu hả?!” Tiền Hữu Đa rất không hài lòng: “Tớ vẫn muốn tiết kiệm tiền để thuê phòng ở, đỡ phải thuê chung với người khác, quá phiền phức. Đáng tiếc là không có đủ tiền.”

Chu Hạ Ninh dừng bước lại, sau đó mới một lần nữa cất bước.

Tiền thù lao cô vẫn luôn tiết kiệm, cô cũng muốn có một căn hộ. Có đôi khi ở nhà bà ngoại có chút không tiện, tỷ như chiêu đãi bạn bè đồng nghiệp, hoặc là buổi tối về quá muộn, quay về nhà bà ngoại lại sợ quấy rầy đến bọn họ.

“Hữu Đa, nếu không chúng ta ở chung đi.” Chu Hạ Ninh đề nghị: “Tớ sẽ mua một căn hộ nhỏ, đại khái là cũng đủ để thanh toán, nếu có thiếu thì cậu cho tớ vay, cậu có muốn ở chung với tớ không?”

Tiền Hữu Đa lập tức nói: “Được đó!”

Hiện tại cô đang thuê chung phòng với bốn người khác, hai phòng ngủ một phòng khách, dùng chung một phòng tắm, cũng may tiền thuê nhà cũng được giảm bớt khá nhiều.

“Vậy cậu sẽ không thu tiền thuê nhà của tớ chứ?” Tiền Hữu Đa liếc nhìn Chu Hạ Ninh hắc hắc cười.

Chu Hạ Ninh cười liếc mắt nhìn cô ấy: “Còn tùy xem tớ có vui vẻ hay không đã.”

Lúc ăn cơm, hai người hưng phấn thương lượng nên đi mua phòng ở đâu: “Nên mua nhà cách Lâm Thủy gần một chút, nwh vậy cậu đến trường cũng thuận tiện, cách nội thành và Lâm Thủy đều gần, sân bay cũng không tính là xa, gần đây còn có đường cao tốc nữa.”

Chu Hạ Ninh chống cằm gật đầu: “Ừ, chỗ đó hoàn cảnh không tệ, cũng có mấy cái chung cư khá tốt, đợi khi nào rảnh, chúng ta cùng đi xem xem.”

Chu Hạ Ninh nhớ tới chung cư của Trang Dực, vị trí và hoàn cảnh sống đều rất tốt. Nhưng nếu cô mua nhà cùng tòa nhà với hắn, hoặc là gần bên cạnh, có thể khiến Trang Dực sinh ra suy nghĩ không thuần khiết hay không?

Cô lắc lắc đầu, tạm thời không nên nói cho hắn biết.

Buổi tối trở lại khách sạn, cô nhìn đồng hồ, gọi cho Trang Dực một cuộc điện thoại hỏi thăm như thông lệ. Nhưng Trang Dực lại không nghe máy, một lát sau là Tiểu Nhậm dùng điện thoại của Trang Dực gọi lại.

“An Trang bị sốt cao, vừa mới ngủ yên.”

Chu Hạ Ninh ngẩn ra: “Anh ấy đang ở chung cư sao?”

“Vâng, ở chung cư Cảnh Hinh.”

Cúp điện thoại, Chu Hạ Ninh ngồi mép giường không động đậy.

Tiểu Nhậm nói hai ngày gần đây, Trang Dực đều bận rộn, mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba tiếng, hai ngày nay đã phát sốt, nhưng hắn chỉ uống chút thuốc lại không nghỉ ngơi, kết quả xế chiều hôm nay sốt tới 40 độ, lúc này mới bị cậu ta cứng rắn tha đi bệnh viện, bây giờ vừa mới về nhà nghỉ ngơi.

Chu Hạ Ninh cúi đầu lại nhìn đồng hồ trên di động, hơi mím môi, đứng dậy bắt đầu lục lọi va li quần áo, thây một bộ quần áo đơn giản, rửa mặt qua, sau đó nhắn tin cho Tạ Dương, xin ông chuyển cảnh quay của cô muộn muộn một chút rồi sau đó đi ra cửa.

Chung cư của Trang Dực cách Lâm Thủy không xa, buổi tối trên đường khá vắng xe cộ, tài xế một đường chạy như bay, Chu Hạ Ninh đến dưới tòa nhà cũng chỉ mất có hai mươi phút.

Tiểu Nhậm đã về, cô dùng mật mã lần trước Trang Dực nói cho cô biết để mở cửa, ở cửa ra vào có để một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vàng ấm áp làm suy nghĩ của cô bình tĩnh hơn, sau đó cô bắt đầu có chút khẩn trương.

Vội vàng chạy đến chăm sóc bạn trai bị bệnh, có phải là quá mức chủ động rồi hay không?

Cô đứng ở cửa ra vào có chút do dự, lại nghe thấy đèn phong ngủ sáng lên, Trang Dực mặc áo ngủ từ bên trong đi ra, sau đó, hai người đều ngây ngẩn cả người.

“Sao em lại tới đây?” Trang Dực cầm cốc nước, kinh ngạc nhìn cô.

“Tại sao anh không mặc quần ngủ?” Chu Hạ Ninh cắn răng, sắc mặt ửng đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui