Buổi tối chủ nhật, đúng giờ chị Đỗ đến thành phố S đón Chu Hạ Ninh. Thử quần áo xong, xác định tạo hình cũng đã là đêm khuya.
“Chị đã tìm hiểu được chút thông tin, lần này đạo diễn Trần yêu cầu nữ diễn viên thử vai phải có khuôn mặt mộc mạc, thật sự là mộc mạc, không cần đeo thêm đồ trang sức gì cũng phải đẹp nhất, cho nên chúng ta cũng chỉ còn cách làm tóc phức tạp một chút.”
Chị Đỗ nhìn một đầu tóc dài đen nhánh của Chu Hạ Ninh, đang do dự xem có cần uốn tóc thành những lọn to cho có chút quyến rũ.
“Chị Đỗ, chị đừng suy nghĩ nhiều.” Chu Hạ Ninh cười, cúi đầu xem tóc của mình, “Em nghe nói đạo diễn Trần muốn tìm một cô gái có vẻ đẹp dịu dàng, mấy người trang điểm có rất nhiều, cho nên khi đi thử vai không thể để quần áo và trang sức cầu kì che đi khí chất của bản thân. Chúng ta cứ đơn giản như thế này thôi, có vậy mới không gây ấn tượng xấu cho đạo diễn Trần.”
“Như vậy à.” Chị Đỗ có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Chu Hạ Ninh bây giờ cũng tính là đã chính thức vào nghề, trong giới này biết rõ yêu cầu của mấy đạo diễn phim và nội bộ công ty cũng không đáng ngạc nhiên, nghĩ như vậy mới có chút khó khăn mà gật đầu, “Được rồi, chúng ta cứ như vậy mà đi thử vai! không phá thì không xây được, không chừng em cứ thế này lại được đạo diễn Trần chú ý thì sao.”
“Đúng thế.” Chu Hạ Ninh gật đầu cười. thật ra cô cũng không biết đạo diễn Trần có yêu cầu gì khi thử vai không, nhưng cô biết rõ nữ chính trong trang điểm rất đơn giản, nhẹ nhàng.
Chu Hạ Ninh tin tưởng chính cô bây giờ, chỉ cần dựa vào kỹ năng diễn của mình sẽ thắng Phó Vân Nhứ.
Phó Vân Nhứ chính là nữ chính trong cũng giống như Chu Hạ Ninh, đều là nghệ sĩ ký hợp đồng với Hạo Thần, chỉ có người đại diện khôngphải là chị Đỗ.
Phó Vân Nhứ thực sự là một người mới vào nghề, lúc trước cô ta phát triển được như vậy đúng là rất may mắn.
thật ra mặc kệ các người giống nhau như thế nào, thực lực và may mắn phải đồng hành mới có thể nắm bắt được cơ hội trong giới này.
Chu Hạ Ninh nghĩ, bây giờ cô đã có thực lực, về phần may mắn, sống lại chính là may mắn lớn nhất của cô, phần còn lại chỉ đành dựa vào chính cô tạo nên!
Nữ chính trong thử vai vào chiều thứ 2, Chu Hạ Ninh cũng không về nhà mà ở trong phòng nghỉ của công ty ngủ một chút, sau đó bị chị Đỗ gọi dậy gội đầu tắm rửa, còn đưa thêm cho cô một miếng mặt nạ dưỡng da.
“Tuy rằng em còn trẻ, nhưng dưỡng da cũng không thể bỏ qua.” Chị Đỗ nhìn vẻ mặt thoải mái của Chu Hạ Ninh, cảm thấy chính mình so với đương sựnày còn căng thẳng hơn.
Nhưng mà cũng không thể trách, không nói đến Chu Hạ Ninh, chính bản thân chị cũng là lần đầu tiên mang nghệ sỹ đi thử vai trong phim một đạo diễn lớn như vậy. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được hôm nay chắc chắn không thể thiếu mấy người quản lý nổi tiếng.
Những diễn viên mới, trong tay mấy quản lý này nhiều hay ít gì cũng có vài người. Trong đó cũng không thể thiếu mấy người được đào tạo tỉ mỉ, chỉ chờ cơ hội tốt nhất sẽ tung ra, chỉ cần một lần là nổi tiếng.
Chị Đỗ rất lo lắng, nhưng thấy Chu Hạ Ninh khá bình tĩnh mới từ từ ổn định lại tâm trạng.
“Em nói xem chị mặc gì mới đẹp?”
Chu Hạ Ninh giễu cợt liếc nhìn chị Đỗ:” Chị Đỗ, nghe nói là em đi thử vai mà.”
“Đương nhiên chị cũng muốn mặc đẹp một chút, bằng không lại làm em mất mặt nha.” Chị Đỗ cũng nở nụ cười, sau khi ly hôn đã lâu rồi chị cũngkhông thoải mái như vậy.
Bởi vì thấy được hi vọng sao?
Sau khi ly hôn chị phải ra ngoài kiếm tiền trang trải cuộc sống, mẹ chị đã hơn 60 tuổi còn muốn giúp chị chăm sóc con trai, mức lương cũ của chị rất ít ỏi, giống như chồng trước từng mỉa mai:” Xa tôi, cô chỉ có thất bại!”
Chị nắm chặt hai tay, nghĩ trong đầu, chị tuyệt đối sẽ không để hắn ta coi thường mình! Nếu không có hắn, chị cũng có thể sống một cách tốt nhất.
Buổi chiều đi thử vai, chị Đỗ mang theo trợ lý tiểu Lộ mà công ty đã phân cho Chu Hạ Ninh.
Tiểu Lộ họ Lộ tên Đan, cũng vừa tốt nghiệp đại học như Chu Hạ Ninh, khuôn mặt tròn tròn, đứng ngoài trời bị gió lạnh thổi đỏ bừng như quả táo.
Đây không phải là trợ lý trước kia của cô. Chỉ sợ bây giờ, cô ấy cũng chưa đến công ty Hạo Thần.
Tiểu Lộ nhìn cô ngại ngùng, lắp bắp xoa tay, chỉ nói một câu:” Chị Chu.”
thật ra cô cũng chỉ lớn hơn cô ta mấy tháng mà thôi, nhưng cô chỉ cười cười, không vì chuyện xưng hô mà làm mất thời gian. Chỉ khi lên xe cô mới nhìn chị Đỗ một cái.
Vừa rồi từ trong công ty đi ra, thậm chí Tiểu Lộ quên không giúp cô cầm túi quần áo.
Chị Đỗ nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Đương nhiên Chu Hạ Ninh hiểu rõ, nếu không phải cô có cơ hội đi thử vai chính trong phim của đạo diễn Trần Hoài Trúc, không chừng công ty cònkhông đồng ý phân trợ lý cho cô.
Nhưng mặc dù đã đồng ý, cũng sẽ là người vừa đi làm. Chỉ cần nhìn dáng vẻ của Tiểu Lộ cũng biết đây là người mới vào công ty.
So với người mới như cô còn mới hơn nhiều.
Thử vai tại rạp hát lớn của thành phố H, sân khấu to như vậy mà không có một bóng người, mấy nhân viên tốp năm tốp ba hoặc ngồi hoặc đứng rải rác ở mấy hàng ghế đầu.
Thấy có người đi vào, lập tức có nhân viên hướng dẫn đi đến:” Tới tham gia thử vai hôm nay sao? trước tiên đi theo tôi vào phòng nghỉ đã.”
Chu Hạ Ninh đi theo phía sau chị Đỗ, ánh mắt nhìn qua sân khấu bên kia một chút, hình như thấy được bóng dáng của đạo diện Trần Hoài Trúc. côquay đầu, thấy Tiểu Lộ đang hiếu kì nhìn ngó xung quanh.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, chấp nhận làm trợ lý, có lẽ đối với cái vòng luẩn quẩn này có nhiều tò mà và khao khát. Cũng không phải không có nghệ sĩ từ trợ lý chuyển qua. Dù sao tiến vào vòng luẩn quẩn cũng dễ dàng hơn là có được thành công.
Ba người Chu Hạ Ninh đi theo nhân viên đến phòng nghỉ, tìm ghế trống ngồi xuống.
Nơi này là phòng nghỉ của rạp hát lớn, sau khi Chu Hạ Ninh ngồi xuống mới quan sát xung quanh, nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, chỉ là bây giờ mọi người đều không quen biết, cũng chưa bộc lộ tài năng trong giới giải trí.
cô đang muốn thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại nhìn thấy một người.
cô nhìn thấy Phó Vân Nhứ, quần áo màu trắng đơn giản rất thanh thuần, chỉ là không thích hợp với mùa này, tuy rằng trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng vẫn có thể từ đôi môi trắng bệch mà nhìn ra cô ấy rất lạnh.
Dù sao cũng cùng công ty, chị Đỗ cũng đi qua chào hỏi quản lý của cô ấy, nam quản lý này trong công ty nổi tiếng kiêu căng, bởi vì quản lý mấy nghệ sĩ có chút danh tiếng cho nên khinh thường chị Đỗ trong tay đều là người mới, bây giờ đang dùng lỗ mũi mà nhìn chị Đỗ, như là khoe lỗ mũi hắn đủ đẹp, lông mũi đủ dài.
Chị Đỗ cũng chỉ nói với hắn ta vài câu đã trở lại, ngồi cạnh Chu Hạ Ninh:” Em đừng lo lắng, chị cảm thấy ở đây chỉ có em là giỏi nhất.”
Giọng nói chị Đỗ có chút căng thẳng, nói như an ủi Chu Hạ Ninh nhưng là đang tự an ủi chính mình.
“Đúng vậy, chị cũng đừng lo lắng, mọi việc đều do số mệnh, em sẽ cố gắng diễn thật tốt cho đạo diễn Trần xem.” Chu Hạ Ninh cong môi, nói nhỏ bên tai chị Đỗ.
Vừa rồi cô nhìn quanh một vòng, có nhiều người đã trang điểm rất đậm, lại còn đang soi gương cố dặm thêm ít phấn, cô đoán đa số những người nàysẽ bị loại, có lẽ đối thủ lớn nhất của cô chính là Phó Vân Nhứ.
Bởi vì đều là đối thủ cạnh tranh, mấy cô gái trẻ này cũng chưa học được cách giấu đi cảm xúc trên mặt, từ nãy đến giờ Chu Hạ Ninh đã nhận đượckhông ít ánh mắt ghanh ghét.
Mỗi một cô gái đến đây nếu hơi xuất sắc một chút, đều sẽ bị mấy ánh mắt nhìn chăm chú. Người không có sức uy hiếp sẽ được bỏ qua, người nhìn rất khá sẽ bị người khác đánh giá từ đầu đến chân.
Nếu là nghệ sĩ vốn nên quen với ánh mắt của người khác, bởi vậy Chu Hạ Ninh rất tự nhiên ngồi tại chỗ của mình chờ đến lượt thử vai.
Tôi đã chuẩn bị tốt.
Đến khi nhân viên lại dẫn mấy cô gái ra ngoài thì Chu Hạ Ninh mới nhìn lại, ước chừng có hơn mười cô gái, hoàn béo yến gầy, vô cùng đặc sắc. cônhìn mấy cô gái đứng phía trước .
Nhìn mấy cô gái có vẻ thanh thuần đứng trên sân khấu cũng là một loại cảnh đẹp ý vui. Chu Hạ Ninh thấy đạo diễn Trần ngồi dưới sân khấu, hiển nhiên đã quen với mấy trường hợp này, vẻ mặt bình tĩnh ngược lại với vẻ mặt hứng thú của người đàn ông trung niên bên cạnh.
Chắc là nhà đầu tư hoặc nhà sản xuất đây.
Đa số nhà sản xuất trong vòng luẩn quẩn này cô đã thấy mặt, người này nhìn rất lạ.
Giám khảo không nhiều, trừ hai người đó thì có thêm mấy người giám sát, biên kịch, nhiếp ảnh gia linh tinh.
“Bây giờ sẽ rút thăm, chúng tôi sẽ phát cho mỗi người một cảnh giống nhau, không có lời kịch cụ thể, các cô có 5 phút chuẩn bị, 5 phút sau dựa theo thứ tự ghi trên thăm mình đã rút mà diễn, những người khác thì trở về phòng nghỉ vừa rồi.” một người trong đám nhân viên đi lên, hướng dẫn quy tắc, sau đó đưa ra một hộp đựng thăm.
Chu Hạ Ninh không tiến lên, chờ đến khi những người khác vội vàng lên rút thăm xong, cô mới từ trong hộp lấy ra một tờ giấy, trong đó ghi số 12.
Tổng số người đi thử vai hôm nay cũng là 12 người. Thứ tự này không tốt lắm.
Đến khi nhận được một tờ giấy A4, Chu Hạ Ninh là người đầu tiên đi về phòng nghỉ.
Thời gian không có nhiều, đứng ở sân khấu nhìn mọi người phía dưới không bằng tận dụng thời gian mà nghiên cứu một chút.
Đến phòng nghỉ, chị Đỗ đã sốt ruột đi lên hỏi:” Thế nào rồi?”
Mấy quản lý , trợ lý khác đang ngồi chờ trong phòng nghỉ cũng nhìn lại.
Chu Hạ Ninh cầm tờ giấy trên tay hướng về phía chị Đỗ:” Tí nữa sẽ diễn một đoạn.”
“Tốt rồi! Em nhanh học kịch bản đi.”
“không có lời kịch.” Chu Hạ Ninh cười nói.
“Cái gì?” Chị Đỗ kinh ngạc.
“Diễn theo kiểu ngẫu hứng.” Chu Hạ Ninh ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc nhìn tờ giấy.
Chị Đỗ há hốc miệng lại khép lại, tuy rằng vừa khẩn trương vừa lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể im lặng đứng một bên.
Mấy cô gái cũng đã trở về phòng nghỉ, lập tức lại ầm ỹ, có người oán giận với quản lý, có người lại đang bàn bạc với nhau, cũng có người cau mày tự hỏi.
Chu Hạ Ninh ngồi im lặng, ánh mắt chăm chú như thể không nghe thấy những giọng nói bên cạnh.
Chỉ sợ bọn họ là cố ý sắp xếp cho những diễn viên đi thử vai ở cùng một chỗ.
5 phút vừa hết, đã có mấy nhân viên nhìn có vẽ dễ gần đến gọi tên:” Số 1.”
Chu Hạ Ninh không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn tờ giấy trên tay.
“Tình cảm của bạn và cha mình không tốt. Hôm nay bởi vì cha bạn tùy tiện chọn cho bạn một đối tượng hẹn hò, hơn nữa đã đưa số di động của bạn cho người nọ, cho nên hai người lại cãi nhau.”
không còn gì đơn giản hơn cái này, thậm chí dùng một tờ giấy A4 để in còn có vẻ xa xỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...