“ Anh Trang, chị Phạm đến tìm anh đó, chị ấy đang ngồi nghỉ ngơi ở đằng kia kìa.”
Trang Dực vừa quay xong thì nghe thấy trợ lý lại gần nói, hắn nhíu mày thật nhẹ đến không thể nhận ra, trong ánh mắt 'Chúng tôi đều hiểu' của mọi người xung quanh đi đến chỗ nghỉ ngơi.
Có lẽ hắn nên nói chuyện rõ ràng với Phạm Duyệt Tân. Lúc trước hắnđã từng hứa nếu có người mình yêu thì sẽ nói với Phạm Duyệt Tân biếtCũng giống như lúc trước Phạm Duyệt Tân đem chuyện tình cảm của mình nói với hắn vậy.
Chỉ là vài năm nay hắnvà Phạm Duyệt Tân không còn thân thiết như trước nữa, mà Chu Hạ
Ninh lại là người khá cẩn thận, hắn sợ đánh rắn động cỏ thì chuyện hắn thích cô sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng hiện tại tin đồn tình cảm của hắn với Phạm Duyệt Tân càng ngày càng phát triển mạnh mẽ,
làm hắn rất nhức đầu. Hắn có thể cảm thấy rõ ràng rằng mỗi khi hắn muốn lại gần
hay thái độ có hơi mập mờ một chút thì trên mặt và thân thể Chu Hạ Ninh luôn có vẻ từ chối.
Chỉ sợ hiện tại mỗi người đều biết hắnvà Phạm Duyệt Tân là “bạn bè thân” chỉ là giấu đầu hở đuôi thôi.
Bây giờ hắn vô cùng hối hận tại sao lúc trước không đồng ý để Thịnh Thanh Phong ngăn chặn tin đồn tình cảm của mình, lại còn đồng ý đứng ra làm bia đỡ đạncho Phạm Duyệt Tân để che giấu chuyện tình cảm của chính bản thân cô ta.
Thật đúng là tự làm bậy không thể sống mà! Hóa ra cảm giác bê đá đập vào chân mình lại đau như vậy!
Hiện tại có hối hận cũng không kịp, dù gì thì lúc trước cũng là chính hắn đồng ý,bây giờ nếu muốn đổi ý thì cũng phải nói chuyện với Phạm Duyệt Tân đã. Nhiều năm như vậy, có lẽ cũng đến lúc phải thay đổi rồi.
Trang Dực từ xa đã nhìn thấy Chu Hạ Ninh và Phạm Duyệt Tân đang nói chuyện, trong lòng hoảng hốt, không hiểu sao có chút nôn nóng, bước nhanh tới.
“ Chu Hạ Ninh!” Trang Dực theo bản năng kêu nên một tiếng,lập tức hắng giọng một cái nói, “ Đạo diễn Ngô gọi em đấy.”
Chu Hạ Ninh dừng cuộc nói chuyện với Phạm Duyệt Tân, cười với cô ấy sau đó cất bước đi ra ngoài.
“ Haiz.” Trang Dực tính nói với cô mấy câu,nhưng thấy cô không thèm nhìn mình mà trực tiếp đi qua bên người, lời nói đến bên miệng đành nuốt xuống. Tuy rằng trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng anh vẫn bảo trì phong độ, tươi cười lùi sang bên một bước.
Phạm Duyệt Tân đứng cách đó không xa nhìn thấy ánh mắt Trang Dực chăm chú nhìn theo hình bóng của 'Chu Hạ Ninh', vẻ mặt thậm chí còn có chútthấp thỏm.
Vẻ mặt như vậy, đã bao nhiêu năm rồi cô không được nhìn thấy ở trên mặt Trang Dực?
Người luôn luôn phóng khoáng và lí trí như Trang Dực vậy mà lúc này lại căng thẳng nhìn theo một cô gái trẻ mà không biết.
Trái tim cô như thắt lại, căng thẳng đến mứckhông thở được.
Bọn họ biết nhau gần 20 năm, con người Trang Dực cô rõ như lòng bàn tay. Anh có nghĩa khí, coi trọng lời hứa, từ trước tới giờ vẫn là nơi để cô thầm đắc ý và cũng là nơi cho cô dựa vào, nhưng hôm nay chính những điều này làm cho cô cảm thấy bị châm chọc.
Có phải hôm nay cái mà cô còn sót lại cũng chỉ là sự nghĩa khí và lời hứa hẹn của Trang Dực?
Phạm Duyệt Tân không thể nói rõ bản thân cô có hối hận hay không, có lẽ cô cũng hối hận, cô đã có được cái mục tiêu mà cô muốn, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện cái cô mất đi còn nhiều hơn cái cô nhận được, hơn nữa đã không thể tìm về được nữa rồi.
Có một vài thứ, khi còn trẻ có thể tùy ý vứt bỏ mà không cảm thấy tiếc nuối, cũng không nghĩ đến vài năm sau có muốn quý trọng thì đối phương cũng đã từ bỏ, không cần nữa rồi.
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh đi quẹo qua góc không còn nhìn thấy bóng dáng nữa mới khẽ thở dài, đến khi quay đầu nhìn Phạm Duyệt Tân đứngtrước mặt thì đã thay bằng khuôn mặt thoải mái thậm chí còn có vẻ tươi cười mà Phạm Duyệt Tân rất quen thuộc, “ Sao cậu lại đến đây vậy?”
Bọn họ quen biết nhau nhiều năm,cũng được coi là bạn thân, lời nói ghét bỏ có chút vui đùa đó từ trước đến giờ đã không nói không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ lại là lần đầu tiên trong lòng Phạm Duyệt Tân thấy không thoải mái.
“ Cậu cứ như vậy ghét bỏ tớ nha.” Phạm Duyệt Tân liếc mắt nhìn Trang Dực, nửa thật nửa giả nói.
“ Không dám, không dám, tớ cũng không dám đắc tội với hội fans của cậu đâu.” Trang Dực cười nói, không phát hiện trong lời nói của Phạm Duyệt Tân còn có ý khác, “ Chẳng qua cậu là người bận rộn, trước kia muốn gặp một lần rất khó đó.”
Phạm Duyệt Tân nghe ra ý trong lời nói của Trang Dực, trong lòng hốt hoảng, chậm rãi buông mi mắt, trên mặt tươi cười, “Đúng là có ý tốt đến thăm cậu mà còn bị nghi ngờ, sáng sớm ngày mai tớ phải bay đến Australia rồi, nên hôm nay mới cố ý đến thăm một chút xem cậu còn sống hay không.”
Trang Dực nhẹ nhàng nở nụ cười, trên người hắn đang mặc bộ quần áo bị rách do đóng phim còn Phạm Duyệt Tân cả người đều là quần áo và trang sức tinh xảo, đứng chung một chỗ quả thật không thích hợp.
“ Cậu về nghỉ ngơi đi, nơi này nhiều bụi bặm, chúng tớ quay phim xong mới được về.”
Phạm Duyệt Tân cười cười, ngẩng đầu nhìn Trang Dực, “ Vậy buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi. Lần này tớ đi phải một tháng sau mới về.”
Trang Dực nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “ Được thôi.” Hắn cũng có chuyện muốn nói với Phạm Duyệt Tân, nếu phải đợi đến một tháng sau thì không biết còn xảy ra sự cố gì nữa.
“ Tớ đang ở tại khách sạn Tứ Quý đường Nam Sơn, cậu đến thì điện thoại cho tớ.” Phạm Duyệt Tân nghiêng đầu đeo kính đen lên, vẫy tay với Trang Dực, “ Tớ đi đây.”
“ Bye Bye.” Trang Dực đứng tại chỗ nhìn Phạm Duyệt Tân cẩn thận né hòn đá và đống rác rồi bước qua, dần dần đi khỏi tầm mắt.
Phạm Duyệt Tân quay đầu nhìn ngoại ô hoang vắng, từ nơi này chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng của mấy người đi qua, cô quay đầu, mặt không đổi nói với tài xế, “ Lái xe đi.”
Buổi tối, khoảng bảy giờ, khách sạn Tứ Quý trên đường Nam Sơn.
Gửi xong tin nhắn cô mím môi, vẻ mặt có chút cố chấp nhìn hai bàn tay của mình.
Cô từ hai bàn tay trắng đi lên đến đỉnh vinh quang của giới giải trí này, chính bản thân cô cũng không thể đếm được cuối cùng cô đã bỏ ra nhiều thế nào, nhưng trong đó có bao nhiêu máu và nước mắt thì chỉ có cô là hiểu rõ nhất. Chẳng qua trong mắt mọi người dưới sự hào nhoáng bên ngoài thì chỉ là sự mục nát bên trong mà thôi, nhưng đối với cô thì nó còn hơn thế nhiều.
Trang Dực, tớ xin lỗi cậu, nhưng chính cậu cũng từng hứa, nếu có xảy ra chuyện gì cậu cũng vẫn sẽ bên cạnh mình phải không? Lúc này chắc cũng không ngoại lệ phải không? Dù sao cũng chỉ là một người con gái mới quen thôi, không thể so sánh với tình cảm từ năm mười tuổi của chúng ta được!
Chu Hạ Ninh diễn xong thì thấy di động có tin nhắn.
Em đến thành phố S tìm bạn học, bà ngoại bảo em mang thức ăn đến cho chị. Có rảnh thì gọi điện thoại lại cho em.
Cô nhếch môi, trực tiếp gọi điện qua, “ A lô.”
“ Chu Hạ Ninh, có xảy ra chuyện gì không, sao bây giờ mới gọi điện thoại cho em.” Đối phương vừa nhấc máy đã liên tục oán giận, “ Bà ngoại làm giò heo kho cho chị, buổi tối chị mà không đến em sẽ ăn hết.”
“ Em ở đâu? Buổi tối chị mời em ăn cơm.” Vừa rồi đạo diễn Ngô thông báo buổi chiều kết thúc công việc sớm, ngày mai bắt đầu quay từ năm giờ sáng nên tối nay sẽ được nghỉ.
“ Trong thành phố, dưới tàng cây hòe khu ký túc xá thanh niên, em nhận chuyển đồ cho chị, buổi tối phải mời em ăn đại tiệc.”
“ Được.” Chu Hạ Ninh cười ra tiếng, “ Sẽ ăn ngon luôn.”
Cúp điện thoại, Chu Hạ Ninh tẩy trang, thay quần áo, lên xe của đoàn làm phim vào trong thành phố, Tiền Hữu Đa ở bên cạnh ngồi xáp lại.
“ Hạ Ninh, buổi chiều tớ nhìn thấy Phạm Duyệt Tân đến tìm Trang Dực đó! Bạn nói xem vừa nãy Trang Dực lái xe đi một mình có phải đi hẹn hò với Phạm Duyệt Tân không?” Tiền Hữu Đa giảm thấp giọng nói xuống, vẻ mặt buôn chuyện nhướng mày, nhìn có chút lấm la lấm lét.
Chu Hạ Ninh sửng sốt, “ Tớ không biết.”
“ Ái chà, theo kinh nghiệm của tớ, hai người này tuyệt đối có gian tình!” Tiền Hữu Đa trịnh trọng kết luận, thấy Chu Hạ Ninh bày ra vẻ mặt không quan tâm, trong lòng thầm thở dài.
Người trong đoàn làm phim đều nhìn ra Trang Dực rất quan tâm Chu Hạ Ninh, vốn dĩ ban đầu cô cũng đoán Trang Dực có tình cảm với Chu Hạ Ninh hay không, hiện tại lại phát hiện ra Trang Dực cùng Phạm Duyệt Tân có quan hệ không ít, mà Chu Hạ Ninh giống như không thèm để ý.
Thật đúng là loạn hết cả mắt, u mê cả đầu! Khiến tâm trạng của một người am hiểu phân tích tình hình bát quái thật chán nản đi!
Johnson và Gả Huân đều có xe riêng của mình nên ngồi trên xe của đoàn làm phim chỉ có mấy người đóng vai phụ, Tiền Hữu Đa bĩu môi, kéo Chu Hạ Ninh thấp giọng nói, “ Tí nữa bạn đi đâu? Mang theo tớ đi với. Tớ ở một mình chán lắm.”
Chu Hạ Ninh tự nhiên cũng cảm thấy xung quanh có những ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, gật đầu, “ Tớ cùng em họ đi ăn cơm, nếu bạn không ngại thì đi cùng nhé.”
“ Không ngại, không ngại.” Tiền Hữu Đa lập tức hớn hở, sau đó ghé sát vào Chu Hạ Ninh thần thần bí bí nói, “ Em họ của bạn chắn chắn cũng rất đẹp trai phải không? Tớ thích nhất là nhìn mỹ nam, mỹ nữ đó.”
Chu Hạ Ninh cười liếc mắt nhìn Tiền Hữu Đa, tâm trạng buồn bã cũng đã tiêu tan hết.
Cuộc đời đúng thật là kỳ diệu, ai cũng không biết một giây sau mình sẽ gặp được ai.
Giống như cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình gặp Tiền Hữu Đa, lại còn rất nhanh trở thành bạn thân. Có lẽ đó chính là duyên phận mà mọi người hay nói.
Xe của đoàn làm phim đến khách sạn, Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa ngồi được nửa đường đã xuống xe, dọc theo đường dành cho người đi bộ đi về phía tàu điện ngầm.
Hai người bọn họ, một người chẳng qua chỉ mới chụp 2 quảng cáo, bộ phim duy nhất quay xong cũng chưa được công chiếu, một người cũng đã đóng được một vài bộ phim nhưng đều là vai phụ của phụ, chưa đến trình độ được làm ngôi sao. Cho nên cũng không cần cải trang hay trang điểm, thoải mái đi lại trên đường.
“ Bạn cứ hưởng thụ cảm giác thoải mái trong khoảng thời gian này đi, đến lúc bộ phim này công chiếu, bạn nhất định sẽ phải đeo kính đen, đội mũ cải trang đi ra ngoài, ngay cả khi đi chợ mua củ cải cũng bị vây xem đó.” Tiền Hữu Đa trêu chọc.
Chu Hạ Ninh cười thoải mái, không có cách nào thì phải luôn thích ứng thôi, ngay cả thời gian rất lâu trước đó cô không được tính là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng cũng có lần bị người đi qua đường nhận ra, cũng có lần bị chụp những cảnh tế nhị.
Chẳng qua cô cũng chỉ cười mà thôi.
Chu Hạ Ninh mang theo Tiền Hữu Đa đi tới chỗ cây hòe dưới ký túc xá thanh niên thì trời đã tối, từ xa cô đã nhìn thấy Chu Thừa Phó đang cau mày bước đi từ từ. Cô bước nhanh chân, “ A Phó, sao em không ở bên trong đợi chị.”
Chu Thừa Phó quay đầu, đầu tiên là quan sát Chu Hạ Ninh từ trên xuống dưới vài lần xong mới hít hít cái mũi bị lạnh đến đỏ bừng, “ Chị đi thế nào mà chậm vậy! Còn nữa đừng gọi em là A Phó, giống như gọi con chó vậy.” Nói xong đem hộp cơm giữ nhiệt cầm trong tay đưa cho Chu Hạ Ninh “ Bà ngoại đưa cho chị.”
Chu Hạ Ninh cười cầm lấy, liếc mắt nhìn em họ nhà mình từ nhỏ đã không được tự nhiên, “ Nói đi, muốn đi nơi nào ăn cơm? Chị mời em.”
Chu Thừa Phó ngẩng đầu nhìn, tùy tiện chỉ một nơi bên cạnh đó, “ Đi nơi đó đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...