Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc

Editor: Tuna

Hoàng Phủ Tử Y nhanh tay cầm lấy di động chụp lấy hình dáng lúc này của Sở Ngao Dư, lưu lại hình ảnh vừa soái vừa đáng yêu kia.

Sở Ngao Dư có chút không đỡ kịp, nhìn nhìn di động, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Tử Y, tự hỏi: “Sao lại chụp ảnh tôi?”

“Anh cũng có thể chụp tôi mà.” Hoàng Phủ Tử Y nói xong, lại thuận tay cầm miếng điểm tâm lên ăn.

Ánh mắt Sở Ngao Dư lại sáng lên, có một loại cảm giác nóng lòng muốn thử dâng lên, anh vốn có rất nhiều hình chụp của Hoàng Phủ Tử Y, nhưng không có tấm nào là do anh tự tay chụp cho cô cả……

“Thật sự có thể chụp sao?” Trước giờ chỉ cần là vấn đề có liên quan đến Tử Y, Sở Ngao Dư luôn biểu hiện rất thận trọng.


“Có cần tôi tạo dáng cho anh không?” Hoàng Phủ Tử Y quơ quơ điểm tâm trong tay, tay kia lại dơ lên tạo thành chữ V.

Sở Ngao Dư nhanh chóng chụp một tấm cho Hoàng Phủ Tử Y, đầu óc còn có chút không phản ứng kịp, Tử Y, đối xử với anh có phải là quá tốt rồi hay không?

Đồ ăn được dọn lên rất nhanh chóng, Hoàng Phủ Tử Y cũng không cần người khác hỗ trợ, tự mình bê đĩa thịt lên cho vào nồi lẩu: “Đã ăn lẩu thì phải ăn cho cay, nếu anh không biết ăn cay thì đúng là lỗ nặng đó.”

Tuy rằng hai người mới cùng nhau ăn vài bữa cơm, nhưng Hoàng Phủ Tử Y cũng có chút hiểu biết đối với khẩu vị của Sở Ngao Dư, người này khẩu vị thanh đạm, rất ít ăn đồ cay mặn, lượng cơm cũng không lớn, cái này thì cũng không khác cô mấy, nhưng cô nghĩ đến có thể là vì nguyên nhân thân thể anh, cũng không biết gien này rốt cuộc là chuyện như thế nào, người đang tốt đẹp lại bị tra tấn thành như vậy, khiến người ta thật bức bối.

“……Tôi có thể ăn một chút.” Sở Ngao Dư nói như vậy chỉ là không muốn khiến Hoàng Phủ Tử Y mất hứng, trên thực tế sức ăn của anh bình thường rất yếu, hương vị cũng thanh đạm, nếu không phải vì bồi Tử Y, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không ăn lẩu cay. 

“Đừng miễn cưỡng.” Hoàng Phủ Tử Y không nói gì nữa, cười cười, liền dùng sức ăn, Sở Ngao Dư cũng không miễn cưỡng, anh chỉ ăn hai ba miếng, sau đó liền ngồi húp canh.


Dùng xong cơm chiều, cũng đã gần 8 giờ tối, Sở Ngao Dư muốn đưa Hoàng Phủ Tử Y về nhà, Hoàng Phủ Tử Y lại không muốn trở về, cô đã gấp gáp mệt mỏi hơn một tháng rồi, bây giờ được nghỉ ngơi, liền muốn thả lỏng một hồi.

“Tôi muốn đi quán bar ngồi một chút, anh đi không?” Hoàng Phủ Tử Y hỏi.

Quán bar? Tròn đấu Sở Ngao Dư lập tức dần hiện ra từng cảnh tượng, dưới ánh đèn mờ ảo, hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, nhâm nhi vài ly rượu, kể một ít chuyện hằng ngày, vừa vui vẻ lại vừa có thể kéo gần khoảng cách.

“Được!” Đừng nói là đi bar ngồi, cho dù có ngồi bên đường cái, Sở Ngao Dư cũng sẽ không nói câu không được.

Nhưng nơi trong tưởng tượng của Sở Ngao Dư hoàn toàn khác với nơi bọn họ sắp đến, hay nói đúng hơn là Địch Ba, vừa mới đi đến cửa, âm thanh ồn ào của nhạc liền tràn ra.

Thời điểm chỉ có hai người bọn họ, Hoàng Phủ Tử Y đã quen việc chủ động đẩy Sở Ngao Dư, nhưng mà việc đẩy xe lăn đến Địch Ba chơi, vẫn khiến cho không ít người chú ý, cũng may là ánh đèn lờ mờ, Hoàng Phủ Tử Y lại hơi cúi đầu, lúc này mới không bị nhận ra.

“Chưa đến bao giờ đi?” Bởi vì âm nhạc quá lớn, cho nên lời này Hoàng Phủ Tử Y là dán vào bên tai Sở Ngao Dư nói, khí nóng khi nói chuyện phả ra, đều dừng ở lỗ tai Sở Ngao Dư, kbây giờ anh lập tức đỏ bừng, hơn nữa toàn thân đều đã tê rần, căn bản không chú ý tới lời nói của Hoàng Phủ Tử Y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận