Sau một hồi giải thích cặn kẽ, Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi nằm trên giường mặt đối mặt mà bàn tính dự định cho tương lai của hai người họ.
"Ngọc Nhi, hiện tại vì chuyện xảy ra quá đột ngột, anh bây giờ mất quyền lực rồi, sắp tới Tịnh Thiên không chắc còn vững, nó sẽ thay đổi, cho nên bây giờ....anh thật sự phá sản rồi." Đỗ Phong Nam nói.
Bối Ngọc Nhi bật người ngồi dậy, "Ba em ông ấy không nói ông ấy có thể giúp anh sao?"
Đỗ Phong Nam lắc đầu, "Khó lắm, chuyện này giúp thế nào, mục đích của đối phương chính là cổ phần của Giải Trí Tịnh Thiên, cho dù lấy càng nhiều tiền ra cũng không thể bán lại cho anh."
"Vậy để em nghĩ xem.." Bối Ngọc Nhi ngồi thừ ra suy tính, cô vừa mua nhà cho Đỗ Phong Nam, cũng vừa mới tậu xe riêng, tài khoản cô hiện giờ còn đến 200 vạn, nếu không cần đến tiền của cha mẹ, miễn cưỡng cô cũng có thể nuôi được Đồ Phong Nam và mẹ chồng của cô ấy chứ!
Đỗ Phong Nam hai tay gác lên đầu, nhìn chằm chằm bộ dạng tính toán của Bối Ngọc Nhi, anh bật cười.
Thật ra kết quả xấu nhất của loại chuyện kia chính là anh không còn quyền lực trong tay, còn lại cổ phiếu của anh cũng đủ để anh cưới vợ sinh con, dưỡng mẹ cả đời chăng hết.
Nhưng là lúc này nhìn cái bộ dạng sốt ruột của cô gái nhỏ vì anh mà hao tâm tổn trí như vậy...
Anh thật sự rất thỏa mãn, rất vui!
Đỗ Phong Nam bất chợt bật người ngồi dậy, anh ghé đến ôm Bối Ngọc Nhi vào lòng, cười đến ấm áp.
"Không chọc em nữa, vợ tương lai của anh à, thật ra chuyện này cũng không đáng sợ như em nghĩ đâu."
Bối Ngọc Nhi bị Ôm bất ngờ, lại nghe anh nói vậy, cô càng căng thẳng hơn, "Thế này còn không đáng sợ?" Ngưng một lúc cô nhanh nhẩu nói, "Nhưng mà anh đừng lo, em có rất nhiều tiền, em nuôi anh!"
Em nuôi anh? Đỗ Phong Nam ngây ra, anh không nghĩ lần đầu tiên suốt gần chục năm là tổng tài, bây giờ lại có cô gái đề nghị đứng ra nuôi anh đấy, chuyện này đúng là rất thú vị.
Bối Ngọc Nhi nói cô sẽ nuôi anh, vấn đề này chẳng có chút nào là khiến anh khó xử, ngược lại nó làm anh rất cảm động, tâm tư cô anh thừa hiểu, đơn thuần như một trang giấy trắng vậy.
Tim anh đập mạnh vì lời nói chân tình của cô.
"Tiểu Ngọc Nhi, có câu này của em là đủ rồi." Đỗ Phong Nam hai tay nắm lấy bờ vai nhỏ của Bối Ngọc Nhi, anh kiên định nói: "Cũng không đến nỗi vậy, anh biết em lo cho anh, nhưng chuyện em mà đứng ra nuôi anh, ba em nhất định sẽ không vui đâu.."
Bối Ngọc Nhi cắt ngang, "Nếu không thì, anh mở công ty khác đi, em kiếm tiền cho anh!"
Lại một đề nghị rất chân thật, rất hay được đưa ra từ Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam vì vậy mà vui vẻ đến cười híp mắt, cô vợ tương lai của anh đáo để vô cùng, "Đúng ha, chủ ý này của em đúng là không tồi."
Nụ cười của Đỗ Phong Nam rất ấm áp, nó khiến người bên cạnh dù đang buồn bực cũng phải vui lên, đang áp lực cũng phải thoải mái, dường như những chuyện xấu xảy ra với anh chẳng là gì cả...
Bối Ngọc Nhi nhìn anh cười, cô cũng cười theo, hạnh phúc đơn giản, cô chợt nảy ra một ý định, nếu như cô đứng ra kiếm tiền cho anh, thế thì cô có nên lấy thù lao trước không nhỉ?
Nghĩ là thực hiện, Bối Ngọc Nhi bất giác đưa gương mặt nhỏ nhắn dụi vào bờ vai lớn của Đỗ Phong Nam, cô nói, thanh âm có chút nửa đùa, nửa thật.
"Phong Nam à, nếu như sau này em đứng ra kiếm tiền cho anh, vậy anh bây giờ có nên ứng thù lao cho em trước không?" Vừa nói, cô vừa trêu chọc anh, ngón tay lân la tìm đến khuôn ngực rắn chắc của anh mà vẽ loạn.
Thù lao?
Đỗ Phong Nam hơi sững người, thời gian cô đi quay ở nước ngoài, gần ba tháng trời, anh đã phải kìm nén đến mức nào.
Hiện tại miệng cô đòi thù lao, mà tay lại làm loạn, cô vợ của anh đây là muốn tiền hay muốn tình?
"Ngọc Nhi, đừng làm loạn, đây là nhà em." Đỗ Phong Nam cảnh cáo.
"Em thật sự muốn anh trả thù lao bây giờ, em không sợ người khác nghe thấy?"
"Không sợ, vì em biết anh có chừng mực." Bối Ngọc Nhi càng nói, thanh âm càng mập mờ, lại như câu dẫn...
"Được, anh chiều em." Đỗ Phong Nam tiện thế lật người Bối Ngọc Nhi xuống, hai mắt chứa đầy tình ái, "Thật ra thì, anh chỉ đợi câu này của em thôi ...bảo bối của anh."
Đến 9 giờ tối.
Điện thoại của Đỗ Phong Nam rung lên vì cuộc gọi đến, anh đưa tay với lấy điện thoại, tay kia vẫn ôm Bối Ngọc Nhi trong lòng, nhìn vào màn hình điện thoại, là Triệu Linh.
"Sao cô ta lại gọi đến?" Đỗ Phong Nam có chút ngạc nhiên.
"Ai?" Bối Ngọc Nhi bị đánh thức.
"Là Triệu Linh."
Bối Ngọc Nhi im lặng, sau đó cô đột nhiên nhoài người tới, muốn giật lấy cái điện thoại từ tay Đỗ Phong Nam.
"Ngọc Nhi." Đỗ Phong Nam ôm cô lại, "Để anh nói chuyện với cô ta."
Cô lườm anh, rõ ràng là không phục.
Đỗ Phong Nam nghiêm túc, "Tin anh."
"Được rồi." Bối Ngọc Nhi rốt cuộc cũng thỏa hiệp, "Nhưng anh phải để em ở cạnh để nghe, chuyện giữa anh và cô ta, em không muốn anh giấu em."
"Được, đều nghe em." Đỗ Phong Nam dịu dàng xoa đầu Bối Ngọc Nhi, cưng chiều đáp ứng.
Nói rồi anh đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi, "Triệu Linh, cô gọi đến là có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia, giọng Triệu Linh vô cùng đắc ý, "Tôi nghĩ với sự thông minh của anh, chắc cũng đã đoán được người đứng ra thao túng mọi việc rồi đúng chứ, tôi muốn gặp anh, nếu anh không muốn mất đi tất cả, đêm nay đến khách sạn tìm tôi."
Nghe xong đề nghị kia, Đỗ Phong Nam khẽ nhướng mày, anh không nghĩ Triệu Linh lại có thể đến mức này.
"Khách sạn? Cô ta nói cái gì?" Bối Ngọc Nhi lại như sôi sục, ả Triệu Linh này mặt dày đến cỡ nào kia chứ? Đêm khuya như vậy, còn mời gọi đàn ông đến khách sạn, người khác thì thôi đi, còn dám gạ gẫm người đàn ông của cô?
Đỗ Phong Nam bắt lấy bàn tay của Bối Ngọc Nhi, anh nắm rất chặt, "Không sao, anh không đi một mình, mà mang em đi cùng." Nói rồi anh lạnh nhạt mà nói vào điện thoại, "Được, nếu cô thích, tôi sẽ đưa một người đến gặp cô."
Mọi chuyện có thể kết thúc được rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...