Ngày hôm sau.
Tại phim trường, Đỗ Phong Nam ở cùng Bối Ngọc Nhi xem cô quay phim, tiện thể xem xét cho bộ phim tiếp theo của đạo diễn Vương Tinh giúp Bối Ngọc Nhi.
Sau khi hoàn thành cảnh quay đầu tiên, Đỗ Phong Nam trước hết đến chỗ Bối Ngọc Nhi hỏi thăm.
Đạo diễn
Vương Tinh và trợ lý của Bối Ngọc Nhi đang đứng cạnh nhau, còn có cả mấy nhân viên trong trường quay.
Mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau.
Đạo diễn Vương Tinh nói với trợ lý của Bối Ngọc Nhi, "Này, mọi người có cảm thấy bầu không khí gần đây không..." Ông dừng một chút gãi gãi cằm tò mò, "Rất khiến người khác cảm thấy không thích ứng kịp không?"
Cô gái trợ lý của Bối Ngọc Nhi nhìn nhìn, sau đó gật đầu thừa nhận, "Đúng rồi, tôi cũng thấy có gì đó khác khác..."
Trong khi đó, Đỗ Phong Nam lại chẳng quan tâm đến thái độ của mọi người tại phim trường, anh bây giờ chỉ có mỗi Bối Ngọc Nhi, bởi vì từ giây phút hai bên thừa nhận, cô chính là bảo bối thật sự của anh rồi.
"Vất vả rồi, tiểu Ngọc Nhi của anh." Đỗ Phong Nam véo cái má hồng hồng của Bối Ngọc Nhi nói.
"Biểu hiện vừa nãy của em rất tuyệt, làm ánh mắt anh chỉ có thể nhìn em, không thể rời đi luôn đấy."
Bối Ngọc Nhi ngước nhìn anh, cười tươi pha chút ranh mãnh, "Đương nhiên rồi, ánh mắt anh nhất định chỉ có thể nhìn em thôi."
"Anh biết rồi." Anh nhìn cô rồi vuốt tóc cưng chiều nói.
Đám người mới sáng sớm vào làm việc đã phải nhận cẩu lương của Đỗ tổng miễn phí, nhưng đành chịu.
Nhưng như vậy cũng tốt, tinh thần của mọi người vì vậy cũng phấn chấn lên rất nhiều, hiệu suất quay phim lại càng có hiệu quả.
Đỗ Phong Nam dẫn Bối Ngọc Nhi đến chỗ đạo diễn Vương Tinh.
Anh nói với cô: "Ngọc Nhi, chúng ta nói chuyện với đạo diễn một chút."
Cô gật đầu, "'Ừ" rồi rảo bước theo anh đến chỗ Vương Tinh và trợ lý của cô đang đứng phía cuối Phim trường.
Lúc này Đỗ Phong Nam mới hỏi đạo diễn Vương Tinh:
"Đạo diễn, phim truyền hình và điện ảnh trước đây của Ngọc Nhi đều lên sóng hết rồi.
Chúng tôi cần phải phối hợp với bên đó để tuyên truyền, xin ông cho nghỉ vài ngày để Ngọc Nhi đi tuyên truyền phim."
Vương Tinh cười vui vẻ đồng ý, "Chuyện này tôi biết, trước khi ký hợp đồng, chúng ta đã đặt lịch rồi, có thể nghỉ, có thể nghỉ."
Bối Ngọc Nhi nói: "Cảm ơn đạo diễn thông cảm, ông yên tâm, xin nghỉ cũng nhất định không làm chậm trễ cảnh quay sau này."
Vương Tinh nhìn Bối Ngọc Nhi gật đầu tin tưởng, "Tôi biết cô có trách nhiệm, cũng tin năng lực chuyên nghiệp của cô, chúng tôi đợi cô quay lại."
"Cảm ơn ông." Bối Ngọc Nhi gật đầu cười xinh đẹp.
Đỗ Phong Nam dẫn Bối Ngọc Nhi đi, cũng không quên gật đầu với Vương Tinh, "Vậy đạo diễn Vương, chúng tôi đi trước."
Bối Ngọc Nhi vẫy tay, "Tạm biệt đạo diễn."
Hai người nắm tay nhau đi ra bãi đỗ xe của phim trường, đang đi tới xe thì chuông báo tin nhắn của Đỗ Phong Nam vang lên.
Anh lấy điện thoại ra xem, chợt cau mày nhẹ.
Bối Ngọc Nhi ngồi vào trong xe, thoáng thấy biểu hiện bất thường của anh, liền hỏi: "Anh sao vậy?"
Đỗ Phong Nam vội lắc đầu, "Không có gì, là một khách hàng gửi nhầm tin nhắn cho anh thôi."
Thật ra thì người gửi tin nhắn đến cho Đỗ Phong Nam là Triệu Linh, cô ta nhắn với anh rằng:
(Phong Nam, hợp tác đều ổn thỏa rồi, khi nào anh có thời gian, chúng ta cùng đi lựa chọn căn cứ điện ảnh và truyền hình đi?)
Đỗ Phong Nam nhắn lại rất nhanh, anh cũng thẳng thắn cự tuyệt, một chút không muốn dây dưa với Triệu Linh,
"Triệu tổng, gần đây tôi rất bận, tôi phải cùng Ngọc Nhi nhà tôi đi tuyên truyền phim của cô ấy.
Chuyện chọn địa chỉ, tôi giao cho Lâm phó tổng đi cùng."
Bên kia Triệu Linh thấy Đỗ Phong Nam từ chối thẳng thắn như vậy, không khỏi tức giận, cô ta nhắn lại: (Đỗ Phong Nam!! Anh thật sự không muốn gặp tôi đến như vậy sao???)
Và kết quả là, Đỗ Phong Nam nửa chữ cũng không nhắn lại cho Triệu Linh.
Anh chán ghét mà nghĩ, "Không gặp thì sao, không muốn thì thế nào, cô chả là cái gì để tôi quan tâm hết."
Nghĩ rồi, cất điện thoại vào túi, anh nhanh chóng bước vào xe ngay sau đó.
Bối Ngọc Nhi thấy anh vào, mới sáp lại gần hỏi: "Phong Nam, thật sự chỉ là khách hàng nhầm số thôi sao? Sao em cảm thấy trạng thái của anh không bình thường chút nào?"
Đỗ Phong Nam cười, bất giác kéo cô vào ngực, vuốt tóc rồi hôn nhẹ lên chóp mũi cô, cưng chiều nói: "Có thể có gì không bình thường." Anh ôm chặt cô vào ngực, lại nói tiếp: "Thật sự không bình thường thì cũng là vì...tâm tư của anh đều đặt trên người em hết rồi, đối đãi với người khác chỉ có thể qua loa mà thôi."
Bối Ngọc Nhi lườm anh, dẩu môi nói: "Hứ, anh chỉ biết dẻo miệng."
Anh cười hì hì, hai người lái xe nhanh chóng đến địa điểm tuyên truyền phim của Bối Ngọc Nhi.
Tại hiện trường công bố phim của Bối Ngọc Nhi.
Khán giả và fan của cô đã bu chật cứng, tất cả đều hào hứng gọi tên cô.
"Bối Ngọc Nhi! Bối Ngọc Nhi! Bối Ngọc Nhi!"
"Aaaaa..."Tiểu Ngọc Nhi!! Tiểu Ngọc Nhi của em...!"'
Bối Ngọc Nhi được vệ sĩ hộ tống lên sân khấu, dưới tiếng hò hét của khán giả đông đúc, không khí ồn ào sôi nổi đến không tưởng, chỉ cần như vậy cũng đủ biết danh tiếng hiện tại của cô nổi hơn thế nào trong giới giải trí gần đây.
Trợ lý của cô đứng gần Đỗ Phong Nam cười đến híp hai mắt, Đỗ Phong Nam nói: "Độ hot của Ngọc Nhi đã tăng lên rất nhiều so với trước đây."
Trợ lý cười, "Đúng vậy." Cô nói với Đỗ Phong Nam.
"Đỗ tổng, anh còn nhớ chương trình trước đây anh và Ngọc Nhi tham gia không? Chương trình đó đem đến không ít người hâm mộ, bản thân Ngọc Nhi lại có tác phẩm truyền hình không tồi, tỉ suất fan ở lại ủng hộ cô ấy cũng rất cao."
Trợ lý thao thao bất tuyệt mà nói, đây hứng khởi: "Người nối tiếng ấy à, nhiều thị phi, Antifan cũng lòi ra không ít, đặc biệt là bộ phim gần đây của Ngọc Nhi, có chút tiếc một chút, nhưng Ngọc Nhi đã làm rất tốt."
Đỗ Phong Nam vui vẻ, phá lệ vỗ vai trợ lý, "Đừng để ý, chúng ta phải tin vào thực lực của Ngọc Nhi, cô ấy nhất định sẽ khiến đám người kia phải rửa mặt mà nhìn."
Hai người đang nói chuyện thì lúc này trên sân khấu, vang lên một thanh âm ấm áp ngọt ngào.
"Chào mọi người, tôi là Bối Ngọc Nhi."'
Đỗ Phong Nam ngẩn người, anh ngẩng mặt lên sân khấu nhìn đến đăm chiêu, cô gái của anh đang ở trên sân khấu, nơi cô đứng ánh đèn chiếu lấp lánh nhìn cô như một thiên sứ, sạch sẽ thánh thiện.
Cô đứng trên đó, nhìn xuống mọi người bên dưới, thanh thoát từng chữ bắt đầu nói: "Xin chào mọi người, tâm ý của các bạn, tôi đã nhận được rồi."
Đỗ Phong Nam ngồi ở hàng ghế khách mời nhìn cô gái nhỏ của mình tỏa sáng, khi nghe cô nói, từng lời nói của cô làm tiếng trống nhịp tim anh cũng thình thịch đập theo, có lẽ vì anh thật sự đã nhận ra anh yêu cô rồi, nên khi bất cứ ở đâu cạnh cô, anh đều như vậy.
Khán giả reo không ngừng, từng tấm bảng mang tên Bối Ngọc Nhi sáng lên trong hội trường.
Đỗ Phong Nam nhìn đăm đăm về phía Ngọc Nhi của anh, bất tri bất giác từ lúc nào đó, cô đã xuất hiện trong phong thái của một minh tinh, một ngôi sao lớn rồi.
Ngọc Nhi của anh bây giờ có thể đứng trên sân khấu nói cười cùng MC, còn có thể làm cho bất kể đối phương là nam hay nữ đều phải yêu thích cô.
MC bên cạnh Bối Ngọc Nhi là một anh chàng nho nhã, anh cầm mic tự nhiên hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, rất nhiều fan theo dõi cô cho răng mấy tháng gần đây cô thay đối rất lớn, trở nên càng vui vẻ, đặc biệt còn xinh đẹp hơn trước, đây là vì nguyên nhân gì? Cô có thể chia sẻ cho mọi người biết không?"
Bối Ngọc Nhi nghe xong câu hỏi, ánh mắt lập tức chuyển xuống sân khấu, cô nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trong tim cô, là Đỗ Phong Nam.
Liền nói: "Bởi vì...tôi gặp được một người rất bao dung, anh ấy rất tốt, rất hiểu những chuyện mà tôi cần.
Cho nên mọi chuyện đều là công lao của anh ấy."
Đỗ Phong Nam đang ngước nhìn Bối Ngọc Nhi từ xa, bất giác thấy cô nhìn anh, rồi nghe được cả câu trả lời kia của cô với MC, tự nhiên trong tim anh ấm áp lạ thường, em ấy đang nói mình sao?
Anh nghĩ vậy rồi bất giác mấp máy mà gọi tên cô, Ngọc Nhi, Ngọc Nhi của anh, thật tốt khi anh được làm chỗ dựa của em...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...