Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng FULL


Một ngày trôi qua, Đỗ Phong Nam đi lấy xe.

"Em đợi tôi ở đây, tôi lái xe qua đây."
Bối Ngọc Nhi gật đầu, "Ừm, anh nhanh chút."
Bối Ngọc Nhi nhìn theo bóng lưng rời đi của Đỗ Phong Nam, trong đầu chợt nhớ đến lúc nãy tại rạp chiếu phim, anh chiếm tiện nghi của cô.

Đã vậy còn nói, "Tôi chiếm của em rồi, có bản lĩnh thì chiếm lại."
Càng nghĩ lại càng không phục, hừ nhẹ một tiếng, Bối Ngọc Nhi rảo bước đi theo ngày sau đó.

Miệng lầm bầm,
"Đỗ Phong Nam, anh ta gần đây ngày càng khoa trương rồi, không sai, mình phải cho anh ta biết tay mới được, xem ai mới là chủ chốt trong trò chơi này..."
Đỗ Phong Nam vừa tới xe, cánh tay vừa mở cửa liền giật mình vì cảm nhận được có người từ phía sau tiếp cận anh.
"Ai??"

Đỗ Phong Nam lạnh giọng quát, vừa quát vừa quay đầu, nhưng phút chốc liền im bặt, có chút ngẩn ngơ, vì hai cánh tay ôm anh từ phía sau chính là Bối Ngọc Nhi nhà anh.
Cô hai mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, "Đỗ Phong Nam, cảm ơn anh vì một ngày tốt đẹp." Bối Ngọc Nhi dùng ánh mắt và lời nói ôn nhu nhất để bày tỏ thái độ của cô.
Đỗ Phong Nam có chút sững sờ, này có phải xem là cô đang câu dẫn anh không nhỉ? Nhưng mà anh hình như cũng không ghét, ngược lại là rất thích.
Đảo khách thành chủ.

Đỗ Phong Nam thoắt cái mở cửa xe sau, đẩy nhẹ Đỗ Ngọc Nhi vào ghế xe.

Hành động này của anh trực tiếp làm Đỗ Ngọc Nhi hoảng sợ, "Đỗ Phong Nam anh muốn làm gì?"
Làm gì hả?" Đỗ Phong Nam cười nguy hiểm, nhưng nụ cười đặc biệt thu hút, "Cho em xem bản lĩnh của tôi, còn nữa cho em xem toàn bộ mị lực của tôi ở cự ly gần."
Bối Ngọc Nhi lần này thật sự hoảng, phải nói là dù cô và Đỗ Phong Nam từng ngủ với nhau, nhưng tự nguyện thì lại có mấy lần, chẳng lẽ....
"Anh ta không phải muốn trên xe chứ, lỡ như bị chụp được thì làm thế nào đây?" Bối Ngọc Nhi thì thào thấp thẩm lo âu.
Đỗ Phong Nam cũng chẳng quan tâm đến nỗi sợ của Bối Ngọc Nhi, anh lấn tới, "Bối Ngọc Nhi, em dám tự mình đốt lửa, hiện tại tự em chữa cháy, ngoan ngoãn cho tôi."
Dứt lời một nụ hôn đánh xuống đồi môi anh đào của Bối Ngọc Nhi, làn môi lành lạnh khiến cả người Bối Ngọc Nhi tê dại, rõ ràng cô là người chủ động trêu anh, tại sao cuối cùng cô lại là người bị anh trêu chọc thê thảm đây.
Đây là lý gì chứ?
Lần nào cũng là cô bại trước anh, lẽ nào cô thật sự thua trong trò chơi này, những suy nghĩ trong đầu cứ theo đề mê do Đỗ Phong Nam dẫn dắt mà dần phai đi, cho đến khi không nhận thức được nữa, Bối Ngọc Nhi tỉnh lại đã là
trưa hôm sau.
Trên giường, cô ê ẩm cả người, trong lòng thầm mắng, Đỗ Phong Nam, tên kia chơi quá điên rồi, vậy mà khiến cô không xuống nổi giường nữa, đúng là rất có lực.

Cô thậm chí còn không biết hôm qua bản thân bị đưa về nhà như thế nào.
Điện thoại bên cạnh của Đỗ Phong Nam báo tin nhắn tới, anh lúc này vừa từ phòng tắm đi vào, tiện tay lấy điện thoại lên xem, thấy Bối Ngọc Nhi anh liền mỉm cười, dường như tối qua là chuyện bình thường của chồng vợ, anh yêu thương cô.

Chỉ vậy thôi.
Tin nhắn từ trợ lý của anh.


"Đỗ tổng, đạo diễn Vương Tinh về nước trước thời hạn.

Ông ấy muốn sớm gặp mặt anh, ngoài ra, Trịnh Tâm gia phái người đưa đến một tấm thiếp mời tiệc rượu, ông ta nói là chuyện đất xây dựng chỉ muốn gặp mặt nói chuyện với anh."
Đỗ Phong Nam thoải mái vặn vặn người xoay hai cái, "Đến lúc vào công việc tiếp rồi." Rất nhan áo quần đã chỉn chu sau mười phút, mà Bối Ngọc Nhi từ đầu đến cuối vẫn nằm bẹp dí trên giường, lười nói chuyện.
Lúc thấy Đỗ Phong Nam chuẩn bị đi, cô mới nhỏ giọng lên tiếng, "Đỗ Phong Nam, anh đi ra ngoài sao?"
Đỗ Phong Nam chỉnh cà vạt trước gương, "Ừm, tôi đi gặp mặt một người."
"Là ai?" Bối Ngọc Nhi lúc này mới gượng ngồi thẳng dậy, thật là hết nói, eo nhỏ của cô thật sự muốn gãy rồi.
"Là đạo diễn Vương Tinh." Đỗ Phong Nam nhẹ nhàng đáp.
Vương Tinh??
Bối Ngọc Nhi kinh ngạc, "Ý anh là anh muốn tôi làm nữ chính cho đạo diễn Vương Tinh?"
Đỗ Phong Nam chỉnh xong cà vạt, lại xem lại một lượt mới nói: "Đúng vậy, tôi đang nói chuyện hợp tác với ông ta, đợi làm xong hợp đồng, em liền vào đoàn làm phim làm nữ chính cho ông ta."
Bối Ngọc Nhi ngẩn ra, cô nhớ lại, "Đúng là có chuyện này, anh ta không nhắc, mình cũng quên mất chuyện đó."
Cô nhớ lại khi đó đã hỏi Đỗ Phong Nam là tại sao lại làm vậy, anh đã trả lời, "Bởi vì em xứng đáng."
Bây giờ ngẫm lại, cảm giác của Đỗ Phong Nam rất đúng, anh ta chịu tranh vai diễn trong phim cho mình, đối với mình mà nói, quả nhiên là một bước lên mây, ngựa gặp bá Lạc.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cách làm này của Đỗ Phong Nam thật không hoàn toàn đúng, bản thân biểu diễn vốn là một chuyện thuần túy, sao có thể gộp chung với lợi ích được chứ.
Bối Ngọc Nhi ngẩn ra suy nghĩ một mình, khiến Đỗ Phong Nam cũng lo lắng khi thấy cô thất thần, anh hỏi: "Ngọc Nhi, em sao thế?"
Bối Ngọc Nhi giật mình, cô lúc này bất giác ngước đôi mắt phát sáng lấp lánh nhìn Đỗ Phong Nam hào hùng nói:

"Tôi hối hận rồi, tôi thật không muốn dựa vào vốn đầu tư để vào đoàn làm phim đâu, tôi chỉ muốn dựa vào thực lực để chinh phục đạo diễn thôi." Cô vừa ôm cái gối mềm vừa nói, thái độ rất nghiêm túc.
Sau khi nói xong, Bối Ngọc Nhi chợt cảm thấy mình rất ngốc, hai gò má có chút ửng đỏ.

Cô vội nói tiếp, "Thật ra, tôi cũng biết lời này thật có chút ngốc, nhưng mà tôi thật sự nghiêm túc nghĩ như vậy, Đỗ Phong Nam anh có hiểu cảm giác của tôi không?"
Cô lại ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Đỗ Phong Nam nói: "Đỗ Phong Nam à, anh giúp tôi tranh thủ một cơ hội thử vai thôi là đủ rồi, có được không?"
Đỗ Phong Nam thật sự cảm thấy bất ngờ, anh không nghĩ Bối Ngọc Nhi lại nói vậy, thật sự thì ngoài kia có biết bao diễn viên cần tiền đầu tư để nâng đỡ cho bản thân mình, vậy mà Bối Ngọc Nhi lại lựa chọn đi lên bằng thực lực của cô ấy, tinh thần này thật sự làm anh cảm động quá rồi.
Anh đi tới bên giường, khuôn mặt ghé sát vào gương mặt mộc của Bối Ngọc Nhi, "Tiểu Ngọc Nhi, vừa nãy em nói hay thật đấy, làm tôi cảm động luôn rồi." Anh đưa bàn tay thon dài mơn trớn gò má hồng non mềm của Bối Ngọc Nhi lại nói: "Chuyện này là tôi không suy xét đến cảm nhận của em, tôi xin lỗi em."
Bối Ngọc Nhi bất ngờ bị anh mơn trớn mặt, khuôn mặt mộc vì vậy liền đỏ bừng, "Anh...anh ...cũng romance lắm rồi đó." Vừa ấp úng, cô vừa nhẹ nhàng tránh khỏi anh, mẹ ơi thật xấu hổ chết đi được.
Đỗ Phong Nam cười nhẹ nhàng, thanh âm ôn nhu, "Ngọc Nhi, em biết không thật ra, tôi suy nghĩ rất nhiều, những lời tôi nói với em đều là lời trong lòng tôi đó, em muốn dựa vào bản thân để thắng, điều đó làm tôi vô cùng thu hút.

Em là tài sản quý giá của tôi, đương nhiên tôi phải giành mọi thứ tốt đẹp cho em rồi..."
Dứt lời, Đỗ Phong Nam rời đi...bóng dáng thanh thoát nhanh chóng biến mất sau cửa phòng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui