Không khí trong phòng thật sự ái muội, khoảng cách hai người gần nhau khiến Bối Ngọc Nhi mặt ngày càng đỏ.
Đỗ Phong Nam dần đứng lên, rồi lại nói: "Sao thế, tiểu Ngọc Nhi, em không dám chơi cùng tôi?"
"Hửm?" Đôi mắt thâm sâu của Đỗ Phong Nam vừa như mời gọi, vừa như thách thức.
Bối Ngọc Nhi nhân lúc anh tránh ra xa, lấy lại bình tĩnh ban đầu, cô nhìn anh, một dạng vịt chết còn mạnh miệng,
"Chơi! Sao lại không chơi! Sức quyến rũ của tôi lớn vậy, anh thua chắc rồi!"
Đỗ Phong Nam cười đắc ý, "Ô, tự tin như vậy?" Anh nhìn chằm chằm vào Bối Ngọc Nhi, lại hỏi: "Vậy, em đã từng yêu ai chưa?"
Bối Nhọc Nhi "..."
Lại trầm mặc, cái này, sao tự nhiên Đỗ Phong Nam lại hỏi câu này chứ, đúng là Bối Ngọc Nhi cô thật sự chưa từng có yêu ai cả, bị anh hỏi vậy, mặt lại thoáng đỏ bừng, quay mặt sang hướng khác.
Đỗ Phong Nam nhìn phản ứng của Bối Ngọc Nhi, anh buồn cười trong lòng, quả là thỏ con đáng yêu.
Trong đầu anh lại hiện lên vô số lần ở cùng với cô trong mỗi cô đi diễn.
"Mình là người duy nhất từng có quan hệ sâu sắc nhất với cô ấy, cho nên trong lúc bất tri bất giác, sản sinh ra cảm giác ỷ lại với mình...."
Nhưng sau này thì sao?
Một ý nghĩ lại hiện lên trong đầu Đỗ Phong Nam, "Nếu như sau này cô ấy nhận thức được thế giới phồn hoa, có lẽ sẽ không còn chuyện gì của mình nữa.
Vậy thì nhân cơ hội này giữ cô ấy thêm một khoảng thời gian bên mình nữa cũng không tổi."
Nghĩ vậy, anh liền mở lời: "Bối Ngọc Nhi, nếu em không có kinh nghiệm yêu đương cũng không sao, em lấy tôi luyện tập đi, chuyện em muốn làm, đều có thể thực hiện với bản thân tôi một lượt."
Bối Ngọc Nhi khuôn mặt đăm chiêu nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của Đỗ Phong Nam, nhỏ giọng: "Chuyện mà tôi muốn làm sao..."
Một thoáng hình ảnh của các cặp đôi hẹn hò nhau bon chen chèn ép vào bộ não nhỏ của Bối Ngọc Nhi, tỷ như cô cùng Đỗ Phong Nam đi ngắm pháo hoa, cùng đi ăn, cùng xem phim...
Tự nhiên da gà cô nổi hết lên, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, "vừa rồi là cái gì chứ, tự nhiên sao lại nghĩ đến mình cùng với anh ta...tại sao mình lại nghĩ đến anh ta, không phải mình rất ghét anh ta sao?"
Nhưng suy đi tính lại, Bối Ngọc Nhi chỉ có thể chấp nhận, cô lẩm bẩm một mình, "Đúng vậy, không sai, mình thật sự ghét bộ dạng dương dương đắc ý của anh ta, cho nên mố đồng ý tham gia cái trò chơi rung động tình yêu này, vậy nên mình phải thi với anh ta, không thể thua được."
Đỗ Phong Nam đứng ở bàn làm việc xoay lưng về phía Bối Ngọc Nhi, anh đang xem qua mấy tập kịch bản, mà cô lúc này đã lấy hết can đảm tiến đến chỗ anh, trong đầu lầm bầm, "Đỗ Phong Nam, trò chơi rung động của chúng ta chính thức bắt đầu."
Lời nói vừa dứt, Đỗ Phong Nam nào biết cô đang nhẹ nhàng tiến đến sau lưng anh, còn chưa kịp quay lại, đã thấy hai cánh tay trắng nõn vòng qua eo anh, ôm chặt.
"Em..."
Cả người Đỗ Phong Nam bỗng cứng đờ.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh xoay người lại, mặc để cô tự tung tự tác chiếm tiện nghi, tiện tay đưa cho cô một bộ kịch bản.
"Đây là gì?" Bối Ngọc Nhi thắc mắc nhìn.
"Là kịch bản của một bộ phim cổ trang lịch sử, em trước tiên diễn vai nữ thứ, trước là tiểu thư nhà quận vương, sau là một nữ tướng quân của vương gia."
Bối Ngọc Nhi nhìn chăm chú kịch bản, đây cũng là thể loại cổ trang đầu tiên của cô.
Đỗ Phong Nam mỉm cười, sở dĩ anh đưa cho cô xem kịch bản này, nếu cô đóng phim cổ trang, anh sẽ nhìn thấy bộ dạng mặc trang phục cổ trang của cô, hẳn là rất xinh đẹp đi.
Một lát, Bối Ngọc Nhi lên tiếng, "Phù...được rồi, chỉ cần không diễn Mari sue là được."
Đỗ Phong Nam tỉ mỉ nói: "Bộ phim này chủ yếu dùng cho em, giúp em vượt qua giới hạn thôi, đợi em quay xong bộ này, tôi và đạo diễn Vương Tinh cũng đã đàm phán xong rồi."
Bối Ngọc Nhi kinh hỷ.
Vương Tinh?
"Không phải là ...Đạo diễn thương nghiệp Vương Tinh đó chứ, người vừa giành giải đạo diễn xuất sắc nhất?"
Đỗ Phong Nam gật đầu, "Đúng vậy, tôi đang hợp tác với anh ta, nếu em vào đoàn làm phim của anh ta, sẽ đảm nhận vai nữ chính."
Bối Ngọc Nhi bối rối, khó hiểu, "Nữ chính, tại sao?"
"Bởi vì em đáng được như vậy.
Diễn viên tiềm lực giống em, nên xuất hiện trên màn hình lớn."
Bối Ngọc Nhi cúi đầu trầm mặc, khiến Đỗ Phong Nam không nhìn ra tâm tình của cô, "Em sao vậy?"
Hồi lâu cô không có nhìn anh, chỉ chậm rãi hỏi: "Mấy bộ tác phẩm trước tôi tham gia, đều là phim thần tượng không cần kỹ năng diễn xuất.
Hiện tại anh đột nhiên cho tôi cơ hội thế này...anh thật sự cảm thấy tôi làm được sao?"
Đỗ Phong Nam nhìn cô, ôn tồn nói: "Ngọc Nhi, em sao thế, đây không giống lời nói ra từ miệng em."
"Tôi..." Bối Ngọc Nhi ấp úng, lại ngước mắt nhìn Đỗ Phong Nam, nhưng là Đỗ Phong Nam lại tiếp lời: "Tôi biết, em vì quá để ý chuyện đóng phim, cho nên em mất đi khả năng phán đoán năng lực của bản thân.
Em đừng gấp, cứ thư thả chút."
Bối Ngọc Nhi cúi đầu, hai mắt nóng lên, bất giác nói, thanh âm có chút run rẩy khó nhận ra, "Đỗ Phong Nam, anh lại biết cái gì rồi, anh cho rằng anh là ai, sao anh có thể hiểu tôi?"
Cô nói mà trong đầu lại nghĩ, "Ngay cả ba mẹ mình còn không hiểu mình, vậy thì ai có thể hiểu mình chứ?"
Luôn là như vậy, từ khi Bối Ngọc Nhi gia nhập làng giải trí, trên sân khấu, cô được mọi người hoan nghênh, cổ vũ, nhưng thứ cô mong duy nhất từ cha mẹ thì lại không có, họ chưa bao giờ tham gia một buổi diễn nào của cô, bởi vì công việc họ vô cùng bận rộn.
Cô là thiên kim Bối thị, ít ai biết đến mặt cô qua mặt chính trị, chỉ biết cô qua làng giải trí với tư cách là diễn viên.
Dù sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng cô tuyệt đối thiếu thốn tình cảm.
Trong đầu Bối Ngọc Nhi lúc này chợt hiện lên hình ảnh Đỗ Phong Nam ngồi trên khán đài cổ vũ cho cô.
Đỗ Phong Nam kia thật sự hiểu cô hay sao? Anh hiểu cô, thì lại hiểu bao nhiêu chứ?
Bỗng nhiên một bàn tay của Đỗ Phong Nam kéo cô vào lòng anh, "Đồ ngốc, lại suy nghĩ cái gì đấy?"
Bối Ngọc Nhi hoảng hồn, "Này, buông tôi ra, anh đừng có mà chiếm tiện nghi."
"Chiếm gì chứ." Đỗ Phong Nam ôm càng chặt, "Chẳng phải lúc nãy em cũng chiếm tiện nghi của tôi còn gì, tôi bây giờ liền đòi lại vốn, có qua có lại mà thôi."
"Anh...anh.." Bối Ngọc Nhi mặt bị ép sát vào ngực Đỗ Phong Nam, đỏ như tôm luộc đến nơi, lại nghe anh nói:
"Ngọc Nhi, em đừng quên, quan hệ của chúng ta trong trò chơi rung động này đã tăng cấp rồi, cho nên loại chuyện tiếp xúc thân thể này, sẽ trở thành chuyện thường ngày của hai chúng ta.
Em phải làm quen dần."
Bối Ngọc Nhi đứng ngây ra, mặc cho anh ôm, miệng lầm bầm không phục, "Tôi thấy anh nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi của tôi thì có, anh đúng là gian manh, gian xảo, gian thương?"
Đỗ Phong Nam cười hì hì, "Ố, vậy sao, Tiểu Ngọc Nhi giận rồi, vậy thì em có muốn tôi đền cho em không?"
"Đền sao?" Bối Ngọc Nhi như nghĩ nghĩ, hồi lâu cô nói: "Được, vậy phạt Đỗ tổng, ba ngày sau, cùng đi hẹn hò với tôi."
Đỗ Phong Nam hảo gật đầu, "Được, một lời đã hứa." Anh nói rồi cười mà nghĩ, "Bối Ngọc Nhi, tốt nhất là trong cái trò chơi rung động này, cả hai chúng ta đều rung động trước đối phương, như vậy mới công bằng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...