Buổi tối dần bao phủ trên đảo.
Khắp nơi anh đèn chiếu sáng rực rỡ trong đêm tối.
Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi mất cả tiếng dựng xong lều trại.
Bối ngọc Nhi nhìn cái lều dựng giữa biển, bất mãn nói: "Đỗ Phong Nam à, bình thường tôi sống sung sướng quen rồi, bây giờ bảo tôi ngủ trong cái lều thế này, tôi thật sự khó mà chịu được."
Đỗ Phong Nam ngồi một bên lại đang suy tư một vấn đề khác, anh không biết có nên đổi phòng hay không, nhưng nghĩ đến trước khi quay, anh đã đồng ý với Đạo diễn, tuyệt đối sẽ phối hợp, bây giờ mà trở mặt thì....
Aizz...đúng là mệnh khổ.
Hai bàn chân của anh vẫn còn chưa được xử lý đâu.
Bối Ngọc Nhi không thấy Đỗ Phong Nam nói gì, lúc này mới nhìn anh, cảm thấy anh có gì đó không đúng, liền đi tới ngồi xuống cạnh anh, hai ngườ cùng hướng mặt ra biển.
Gió trên biển vẫn không ngừng thổi vào từng đợt.
Thấy Đỗ Phong Nam cởi dép khỏi chân, nhìn vào lòng bàn chân chính mình như đang kiểm tra cái gì đó, Bối Ngọc Nhi hỏi, "Chân anh bị sao thế, có phải bị thương rồi không?"
Đỗ Phong Nam quay mặt nhìn cô, thấy đôi mắt đen có chút mê mang của cô anh nói: "Cũng không đáng ngại, chỉ bị tróc da chút thôi, trở về sẽ bôi thuốc."
Anh nhìn ra biển, đột nhiên hỏi cô, "Em...có phải rất không thích tôi, chúng ta miễn cưỡng ở cùng như vậy, có tốt không?"
Bối Ngọc Nhi khó hiểu nhìn Đỗ Phong Nam, đây là lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc nói chuyện với cô, trước kia nói chuyện, anh một câu cợt nhã, hai câu đùa giỡn, rất không đứng đắn, hôm nay tâm trạng anh ta b8j sao vậy, không phải muốn cô dỗ dành đó chứ.
Bối Ngọc Nhi chợt nhớ tới lời của chị Trần, "Chương trình này lượt xem đứng top 3 trên mạng xã hội, em nhất định phải nắm lấy cơ hội đứng vững và thiết lập hình tượng, nữ minh tinh ngọt ngào."
Chậc...!
Bối Ngọc Nhi hạ quyết định, vì sự nghiệp, dỗ dành anh ta một chút vậy.
Cô nhích lại gần anh, nói: "Trong túi cá nhân của tôi có thuốc mỡ, tôi xức cho anh, loại vết thương này để lâu, không tốt."
Đỗ Phong Nam bất giác quay mặt sang, ánh mắt đập vào khuôn mặt nhẵn mịn trắng như tơ của Bối Ngọc Nhi, cô một bộ dạng mong chờ nhìn anh.
"Em..."
Bối Ngọc Nhi không đợi anh đồng ý, cô kéo anh vào trong lều, bên trong chỉ có hai chiếc đèn tự sạc chiếu sáng, cô lấy thuốc trong túi ra, cần thận bôi cho anh, từng chút, nhìn lòng bàn chân của Đỗ Phong Nam đỏ hồng bị xây xát, cô liền trêu anh, "Này chẳng biết anh có phải đàn ông không thế, da tay da chân lại non đến vậy."
"Đỗ Phong Nam tôi có phải đàn ông không, em không phải đã biết rồi sao, thế nào em muốn thử nữa?" Đỗ Phong Nam cười gian tà nói.
Bối Ngọc Nhi sợ hết hồn, chuyên tâm xức thuốc cho anh, bôi thuốc xong, cô lại ngẩn ra, đúng là rất chán, chỉ có hai người ở trên cái bãi biển rộng thế này, cô tự nhiên nghĩ, có khi ban đêm đang ngủ, liền bị biển quấn đi không?
Đỗ Phong Nam nhìn bộ dạng ngây ngốc của Bối Ngọc Nhi, bật cười, anh nói: "Bối Ngọc Nhi, thật ra như thế này cũng rất tốt, ở đây có sao trời, có biển lớn, ban đêm thế này, chúng ta cùng ngắm sao không phải tốt nhất sao?"
Bối Ngọc Nhi nghe xong lời kia, hơi xấu hổ cúi đầu, đưa tay vỗ vỗ nhẹ hai cái má đang nóng bừng, tên tổng tài này vậy mà cũng có lời nói lãng mạn như vậy, anh ta cũng dễ thương đó chứ, không như cô tưởng tượng.
Đúng lúc này, bên ngoài lều thanh âm của vị Mc vang lên, "Ây da, vất vả cho hai vị rồi, thật ngại quá, bữa tối đến rồi đây.
Rất thịnh soạn đó nha."
Nói rồi, cô nàng Mc kia đặt vào tay Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam hai phần cơm hộp.
Cả Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc nhi trợn mắt nhìn nhau, có chung một ý nghĩ, đúng là rất thịnh soạn, thịnh soạn chưa từng thấy bao giờ.
Cô Mc này cũng quá lố rồi!
Sau khi Mc kia đi, Cả hai người mắt nhìn nhau, lại nhìn cơm hộp, rốt cuộc thê lương ngồi xuống ăn, có còn hơn không.
Bối Ngọc Nhi chán nản, đúng là cực chẳng đã mà, cô nào giờ phải chịu loại khổ cực như vậy chứ? Cô đang nghĩ có nên rút khỏi chương trình hay không?
Nhìn cái bộ dáng miễn cưỡng của cô, Đỗ Phong Nam ôn tồn nói: " Sao thế, em không vui hả?"
"Hửm?" Bối Ngọc Nhi nhăn mày quay lại nhìn anh thừa nhận, "Ừ, chẳng vui tí nào."
Đỗ Phong Nam lắc đầu, anh chui vào bên trong lều một lần nữa, quay trở ra trong tay đã cầm theo một cây đàn guitar.
Miệng hỏi cô, "Ngọc Nhi, xem cái này là gì?"
Bối Ngọc Nhi ngạc nhiên, cô dĩ nhiên biết đây là đàn guitar, nhưng cái cô muốn hỏi chính là anh đã mang theo câu guitar này như thế nào.
Hơn nữa cô không ngờ Đỗ Phong Nam còn biết chơi guitar.
"Phong Nam, anh mang đàn theo lúc nào, anh..."
Đỗ Phong Nam đặt ngón tay trỏ lên miệng cô, "Suỵt, em đừng lên tiếng..."
Sau đó hai tay ôm đàn guitar, một tay gảy đàn một tay đề gam đàn bắt đầu dạo lên từng tiết tấu hòa nhã, du dương rất hay.
Bối Ngọc Nhi ngây ngẩn nhìn anh, hai tai chuyên chú lắng nghe giai điệu anh đang đánh.
Lúc này Đỗ Phong Nam vậy mà còn cao giọng hát...!thanh âm của anh thật sự rất hay, rất ngọt.
"Để anh trở thành anh hùng của em.."
"Nếu anh mời em nhảy, em có đồng ý không, anh tình nguyện vì em mà hát, vì em mà đàn, tất cả chỉ để em vui..."
Bối Ngọc Nhi nghe đến nhập tâm, thật không ngờ Đỗ Phong Nam lại hát hay đến vậy, còn chơi đàn giỏi, cô cũng không nghĩ cô là người đầu tiên được anh đàn cho nghe, tất cả chỉ để cô vui."
Lời bài hát vẫn nối tiếp
"Đêm nay, em có thể đến sưởi ấm tâm hồn anh không?"
Vừa hát, Đỗ Phong Nam cười đến hai mắt cong lại, thần thái đẹp như mơ.
Bối Ngọc Nhi ngây ngốc mà nhìn anh, đến khi bài hát kết thúc rồi, cô vẫn chưa hồi hồn.
"Thế nào, giờ em hết buồn chưa?" Đỗ Phong Nam hỏi.
Bối Ngọc Nhi khẽ gật đầu, không đáp, hành động của cô rõ ràng là thỏa mãn.
Hai người cùng cười.
Bỗng nhiên cô dựa sát, hai tay luồn vào ôm sau lưng anh, "Cảm ơn anh."
Đỗ Phong Nam bị biểu hiện này của Bối Ngọc Nhi làm cho cứng người, hồi lâu anh mới xoa đầu cô, nói: "Đồ ngốc, vì em nên tôi làm vậy thôi."
Trong lòng lại âm thầm đắc ý, Bối Ngọc Nhi, em may mắn lắm mới là người đầu tiên cũng là người cuối cùng khiến tôi cùng lúc chơi đàn và hát cho em thưởng thức đấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...