Lời của Đỗ Phong Nam vừa dứt, thì mẹ của anh cũng vừa đi ra cửa, vừa thấy Ngọc Nhi, bà cười tươi, niềm nở, " ai ya, Ngọc Nhi, con cuối cùng cũng đến rồi."
Ngọc Nhi nhìn người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại trẻ trung và xinh đẹp trước mắt mình, trong lòng liền thán phục, " mẹ của Phong Nam thật trẻ đẹp quá."
Cô cúi đầu, nở một nụ cười nhẹ, " bác gái." Đoạn cô đưa một chiếc túi tới, " đây là chút quà con chuẩn bị cho bác gái, mong bác đừng chê."
Ài, người tới là được rồi, còn quà cáp làm chi cho mệt, mau vào trong nhà thôi con." Mẹ Đỗ vui vẻ nói rồi dẫn con dâu tương lai vào trước, bỏ mặc thằng con trai ruột đứng ngoài cửa, ngây ra.
Đỗ Phong Nam nhìn theo, cũng chả biết nên nói thế nào, chỉ thầm thở phào một cái.
Bên trong nhà, trên bàn đã bày ra một bàn ăn vô cùng thịnh soạn.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, mẹ Đỗ một bên gắp đồ ăn vào bát của Ngọc Nhi liên tục.
Cái bát của cô thức ăn chất đầy như cái núi nhỏ.
Bà nói, " Ngọc Nhi, con ăn thử món ta nấu xem, có hợp khẩu vị không?"
Ngọc Nhi nhìn cái chén đầy đồ ăn, cười tươi, " cảm ơn bác gái, món ăn bác nấu nhất định sẽ rất ngon."
Một bên Đỗ Phong Nam yên tĩnh ngồi nhìn Ngọc Nhi, anh nhớ đến thái độ ban nãy ngoài cửa của cô đối với anh rồi suy nghĩ, " thật là, ai mà ngờ, cô gái trước mặt mình ngoan ngoãn thế này, thật ra lại có đến hai bộ mặt."
Anh ghé sát vào tai cô, bất giác nói nhỏ, " em, kĩ năng diễn xuất không tồi."
Trong đầu Đỗ Phong Nam lại có thêm ý định, "nếu không cho cô ấy một hạng mục tốt, đúng là không hợp lý rồi ! Kỹ năng diễn xuất này, không tệ chút nào."
Bối Ngọc Nhi tránh xa anh ra, cô một mặt ngaon ngoãn nở nụ cười với anh, " Phong Nam, anh nói gì vậy chứ?"
Đỗ Phong Nam bất giác sững sờ, lại nữa rồi, "đáng yêu??"
Trên đầu anh đầy dấu chấm hỏi.
Cô ấy thật sự là loại kiểu người nào chứ?
Thân hình của Đỗ Phong Nam cũng thoáng cái cứng đờ, vì bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Nhi đang sờ trên đùi anh.
Cô gái này? Đỗ Phong Nam nhíu mày, nói nhỏ, "Bối Ngọc Nhi, đừng có giả ngốc, không được làm loạn, mẹ tôi còn đang ở đây đó."
Cô cười gian nhìn anh, hai mắt to tròn nhìn anh, ý cười càng nồng đậm, "nếu tôi cứ không dừng thì sao?"
Phong Nam đưa tay đỡ trán, thật là....
Cô gái này ở nhà cô ấy thì ngoan ngoãn như thế, vậy mà ở nhà anh, lại làm loạn, bạo như thế.
Ngọc Nhi cười đến cong mắt, sáp người lại nói với Phong Nam, "Đỗ tổng, tôi cảm thấy là, mẹ anh sẽ rất thích xem chúng ta thân mật á."
Quả nhiên.
Lời Ngọc Nhi còn chưa dứt, đã nghe thấy thanh âm máy ảnh của điện thoại vang lên.
Tách, tách, tách !!!
Đỗ Phong Nam bất ngờ, "mẹ, mẹ làm gì vậy..."
Mẹ Đỗ cười, chối, " có làm gì đâu, mẹ chỉ đang nói chuyện với hội chị em trên mạng thôi."
Trong điện thoại, bà nhanh tay đăng ảnh lên group, " các chị em à, cẩu lương đến rồi."
Đỗ Phong Nam thở dài, lắc đầu, "được rồi, tùy mẹ nói, nhưng mẹ đừng gửi hình lung tung là được."
....
Ăn cơm xong, ba người rời đến phòng khách nói chuyện phiếm.
Mẹ Đỗ nhìn Ngọc Nhi, bà càng nhìn lại càng yêu thích cô.
Nắm tay cô, bà nói, " Ngọc Nhi à, nhà chúng ta nhỏ, nhưng ta rất thích con, con ở lại với chúng ta hôm nay nhé.
Ta sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ con xin phép."
" Chuyện này, con...." Ngọc Nhi hơi do dự, nếu ở lại, cô phải ở chung phòng với tên kia.
Mẹ Đỗ cười, " Yên tâm đi, Phong Nam, phòng nó rộng lắm, lại thương con như vậy, sẽ không có vấn đề gì, vậy tối nay, chỉ có thể ủy khuất con ở chunh phòng với Phong Nam nhé."
Ngọc Nhi một bên ngoan ngoãn gật đầu, không thể từ chối.
Miệng nhỏ xinh đẹp cười với bà.
Ngược lại là Phong Nam, anh ôm mặt đen, lắc đầu bó tay.
Trong lòng khổ sở nghĩ, "mẹ nói cái gì vậy chứ, liệu có phải bà là mẹ ruột anh không nữa.
Lại còn xúi bậy con gái nhà người ta vào ở chung phòng vớ con trai mình."
Thật là hết nói được rồi.
Mẹ Đỗ dẫn cười, dặn dò Ngọc Nhi, "Ngọc Nhi à, con về phòng nghỉ ngơi trước, ta nói với Phong Nam vài câu."
"Dạ được ạ." Ngọc Nhi gật gật đầu rời đi.
Chỉ còn lại hai mẹ con, Đỗ Phong Nam mới thở ra một hơi, "mẹ, mẹ muốn nói cái gì? Mau nói đi."
Mẹ Đỗ lúc này sắc mặt trở nên nghiêm túc, bag trầm giọng nhắc nhở con trai mình.
" Đỗ Phong Nam, mẹ cảnh cáo con, Ngọc Nhi con bé là một cô gái tốt, con phải chịu trách nhiệm với người ta có biết không !? Đừng có mà như trước đây.
Con nên nghiêm túc hơn trong chuyện tình cảm đi.
Không được ức hiếp Ngọc Nhi."
Đỗ Phong Nam nội tâm với thái độ bên ngoài hoàn toàn đối trọi với nhau.
Ức hiếp gì chứ? Anh mới là người thiệt thòi được không?
Bối Ngọc Nhi kia, còn hơn bà chằng, anh thì có thể làm gì mà ức hiếp cô được chứ?
Anh gật đầu với mẹ, " được, được, được !! Con sẽ nghe mẹ, nghiêm túc tình cảm với cô ấy, đã được chưa?"
"Vậy thì còn được, con mau vào với con bé đi." Mẹ Đỗ hài lòng dặn dò rồi xoay người rời về phòng bà.
Đỗ Phong Nam trở về phòng, cửa không đóng, Bối Ngọc Nhi đang ở giá sách của anh, tay cô đang tiện lật xem mấy loại sách đào tạo chuyên diễn xuất....
Anh tiến đến từ phía sau lưng cô, không một tiếng động kéo cô vào lòng mình.
Bất chợt bị anh kéo mạnh vào người, Ngọc Nhi giật bắn mà đánh rơi cả quyển sách trong tay.
"A....Đỗ Phong Nam...anh định làm gì?" Ngọc Nhi cả kinh định phản kháng, lại bị anh ép sát vào tường, hơi thở từ anh toát ra đầy nguy hiểm....
" Tôi....tôi..." Ngọc Nhi ấp úng, mặt cũng phiếm hồng...
Phong Nam nhìn khuôn mặt của Ngọc Nhi ở cự ly gần, anh nói, "Bối Ngọc Nhi, em hôm nay, gan lớn lắm, dám lấy mẹ tôi làm chỗ chống lưng cho em, em đoán xem, lúc này tôi định làm gì em hả?"
Ngọc Nhi cúi đầu, không dám trả lời, lại không thể kháng cự...." anh buông tôi ra....có gì từ từ nói."
Phong Nam cười đến cong mắt...
"Sợ rồi, Cô Bối à, nói cho em biết, ban nãy, mẹ tôi nói tôi, chính là phải đối tốt với em, phải nghiêm túc tình cảm với em.
Tôi nghĩ tôi sẽ thử nghiêm túc một lần xem sao."
Nụ cười trên môi Phong Nam càng đậm, anh nói, tiếp, "tối nay, cho em thấy thế nào là nghiêm túc của tôi trong tình cảm."
Dứt lời, anh ôm bỗng cô về giường, và thế là chuyện tiếp theo....
Ngọc Nhi bị anh ôm hôn đến cuồng nhiệt, cả người mềm nhũn, không cách nào phản kháng, nghĩ đến lời anh nói, muốn nghiêm tình cảm túc với cô....
Buổi tối hôm nay, hai người họ đều không vì xuân dược mà chiếm hữu nhau, mà chính là từ trong trái tim đã ít nhiều chấp nhận người trong vòng tay hiện tại là một nửa của mình.
Trong lòng cả hai bỗng không thể phản kháng, cứ thế thuận theo động tác của nhau, nếu có thể có được một tình yêu chân chính từ một duyên phận, vậy thì rất tốt....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...