Tô Hàn nhìn di động ở trên mặt đất, hoài nghi là bản thân mình đang nằm mơ, hiện tại không phải là buổi tối mà là ban ngày, cô không phải ở nhà mà là ở công ty, cô cũng không gọi lại điện thoại cho Hạ Dĩ Đồng.
Cô đi rót cho mình một ly nước, bình tĩnh lại một chút.
Khom lưng nhặt điện thoại ở trên đất, màn hình không có bị bể, chỉ là hơi bị trầy một chút mà thôi, mở to hai mắt ra nhìn kỹ lịch sử gọi điện, gọi cho Hạ Dĩ Đồng.
"Em lặp lại lần nữa."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Em cùng Lục Ẩm Băng đang yêu nhau, là chị ấy chủ động."
Đầu của Tô Hàn vẫn có chút quay cuồng, chờ bình tĩnh lại, đột nhiên lại sinh ra một cảm giác tự hào "không hổ là nghệ sĩ nhà mình": "Được đó nha, có thể bắt được Lục đại ảnh hậu, cho nên em muốn lặng lẽ ôm đùi rồi đi cửa sau?"
Hạ Dĩ Đồng đen mặt: "Chị Tô Hàn, đây là lời mà một người đại diện nói sao? Chị không phải nên khuyên em nên lấy sự nghiệp lên đầu, tốt nhất là không nên yêu đương sao?"
Tô Hàn bình tĩnh hỏi lại: "Chị khuyên em thì sẽ có tác dụng sao? Em như là người điên vậy á."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Không có tác dụng."
Tô Hàn: "Vậy thì khuyên được sao? Chị phí lời làm gì? Nước bọt cũng quý lắm chứ bộ."
Cô ấy "thâm minh đại nghĩa*" như vậy, Hạ Dĩ Đồng bất đắc dĩ nói: "Chị không có ý kiến gì sao?"
*: hiểu rõ đúng sai, biết rõ chuyện như thế nào.
"Những gì chị muốn nói thì em đều biết."
"Hành động thì cẩn thận, đừng để bị chụp được."
"Được rồi." Tô Hàn đem tin tức bạo kích này nuốt xuống, cô nhìn thoáng lịch trên tủ đầu giường, hỏi, "Em hai ngày nay có thời gian rảnh không? 《ELLE》bên họ cần thời gian cụ thể để hẹn trước với nhiếp ảnh gia cùng nhà tạo mẫu."
"Chuyện này...." Hạ Dĩ Đồng khó xử, hai ngày nay vừa lúc cô lại có thời gian rảnh, nhưng một mặt cô thật mong đến thời gian này để gặp mặt Lục Ẩm Băng, còn mặt khác thì thời gian của tạp chí không có chờ ai cả, cô cũng không muốn làm mất ấn tượng với họ, cũng không muốn nói dối Tô Hàn.
Tô Hàn: "Như thế nào? Em xin nghỉ ở đoàn phim không được sao? Em đi nói với đạo diễn là chụp ảnh bìa cho 《ELLE》, hắn nhất định sẽ cho em đi."
"Không phải," Hạ Dĩ Đồng cắn răng một cái, nói, "Em là quay xong rồi, có hai ngày rảnh rỗi, chị liền hẹn vào ngày mai đi, em sẽ bay chuyến sớm nhất đến thành phố B, Sầm Khê thì sao? Cô ấy có thời gian rảnh không?"
"Cô ấy?" Tô Hàn cười nhạo một tiếng, "Chỉ vừa mới hot một chút mà thôi, muốn chụp lúc nào thì cô ấy sẽ đến lúc đó, em không cần phải bận tâm đến người khác mà phải gây khó dễ với bản thân mình, chuyên tâm đóng phim, chuyên tâm chụp hình, vậy là được rồi, chuyện của người khác không cần xen vào."
"Em không phải là sợ chị vất vả sao." Hạ Dĩ Đồng làm nũng nói.
"Bớt đi," Tô Hàn khóe miệng cong lên, "Mau ngủ."
"Chị ngủ trước đi, em còn muốn cùng Lục lão sư nói chuyện phiếm."
Tô Hàn: "......"
Một nhát đâm vào tim, bấm tay tính toán, đối tượng của cô ấy là mười năm trước, nam hay nữ đều quên mất rồi.
Cúp điện thoại xong, Hạ Dĩ Đồng gửi cho Lục Ẩm Băng một tin nhắn WeChat ——【 đột nhiên nhận được công tác mới, ngày mai em phải bay tới thành phố B, hẳn là ngày sau mới có thể xong [ thở dài ]】
Lục Ẩm Băng kết thúc công việc, nhưng vẫn chưa nhắn tin lại cho cô, trực tiếp đi tắm xong mới ra video call.
Lục Ẩm Băng ngồi ở mép giường lau tóc, hỏi: "Công tác gì cơ? Là quảng cáo gì đó sao?"
Hạ Dĩ Đồng mặt mày u sầu: "Không phải, là chụp hình ảnh bìa cho tạp chí《ELLE》tháng 11 tới."
Lục Ẩm Băng mỉm cười, thả khăn xuống, vỗ tay cho cô: "Lợi hai nha, lợi hai nha."
Hạ Dĩ Đồng thấy cô
làm vậy có chút ngượng ngùng: "Là chụp hai người."
Lục Ẩm Băng vẫn vỗ tay: "Vậy cũng lợi hại rồi."
Hạ Dĩ Đồng thẹn thùng: "Có gì đâu, là người đại diện cố gắng giành cho em thôi, tốn rất nhiều công sức đó."
Lục Ẩm Băng cúi đầu nói: "Hình như hai tháng trước là chị có chụp ảnh bìa kỷ niệm của họ, là bọn họ chủ động tới tìm thì phải."
Hạ Dĩ Đồng bĩu môi: "....."
Mắt của Lục Ẩm Băng nhìn lên trần nhà: "Tuy chị mười năm trước đã đạt được "Ngũ đại" tạp chí gì đó, đều là ảnh bìa đơn, năm nay hình như cũng vậy thì phải."
Hạ Dĩ Đồng giống như quả bong bóng bị xì hơi vậy: "......"
Lục Ẩm Băng nhìn sắc mặt của cô, cười: "Chị không có ý làm tổn thương em, chị là khích lệ em đó nha."
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, khom lưng: "Đa tạ ~ ngài."
Mắt Lục Ẩm Băng liền sáng lên: "Nè! Chữ ngài giọng Bắc Kinh của em phát âm có chút sai á."
Hạ Dĩ Đồng vui vẻ cười, dưới ánh đèn lộ ra cái răng trăng trắng nho nhỏ, nhìn có chút ngốc: "Không học được một phần của ngài.
Ngài như là viên ngọc quý trong lịch sử, là một con người cao quý, so với những bích họa ở Đôn Hoàng còn đẹp hơn."
Còn học được thói ba hoa.
Lục Ẩm Băng thiếu điều muốn bay qua gõ đầu cô một cái: "Em đây là học phát âm thật sự không được sao."
"Vẫn muốn Lục lão sư chỉ dạy em nhiều hơn."
"Thôi, vậy được rồi." Lục Ẩm Băng rộng lượng xua xua tay.
Hai người nói đùa với nhau xong, Hạ Dĩ Đồng tựa cằm ở trên gối, hai cánh tay thì ôm lấy gối ôm, lại ủ rũ cụp đuôi: "Nhưng mà như vậy thì ngày mai em không gặp được chị."
Lục Ẩm Băng an ủi cô: "Gặp nhau trễ một ngày thôi mà, công tác quan trọng hơn."
"Em biết công tác là quan trọng, nhưng mà....!Nhưng mà....." Vành mắt Hạ Dĩ Đồng có chút hồng, "Em đã mong đợi chuyện này từ lâu, rất muốn gặp chị."
Lục Ẩm Băng cầm Ipad lên, chậm rãi để gần lại, điều chỉnh làm sao mà vô góc độ nào cũng không thấy góc chết của mình, Lục Ẩm Băng mở miệng hỏi: "Thấy được chưa? Xem ổn không?"
Gương mặt này dưới góc độ nào cũng đẹp như vậy, chỗ nào cũng đẹp, cho dù Hạ Dĩ Đồng ánh mắt nhìn người có khó tính cỡ nào, cũng không thể không thừa nhận, thật sự là quá đẹp.
Xì cười một tiếng, bất đắc dĩ lại hờn dỗi nói: "Lục lão sư~"
Lục Ẩm Băng đem camera dịch ra xa, nhíu mày hỏi: "Được rồi, vậy là vui rồi chứ?"
Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu.
Lục Ẩm Băng thúc giục cô: "Mau ngủ, ngày mai còn phải bay đó."
Chúc ngủ ngon rồi tắt video.
Hạ Dĩ Đồng từ Cửu Trại Câu bay đến Bắc Kinh, phát hiện chỉ có chuyến bay vào buổi chiều, không biết phải nói gì hơn, chỉ đành bắt xe đến Thành Đô, rồi từ Thành Đô bay qua Bắc Kinh.
Hạ Dĩ Đồng cả đêm đều mơ thấy Lục Ẩm Băng, buổi sáng Hạ Dĩ Đồng còn ngây ngốc một hồi mới phát hiện đây mới là thực, gửi tin nhắn cho Phương Hồi, kêu cô ấy vào phòng giúp cô thu dọn hành lý.
Buổi sáng 7g, Hạ Dĩ Đồng ngồi trên xe đi khỏi Cửu Trại Câu, buổi chiều thì bay đến Bắc Kinh, tận 5g chiều thì đến, đứng ở sân bay chờ Tô Hàn, rồi cùng đến studio.
Thời gian hẹn với tạp chí là 7g tối, vội vội vàng vàng thì cuối cùng 6g cũng tới nơi.
Thực an tĩnh, đa số mọi người đều ra ngoài ăn cơm, nhiếp ảnh gia là một người nước ngoài, tóc vàng, mắt xanh, ăn mặc rất thời thượng, đang ngồi trên ghế chơi di động.
Còn nhà tạo mẫu thì ở phòng hóa trang, Hạ Dĩ Đồng gõ cửa tiến vào, người có chút mệt mỏi, sau đó liền lập tức nói: "Xin lỗi, chờ lâu rồi."
Nhà tạo mẫu năm nay 30 tuổi, eo nhỏ, còn thắt bím tóc, dáng vẻ rất nữ tính, nhỏ nhắn, cười rộ lên rất quyến rũ, khẽ nói: "Không sao không sao, thời gian còn nhiều mà."
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu một lần nữa, ánh mắt chuyển động một cái cũng phát hiện trong phòng còn có người khác, người đó đang ngồi trên một cái ghế nhỏ trong phòng hóa trang, chỉ mặc áo hoodie quần dài, thoạt nhìn không thu hút gì nhiều, còn tưởng là nhân viên công tác.
Hạ Dĩ Đồng liếc nhìn một cái, sau đó không nhìn nữa, rồi lại nhìn lần nữa, ơ, người này sao thấy quen quen.
Cô đi qua, người đó liền đứng lên, chủ động đưa tay ra trước mặt cô, không nhanh không chậm: "Xin, xin chào, em là Sầm, Sầm, Sầm Khê."
Hạ Dĩ Đồng trong lòng thấy kỳ quái, chị Tô Hàn như nào lại không nói cho cô biết Sầm Khê nói lắp? Cho dù nói lắp thật hay giả thì cũng phải nói cho mình chứ, nói lắp thật thì làm sao mà có thể đóng phim được? Còn giả thì lí do gì mà lại làm vậy?
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người như vậy ở trong giới, nhất thời phản ứng có chút chậm chạp, không đợi cô giới thiệu, Sầm Khê lại mở miệng, "Cùng, cùng chị chụp, chụp, chụp tạp chí."
Thật có nhiều nghi hoặc, nhưng cũng không liên quan gì đến cô, Hạ Dĩ Đồng tự nhiên đáp lại: "Xin chào, chị là Hạ Dĩ Đồng, hợp tác vui vẻ."
Sầm Khê: "Hợp tác, vui vẻ.
Thực xin, xin lỗi."
Là vì ké độ hot của cô nên xin lỗi sao? Hạ Dĩ Đồng mặt không biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng nói một câu bâng quơ: "Không có việc gì, mọi người đều là người cùng công ty mà." Biết chuyện này sẽ không liên quan đến Sầm Khê, nhưng trong lòng cô vẫn có khúc mắc, không muốn cùng cô ấy kết giao bạn bè.
Ánh mắt của Sầm Khê tối sầm xuống.
Nhà tạo mẫu gãi gãi đầu, người này vừa rồi còn nói chuyện tốt lắm mà như nào lại tự dưng nói lắp rồi, còn nói lắp giống như thật vậy.
Hừ, chuyện này thật kỳ quái.
Hạ Dĩ Đồng chỉ vào cái ghế trước gương, nhìn về phía nhà tạo mẫu hỏi: "Chút nữa tôi ngồi ở đây sao?"
"Đúng vậy."
"Cảm ơn." Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống.
Sầm Khê cúi đầu ngồi ở bên cạnh cô, hai người họ đều có hai nhà tạo mẫu khác nhau, nhà tạo mẫu đi ra ngoài kêu sư đệ của mình, trong phòng chỉ còn lại hai người là Hạ Dĩ Đồng và Sầm Khê.
Sầm Khê quay đầu: "Hạ, lão sư."
"Xin chào." Hạ Dĩ Đồng lịch sự quay lại nhìn.
Cô từ trong túi lấy ra một cây bút, đưa cho Hạ Dĩ Đồng, lời nói tha thiết: "Em là, là fans, của chị, chị chị, có thể giúp, em, ký tên, được không?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô ấy từ lúc bắt đầu nói, nói xong, thiếu chút nữa là cảm thấy bản thân mình bị hết hơi mà chết vậy.
"Cảm ơn, ký chỗ nào?" Hạ Dĩ Đồng vội vàng hít sâu một hơi, bổ sung oxy, hỏi lại.
Sầm Khê đi tới, vén áo hoodie lên, quay lưng lại, để lộ ra chiếc áo thun màu trắng bên trong, "Ký, ký, ký...."
Hạ Dĩ Đồng vội cướp lời: "Ký vào mặt sau áo phải không?"
Sầm Khê gật đầu.
Hạ Dĩ Đồng rồng bay phượng múa mà ký tên cho cô, giúp cô thả áo xuống: "Xong rồi."
Hai nhà tạo mẫu tiến vào, nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng ngồi trên ghế, còn Sầm Khê đưa lưng về phía cô, hai người nhìn nhau, rụt rè che miệng lại cười một cái, cùng nhau ăn ý mà lui ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...