"Giang Bạc Yên, ngươi còn không buồn ngủ sao, nhanh đi ngủ đi."Đây đã là lần thứ ba Lâm Úc Thanh giục Giang Bạc Yên nhanh đi ngủ rồi."Ta...""Giang a di còn muốn theo con xem mặt trời mọc đó, không ngủ." Bạch Dã ôm cánh tay của Giang Bạc Yên, ủi ủi sống mũi về phía Lâm Úc Thanh, cố ý chọc giận cô.Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, giơ tay chỉ chỉ nàng."Hừ~"Tiểu gia hỏa còn đắc ý lắm, lại nghe Giang Bạc Yên ngáp một cái."Ta vẫn thực sự là có chút buồn ngủ rồi.""Ơ, Giang a di ngài cũng không thể ngủ!""Tiểu Dã, đừng hồ nháo, Giang a di ngươi lớn tuổi, thức đêm đối với thân thể không tốt." Lâm Úc Thanh lập tức mở miệng.Giang Bạc Yên liếc cô một cái, cái gì ta thì lớn tuổi! Gấp như vậy đuổi ta đi, coi ta không nhìn ra ngươi muốn làm cái gì sao!"....!Giang a di." Tiểu gia hỏa tội nghiệp ôm cánh tay của Giang Bạc Yên lắc tới lắc lui, nàng là đem Lâm a di triệt để đắc tội rồi, nếu như lại không có bia đỡ đạn, vậy hôm nay buổi tối nàng thì thảm! !"Vậy....Vậy ngồi một chút nữa." Giang Bạc Yên chu đáo nói.Lâm Úc Thanh con mắt này đều đang bốc lên ánh sáng xanh lục, xem ra đều chuẩn bị tới một con hổ đói vồ mồi rồi, kết quả nghe xong lời này, lại miễn cưỡng nín trở lại, sau đó một mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm Giang Bạc Yên, nhìn đăm đăm.Giang Bạc Yên lại theo tiểu gia hỏa đông xé tây xé hàn huyên một hồi, thực sự không chịu được Lâm Úc Thanh vẫn dùng một loại ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn mình chằm chằm, quả đoán nhận thua rồi."Không xong rồi tiểu Dã, ta thật sự buồn ngủ rồi, ta đi nghỉ ngơi trước.""Giang a di...""Vậy ngươi theo ta cũng ngủ đi?""Được được...""Giường đã chen không được rồi." Lâm Úc Thanh mở miệng yếu ớt."...!Con gầy!" Bạch Dã nói qua liền muốn đi cùng Giang Bạc Yên, mới vừa lên bậc thang, đã bị người từ phía sau chặn ngang ôm lấy, "Ngô!" Một tiếng kêu nhẹ."Giang Bạc yên mau đi ngủ đi, đóng kỹ cửa lại, buổi tối trên núi có sói, sẽ phát ra thanh âm kỳ quái, rất làm phiền người." Lâm Úc Thanh cười híp mắt nói."..." Tiểu gia hỏa thực sự là hận tìm không được một cái lỗ để chui vào~Giang Bạc Yên cũng rất không nói gì, được rồi được rồi biết ngươi muốn làm gì rồi, không cần thiết nhắc nhở ta như thế! Luôn không thẹn!"Ngủ ngon." Lâm Úc Thanh một mặt cười ôn hòa, nhìn theo Giang Bạc Yên trở về nhà, mắt thấy nàng đóng kín cửa, lại nghiêng lỗ tai, nghe thấy nàng đóng lại cửa phòng ngủ, lúc này mới yên tâm.Cúi đầu nhìn về phía tiểu gia hỏa ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực của mình, cả thở lớn cũng không dám, hừ hừ? Vừa rồi sức lực kiêu ngạo kia đâu?"Lâm a di~" Tiểu gia hỏa tự biết phải xong, ngón tay bất an bám vào quần áo của Lâm Úc Thanh, "Đều đã trễ thế này, con buồn ngủ quá rồi, chúng ta cũng đi ngủ đi?""Hiện tại biết buồn ngủ rồi?" Lâm Úc Thanh nhướng lông mày nổi cáu."Không có không có, con...!Con đã sớm buồn ngủ rồi mà, vừa rồi ở chỗ mẹ nuôi không phải ngủ thiếp đi mà.""Nga, ngươi vừa nói như thế." Lâm Úc Thanh gật gù."Khà khà, vậy chúng ta ...""Ngươi đều ngủ một giấc rồi, sẽ không có buồn ngủ như vậy đâu.""...""Vậy chúng ta đến nói một chút chính sự, hôm nay ngươi chọc giận ta như thế, nên nghĩ kỹ hậu quả rồi chứ?""....!Không có, con không có a!" Bạch Dã vuông mặt rồi, ngồi thẳng lên, nàng đứng trên bậc thang, đúng lúc cao bằng Lâm Úc Thanh, giơ tay ôm lấy cái cổ của Lâm Úc Thanh, "Con mới không có chọc giận dì đâu, con yêu dì như vậy, nào nỡ chọc giận dì~" Cong lên miệng nhỏ, ở trên môi Lâm Úc Thanh đụng một cái, vô cùng lấy lòng.Lâm Úc Thanh cũng rất được lợi, mặt mày uốn cong, rất đắc ý.Không hề có điềm báo trước đem tiểu gia hỏa ôm ngang lên, ôm nàng ngồi ở trên xích đu một bên."Ân~ mẹ nuôi làm ghế xích đu chính là rắn chắc, cái này nếu như chính con làm, phỏng chừng đã sớm sụp rồi."Lâm Úc Thanh nằm nghiêng, ôm tiểu gia hỏa lắc một hồi, gương mặt tiểu gia hỏa hưởng thụ, tựa hồ hoàn toàn quên đi món nợ muốn tính.Lâm Úc Thanh chống gò má, cảm thấy buồn cười nhìn nàng, nhìn dáng dấp tiểu gia hỏa nhắm mắt lại mệt mỏi buồn ngủ, quá đáng yêu, vốn định lòng từ bi tha cho nàng một lần, lại nhìn thấy nàng lén lút mở ra con mắt nhìn chính mình, ơ a, còn chơi tư tưởng với ta ư?Lâm Úc Thanh lúc này không chút nghĩ ngợi, nâng lưng của tiểu gia hỏa đem nàng ôm ngồi ở trên đùi."Ơ, Lâm a di!""Hả? Không buồn ngủ?"Trò vặt dễ dàng thì bị Lâm a di nhìn thấu rồi, Bạch Dã chép chép miệng, cúi đầu chịu thua.Lâm Úc Thanh cũng không phí lời với nàng, để hai chân nàng tách ra dạng chân ở trên chân của mình, mũi chân cách mặt đất, mu bàn tay đi đến phía sau, hoàn toàn dựa vào mông để duy trì cân bằng.Lâm Úc Thanh còn thỉnh thoảng lung lay ghế xích đu, không thì lắc lắc chân nữa, tiểu gia hỏa rất khó duy trì cân bằng, các loại ủi về phía trong lòng cô, cũng là rất hư rồi."Ầy, đây là bản thân con nhào tới nha." Lâm Úc Thanh ngã ngửa người về phía sau, hơi nhấc chân lên, tiểu gia hỏa liền trực tiếp nhào tới trên người cô, lão gia hoả còn giơ hai tay lên ra hiệu chính mình cái gì cũng không làm, gương mặt vô tội kia quả thực khiến người ta cho rằng cô mới là bên bị thiệt thòi, để tiểu gia hỏa vô cùng không còn cách nào khác, hận hận nện cô vài cái, "Hư chết rồi! ! "Lâm Úc Thanh không cố giữ, suýt chút nữa cười ra tiếng, vừa nghiêng người, đem tiểu gia hỏa đặt ở trên xích đu, mở ra áo khoác chính mình khoác lên trên người hai người, coi như là chăn rồi.Sau đó một đôi tay kẻ trộm thì không an phận lên, vươn đến sau lưng tiểu gia hỏa, cởi đi cái nút của áo lót."Ơ, Lâm a di, không thể! Đây...!Rừng núi hoang vắng này, hơn nữa..
Hơn nữa các a di đều ở trong phòng đó, dì...!Không, không thể!!""Rừng núi hoang vắng có gì đáng sợ chứ, các nàng ở lại làm sao, dì chính là muốn cho con biết, dì ở đây, ai cũng không có tác dụng, ai cũng không bảo vệ được con!" Đương nhiên, ngoại trừ mặt trên kia."Đừng nói các nàng ở trong phòng, chính là các nàng ở đây nhìn, dì cũng không sợ hãi, hả?" Nhướng lông mày một cái, cảnh cáo tiểu gia hỏa, cái tên này là phải giáo huấn một chút, nếu không luôn cho là có người chỗ dựa, còn muốn lật trời đó!"Vâng vâng vâng, con biết rồi, sau này cũng không tiếp tục cố ý chọc giận dì, con bảo đảm!" Dì là không sợ, con sợ còn không được sao, con sợ! ! !"Bảo đảm có tác dụng, còn cần gia pháp làm gì?""Gia....hở? Cái gì gia pháp? ? ?" Bạch Dã bối rối, còn có gia pháp ư? Nàng làm sao không biết?Lâm Úc Thanh cười xấu xa một hồi, đứng dậy, đem ghế xích đu xoay một vòng, để tiểu gia hỏa bên này hướng về phía đống lửa, có hơi lửa, lạnh không được nàng.Mà sau đó ngồi ở một bên, ghế xích đu, nhẹ nhàng đung đưa, khom người một cái, đem tiểu gia hỏa toàn bộ bọc lại, một tay đưa đến trong quần áo của nàng, xe chạy đường quen cởi ra nút buộc áo lót, Bạch Dã chỉ là hơi vùng vẫy một hồi, liền từ bỏ chống lại."Lâm a di, có thể không muốn hay không...Ngô..." Lời Bạch Dã còn chưa nói hết, bị Lâm Úc Thanh nâng cằm lên phía trên, một giây sau, môi lưỡi ướt mềm liền ngăn chặn miệng của mình, "Ngô, Lâm a di..." Rầm Rầm rì rì, ngờ ngợ có thể nghe được là đang xin tha rồi.Lâm Úc Thanh cạy ra môi nàng, dùng sức mút lấy đầu lưỡi của nàng."Ngô, ân..." Bạch Dã nện Lâm Úc Thanh, nghiêng đầu, ho nhẹ một tiếng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, "Nào có...!Nào có như dì vậy." Liếm liếm môi phát tê.Lâm Úc Thanh nhìn chằm chằm gò má hiện ra ửng hồng của tiểu gia hỏa, thật muốn hung hăng gặm một cái.Hai người tất cả cũng không có chú ý tới tay kẻ trộm của Lâm Úc Thanh đã khoát lên trên bộ ngực đầy đặn của tiểu gia hỏa.Vẫn là khi Lâm Úc Thanh muốn giúp tiểu gia hỏa vén lên tóc buông xuống trước mắt, không cẩn thận đụng phải điểm mẫn cảm của nàng, tiểu gia hỏa theo bản năng co rụt lại, hai người mới có phát hiện."Ai nha, dì đáng ghét! ! !" Bạch Dã một tiếng thở nhẹ, hai tay vội đẩy ra tay của Lâm Úc Thanh, nắm thật chặt quần áo, hơi di chuyển về sau muốn tránh cô, không cẩn thận đập lấy trên tay vịn phía sau ghế dựa.Lâm Úc Thanh đang vui vẻ, nhìn thấy nàng nhíu mày một cái, bừng tỉnh phản ứng lại, vội đưa tay đệm ở dưới cổ tiểu gia hỏa, nắm ở phía sau nàng, dùng tay ngăn trở tay vịn cứng kia, một cái tay khác ôm eo của tiểu gia hỏa, đem nàng ôm hướng về trong lồng ngực của mình."Đụng trúng rồi sao? Dì xem một chút." Không nói lời gì nghiêng người, vén lên quần áo của tiểu gia hỏa, liếc mắt nhìn vị trí phần eo, cũng không có chuyện gì, yên lòng xuống, cúi đầu xuống, ở trên eo nàng nhẹ nhàng hôn một cái.Tiểu gia hỏa một tiếng cười khẽ, "Được rồi, quá nhột."Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, tay phải đưa đến trong quần áo nàng, vừa chuẩn bị làm chuyện xấu.
Tiểu gia hỏa giơ tay nắm lấy tay cô."Chậc." Lâm Úc Thanh trừng hai mắt, tiểu gia hỏa lập tức phục tùng, ngoan ngoãn buông tay, tùy ý tay kẻ trộm kia của cô ở trên da bụng mình đi khắp nơi."Ai da Lâm a di, quá nhột, đừng...!Đừng ha ha...""Ngài nói!""Thứ nhất, sau này không cho phép cố ý chọc giận ta, trêu ta cũng không được, bằng không." Lâm Úc Thanh nói qua, nhấc lên tay phải, có vẻ như lơ đãng dùng đốt ngón tay cọ cọ hạt đậu nhỏ đáng yêu."Ân..." Tiểu gia hỏa né một tí, vội vàng gật đầu như bằm tỏi, "Con biết rồi, không chọc tức không chọc tức, cũng không chọc giận nữa!""Ừm, thứ hai..." Lâm Úc Thanh dừng một chút, cô là muốn cho tiểu gia hỏa không cho phép lại nói với cô không thể, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, tiểu gia hỏa muốn chống cự nhưng vẫn nghênh đón, hình như càng thêm đáng yêu a! Do do dự dự, liền thôi."Đã không có, chờ dì nghĩ xong rồi lại nói đi.""Hở?""Lần này thì trừng phạt nho nhỏ con một tí, trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn!"Bạch Dã khóc không ra nước mắt, không phải là nể tình lần đầu phạm, can phạm lần đầu, cảnh cáo ngoài miệng một chút thì xong rồi sao!Lâm Úc Thanh cúi đầu hôn một cái chóp mũi của nàng, "Hôn một cái tạm tha ngươi.""...!Không được!""Chậc, đây là trừng phạt, không do con nói không!" Lâm Úc Thanh trừng hai mắt.Tiểu gia hỏa oan ức ba ba nhìn nàng, "Lâm a di~" Âm tiểu nãi mềm mại nhu nhu, chọc cho lòng Lâm Úc Thanh ngứa ngáy khó nhịn."Chính mình đem quần áo kéo lên.""Lâm a di...!Không muốn..." Mỗi lần nói hôn một cái, chưa từng có chân chính hôn một cái về mặt ý nghĩa..."Nghe lời, nếu không, dì cần phải phạt thêm." Lâm Úc Thanh ở bên tai nàng khẽ nói một tiếng.Bạch Dã quả đoán phục tùng, thế nhưng, chính mình xốc lên quần áo cái gì, quá khó rồi a a a a a a!"Dì đếm tới ba.""Đừng đừng đừng, con...""Một."Bạch Dã mím môi, vẫn còn rối rắm."Ba!""Ơ, nào có như dì vậy! !" Tiểu gia hỏa kinh hãi đến biến sắc, vội không chút nghĩ ngợi xốc lên quần áo, vừa vặn lộ ra một viên hạt đậu nhỏ, cảm giác được hạt đậu nhỏ hơi lạnh mất đi tầng bảo vệ cuối cùng, gương mặt tiểu gia hỏa trong nháy mắt đỏ chót.Lâm Úc Thanh cười trộm đến đau sốc hông, hôn một cái gò má của nàng, "Lúc này mới ngoan."Hết chương 74:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...